Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 12
2024-11-29 14:00:24
"Chỉ với bộ dạng như nàng, còn đòi đi săn? Ai tin được? Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới tin mà thôi!"
Triệu Gia Tú dẫn hài tử đi nhặt củi ở chân núi, từ xa đã thấy trước căn nhà tranh đổ nát tụ tập một đám hài tử, nhìn qua có chút quen mắt, nhưng chẳng thấy bóng dáng Khương Ly đâu.
Tiết Tiểu Đoá thấy nương nhìn về phía căn nhà tranh, khẽ mím môi, rồi thấp giọng kể lại những gì mình nghe được.
"Con nghe nhị bá nương sai Tiết Đại Ngưu bọn nó đi canh chừng Tiết Mãn và đại bá nương. Tối qua bọn nó còn nằm rình thật lâu ở bên bờ ruộng."
Triệu Gia Tú khẽ nhíu mày.
"Con nói với ca ca con, đừng qua lại với Tiết Đại Ngưu, tự chơi một mình thôi."
"Sáng nay nó có gọi ca ca, nhưng ca ca không đi."
Triệu Gia Tú im lặng, Tiết Tiểu Đoá không rõ nương mình đang nghĩ gì, nhưng trong lòng con bé có chút muốn qua xem Tiết Ninh ra sao.
"Nương, chúng ta qua đó nhìn thử được không?"
Triệu Gia Tú thở dài, dù sao cũng tiện đường, bèn dẫn Tiết Tiểu Đoá đến căn nhà tranh.
Khi nàng ấy đến nơi, Tiết Mãn đã đánh nhau với Tiết Đại Ngưu, chính xác hơn, là Tiết Đại Ngưu dẫn theo hai đệ đệ của mình xúm vào đánh Tiết Mãn.
Nàng ấy vội vàng bước lên, kéo bọn chúng ra, trên mặt Tiết Mãn đã trầy xước vài chỗ.
"Tiết Đại Ngưu, ngươi làm cái gì thế hả?"
Mắng Tiết Đại Ngưu xong, nàng ấy quay sang hỏi Tiết Mãn: "Nương ngươi đâu?"
Tiết Ninh khóc đến nấc lên: "Tứ thẩm, nương con vào núi săn thú rồi."
"Gì cơ?"
Triệu Tú nghe xong ngây người.
Khương thị, đi săn thú?
Chỉ với dáng người mảnh mai thế kia, vào núi chẳng phải là đi làm mồi cho sói sao?
Tiết Đại Ngưu hừ một tiếng: "Thấy chưa, tứ thẩm cũng không tin mà. Ta đã bảo nương ngươi chạy mất rồi, các ngươi lại không chịu tin."
Triệu Gia Tú không tin, nhưng đứng trước mặt đám hài tử, nàng ấy lạnh mặt nhìn Tiết Đại Ngưu.
"Tiết Đại Ngưu, nương chúng nó thế nào thì có liên quan gì đến ngươi?"
Tiết Đại Ngưu bị chặn lời, nghẹn một hơi, ngẩng mặt hếch mũi nhìn Triệu Gia Tú đầy bất mãn.
Nhìn dáng vẻ của nó, Triệu Tú thầm nghĩ, nếu là hài tử của mình, nàng ấy đã tát cho hai cái rồi, tiếc là không phải.
"Chân cha ngươi hôm nay đã xuống đất được chưa?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Tiết Đại Ngưu liền thay đổi, chân cha nó tuy đã nối lại xương, nhưng cổ chân vẫn còn sưng, lưng trái vẫn đầy vết bầm tím.
"Nương Tiết Mãn đánh cha ngươi ra nông nỗi đó, ngươi lại lợi dụng lúc nàng không có nhà mà bắt nạt Tiết Mãn? Ngươi không sợ nàng về sẽ đánh ngươi sao? Với cái thân bé như ngươi, nàng chắc chỉ cần một tay xách lên, là có thể ném ra xa cả trượng!"
Ánh mắt Triệu Gia Tú quét qua đám hài tử, mấy tiểu hài tử mặc dù mặt mũi bẩn thỉu, nhưng vẫn không giấu được nét sợ hãi.
"Còn không mau về nhà?"
Tiết Đại Ngưu lườm Tiết Mãn một cái, vênh váo nói: "Kế nương của ngươi chạy rồi, từ nay ngươi chính là đứa con hoang không cha không nương."
Đôi mắt Tiết Mãn đỏ rực, cậu bé giận đến mức cả người run lên.
Triệu Gia Tú dẫn hài tử đi nhặt củi ở chân núi, từ xa đã thấy trước căn nhà tranh đổ nát tụ tập một đám hài tử, nhìn qua có chút quen mắt, nhưng chẳng thấy bóng dáng Khương Ly đâu.
Tiết Tiểu Đoá thấy nương nhìn về phía căn nhà tranh, khẽ mím môi, rồi thấp giọng kể lại những gì mình nghe được.
"Con nghe nhị bá nương sai Tiết Đại Ngưu bọn nó đi canh chừng Tiết Mãn và đại bá nương. Tối qua bọn nó còn nằm rình thật lâu ở bên bờ ruộng."
Triệu Gia Tú khẽ nhíu mày.
"Con nói với ca ca con, đừng qua lại với Tiết Đại Ngưu, tự chơi một mình thôi."
"Sáng nay nó có gọi ca ca, nhưng ca ca không đi."
Triệu Gia Tú im lặng, Tiết Tiểu Đoá không rõ nương mình đang nghĩ gì, nhưng trong lòng con bé có chút muốn qua xem Tiết Ninh ra sao.
"Nương, chúng ta qua đó nhìn thử được không?"
Triệu Gia Tú thở dài, dù sao cũng tiện đường, bèn dẫn Tiết Tiểu Đoá đến căn nhà tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nàng ấy đến nơi, Tiết Mãn đã đánh nhau với Tiết Đại Ngưu, chính xác hơn, là Tiết Đại Ngưu dẫn theo hai đệ đệ của mình xúm vào đánh Tiết Mãn.
Nàng ấy vội vàng bước lên, kéo bọn chúng ra, trên mặt Tiết Mãn đã trầy xước vài chỗ.
"Tiết Đại Ngưu, ngươi làm cái gì thế hả?"
Mắng Tiết Đại Ngưu xong, nàng ấy quay sang hỏi Tiết Mãn: "Nương ngươi đâu?"
Tiết Ninh khóc đến nấc lên: "Tứ thẩm, nương con vào núi săn thú rồi."
"Gì cơ?"
Triệu Tú nghe xong ngây người.
Khương thị, đi săn thú?
Chỉ với dáng người mảnh mai thế kia, vào núi chẳng phải là đi làm mồi cho sói sao?
Tiết Đại Ngưu hừ một tiếng: "Thấy chưa, tứ thẩm cũng không tin mà. Ta đã bảo nương ngươi chạy mất rồi, các ngươi lại không chịu tin."
Triệu Gia Tú không tin, nhưng đứng trước mặt đám hài tử, nàng ấy lạnh mặt nhìn Tiết Đại Ngưu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiết Đại Ngưu, nương chúng nó thế nào thì có liên quan gì đến ngươi?"
Tiết Đại Ngưu bị chặn lời, nghẹn một hơi, ngẩng mặt hếch mũi nhìn Triệu Gia Tú đầy bất mãn.
Nhìn dáng vẻ của nó, Triệu Tú thầm nghĩ, nếu là hài tử của mình, nàng ấy đã tát cho hai cái rồi, tiếc là không phải.
"Chân cha ngươi hôm nay đã xuống đất được chưa?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Tiết Đại Ngưu liền thay đổi, chân cha nó tuy đã nối lại xương, nhưng cổ chân vẫn còn sưng, lưng trái vẫn đầy vết bầm tím.
"Nương Tiết Mãn đánh cha ngươi ra nông nỗi đó, ngươi lại lợi dụng lúc nàng không có nhà mà bắt nạt Tiết Mãn? Ngươi không sợ nàng về sẽ đánh ngươi sao? Với cái thân bé như ngươi, nàng chắc chỉ cần một tay xách lên, là có thể ném ra xa cả trượng!"
Ánh mắt Triệu Gia Tú quét qua đám hài tử, mấy tiểu hài tử mặc dù mặt mũi bẩn thỉu, nhưng vẫn không giấu được nét sợ hãi.
"Còn không mau về nhà?"
Tiết Đại Ngưu lườm Tiết Mãn một cái, vênh váo nói: "Kế nương của ngươi chạy rồi, từ nay ngươi chính là đứa con hoang không cha không nương."
Đôi mắt Tiết Mãn đỏ rực, cậu bé giận đến mức cả người run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro