Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 8
2024-11-29 14:00:24
Ăn khoai lang nướng, hứng làn gió mát, tai của Khương Ly rất thính, bất giác nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, nàng quay về phía phát ra âm thanh, thấy mấy tiểu hài tử nhoài người trên đất.
Hẳn là mấy tiểu hài tử của lão Tiết gia, tới xem các nàng đang ăn cái gì?
Khương Ly giả vờ như không phát hiện, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mấy ngày nữa sửa mái nhà xong, nên tiện tay làm thêm hàng rào, dựng một cái viện nhỏ. Nhưng việc đó phải để sau, trước mắt phải lo kiếm cái ăn, lấp đầy dạ dày mới là quan trọng nhất.
Ba người ăn xong khoai lang nướng, chiếc bánh trên đống lửa cũng đã nướng chín đỏ, Tiết Mãn cầm lên bẻ một miếng đưa cho Khương Ly.
Nàng xua tay: "Các con ăn đi."
Nhưng Tiết Mãn không chịu, tiểu hài tử cố chấp đưa bánh cho nàng. Khương Ly đành nhận lấy.
Bánh không ngon, nhưng được nướng giòn, cũng đỡ hơn là đói. Ba người uống mỗi người một bát nước vừa mới đun, bánh hơi khô làm nghẹn cổ, phải uống chút nước cho dễ nuốt.
Ăn xong, Tiết Mãn và Tiết Ninh đều thở dài một tiếng, đã lâu rồi mới được ăn no thế này.
"Ngày mai chúng ta không thể ăn như vậy được nữa, nếu không chỗ khoai lang kia chẳng đủ ăn mấy ngày. Nương, sáng mai con và muội muội sẽ đi hái rau dại."
"Để mai rồi tính," Khương Ly nói, đứng dậy ôm thêm củi cho lửa cháy tiếp, còn nàng bắt đầu tỉa cành tre.
Tiết Mãn nhanh nhảu chạy lại: "Nương, để con giúp người!"
Khương Ly không từ chối, liền dặn: "Con gom hết mấy cành tre này lại, sắp xếp lại cho ngay ngắn."
"Vâng!"
"Con cũng muốn giúp." Tiết Ninh nhỏ nhẹ nói, theo sau ca ca mình. Khương Ly nghe vậy, khẽ gật đầu với cô bé, Tiết Ninh thấy nương gật đầu, sắc mặt thoáng đỏ, bẽn lẽn cúi đầu xuống.
Khương Ly tỉa hết cành, chia tre thành từng đoạn, chọn lấy hai khúc đem hơ trên lửa, nàng phải canh lửa thật chuẩn, nếu hơ quá lửa, tre sẽ giòn và hỏng; nếu không đủ lửa, tre lại không dẻo dai, tre bắt đầu bốc hơi nóng, Khương Ly trở mặt khúc tre để hơ đều.
Tiết Mãn và Tiết Ninh ngồi bên cạnh yên lặng nhìn.
"Nương, tất cả chỗ tre này đều phải hơ sao?" Tiết Mãn hỏi.
"Không, chỉ hơ hai đoạn này trước, còn lại để sau."
Trong lúc hơ tre, Khương Ly nhớ ra cần lông vũ, nếu không có lông ngỗng, ít nhất cũng phải kiếm được lông gà.
"Tiểu Mãn, trong thôn có nhà nào nuôi ngỗng không?"
"Không có ạ."
"Thế gà thì sao? Con biết nhà nào nuôi gà không?"
"Có vài nhà nuôi gà, cả nãi nãi cũng nuôi, nương định nuôi gà sao?"
"Không, nương chỉ cần vài sợi lông gà thôi."
Tiết Mãn nghĩ ngợi rồi nói: "Nhổ lông gà nhà người ta, bọn họ chắc hẳn sẽ không vui đâu."
Tiết Ninh kéo nhẹ vạt áo của ca ca mình, ánh mắt Khương Ly liền dừng lại trên cô bé, Tiết Ninh khẽ nói: "Không cần nhổ của người ta đâu, con biết chỗ có thể tìm lông gà."
"Trên sườn núi kia, gà thường lên đó kiếm sâu ăn, con từng thấy lông gà ở đó."
Nhìn theo hướng Tiết Ninh chỉ, nơi đó tối đen, tựa như cái miệng lớn có thể nuốt chửng người khác, Khương Ly lại hỏi rõ vị trí, âm thầm ghi nhớ, dự định chờ trời sáng sẽ lên tìm thử.
Hẳn là mấy tiểu hài tử của lão Tiết gia, tới xem các nàng đang ăn cái gì?
Khương Ly giả vờ như không phát hiện, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mấy ngày nữa sửa mái nhà xong, nên tiện tay làm thêm hàng rào, dựng một cái viện nhỏ. Nhưng việc đó phải để sau, trước mắt phải lo kiếm cái ăn, lấp đầy dạ dày mới là quan trọng nhất.
Ba người ăn xong khoai lang nướng, chiếc bánh trên đống lửa cũng đã nướng chín đỏ, Tiết Mãn cầm lên bẻ một miếng đưa cho Khương Ly.
Nàng xua tay: "Các con ăn đi."
Nhưng Tiết Mãn không chịu, tiểu hài tử cố chấp đưa bánh cho nàng. Khương Ly đành nhận lấy.
Bánh không ngon, nhưng được nướng giòn, cũng đỡ hơn là đói. Ba người uống mỗi người một bát nước vừa mới đun, bánh hơi khô làm nghẹn cổ, phải uống chút nước cho dễ nuốt.
Ăn xong, Tiết Mãn và Tiết Ninh đều thở dài một tiếng, đã lâu rồi mới được ăn no thế này.
"Ngày mai chúng ta không thể ăn như vậy được nữa, nếu không chỗ khoai lang kia chẳng đủ ăn mấy ngày. Nương, sáng mai con và muội muội sẽ đi hái rau dại."
"Để mai rồi tính," Khương Ly nói, đứng dậy ôm thêm củi cho lửa cháy tiếp, còn nàng bắt đầu tỉa cành tre.
Tiết Mãn nhanh nhảu chạy lại: "Nương, để con giúp người!"
Khương Ly không từ chối, liền dặn: "Con gom hết mấy cành tre này lại, sắp xếp lại cho ngay ngắn."
"Vâng!"
"Con cũng muốn giúp." Tiết Ninh nhỏ nhẹ nói, theo sau ca ca mình. Khương Ly nghe vậy, khẽ gật đầu với cô bé, Tiết Ninh thấy nương gật đầu, sắc mặt thoáng đỏ, bẽn lẽn cúi đầu xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ly tỉa hết cành, chia tre thành từng đoạn, chọn lấy hai khúc đem hơ trên lửa, nàng phải canh lửa thật chuẩn, nếu hơ quá lửa, tre sẽ giòn và hỏng; nếu không đủ lửa, tre lại không dẻo dai, tre bắt đầu bốc hơi nóng, Khương Ly trở mặt khúc tre để hơ đều.
Tiết Mãn và Tiết Ninh ngồi bên cạnh yên lặng nhìn.
"Nương, tất cả chỗ tre này đều phải hơ sao?" Tiết Mãn hỏi.
"Không, chỉ hơ hai đoạn này trước, còn lại để sau."
Trong lúc hơ tre, Khương Ly nhớ ra cần lông vũ, nếu không có lông ngỗng, ít nhất cũng phải kiếm được lông gà.
"Tiểu Mãn, trong thôn có nhà nào nuôi ngỗng không?"
"Không có ạ."
"Thế gà thì sao? Con biết nhà nào nuôi gà không?"
"Có vài nhà nuôi gà, cả nãi nãi cũng nuôi, nương định nuôi gà sao?"
"Không, nương chỉ cần vài sợi lông gà thôi."
Tiết Mãn nghĩ ngợi rồi nói: "Nhổ lông gà nhà người ta, bọn họ chắc hẳn sẽ không vui đâu."
Tiết Ninh kéo nhẹ vạt áo của ca ca mình, ánh mắt Khương Ly liền dừng lại trên cô bé, Tiết Ninh khẽ nói: "Không cần nhổ của người ta đâu, con biết chỗ có thể tìm lông gà."
"Trên sườn núi kia, gà thường lên đó kiếm sâu ăn, con từng thấy lông gà ở đó."
Nhìn theo hướng Tiết Ninh chỉ, nơi đó tối đen, tựa như cái miệng lớn có thể nuốt chửng người khác, Khương Ly lại hỏi rõ vị trí, âm thầm ghi nhớ, dự định chờ trời sáng sẽ lên tìm thử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro