Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 2
2024-11-29 14:00:24
Khương Ly không còn sức tranh cãi với bọn họ, nàng nhìn hai hài tử hỏi: “Có gì ăn không?”
Hai hài tử sắc mặt mờ mịt, lại cũng chậm rãi cúi đầu xuống.
“Có hay không nói một câu đi.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười nhạo của lão thái thái và nữ nhân bên cạnh, chẳng thấy đám trẻ đáp lời, Khương Ly khẽ nhíu mày, đúng rồi, thời đại này, rất nhiều nhà mấy nhi tử không phân gia, lương thực dĩ nhiên gom lại một chỗ, mà nam nhân chết rồi, lương thực và tiền bạc đều ở chỗ lão thái thái.
Khương Ly hít sâu một hơi, chống tay đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.
Thời mạt thế nàng còn có thể sống sót, chẳng lẽ đến nơi này lại bị chết đói, nàng không tin.
Người còn chưa kịp bước tới cửa, ống tay áo đã bị níu lại, cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiết Mãn hài tử vừa gọi nàng là “nương.”
Cậu bé kéo nàng trở lại, lục lọi trong đống rơm rạ, lấy ra hai chiếc bánh rau dại cỡ bàn tay, lạnh ngắt, cứng ngắc, không biết đã để từ bao lâu.
“Nhãi con ngươi hay lắm, thế mà dám giấu lương khô!”
Lão thái thái vừa mắng vừa chạy đến định giật lấy bánh, nhưng Khương Ly đã nhanh tay chụp lấy, cũng gọi Tiết Ninh tới, ba người cùng nhau chia hai cái bánh rau dại ấy.
Khương Ly cầm bánh bắt đầu ăn, bánh này cứng đến rát cả cổ họng, còn có chút vị chua, chắc là đã thiu, nhưng vì quá đói, nàng cắn răng mà ăn, tạm thời lấp bụng cũng được.
Hai hài tử ngồi bên nhìn nàng ăn, cũng không đụng đến bánh trong tay mình.
“Ăn đi, nếu không ăn bánh cũng hỏng thôi.”
Tiết Mãn nghe nàng nói, không ăn, lí nhí nói: “Nương, đây là phần ăn của mấy ngày sau.”
Khương Ly: …
Nàng dừng tay, bẻ một phần bánh của mình đưa cho Tiết Mãn.
Nàng nhai từng chút một, cố gắng ăn hết phần bánh còn lại, cảm thấy đã có chút sức lực, bèn đi về phía đám người đang đứng tụ tập.
“Các người đứng đây, chẳng phải là muốn nhấn ta xuống lồng heo sao?”
Lão thái thái đứng đầu, gương mặt lạnh lùng, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Tiết gia ta bao đời trong sạch, chưa từng thấy thứ lăng loàn như nam nhân vừa chết đã muốn làm chuyện bất chính với tiểu thúc như ngươi!”
Khương Ly nghe những lời lẽ bẩn thỉu này, liếc nhìn quanh đám người, tìm bóng dáng của Tiết Thành Tường, nhưng không thấy đâu.
Nàng bật cười khẽ: “Đều nói bắt gian phải bắt đôi, ta đã ở đây rồi, còn gian phu đâu? Không đem theo sao? Muốn nhấn ta xuống lồng heo, được thôi, mời thôn chính đến, gọi cả gian phu tới.”
Đám người không nhúc nhích. Khương Ly nhìn lão thái thái nói: “Đi đi, lão thái thái.”
Lão thái thái gọi một tiểu tử trẻ lại, dặn dò vài câu, rồi sai người đó đi, chẳng bao lâu sau, Khâu thôn chính đã đến, Tiết Thành Tường cũng bị mang tới.
Hắn ta theo sau thôn chính, khuôn mặt bỉ ổi, nhìn mà thấy ghê tởm.
“Lý bà tử, Tiết lão đại vừa mới mất, các ngươi đây là đang làm loạn chuyện gì?”
Chưa đợi lão thái thái lên tiếng, nữ nhân đứng bên đã lao ra, gào khóc: “Cầu thôn chính làm chủ thay ta, đại ca chưa kịp yên mồ, tiện nhân này đã dụ dỗ Thành Tường nhà ta, còn… còn dụ dỗ đến tận giường!”
Khâu thôn chính ngậm tẩu thuốc, nhìn về phía Khương Ly.
“Khương thị, chuyện này ngươi nói thế nào?”
Khương Ly chưa kịp mở miệng, Tiết Mãn đã lao ra chắn trước mặt nàng, vội vàng giải thích:
“Khâu gia gia, nương cháu không có, đêm đó nương cháu đi ngủ từ sớm, là nhị thúc cháu, lén lút vào phòng, định làm chuyện không phải, nương cháu không chịu nên mới gây ra ồn ào.”
Nói xong, cậu bé còn kéo muội muội lại lại: “Cháu và muội muội có thể làm chứng cho nương.”
Khương Ly kéo cậu bé sang một bên, tự mình bước tới trước mặt Khâu thôn chính, khẽ gật đầu rồi quay nhìn Tiết Thành Tường, ký ức về đêm đó ùa về trong đầu nàng, khiến lòng nàng bừng lên cơn giận dữ.
“Ngươi chính là Tiết Thành Tường?”
Hai hài tử sắc mặt mờ mịt, lại cũng chậm rãi cúi đầu xuống.
“Có hay không nói một câu đi.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười nhạo của lão thái thái và nữ nhân bên cạnh, chẳng thấy đám trẻ đáp lời, Khương Ly khẽ nhíu mày, đúng rồi, thời đại này, rất nhiều nhà mấy nhi tử không phân gia, lương thực dĩ nhiên gom lại một chỗ, mà nam nhân chết rồi, lương thực và tiền bạc đều ở chỗ lão thái thái.
Khương Ly hít sâu một hơi, chống tay đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.
Thời mạt thế nàng còn có thể sống sót, chẳng lẽ đến nơi này lại bị chết đói, nàng không tin.
Người còn chưa kịp bước tới cửa, ống tay áo đã bị níu lại, cúi đầu nhìn, hóa ra là Tiết Mãn hài tử vừa gọi nàng là “nương.”
Cậu bé kéo nàng trở lại, lục lọi trong đống rơm rạ, lấy ra hai chiếc bánh rau dại cỡ bàn tay, lạnh ngắt, cứng ngắc, không biết đã để từ bao lâu.
“Nhãi con ngươi hay lắm, thế mà dám giấu lương khô!”
Lão thái thái vừa mắng vừa chạy đến định giật lấy bánh, nhưng Khương Ly đã nhanh tay chụp lấy, cũng gọi Tiết Ninh tới, ba người cùng nhau chia hai cái bánh rau dại ấy.
Khương Ly cầm bánh bắt đầu ăn, bánh này cứng đến rát cả cổ họng, còn có chút vị chua, chắc là đã thiu, nhưng vì quá đói, nàng cắn răng mà ăn, tạm thời lấp bụng cũng được.
Hai hài tử ngồi bên nhìn nàng ăn, cũng không đụng đến bánh trong tay mình.
“Ăn đi, nếu không ăn bánh cũng hỏng thôi.”
Tiết Mãn nghe nàng nói, không ăn, lí nhí nói: “Nương, đây là phần ăn của mấy ngày sau.”
Khương Ly: …
Nàng dừng tay, bẻ một phần bánh của mình đưa cho Tiết Mãn.
Nàng nhai từng chút một, cố gắng ăn hết phần bánh còn lại, cảm thấy đã có chút sức lực, bèn đi về phía đám người đang đứng tụ tập.
“Các người đứng đây, chẳng phải là muốn nhấn ta xuống lồng heo sao?”
Lão thái thái đứng đầu, gương mặt lạnh lùng, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Tiết gia ta bao đời trong sạch, chưa từng thấy thứ lăng loàn như nam nhân vừa chết đã muốn làm chuyện bất chính với tiểu thúc như ngươi!”
Khương Ly nghe những lời lẽ bẩn thỉu này, liếc nhìn quanh đám người, tìm bóng dáng của Tiết Thành Tường, nhưng không thấy đâu.
Nàng bật cười khẽ: “Đều nói bắt gian phải bắt đôi, ta đã ở đây rồi, còn gian phu đâu? Không đem theo sao? Muốn nhấn ta xuống lồng heo, được thôi, mời thôn chính đến, gọi cả gian phu tới.”
Đám người không nhúc nhích. Khương Ly nhìn lão thái thái nói: “Đi đi, lão thái thái.”
Lão thái thái gọi một tiểu tử trẻ lại, dặn dò vài câu, rồi sai người đó đi, chẳng bao lâu sau, Khâu thôn chính đã đến, Tiết Thành Tường cũng bị mang tới.
Hắn ta theo sau thôn chính, khuôn mặt bỉ ổi, nhìn mà thấy ghê tởm.
“Lý bà tử, Tiết lão đại vừa mới mất, các ngươi đây là đang làm loạn chuyện gì?”
Chưa đợi lão thái thái lên tiếng, nữ nhân đứng bên đã lao ra, gào khóc: “Cầu thôn chính làm chủ thay ta, đại ca chưa kịp yên mồ, tiện nhân này đã dụ dỗ Thành Tường nhà ta, còn… còn dụ dỗ đến tận giường!”
Khâu thôn chính ngậm tẩu thuốc, nhìn về phía Khương Ly.
“Khương thị, chuyện này ngươi nói thế nào?”
Khương Ly chưa kịp mở miệng, Tiết Mãn đã lao ra chắn trước mặt nàng, vội vàng giải thích:
“Khâu gia gia, nương cháu không có, đêm đó nương cháu đi ngủ từ sớm, là nhị thúc cháu, lén lút vào phòng, định làm chuyện không phải, nương cháu không chịu nên mới gây ra ồn ào.”
Nói xong, cậu bé còn kéo muội muội lại lại: “Cháu và muội muội có thể làm chứng cho nương.”
Khương Ly kéo cậu bé sang một bên, tự mình bước tới trước mặt Khâu thôn chính, khẽ gật đầu rồi quay nhìn Tiết Thành Tường, ký ức về đêm đó ùa về trong đầu nàng, khiến lòng nàng bừng lên cơn giận dữ.
“Ngươi chính là Tiết Thành Tường?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro