Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 10
2024-11-29 14:00:24
Khương Ly vươn vai một cái, rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau nàng đột nhiên tỉnh giấc, trời còn mờ mờ sáng, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Tiết Mãn và Tiết Ninh đâu.
Nàng vội vàng ngồi dậy, ra sân tìm cũng không thấy, nhìn qua nông cụ vẫn còn nguyên, không giống như hai hài tử đi đào rau dại.
Đang định đi tìm, nàng bỗng thấy ở phía xa, trên triền đồi thấp thoáng hai bóng dáng nhỏ, tay nắm tay, đang cùng nhau đi về phía nhà.
Khương Ly bước nhanh về phía đám hài tử, trời dần sáng tỏ, trong không gian lờ mờ đã có thể nghe thấy tiếng gà gáy vang vọng.
Tiết Mãn dắt tay muội muội, vừa đi vừa nhắc: "Cẩn thận nhìn đường."
Chợt nghe Tiết Ninh nói: "Ca ca nhìn xem, kia có phải là nương không?"
Tiết Mãn nhìn theo cánh tay muội muội chỉ, nhìn thấy Khương Ly, cậu bé kéo tay muội muội, bước chân nhanh hơn, khoảng cách gần lại, Tiết Mãn mới lớn tiếng gọi: "Nương, sao nương lại ra đây?"
Khương Ly nghe tiếng, dừng bước, đứng tại chỗ chờ hai tiểu hài tử.
"Các con sáng sớm ra ngoài làm gì?"
Tiết Mãn dắt Tiết Ninh chạy đến trước mặt nàng, đáp: "Nương, con dẫn muội muội đi nhặt lông gà, nương xem, có đủ không?"
Khương Ly nhìn mớ lông gà trong tay cậu bé, ước chừng hơn hai chục chiếc, lại nhìn khuôn mặt đen nhẻm của cậu bé vì chạy mà đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng xoa đầu cậu bé, khẽ đáp: "Đủ rồi."
"Con đi từ lúc nào nào?" Khương Ly hỏi tiếp.
Tiết Mãn gãi gãi đầu, Khương Ly liếc nhìn Tiết Ninh, cô bé đáp lí nhí:
"Nghe gà gáy, thấy rõ đường là ca ca dẫn con đi."
"Về sau có ra ngoài, cũng phải báo với ta một tiếng."
Nói xong nàng dẫn hai hài tử về nhà, tự mình đi rửa sạch đống lông gà, bảo Tiết Mãn nhóm lửa, tiếp tục nướng khoai lang.
"Tiểu Mãn, nướng thêm vài củ, ta muốn mang một ít vào núi."
Tiết Mãn vâng lời, lấy năm củ khoai bỏ vào đống than hồng.
Khương Ly rửa sạch lông gà, mang ra hong khô cạnh lửa, rồi gắn chúng vào các mũi tên tre. Sau đó nàng lấy cây cung thử bắn vài phát ở sân, thấy cũng tạm dùng được.
Nàng thu con dao phát cuốc nhỏ cùng cây cung và mũi tên vào giỏ tre, chuẩn bị sẵn sàng.
"Nương, khoai chín rồi."
Khương Ly nghe tiếng, gói gém mọi thứ, trời lúc này đã sáng rõ, ánh mặt trời đang từ từ ló rạng.
"Tiểu Mãn, lấy cho nương hai củ. Nương vào núi đây, con ở nhà với muội muội, trông chừng nhà cửa, nhà không có khóa, đừng để ai trộm mất."
Tiết Mãn gật đầu chắc nịch: "Nương yên tâm, con và muội muội chỉ quanh quẩn gần nhà, không đi xa."
Khương Ly chống tay lên trán, lắc đầu: "Không cần đi hái rau dại, nương vào núi nếu gặp thứ ăn được cũng sẽ mang về. Hai con cứ ở nhà, đợi nương về."
"Nương, nương định vào sâu trong núi sao?"
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tiết Mãn, Khương Ly nhẹ giọng đáp:
"Nương sẽ xem tình hình, nếu chưa đi sâu đã săn được con mồi, nương sẽ lập tức mang về."
"Trong đó nguy hiểm lắm, nương đừng vào."
"Nương có về kịp trước khi mặt trời lặn không?"
Khương Ly trả lời: "Nương sẽ cố gắng."
"Bọn con chờ nương về cùng ăn bữa tối."
Sáng hôm sau nàng đột nhiên tỉnh giấc, trời còn mờ mờ sáng, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Tiết Mãn và Tiết Ninh đâu.
Nàng vội vàng ngồi dậy, ra sân tìm cũng không thấy, nhìn qua nông cụ vẫn còn nguyên, không giống như hai hài tử đi đào rau dại.
Đang định đi tìm, nàng bỗng thấy ở phía xa, trên triền đồi thấp thoáng hai bóng dáng nhỏ, tay nắm tay, đang cùng nhau đi về phía nhà.
Khương Ly bước nhanh về phía đám hài tử, trời dần sáng tỏ, trong không gian lờ mờ đã có thể nghe thấy tiếng gà gáy vang vọng.
Tiết Mãn dắt tay muội muội, vừa đi vừa nhắc: "Cẩn thận nhìn đường."
Chợt nghe Tiết Ninh nói: "Ca ca nhìn xem, kia có phải là nương không?"
Tiết Mãn nhìn theo cánh tay muội muội chỉ, nhìn thấy Khương Ly, cậu bé kéo tay muội muội, bước chân nhanh hơn, khoảng cách gần lại, Tiết Mãn mới lớn tiếng gọi: "Nương, sao nương lại ra đây?"
Khương Ly nghe tiếng, dừng bước, đứng tại chỗ chờ hai tiểu hài tử.
"Các con sáng sớm ra ngoài làm gì?"
Tiết Mãn dắt Tiết Ninh chạy đến trước mặt nàng, đáp: "Nương, con dẫn muội muội đi nhặt lông gà, nương xem, có đủ không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ly nhìn mớ lông gà trong tay cậu bé, ước chừng hơn hai chục chiếc, lại nhìn khuôn mặt đen nhẻm của cậu bé vì chạy mà đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Nàng xoa đầu cậu bé, khẽ đáp: "Đủ rồi."
"Con đi từ lúc nào nào?" Khương Ly hỏi tiếp.
Tiết Mãn gãi gãi đầu, Khương Ly liếc nhìn Tiết Ninh, cô bé đáp lí nhí:
"Nghe gà gáy, thấy rõ đường là ca ca dẫn con đi."
"Về sau có ra ngoài, cũng phải báo với ta một tiếng."
Nói xong nàng dẫn hai hài tử về nhà, tự mình đi rửa sạch đống lông gà, bảo Tiết Mãn nhóm lửa, tiếp tục nướng khoai lang.
"Tiểu Mãn, nướng thêm vài củ, ta muốn mang một ít vào núi."
Tiết Mãn vâng lời, lấy năm củ khoai bỏ vào đống than hồng.
Khương Ly rửa sạch lông gà, mang ra hong khô cạnh lửa, rồi gắn chúng vào các mũi tên tre. Sau đó nàng lấy cây cung thử bắn vài phát ở sân, thấy cũng tạm dùng được.
Nàng thu con dao phát cuốc nhỏ cùng cây cung và mũi tên vào giỏ tre, chuẩn bị sẵn sàng.
"Nương, khoai chín rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ly nghe tiếng, gói gém mọi thứ, trời lúc này đã sáng rõ, ánh mặt trời đang từ từ ló rạng.
"Tiểu Mãn, lấy cho nương hai củ. Nương vào núi đây, con ở nhà với muội muội, trông chừng nhà cửa, nhà không có khóa, đừng để ai trộm mất."
Tiết Mãn gật đầu chắc nịch: "Nương yên tâm, con và muội muội chỉ quanh quẩn gần nhà, không đi xa."
Khương Ly chống tay lên trán, lắc đầu: "Không cần đi hái rau dại, nương vào núi nếu gặp thứ ăn được cũng sẽ mang về. Hai con cứ ở nhà, đợi nương về."
"Nương, nương định vào sâu trong núi sao?"
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tiết Mãn, Khương Ly nhẹ giọng đáp:
"Nương sẽ xem tình hình, nếu chưa đi sâu đã săn được con mồi, nương sẽ lập tức mang về."
"Trong đó nguy hiểm lắm, nương đừng vào."
"Nương có về kịp trước khi mặt trời lặn không?"
Khương Ly trả lời: "Nương sẽ cố gắng."
"Bọn con chờ nương về cùng ăn bữa tối."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro