Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Chương 7

2024-11-29 14:00:24

Tiết Mãn nói: "Không giống, Xuân đại nương trong thôn béo hơn nương rất nhiều, cũng không đánh lại nổi nam nhân của thẩm ấy."

Khương Ly là trời sinh sức lực lớn, nhưng thân xác nguyên chủ bị đói khát giày vò lâu ngày, khí lực bị hao mòn không ít.

Chờ thêm dăm ba hôm bữa, đợi thân thể phục hồi, nàng luyện tập đôi chút, hẳn là có thể khôi phục sức lực như trước.

Khương Ly không muốn tán gẫu chuyện thị phi trong thôn với Tiết Mãn, nàng chỉ chăm chú kéo hai cây trúc tiến về phía trước.

Khi trở lại viện, trời đã tối hẳn, Tiết Ninh lặng lẽ ngồi bên bếp lửa, thân hình nhỏ bé trông thật đáng thương.

Cả ngày hôm nay, Khương Ly gần như không nghe thấy cô bé nói câu nào, ánh mắt nhìn người cũng đầy vẻ dè dặt.

Nhìn thấy Tiết Mãn trở về, Tiết Ninh liền chạy đến, níu lấy tay ca ca nhà mình:

"Ca ca!"

Tiết Mãn dắt muội muội trở lại bếp lửa, Khương Ly thấy nước trong nồi đất đã sôi, bèn tìm một nắm rơm khô lót tay, nhấc nồi xuống.

Tiếp đó nàng kiếm một nhánh cây to, cào những củ khoai lang ra khỏi đống tro lửa.

Gió khẽ thổi qua, hương khoai lang nướng ngào ngạt lan tỏa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Ly bóp nhẹ củ khoai, thấy đã mềm nhũn, liền gọi:

"Khoai chín rồi, hai đứa mau rửa tay rồi đến ăn."

Nàng nói xong cũng đứng dậy đi rửa tay.

Đang rửa tay, nàng chợt nhớ đến hai nửa bánh rau dại mà Tiết Mãn cùng Tiết Ninh vẫn cất giữ, nếu không ăn sớm, chỉ sợ là sẽ hỏng mất.

Hai hài tử rửa tay nhanh, trở lại bếp lửa, nhưng chỉ ngồi xổm, không động đến khoai lang.

"Mỗi đứa lấy một củ mà ăn đi."

Tiết Mãn lắc đầu, lấy ra hai nửa bánh rau dại: "Nương, con với muội muội còn cái bánh này."

Khương Ly ngồi xuống tảng đá bên cạnh, dọn lại đống củi cháy dở, chỉ để lại vài đốm than hồng.

"Ăn khoai trước đã, mỗi người một củ. Nếu ăn xong vẫn muốn ăn bánh, thì nướng qua cho giòn, có khi lại ngon hơn."

Tiết Mãn ngần ngại, còn Tiết Ninh chỉ chăm chú nhìn củ khoai trước mặt.

Khương Ly cầm một củ, phủi tro rồi đưa cho Tiết Ninh, cô bé nhìn sang Tiết Mãn, thấy ca ca gật đầu mới dám nhận.

"Cảm ơn nương."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiết Mãn ngửi mùi khoai lang thơm ngọt, cuối cùng cũng nghe lời Khương Ly, bắt đầu ăn khoai, nhưng cậu bé vẫn cất chiếc bánh rau dại đi.

"Bánh của con, hôm nay không ăn, ngày mai sẽ càng khó nuốt hơn. Chi bằng đem nướng lên, ăn no một bữa."

Thấy cậu bé còn chần chừ, Khương Ly mất kiên nhẫn: "Đừng lề mề nữa, ăn mau đi, ăn xong thì đốt trúc giúp ta. Ta muốn làm mấy mũi tên, ngày mai vào núi sẽ dùng tới."

Tiết Mãn đành nướng chiếc bánh lên than hồng, cậu bé cầm củ khoai lên, phủi nhẹ lớp tro rồi bóc lớp vỏ đã nứt ra, để lộ màu vàng óng, mùi thơm ngọt ngào bay lên khiến cậu bé nuốt nước bọt.

Cậu bé cẩn thận cắn một miếng, khoai mềm dẻo tan trên đầu lưỡi, mang theo vị ngọt đặc trưng.

Trước đây nhà cậu bé thỉnh thoảng cũng có khoai, nhưng cả gia đình đông người chỉ được một củ, củ khoai phải nấu cùng nước và rau dại, đến khi chín hương vị ngọt ngào vốn có cũng chẳng còn, nếu mỗi ngày được ăn hai củ như thế này thì thật tốt biết bao!

Khương Ly nhìn hai tiểu hài tử vui vẻ ăn khoai, cũng hiểu rõ tâm tình của bọn chúng.

Nàng cũng thấu hiểu nỗi khổ này.

Những năm đầu tận thế, mọi người còn khổ hơn cả cảnh mất mùa.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trăng sáng sao thưa, ít nhất nơi đây không khí trong lành, cho dù có hạn hán, vẫn không đến mức không thể sinh tồn.

Từ tận thế đến loạn thế, có lẽ cũng là phúc phần của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0