Loạn Thế Thư

Hạ Trì Trì

2024-09-17 01:48:08

Triệu Trường Hà phải thừa nhận là không có nghĩ qua đến ý kiến và mong muốn của Lạc Thất, hắn luôn cảm thấy hai người có thể cùng gia nhập Tứ Tượng Giáo.

Hắn càng không nghĩ tới thứ này chính là mục đích nàng tới Bắc Mang, hơn nữa còn là tâm nguyện từ nhỏ của nàng.

Mẹ nó vậy ngươi không nói sớm? Nói thì ta sẽ tranh giành với ngươi sao?

Lạc Thất nói:

- Cái ngươi gọi là cùng sở hữu, là cảm thấy có thể cùng nhau gia nhập Tứ Tượng Giáo có phải không?

Triệu Trường Hà “Ừm” Một tiếng.

- Nên mới nói ngươi ngây thơ. Ngươi nghĩ cùng sở hữu, nhưng Chu Tước sẽ nghĩ sao? Huống chi hiệu quả tẩy cân phạt tủy của thứ này chỉ có thể quán chú cho một người, đó chính là cái mà Chu Tước gọi là người có duyên. Lời nàng ta nói là thật, nếu như được Thanh Long Ấn nhận chủ, nó ban cho ngươi một đại tạo hóa, nàng không chỉ thu ngươi nhập giáo, còn có thể để cho ngươi trở thành Thanh Long Nhất Tượng Thánh Tử, làm người kế nhiệm Thanh Long hộ pháp. Nhớ kỹ, Tứ Tượng Giáo cũng là giáo phái, không phải tông môn, bọn hắn tin tưởng rất nhiều châm ngôn cổ xưa, cùng với cái gọi là thiên ý.

Triệu Trường Hà thấy kỳ lạ hỏi:

- Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?

Lạc Thất có chút mệt mỏi nói:

- Ngươi chớ quản ta làm sao mà biết được. Tóm lại hiện tại ngươi biết,Thanh Long Ấn chỉ có thể nhận một người làm chủ, ngươi còn có thể nói cùng ta sở hữu sao? Ngươi một mực nói ngươi vô cùng cần nó, luôn nhắc tới làm sao có thể lấy được nó... Ta có phải chỉ có thể trơ mắt làm một người anh em chúc phúc cho ngươi, có muốn cũng không thể nói không... Tâm nguyện của ta, tương lai của ta, thật sự không quan trọng sao!

Triệu Trường Hà cuối cùng cũng cười:

- Vì sao không thể nói? Ngươi một chữ cũng không nói thì làm sao ta biết, còn trách ta chưa từng cân nhắc qua, quả nhiên là nữ nhân, thật con mẹ nó khó hiểu.

Lạc Thất tức giận nói:

- Không liên quan đến nữ nhân! Bây giờ ta nói, chẳng lẽ ngươi còn có thể cho ta sao?

- Tại sao lại không chứ? Luận việc không luận tâm, cho dù ngươi có nghĩ qua những ý niệm xấu xa, nhưng không có thực hiện, chủy thủ cũng ném đi mất... Chẳng phải ngươi đã từ bỏ tâm nguyện từ nhỏ của ngươi, trơ mắt nhường cho ta sao?

Ánh mắtLạc Thất nghiêm nghị thẳng tắp nhìn hắn.

Đúng vậy, ta đã từ bỏ, ta đã nhường cho ngươi.

Thế đến cùng chúng ta đang ồn ào cái gì vậy ta?

Là bởi vì ngươi thất vọng muốn chết đang chất vấn ta đấy! Quả nhiên nam nhân, thật con mẹ nó ngu xuẩn!

Triệu Trường Hà bỗng nhiên khom lưng khều Thanh Long Ấn dưới đất lên, bộ dạng bất cần đời quăng về phía Lạc Thất:

- Ngươi đã muốn vậy thì nó chính là của ngươi.

Lạc Thất không phản ứng kịp vội tiếp lấy Thanh Long Ấn, vội vàng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngươi điên rồi! Tình trạng của ta rất đặc biệt, nó đụng tới tay của ta sẽ lập tức truyền công đấy!

- Không phải là chuyện tốt sao? Chứng minh ngươi là người hữu duyên, tương lai mà ngươi muốn không phải là như vậy sao.

- Con mẹ nó ta là để nhường cho ngươi!

- Chỉ cho phép ngươi nhường cho ta, không cho phép ta nhường cho ngươi hả?

- Ngươi có điên rồi!

Thanh Long Ấn đã phát sáng, Lạc Thất dường như muốn ném đi lại phát hiện nó dính chặt vào trên tay nàng, vung vẫy đều không ném đi được, nàng gấp đến độ vừa giậm chân vừa nhảy dựng lên.

Triệu Trường Hà có chút hăng hái mà nhìn xem bộ dạng huyền bí này, vuốt cằm nói:

- Đừng lải nhải nữa, cho ngươi, ngươi cứ cầm. Chúng ta vẫn là nói chuyện khác đi... Ta đến nay vẫn không tin ngươi muốn giết ta vẻn vẹn bởi vì loại nguyên nhân đoạt bảo này, ngươi sớm nhắc nhở ta không nên tin ngươi, ta luôn cảm giác trước đó ngươi đã chần chừ qua muốn giết ta...

Lạc Thất cắn môi dưới không nói lời nào.

Triệu Trường Hà cười rạng rợ:

- Cho nên còn có cái nguyên nhân khác đúng không... Ví dụ như rốt cuộc thì quan hệ Lạc trang chủ cùng ngươi là như thế nào?

Lạc Thất ngơ ngác nhìn Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà nở nụ cười tỏa nắng, hắn dường như không thèm để ý tới chuyện nàng hấp thu Thanh Long Ấn.

Thậm chí hắn còn bình tĩnh ở lại hỏi cố sự, rõ ràng có ý muốn thay nàng hộ pháp, Lạc Thất rốt cuộc cũng chắc chắn hắn thật sự không thèm để ý bảo vật này. Trong lòng hắn, Lạc Thất nàng không chỉ quan trọng hơn Nhạc Hồng Linh mà cả bảo vật tẩy, cơ hội tẩy cân phạt tủy cùng thoát ly ảnh hưởng của Huyết Sát Công cũng không quan trọng bằng nàng..

Rốt cuộc thì nàng do dự cái gì trong những ngày này?

Ai nói cái giang hồ này không thể tin bất luận kẻ nào… Nương, ngươi sai rồi...

Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Trường Hà, những tâm trạng khó hiểu trong lòng mấy ngày nay trong lòng nàng từ từ thay đỏi, giống như ánh sáng nhu hòa chiếu vào bên trong đầm nước ngoài kia.

- Mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ, Lạc trang chủ không phải cha đẻ của ta, ngươi cũng không phải giết ca ca của ta.

Lạc Thất bỗng nhiên cười, thoải mái mà nói:

- Ta cũng không có hảo cảm với phụ tử Lạc gia, trái lại còn có hận ý, cho nên ta không có quan hệ với bọn họ.

Triệu Trường Hà nói:

- Cho nên... Ngươi thật ra không phải nô bộc, cũng không phải họ Lạc ?

Lạc Thất mỉm cười:

- Có thể ngươi đoán ra rồi, ngươi nhìn như thô lỗ, thật ra trong lòng lại rất sáng suốt... Ừm, không đúng...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt nàng bỗng nhiên nghiêm lên:

- Ngươi rõ ràng là đồ đần.

MặtTriệu Trường Hà không biểu tình:

- Được rồi, ta là đồ đần được chưa.

Lạc Thất tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nửa ngày mới tìm lại được chủ đề, thấp giọng nói:

- Ngươi hẳn là đoán được, ta vốn có họ Hạ.

Hạ, đương triều quốc tính.

Đại Hạ không phải một đế quốc truyền thừa lâu đời, vương quốc thành lập hết thảy cũng chỉ mới mấy chục năm, hoàng đế lập quốc trong miệng bọn thổ phỉ kia chính là một kẻ rất nổi danh trên Loạn Thế Bảng.

Thiên Bảng đệ nhất nhân, Hạ Long Uyên.

Hạ Long Uyên cũng xuất thân từ giang hồ, cuồng ngạo vô địch, sau khi dùng vũ lực tuyệt đối nhất thống thiên hạ, cũng không xem lễ chế, trực tiếp lấy họ của mình làm quốc hiệu, chính là Đại Hạ.

Hắn đã từng là một đời hùng chủ anh minh thần võ, uy chấn Thần Châu, đánh Ma giáo tiềm tung biệt tích, đánh dị tộc trốn xa hoang nguyên. Nhưng bây giờ, hắn đã già yếu hấp hối, không còn minh mẫn nữa, cho nên thiên hạ loạn tượng mới xuất hiện.

Hạ Long Uyên không có thân thích, cũng không tồn tại cái gì phân chi kế vị, nếu hắn không có nhi tử, thì một khi hắn băng hà, thiên hạ loạn thế là việc không thể tránh khỏi.

Loạn Thế Bảng không có biến động là bởi vì không có ai khiêu chiến hắn nên chiến tích không xuất hiện, bằng không vị trí đệ nhất hiện tại còn như cũ hay không còn khó nói.

Cái này không quan trọng … Quan trọng là Lạc Thất họ Hạ.

Tại “Lạc gia cùng hoàng thất có liên quan” “Lạc Chấn Vũ hư hư thực thực là con riêng hoàng đế” dưới bối cảnh đó, Lạc Thất nói nàng họ Hạ, dường như chẳng khác nào thừa nhận con riêng kia thật ra là Lạc Thất nàng, mà không phải Lạc Chấn Vũ.

Mối nghi hoặc trong lòng Triệu Trường Hà lúc trước bỗng nhiên có lời giải.

Thái độ của Lạc trang chủ cùng Lạc Chấn Vũ giống như cha con... Vì người ta vốn chính là phụ tử.

Tứ Tượng Giáo không chọn ám sát Lạc Chấn Vũ mà là diệt môn... Vì Tứ Tượng Giáo cũng không hoàn toàn chắc chắn Lạc Chấn Vũ có phải mục tiêu chính hay không, nên dứt khoát giết hết xong việc. 

Trái lại, bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra bọn hắn lại bỏ hoàng tử ở ngoại môn, cho nên Triệu Trường Hà và Lạc Thất ở trong ngoại môn lại không có bị nghi ngờ gì, mang đi thì mang đi thôi.

Chỉ đơn giản như vậy.

Đến bí mật lớn như vậy cũng nói ra, đến nước này không còn gì không nói được nữa rồi. Lạc Thất thoải mái kể tiếp:

- Tin đồn ngoại giới có chút sai lệch, Lạc trang chủ không dùng phu thê của hắn tiếp đãi hoàng đế. Mà là một ngày kia, hoàng đế ở tại Lạc gia trang, Tứ Tượng Giáo đã phái Thánh nữ đi ám sát hắn.

- Là lệnh đường? Bị bắt lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thế Thư

Số ký tự: 0