Loạn Thế Địch Sát

Xin đại nhân thứ tội

A Ninh

2024-07-11 03:39:15

Là đi thăm họ hàng hay là đi chạy trốn, giám sát sứ cũng lười quản.

Lôi Hồng không ngờ rằng mẫu thân và muội muội của Khương Huyền lại làm trái với quy tắc của trận chiến sinh tử, một mình chạy đi, sau khi mất tin tức vậy mà Khương Huyền lại dám đến nhờ ông ta hỗ trợ.

"Lá gan của ngươi không nhỏ." Lôi Hồng trầm giọng nói.

Tâm thần Khương Huyền hơi chấn động, nhưng nhờ Hô Hấp Pháp mà nhanh chóng khôi phục khiến Lôi Hồng hơi kinh ngạc, âm thầm nói: "Tâm tính thật mạnh!"

"Xin đại nhân thứ tội." Khương Huyền không biện giải.

Thái độ này khiến Lôi Hồng thoải mái hơn.

"Dựa vào cái gì ta phải giúp ngươi?" Lôi Hồng lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng biết thân phận của ta, nếu ta giúp ngươi tìm người mà truyền ra ngoài, bọn họ sẽ nói ta thiên vị bộ tộc Khương thị các ngươi, không đủ công chính, trận chiến sinh tử của các ngươi và bộ tộc Thân Đồ đã đến thời khắc mấu chốt, thân là giám sát sứ, ta không thể và không nên giúp ngươi."

Khương Huyền nhận ra Lôi Hồng đang 'giở giọng quan'.

Không có giám sát sứ nào thật sự muốn bị nói là không đủ công chính, thậm chí cũng không ai dám nói! Bọn họ quá mạnh, mạnh đến mức bỏ qua nhiều quy tắc.

"Đại nhân, ngài công chính ai cũng biết, ta nghĩ cho dù ngài giúp ta cũng sẽ không chịu chỉ trích, chỉ là tra hành tung của người mà thôi."

Khương Huyền nói: "Đại nhân, ta nghe tộc nhân nói gần đây ngài hình như đang tìm người nào đó, người đó trốn trong núi Hắc Đàm? Ta có thể làm một giao dịch với đại nhân, ta hiện tại là tộc trưởng của bộ tộc Khương thị, trên tay ta có một chiếc nhẫn cổ có thể ra lệnh cho bốn mười bảy bộ lạc dưới trướng bộ tộc Khương thị ta, chúng ta đời đời sinh hoạt ở dưới chân núi Hắc Đàm, không có ai hiểu biến núi Hắc Đàm hơn chúng ta, chúng ta là những thợ săn dẫn đường tốt nhất!"

"Đại nhân, chỉ cần ngài giúp ta điều tra tung tích của mẫu thân và muội muội, ta có thể lệnh cho bọn họ giúp đỡ ngài tìm người trốn trong núi Hắc Đàm, thậm chí là mảnh bất bên ngoài Thập Phương Tuyệt Địa, người của chúng ta cũng có thể tiến vào, chỉ cần không quá sâu là được..."

"Ừm..." Lôi Hồng trầm ngâm một lát, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Khương Huyền, cuối cùng nói: "Được, vậy quyết định thế đi."

"Tạ đại nhân!" Khương Huyền vui mừng.

Tốc độ điều tra của Lôi Hồng vượt ngoài dự đoán của Khương Huyền.

Ngắn ngủi một ngày sau, Khương Huyền lại lần nữa gặp lại Lôi Hồng, biểu cảm Lôi Hồng vẫn bình tĩnh, không mặt không nhạt giải thích tình hình điều tra.

"Cái gì?" Khương Huyền nghe xong như bị sấm đáng ngang đầu.

Mẹ và tiểu muội bị nhà họ Nhà họ Vệ giam?

Muội muội Khương Dao mười bốn tuổi bị cưỡng ép đổi tên thành Vệ Dao và còn định ra hôn sự với Đổng Tuấn Sở của Đổng thị, quý tộc Kim Hà, quyết định hai năm sau sẽ kết hôn muộn. Đổng Tuấn Sở chính là người năm đó mẹ hắn hối hôn, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi!

"... Mẹ ngươi bị giam cầm trong nhã cũ của nhà họ Vệ, từ sau khi bị giam đã bắt đầu tuyệt thực." Lôi Hồng bình tĩnh nói.

Khương Huyền trông còn bình tĩnh hơn cả Lôi Hồng, nhưng đầu hắn cúi xuống, không để Lôi Hồng nhìn thấy sắc mặt của mình.

"Tạ đại nhân hỗ trợ điều tra." Khương Huyền nói, giọng nói có chút khô khốc: "Ta sẽ phái người đi thông báo tới bốn mươi bảy bộ lạc ngay..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừ." Lôi Hồng gật đầu.

"Đại nhân, ta phải làm thế nào để cứu mẹ và tiểu muội của ta?" Khương Huyền đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu.

"Ngươi vẫn nên cân nhắc đánh thắng trận chiến sinh tử trước đi." Lôi Hồng nói.

"Đại nhân! Nhà họ Vệ kia... rất mạnh sao?" Khương Huyền hỏi.

Lôi Hồng thấy Khương Huyền chưa từ bỏ ý định liền nói sơ qua: "Một trong tứ đại gia tộc của thành Phi Tuyết, nhà họ Vệ thời kỳ hoàng kim có được hơn mười người Kiếp Cảnh, mấy ngàn môn khách Tiên Thiên. Hiện giờ nhà họ Vệ suy sụp nghiêm trọng, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, có ba kẻ Kiếp Cảnh tọa trấn vẫn là một con quái vật khổng lồ... Nghiền nát ngươi không khác gì nghiền nát một con kiến."

"Ta hiểu rồi." Khương Huyền gật đầu.

Mặc dù gật đầu nhưng Lôi Hồng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào như muốn từ bỏ của Khương Huyền, ánh mắt của thiếu niên bộ tộc này kiên định hơn ông ta tưởng.

"Thật ra, đây có thể không phải là chuyện xấu với mẹ và tiểu muội của ngươi, ít nhất họ còn sống, so với những nữ nhân của bộ lạc thua trận chiến sinh tử, họ may mắn hơn... Có lẽ ngươi nên cảm thấy may mắn, trước khi máu ngươi trải đầy lôi đài vẫn còn có thể biết được tin tức của người thân mà ngươi quan tâm được được che chở." Lôi Hồng thưởng thức Khương Huyền, một dũng sĩ bộ tộc mười lăm tuổi vì bảo vệ tộc nhân mà đi lên lôi đài chắc chắn phải chết, điều này rất khó khiến người ta không thưởng thức.

Lôi Hồng hiếm khi an ủi người khác.

Khương Huyền lại không cảm kích.

"Đa tạ đại nhân đã báo cho ta." Khương Huyền không muốn nghe lời an ủi này, mạnh dạn ngắt lời: "Ta đã biết nên làm như thế nào."

"Ừ." Lôi Hồng nói: "Vậy ngươi đi đi."

Khương Huyền xoay người rời đi.

Lôi Hồng nhìn bóng lưng Khương Huyền rời đi, trong mắt hiện lên nghi hoăc, thiếu niên này quá 'tự tin', tự tin đến mức không coi trọng trận chiến sinh tử vào tháng sau, hắn tự tin chưa bao giờ xuất hiện cảm xúc bất lực, luôn luôn kiên định! Đây là điều Lôi Hồng không thể hiểu.

Làm sao một người biết rõ mình sắp chết trên lôi đài lại có thể làm được như vậy?

"Liêu huynh, người đã đi rồi, còn không mau ra?" Lôi Hồng đột nhiên nói.

Hô!

Ông lão có chòm râu dê đột nhiên xuất hiện bên cạnh chiếc bàn đá dưới bóng cây, khẽ cau mày: "Ngươi thật sự muốn can thiệp vào trận chiến sinh tử của bộ tộc ư? Ngươi chưa từng làm như vậy." Ông già có chòm râu dễ vốn đã trở về kinh thành, ngày hôm qua nhận được tin Lôi Hồng điều tra nhà họ Vệ thì lại quay về lãnh địa bộ tộc, vừa đến không lâu, thấy Lôi Hồng và Khương Huyền nói chuyện nên liền không xuất hiện.

"Đó chỉ là giao dịch."

Lôi Hồng ra hiệu cho ông lão có chòm râu dê ngồi xuống: "Ta giúp hắn điều tra tung tích của mẫu thân và muội muội, hắn phái dân bộc lạc phối hợp với hắc giáp vệ vào núi tìm người, có dân bản xứ giúp đỡ thì khả năng tìm được ma đầu kia sẽ cao hơn vài phần."

"Thì ra là thế." Ông già có chòm râu dê yên tâm.

Ông ta bưng ấm trà lên rót cho Lôi Hồng một cốc, rồi lại rót cho mình một cốc, uống hai ngụm trà rồi đặt xuống, nói: "Hôm qua nghe nói ngươi điều tra nhà họ Vệ, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, thế nên cũng đi tra! Cách làm của nhà họ Vệ thật là, Vệ Thừa Sơn đã lớn tuổi rồi, đến cái mặt già cũng từ bỏ luôn!"

"Ông ta đã sớm mặc kệ mọi chuyện, là con trai thứ tư của ông ta sắp xếp." Lôi Hồng cầm chén trà trong tay: "Nhà họ Vệ thật sự xuống dốc rồi, để một cô nhóc mười mấy tuổi gả cho một kẻ trung niên, dùng thủ đoạn này để củng cố thực lực của gia tộc, truyền ra sợ cũng không sợ bị người ta cười cho."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Dù có xuống dốc nhưng vẫn không phải là thứ một thiếu niên bộ lạc nho nhỏ có thể lay động." Ông già có chòm râu dê lắc đầu nói: "Ta vừa âm thầm quan sát thằng nhóc kia, chỉ có thể nói là có chút thiên phú."

"Ừ, thiên phú hơi kém." Lôi Hồng gật đầu, cũng nâng chén trà lên uống.

...

“Đáng chết!”

“Nhà họ Vệ đáng chết!!”

Trong rừng rậm sau núi, trước đá truyền âm, ánh đao của Khương Huyền tựa gió, điên cuồng trảm về bốn phía, càng kịch liệt càng mạnh mẽ. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên khuôn mặt của mẫu thân và tiểu muội. Hắn biết tính cách của mẫu thân quyết tuyệt đến mức nào, mẹ là một người độc lập, là một người kiên cường và kiên định, năm đó bà cam tâm tình nguyện từ bỏ thân phận nữ nhi dòng chính của tứ đại gia độc để giả thấp tới bộ tộc, chịu đựng phê bình và áp lực, điều này đối với nữ nhân mà nói là không thể tưởng tượng được.

Nhưng bà vẫn làm được.

Bà đang tuyệt thực, bà nhất định sẽ tuyệt thực đến chết. Mặc dù Tiên Thiên sẽ không dễ dàng bị chết đói, nhưng thân thể bà sẽ càng ngày càng suy yếu, nhiều nhất mấy tháng, Tiên Thiên mạnh đến đâu cũng là đèn cạn dầu.

Còn có tiểu muội!

Hai người chỉ cách nhau một tuổi, lớn lên cùng nhau, Khương Huyền thật lòng yêu thương muội muội chỉ dám giở trò với hắn nhưng thực chất lại rất nhát gan và bám người này.

"Đáng chết!" Ánh đao như mưa.

"Ngươi làm sao vậy?" Một giọng nói đột nhiên truyền ra từ đá truyền âm.

Khương Huyền chợt dừng lại.

"Tiền bối, ngài đã đến." Khương Huyền cô đơn nói.

"Ngươi đang mắng ai?" Một câu hỏi mờ ảo truyền đến.

"Nhà họ Vệ." Khương Huyền không giấu.

"Nhà họ Vệ? Nhà họ Vệ, nhà mẹ đẻ của ngươi?" Kiền Hoàng liền nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Bọn họ bắt mẹ và tiểu muội của ta." Khương Huyền khoanh chân ngồi xuống trước đá truyền âm, giải thích tình hình, tiền bối vẫn luôn là người hắn có thể tâm sự.

"Như vậy à..." Phản ứng của Kiền Hoàng rất bình tĩnh.

Khương Huyền cũng đã quen với loại bình tĩnh này. Tiền bối từ xưa đến nay đã như vậy, hắn cũng không trông mong Kỳ Thạch tiền bối nghe xong sẽ phẫn nộ, sẽ giúp mình chửi nhà họ Vệ.

Nhưng hắn không ngờ, lần này Kỳ Thạch tiền bối khá quan tâm hắn.

"Như vậy đi, ta sẽ truyền cho ngươi một công pháp." Giọng nói mờ ảo vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thế Địch Sát

Số ký tự: 0