Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 1
2024-11-29 14:00:24
“Coi như nàng còn biết giữ chút thể diện, tự mình kết liễu cho sạch sẽ, khỏi để ta phải tự tay nhấn nàng xuống lồng heo.”
“Nếu đã chết rồi, lấy một manh chiếu quấn lại vứt vào rừng núi là xong.”
Khương Ly nghe những lời lạ lẫm mà độc ác ấy, chỉ biết thở dài.
Chẳng lẽ dưới âm phủ cũng có lão thái thái cãi lộn sao?
Nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ mang về một lượng lớn nhu yếu phẩm cho mùa đông, căn cứ bị nổ tung, nàng cũng chết trong vụ nổ ấy.
Nàng thử cử động thân thể, nhưng không tài nào gượng nổi, cả người đau nhức như vừa bị đánh đập tàn nhẫn.
Trong đầu dần hiện lên những ký ức không thuộc về mình.
Dường như, nàng mượn xác hoàn hồn.
Từ mạt thế mà đến loạn thế.
Theo ký ức nguyên chủ mà biết được, nơi này là Đại Khánh Vương triều, những năm gần đây lũ lụt hạn hán triền miên, chiến loạn khắp nơi, giặc cướp tung hoành.
Nguyên chủ vốn là tiểu thư dòng dõi sĩ tộc phía Bắc, mười bảy tuổi, trên đường di cư xuống phía Nam thì gặp cướp, nguyên chủ bị ngã mà gãy chân, mẫu thân của nguyên chủ chỉ nói một câu xin lỗi, bồng đệ đệ bỏ chạy, để mặc nguyên chủ ở lại, nguyên chủ sợ bị giặc làm nhục, nhảy xuống vách đá nhưng không chết, rơi vào tay bọn buôn người, dưỡng thương xong thì bị bán làm kế thất cho Tiết Thành Cử.
Vừa lo liệu xong hôn lễ, chưa kịp động phòng thì Tiết Thành Cử qua đời, trước khi chết còn phó thác một nhi một nữ là Tiết Mãn và Tiết Ninh bảy tuổi lại cho nàng.
Một nữ nhân ngoại tộc như nguyên nhân nuôi hai tiểu hài nhi, lại có chút nhan sắc, liền bị đệ đệ Tiết Thành Tường của Tiết Thành Cử để ý, nửa đêm mò vào phòng nàng, không thành công thì gây náo loạn.
Người Tiết gia không trách Tiết Thành Tường vì tội bắt nạt quả tẩu, ngược lại còn đổ lỗi cho nguyên chủ không đoan chính, đòi đánh đòi giết thậm chí muốn nhấn nàng xuống lồng heo.
Nguyên chủ không chịu nổi nhục nhã, treo cổ tự vẫn.
Khi tỉnh lại, Khương Ly đã thay thế nguyên chủ.
Theo ký ức của nguyên thân, nơi đây là một thôn nhỏ dưới quản hạt của huyện Quan Sơn, gọi là thôn Hậu Khâu, người nhà nguyên chủ đã biệt tăm biệt tích, hộ tịch của nàng cũng đã chuyển về đây, có lẽ nàng cũng phải tạm thời sinh sống tại nơi này.
Sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Khương Ly chống tay ngồi dậy.
“Xác chết vùng dậy!”
Theo tiếng hét kinh ngạc, đám người vây quanh nàng liền bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại hai hài tử gầy gò như que củi vẫn quỳ trước mặt, nước mắt còn vương trên má, thấy nàng tỉnh lại, bọn nó ngừng khóc, chỉ nấc nghẹn từng hồi.
“Nương, người không chết thật là tốt quá!”
Khương Ly khẽ nhíu mày, nguyên chủ vừa vào cửa đã thành quả phụ, nào có cửa được gọi là “nương”.
Nhưng lúc này, toàn thân nàng đau nhức, vừa khát lại vừa đói.
“Có nước không?”
Tiết Mã đang quỳ nghe thấy vậy lập tức bò dậy, lấy một cái vò đất ở góc tường, rồi ra ngoài đổ đầy nước mang vào, Khương Ly dù rất khát, nhưng không dám uống vội, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
“Ngươi là người hay quỷ?”
Giọng nói này, Khương Ly nhận ra, chính là lão thái thái khi nãy muốn vứt nàng vào rừng.
Bà ta là mẹ chồng của nàng, cũng chính là nãi nãi của hai hài tử này.
“Quỷ cũng cần ăn cơm uống nước sao?”
Nữ nhân bên cạnh lão thái thái bực tức nhìn nàng, nói giọng đầy căm phẫn: “Đúng là mệnh lớn, treo cổ mà cũng không chết, loại hồ ly tinh như ngươi sớm muộn cũng phải chết trong lồng heo thôi!”
“Nếu đã chết rồi, lấy một manh chiếu quấn lại vứt vào rừng núi là xong.”
Khương Ly nghe những lời lạ lẫm mà độc ác ấy, chỉ biết thở dài.
Chẳng lẽ dưới âm phủ cũng có lão thái thái cãi lộn sao?
Nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ mang về một lượng lớn nhu yếu phẩm cho mùa đông, căn cứ bị nổ tung, nàng cũng chết trong vụ nổ ấy.
Nàng thử cử động thân thể, nhưng không tài nào gượng nổi, cả người đau nhức như vừa bị đánh đập tàn nhẫn.
Trong đầu dần hiện lên những ký ức không thuộc về mình.
Dường như, nàng mượn xác hoàn hồn.
Từ mạt thế mà đến loạn thế.
Theo ký ức nguyên chủ mà biết được, nơi này là Đại Khánh Vương triều, những năm gần đây lũ lụt hạn hán triền miên, chiến loạn khắp nơi, giặc cướp tung hoành.
Nguyên chủ vốn là tiểu thư dòng dõi sĩ tộc phía Bắc, mười bảy tuổi, trên đường di cư xuống phía Nam thì gặp cướp, nguyên chủ bị ngã mà gãy chân, mẫu thân của nguyên chủ chỉ nói một câu xin lỗi, bồng đệ đệ bỏ chạy, để mặc nguyên chủ ở lại, nguyên chủ sợ bị giặc làm nhục, nhảy xuống vách đá nhưng không chết, rơi vào tay bọn buôn người, dưỡng thương xong thì bị bán làm kế thất cho Tiết Thành Cử.
Vừa lo liệu xong hôn lễ, chưa kịp động phòng thì Tiết Thành Cử qua đời, trước khi chết còn phó thác một nhi một nữ là Tiết Mãn và Tiết Ninh bảy tuổi lại cho nàng.
Một nữ nhân ngoại tộc như nguyên nhân nuôi hai tiểu hài nhi, lại có chút nhan sắc, liền bị đệ đệ Tiết Thành Tường của Tiết Thành Cử để ý, nửa đêm mò vào phòng nàng, không thành công thì gây náo loạn.
Người Tiết gia không trách Tiết Thành Tường vì tội bắt nạt quả tẩu, ngược lại còn đổ lỗi cho nguyên chủ không đoan chính, đòi đánh đòi giết thậm chí muốn nhấn nàng xuống lồng heo.
Nguyên chủ không chịu nổi nhục nhã, treo cổ tự vẫn.
Khi tỉnh lại, Khương Ly đã thay thế nguyên chủ.
Theo ký ức của nguyên thân, nơi đây là một thôn nhỏ dưới quản hạt của huyện Quan Sơn, gọi là thôn Hậu Khâu, người nhà nguyên chủ đã biệt tăm biệt tích, hộ tịch của nàng cũng đã chuyển về đây, có lẽ nàng cũng phải tạm thời sinh sống tại nơi này.
Sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Khương Ly chống tay ngồi dậy.
“Xác chết vùng dậy!”
Theo tiếng hét kinh ngạc, đám người vây quanh nàng liền bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại hai hài tử gầy gò như que củi vẫn quỳ trước mặt, nước mắt còn vương trên má, thấy nàng tỉnh lại, bọn nó ngừng khóc, chỉ nấc nghẹn từng hồi.
“Nương, người không chết thật là tốt quá!”
Khương Ly khẽ nhíu mày, nguyên chủ vừa vào cửa đã thành quả phụ, nào có cửa được gọi là “nương”.
Nhưng lúc này, toàn thân nàng đau nhức, vừa khát lại vừa đói.
“Có nước không?”
Tiết Mã đang quỳ nghe thấy vậy lập tức bò dậy, lấy một cái vò đất ở góc tường, rồi ra ngoài đổ đầy nước mang vào, Khương Ly dù rất khát, nhưng không dám uống vội, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ rồi đặt xuống.
“Ngươi là người hay quỷ?”
Giọng nói này, Khương Ly nhận ra, chính là lão thái thái khi nãy muốn vứt nàng vào rừng.
Bà ta là mẹ chồng của nàng, cũng chính là nãi nãi của hai hài tử này.
“Quỷ cũng cần ăn cơm uống nước sao?”
Nữ nhân bên cạnh lão thái thái bực tức nhìn nàng, nói giọng đầy căm phẫn: “Đúng là mệnh lớn, treo cổ mà cũng không chết, loại hồ ly tinh như ngươi sớm muộn cũng phải chết trong lồng heo thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro