Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 11
2024-11-29 14:00:24
Khương Ly lặng lẽ nhìn cậu bé, trầm giọng nói: "Đến giờ con và muội muội chuẩn bị cơm tối mà ăn, không cần đợi ta. Nếu săn được thú, ta sẽ về, nhưng giờ về không thể chắc chắn."
Tiết Mãn nhìn dáng vẻ kiên định của Khương Ly, lòng cậu bé nóng như lửa đốt. Thú rừng nào phải dễ săn, nếu đơn giản như thế, các nam nhân trong thôn đã sớm ngày ngày ra vào núi, làm gì tới lượt một nữ nhân như Khương Ly phải vào rừng?
"Nương, cho dù có săn được con gì hay không, cũng phải về trước khi trời tối."
Khương Ly vuốt đầu của Tiết Mãn, thấy không cách nào giải thích cho tiểu hài tử hiểu, đành phải gật đầu: "Chăm sóc tốt cho muội muội, trông coi nhà cửa cẩn thận."
Nói xong nàng cầm hai củ khoai lang nướng, đeo giỏ tre, mang theo cung tên, thẳng bước tiến vào núi.
Tiết Ninh nhìn theo bóng lưng Khương Ly khuất dần, mơ màng hỏi:
"Ca ca, liệu nương có săn được gà rừng không?"
"Không biết."
Có săn được hay không, Tiết Mãn cũng mong chờ, nhưng không dám kỳ vọng quá nhiều, cậu bé chỉ thấy lo lắng cho Khương Ly mà thôi.
Dưới chân núi, Khương Ly ăn xong một củ khoai lang, củ còn lại cất vào giỏ. Nàng rút dao phát ra, cầm chặt trong tay.
Ngước mắt nhìn lên, ngọn cây cao vút không thấy điểm dừng. Nhìn sâu vào trong, chỉ thấy những lùm bụi rậm rạp, núi non trùng điệp.
Khương Ly vốn quen thuộc sông nước núi rừng, nhưng đứng trước cảnh sắc sâu thẳm này, lòng cũng thoáng căng thẳng.
Trong núi sâu như vậy, hiểm nguy ẩn hiện không biết từ đâu.
Khương Ly lại quay đầu nhìn mặt trời, rồi cất bước đi sâu vào rừng.
Ở nhà, Tiết Mãn và Tiết Ninh không nỡ ăn hết củ khoai lang, chỉ chia nhau một củ, hai củ còn lại Tiết Mãn giấu vào đống rơm trong nhà.
Tắt lửa, Tiết Mãn nghĩ đến việc ra ngoài đào rau dại, nhưng nhớ lời Khương Ly dặn, không dám rời nhà, cho dù trong nhà chẳng còn bao nhiêu đồ, nhưng những củ khoai này là phần lương thực cuối cùng của bọn họ, phải ở lại trông coi.
Không có việc gì làm, cậu bé lấy cuốc, dẫn muội muội ra ngoài nhổ cỏ, dọn dẹp sân vườn, một người cuốc, một người nhổ, vừa làm vừa nghỉ.
Đến giữa trưa, mấy hài tử lão Tiết gia kéo nhau vào sân.
"Tiết Mãn, kế nương nhà ngươi đâu rồi? Đi đâu mà chỉ thấy hai đứa bọn bay?"
"Hay là nàng bỏ hai đứa bay ở lại mà chạy rồi?"
Tiết Mãn lườm bọn chúng, kéo tay muội muội định quay về nhà, nghe giọng chế giễu của Tiết Đại Ngưu vang lên giữa hài tử:
"Chỉ hai đứa ngốc này mà cũng đòi phân gia với một nữ nhân xa lạ? Loại nữ nhân như Khương thị, chắc chẳng mấy ngày nữa sẽ đi tìm nam nhân khác, bỏ hai đứa bọn bay lại cho xem!"
"À, không đúng, nghe nói nàng từng là người nhà giàu, biết đâu lúc đó lại bán hai đứa bọn bay đi làm nô lệ!"
Tiết Mãn nghe những lời nhơ bẩn từ miệng Tiết Đại Ngưu, mặt đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng đáp: "Tiết Đại Ngưu, ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại! Nương ta vào rừng săn thú rồi!"
"Săn thú?"
"Hahaha! Tiết Mãn nói nương nó đi săn thú kìa? Các ngươi có tin không?"
Tiết Đại Ngưu vừa dứt lời, đám hài tử phía sau nó đồng loạt lắc đầu cười rộ lên.
Tiết Mãn nhìn dáng vẻ kiên định của Khương Ly, lòng cậu bé nóng như lửa đốt. Thú rừng nào phải dễ săn, nếu đơn giản như thế, các nam nhân trong thôn đã sớm ngày ngày ra vào núi, làm gì tới lượt một nữ nhân như Khương Ly phải vào rừng?
"Nương, cho dù có săn được con gì hay không, cũng phải về trước khi trời tối."
Khương Ly vuốt đầu của Tiết Mãn, thấy không cách nào giải thích cho tiểu hài tử hiểu, đành phải gật đầu: "Chăm sóc tốt cho muội muội, trông coi nhà cửa cẩn thận."
Nói xong nàng cầm hai củ khoai lang nướng, đeo giỏ tre, mang theo cung tên, thẳng bước tiến vào núi.
Tiết Ninh nhìn theo bóng lưng Khương Ly khuất dần, mơ màng hỏi:
"Ca ca, liệu nương có săn được gà rừng không?"
"Không biết."
Có săn được hay không, Tiết Mãn cũng mong chờ, nhưng không dám kỳ vọng quá nhiều, cậu bé chỉ thấy lo lắng cho Khương Ly mà thôi.
Dưới chân núi, Khương Ly ăn xong một củ khoai lang, củ còn lại cất vào giỏ. Nàng rút dao phát ra, cầm chặt trong tay.
Ngước mắt nhìn lên, ngọn cây cao vút không thấy điểm dừng. Nhìn sâu vào trong, chỉ thấy những lùm bụi rậm rạp, núi non trùng điệp.
Khương Ly vốn quen thuộc sông nước núi rừng, nhưng đứng trước cảnh sắc sâu thẳm này, lòng cũng thoáng căng thẳng.
Trong núi sâu như vậy, hiểm nguy ẩn hiện không biết từ đâu.
Khương Ly lại quay đầu nhìn mặt trời, rồi cất bước đi sâu vào rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nhà, Tiết Mãn và Tiết Ninh không nỡ ăn hết củ khoai lang, chỉ chia nhau một củ, hai củ còn lại Tiết Mãn giấu vào đống rơm trong nhà.
Tắt lửa, Tiết Mãn nghĩ đến việc ra ngoài đào rau dại, nhưng nhớ lời Khương Ly dặn, không dám rời nhà, cho dù trong nhà chẳng còn bao nhiêu đồ, nhưng những củ khoai này là phần lương thực cuối cùng của bọn họ, phải ở lại trông coi.
Không có việc gì làm, cậu bé lấy cuốc, dẫn muội muội ra ngoài nhổ cỏ, dọn dẹp sân vườn, một người cuốc, một người nhổ, vừa làm vừa nghỉ.
Đến giữa trưa, mấy hài tử lão Tiết gia kéo nhau vào sân.
"Tiết Mãn, kế nương nhà ngươi đâu rồi? Đi đâu mà chỉ thấy hai đứa bọn bay?"
"Hay là nàng bỏ hai đứa bay ở lại mà chạy rồi?"
Tiết Mãn lườm bọn chúng, kéo tay muội muội định quay về nhà, nghe giọng chế giễu của Tiết Đại Ngưu vang lên giữa hài tử:
"Chỉ hai đứa ngốc này mà cũng đòi phân gia với một nữ nhân xa lạ? Loại nữ nhân như Khương thị, chắc chẳng mấy ngày nữa sẽ đi tìm nam nhân khác, bỏ hai đứa bọn bay lại cho xem!"
"À, không đúng, nghe nói nàng từng là người nhà giàu, biết đâu lúc đó lại bán hai đứa bọn bay đi làm nô lệ!"
Tiết Mãn nghe những lời nhơ bẩn từ miệng Tiết Đại Ngưu, mặt đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng đáp: "Tiết Đại Ngưu, ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại! Nương ta vào rừng săn thú rồi!"
"Săn thú?"
"Hahaha! Tiết Mãn nói nương nó đi săn thú kìa? Các ngươi có tin không?"
Tiết Đại Ngưu vừa dứt lời, đám hài tử phía sau nó đồng loạt lắc đầu cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro