Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Chương 6

2024-11-29 14:00:24

Khương Ly thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào củ khoai lang trong tay mình mà không nói một lời, liền hiểu ngay lý do, nàng giải thích:

"Đêm nay ăn no, ngày mai ta vào núi kiếm thức ăn cho các con."

Tiết Mãn và Tiết Ninh gật đầu.

Ngay sau đó, Khương Ly liền đem củ khoai lang ném vào đống tro lửa.

"Luộc thì quá lâu, nướng ăn cho nhanh."

Nàng nói xong liền đặt chiếc nồi đất lên bếp lửa.

Lợi dụng ánh sáng le lói của trời chiều,Khương Ly tay cầm lưỡi liềm chỉ về phía rừng trúc gần đó hỏi: "Chỗ rừng trúc kia, là của nhà ai?"

Tiết Mãn lắc đầu đáp: "Không của ai cả."

Khương Ly mỉm cười: "Được, vậy con và muội muội coi chừng lửa, ta vào chặt hai cây trúc."

Rừng trúc không xa, Tiết Mãn đứng tại chỗ dõi theo bóng nàng mãi, cho đến khi nàng bước vào khu rừng hồi lâu, lại không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng cậu bé không khỏi lo lắng, liền dặn dò Tiết Ninh: "Tiểu Ninh, muội ở đây trông chừng lửa, đừng động vào nồi đất, chờ ta quay lại."

Nói xong cậu bé xoay người chạy về phía rừng trúc.

Khương Ly vào rừng, đang định chọn lấy hai cây trúc già, thân to cành lá um tùm, như vậy vừa dùng được trúc, vừa có cành lá làm chổi, nàng đang cẩn thận chọn lựa, bỗng nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Nương ơi!"

Nghe kỹ một chút, hình như là giọng của Tiết Mãn, nàng cao giọng hỏi: "Có phải Tiểu Mãn không?"

"Nương, là con đây."

Nghe thấy tiếng hồi đáp của nàng, trái tim lo lắng của Tiết Mãn mới trở nên nhẹ nhõm, theo hướng tiếng nàng, cậu bé lách qua các bụi trúc đi vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Ly nhìn thấy bóng của cậu bé, liền đưa tay lay lay cây trúc to bằng nắm tay trước mặt mình, ngước nhìn lên trên một chút, quyết định: "Chính là nó."

Nàng quay lại hỏi cậu bé: "Sao con lại đến đây? Một mình muội muội có trông lửa được không?"

"Con qua xem nương có cần giúp gì không."

Nghe cậu bé nói vậy,Khương Ly chỉ nghĩ cậu bé thực sự chỉ đến để giúp mình.

"Chỉ chặt hai cây mà thôi, không cần con giúp, con đứng tránh qua một bên."

Dặn xong, Khương Ly giơ liềm lên, một nhát đã hạ được cây trúc. Cây trúc đổ xuống, vướng vào các cành lá khác. Nàng nhấn mạnh thân trúc, lắc lư vài cái, cuối cùng cây trúc cũng rơi xuống đất.

Nàng lại đi chọn cây tiếp theo.

Khi chặt xong cả hai cây trúc, Tiết Mãn bước tới giúp đỡ, thấy mặt cậu bé đỏ bừng nhưng vẫn không kéo nổi một cây trúc, nàng mỉm cười, không trêu đùa cậu bé nữa:

"Con mau về trông muội muội, để ta tự kéo."

Tiết Mãn lùi lại, chỉ thấy Khương Ly cúi người nhấc bổng hai cây trúc lên, kẹp dưới nách kéo đi một cách nhẹ nhàng, như thể không tốn chút sức lực nào.

Trong đầu cậu bé bỗng hiện lên cảnh nhị thúc bị nàng quăng ngã nhào vào lúc sáng.

"Nương, sao người lại khỏe vậy?"

Khương Ly nghiêng đầu nhìn cậu bé, thầm thở phào. May mà mới gặp cậu bé chưa lâu, bằng không nguyên chủ thân hình mảnh mai, còn sức lực của nàng lại mạnh mẽ, thật khó mà giải thích.

"Lớn lên rồi, sức lực cũng sẽ lớn theo."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0