Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 13
2024-11-29 14:00:24
Triệu Gia Tú kéo cậu bé lại, nhặt vài cọng cỏ khô trên đầu cậu bé, rồi dùng tay lau sạch bụi bám trên gương mặt.
"Người ta đông, cần gì phải mạnh miệng rồi động tay, cuối cùng lại bị đánh một trận, theo ta thấy, nương ngươi không phải người sẽ bỏ các ngươi mà đi. Nếu định bỏ đi, ngày hôm qua nàng đã không dắt các ngươi ra ở riêng rồi."
Tiết Mãn gật đầu, nước mắt như từng hạt đậu mà rơi lã chã.
"Nương các ngươi đi từ lúc nào?"
Tiết Mãn lau nước mắt, đáp: "Khi mặt trời còn chưa ló dạng, nương đã đi rồi. Nương đã hứa với cháu, trời tối sẽ nhất định trở về."
"Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ nương ngươi về. Đừng để ý Tiết Đại Ngưu nói cái gì, cũng đừng đánh nhau."
"Dạ."
Thấy cậu bé đã ngừng khóc, Triệu Gia Tú dẫn Tiết Tiểu Đoá chuẩn bị rời đi, Tiết Tiểu Đoá nhìn Tiết Ninh vẫn còn nước mắt nước mắt ngắn dài, nghĩ rằng Tiết Mãn ở nhà một mình cũng được, bèn hỏi: "A Ninh, tỷ có muốn đi nhặt củi không? Không xa đâu, chỉ bên sườn đồi kia thôi."
Tiết Ninh muốn đi, nhưng nghĩ đến việc bỏ ca ca ở nhà một mình, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Nương không ở đây, hôm nay ta phải ở nhà với anh trai."
Tiết Tiểu Đoá có chút tiếc nuối.
"Thôi được rồi, đợi nương tỷ về, chúng ta cùng nhau đi đào rau dại."
Tiết Ninh gật đầu đồng ý, Triệu Gia Tú dẫn Tiết Tiểu Đoá rời đi.
Người trong thôn vốn thích náo nhiệt. Từ chuyện lão đại Tiết gia vừa mới thành thân đã chết, đến chuyện Tiết Thành Tường nửa đêm mò vào phòng đại tẩu góa bụa, rồi cả chuyện lão thái bà định bắt Khương thị dìm vào lồng heo, hết vở này đến vở khác.
Cũng may Khương thị cứng rắn, không chỉ tránh khỏi cảnh bị dìm lồng heo mà còn đánh Tiết Thành Tường một trận, sau đó dứt khoát tách hộ ra ở riêng.
Người trong thôn nghĩ rằng chuyện đến đây là kết thúc.
Mặc dù đôi khi có kẻ thở dài: "Khương thị như vậy, mang theo hai hài tử, chẳng biết làm sao mà sống qua ngày." Nhưng rồi ai nấy cũng chỉ nói thế thôi, thời buổi đói kém, thân mình còn chẳng lo xong, đâu ai rỗi hơi quan tâm đến người khác.
Thế nhưng hôm nay lại truyền ra tin Khương thị vào núi săn thú.
Nghe được tin này, cả thôn đều có phản ứng giống Triệu Gia Tú.
Trong lòng ai cũng âm thầm lẩm bẩm: "Khương Ly đi săn thú? Không phải thật ra là bỏ trốn rồi sao…"
Ruộng đồng khô hạn, ai cũng lo lắng. Có nhà còn ít lương thực, cũng không nỡ ăn, ngày qua ngày chỉ đào rau dại. Đám nữ nhân trong thôn lại càng tụ tập thành từng nhóm, từ sáng đến tối đào bới khắp nơi.
Nay nhân dịp nghe tin đồn, nhiều người ôm tâm lý hóng hớt, ùn ùn kéo về phía căn nhà tranh của Khương thị.
Vài kẻ thích nói xấu còn đứng bên bờ ruộng, gọi với vào hỏi Tiết Mãn: "Nương ngươi thật sự vào núi săn thú rồi sao?"
Ban đầu, Tiết Mãn còn đáp trả mạnh mẽ.
Nhưng đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tàn buông xuống, trời dần tối mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Ly trở về.
Người đi ngang qua hóng chuyện lại hỏi: "Tiết Mãn, nương ngươi vẫn chưa về à?"
"Chẳng lẽ thật sự bỏ các ngươi mà đi rồi sao?"
Tiết Mãn kéo Tiết Ninh, hai người ngồi lặng lẽ trên phiến đá trước nhà, cúi thấp đầu.
"Ca ca, huynh nói xem… nương có quay về không?"
Tiết Mãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của muội muội, trong lòng cũng muốn khóc.
"Nương nhất định sẽ về."
Dừng một chút, cậu bé lại nói: "Nương đã hứa với chúng ta rồi."
Tiết Mãn cố tỏ vẻ vững vàng để an ủi muội muội.
Hai huynh muội chẳng ăn tối, chỉ ngồi trước nhà, chờ đợi trong im lặng.
"Người ta đông, cần gì phải mạnh miệng rồi động tay, cuối cùng lại bị đánh một trận, theo ta thấy, nương ngươi không phải người sẽ bỏ các ngươi mà đi. Nếu định bỏ đi, ngày hôm qua nàng đã không dắt các ngươi ra ở riêng rồi."
Tiết Mãn gật đầu, nước mắt như từng hạt đậu mà rơi lã chã.
"Nương các ngươi đi từ lúc nào?"
Tiết Mãn lau nước mắt, đáp: "Khi mặt trời còn chưa ló dạng, nương đã đi rồi. Nương đã hứa với cháu, trời tối sẽ nhất định trở về."
"Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ nương ngươi về. Đừng để ý Tiết Đại Ngưu nói cái gì, cũng đừng đánh nhau."
"Dạ."
Thấy cậu bé đã ngừng khóc, Triệu Gia Tú dẫn Tiết Tiểu Đoá chuẩn bị rời đi, Tiết Tiểu Đoá nhìn Tiết Ninh vẫn còn nước mắt nước mắt ngắn dài, nghĩ rằng Tiết Mãn ở nhà một mình cũng được, bèn hỏi: "A Ninh, tỷ có muốn đi nhặt củi không? Không xa đâu, chỉ bên sườn đồi kia thôi."
Tiết Ninh muốn đi, nhưng nghĩ đến việc bỏ ca ca ở nhà một mình, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Nương không ở đây, hôm nay ta phải ở nhà với anh trai."
Tiết Tiểu Đoá có chút tiếc nuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi được rồi, đợi nương tỷ về, chúng ta cùng nhau đi đào rau dại."
Tiết Ninh gật đầu đồng ý, Triệu Gia Tú dẫn Tiết Tiểu Đoá rời đi.
Người trong thôn vốn thích náo nhiệt. Từ chuyện lão đại Tiết gia vừa mới thành thân đã chết, đến chuyện Tiết Thành Tường nửa đêm mò vào phòng đại tẩu góa bụa, rồi cả chuyện lão thái bà định bắt Khương thị dìm vào lồng heo, hết vở này đến vở khác.
Cũng may Khương thị cứng rắn, không chỉ tránh khỏi cảnh bị dìm lồng heo mà còn đánh Tiết Thành Tường một trận, sau đó dứt khoát tách hộ ra ở riêng.
Người trong thôn nghĩ rằng chuyện đến đây là kết thúc.
Mặc dù đôi khi có kẻ thở dài: "Khương thị như vậy, mang theo hai hài tử, chẳng biết làm sao mà sống qua ngày." Nhưng rồi ai nấy cũng chỉ nói thế thôi, thời buổi đói kém, thân mình còn chẳng lo xong, đâu ai rỗi hơi quan tâm đến người khác.
Thế nhưng hôm nay lại truyền ra tin Khương thị vào núi săn thú.
Nghe được tin này, cả thôn đều có phản ứng giống Triệu Gia Tú.
Trong lòng ai cũng âm thầm lẩm bẩm: "Khương Ly đi săn thú? Không phải thật ra là bỏ trốn rồi sao…"
Ruộng đồng khô hạn, ai cũng lo lắng. Có nhà còn ít lương thực, cũng không nỡ ăn, ngày qua ngày chỉ đào rau dại. Đám nữ nhân trong thôn lại càng tụ tập thành từng nhóm, từ sáng đến tối đào bới khắp nơi.
Nay nhân dịp nghe tin đồn, nhiều người ôm tâm lý hóng hớt, ùn ùn kéo về phía căn nhà tranh của Khương thị.
Vài kẻ thích nói xấu còn đứng bên bờ ruộng, gọi với vào hỏi Tiết Mãn: "Nương ngươi thật sự vào núi săn thú rồi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, Tiết Mãn còn đáp trả mạnh mẽ.
Nhưng đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều tàn buông xuống, trời dần tối mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Ly trở về.
Người đi ngang qua hóng chuyện lại hỏi: "Tiết Mãn, nương ngươi vẫn chưa về à?"
"Chẳng lẽ thật sự bỏ các ngươi mà đi rồi sao?"
Tiết Mãn kéo Tiết Ninh, hai người ngồi lặng lẽ trên phiến đá trước nhà, cúi thấp đầu.
"Ca ca, huynh nói xem… nương có quay về không?"
Tiết Mãn nhìn đôi mắt đỏ hoe của muội muội, trong lòng cũng muốn khóc.
"Nương nhất định sẽ về."
Dừng một chút, cậu bé lại nói: "Nương đã hứa với chúng ta rồi."
Tiết Mãn cố tỏ vẻ vững vàng để an ủi muội muội.
Hai huynh muội chẳng ăn tối, chỉ ngồi trước nhà, chờ đợi trong im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro