Huyền quan
2024-11-09 23:38:44
Nhìn Triệu Trường Hà cuối cùng cũng ngưng thần, bắt đầu đứng trung bình tấn, Lạc Thất trợn mắt.
Đứng trung bình tấn tu luyện công pháp, dù nhìn thế nào đều rất khó coi. Nhưng sự thực là sức mạnh Triệu Trường đúng là rất lớn, đồng thời hạ bàn của hắn cũng vô cùng vững chắc, nếu nàng không dùng nội kình mà đẩy hắn, dựa vào khí lực bản thân căn bản không đẩy được.
Ma công quả thật vẫn có chút môn đạo, chỉ là Lạc Thất rất hoài nghi người bình thường luyện ma công có tập trung cùng dụng tâm như vậy đi luyện công phu cơ bản không, cho nên công pháp này có mấy người có thể chân chính luyện tốt?
Bên Triệu Trường Hà đã tiến nhập nội thị.
Loại nội thị này cùng nội gia quan sát chân khí lưu chuyển trong kinh mạch rất không giống nhau... Cái mà hắn quan sát được là huyết dịch di động, giống như là ở trên lớp sinh học đang xem cái thí nghiệm mổ xẻ, có thể trông thấy huyết dịch bên trong mạch máu chậm rãi chảy ra, không chỉ có như thế, còn có thể cảm thụ rất rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong đó và thứ “Huyết khí” cùng “Sát khí” thực có tồn tại.
Những khí tức kì lạ cùng năng lượng này, cùng quấn quanh huyết dịch giao hội, như sông rộng đổ ra biển, mãnh liệt chảy xiết.
Lấy tri thức khoa học củaTriệu Trường Hà mà nói, đây rất là không khoa học, may là kể từ lúc nhìn thấy Loạn Thế Thư, hắn không còn ý định tin vào khoa học nữa...
Loại huyết sát chi khí này thấm vào cơ bắp xương cốt, tăng cường cực đại sức mạnh của bản thân, nhưng cùng lúc đó, cũng sẽ xông lên não làm ảnh hưởng đến tư duy minh mẫn, tác dụng phụ mất đi lý trí bởi vậy mà đến. Nhưng kỳ thật cũng không thuần túy là tiêu cực, lâm vào trạng thái cuồng bạo quả thật có thể làm cho người ta càng hiếu chiến, đây là con dao hai lưỡi.
Càng là thôi động công pháp, huyết khí xông lên tự nhiên càng nghiêm trọng. Mà lúc này vì đột phá, đương nhiên là thôi động công pháp đến trạng thái cao nhất, cuối cùng sẽ có kết quả thế nào, Triệu Trường Hà cũng không biết.
Mà cái gọi là nhân thể huyền quan, kỳ thực cũng không có một tiêu chuẩn thống nhất, ít nhất định nghĩa nội gia cùng ngoại gia đối với nhân thể huyền quan không giống nhau lắm.
Nội gia nói là khiếu huyệt kinh mạch, khá giống tiểu thuyết võ hiệp “Đả thông XX kinh mạch” hay xem, đả thông mạch nào, đột phá khiếu huyệt nào, liền có thể đạt đến hiệu quả nào, cũng chính là mấy tầng huyền quan đó.
Theo ngoại gia mà nói vẫn là gân, cốt, bì, cơ bắp xương cốt thậm chí da thịt bên ngoài thân có thể đạt đến biểu hiện như thế nào, lấy đó làm tiêu chuẩn a, như là có thể sử dụng bao nhiêu lực lượng cơ thể, một quyền có thể oanh ra bằng bao nhiêu con bò a.
Đối ứng với cửa ải Huyết Sát Công, những huyết sát chi khí dâng trào trong mạch máu kia mình liệu có thể khống chế hay không a, để cho chúng thẩm thấu vào mạch máu cụ thể, cường hóa chính xác bộ vị cơ bắp mà mình cần, trong chiến đấu liền có thể càng tinh chuẩn mà phát huy sức mạnh của một bộ phận nhất định.
Đạt được điều này tức đệ nhất trọng huyền quan ... Sơ bộ chủ động nắm vững khống chế huyết mạch thân thể gân cốt chính mình.
Nói thì rất đơn giản, rất nhập môn, nhưng muốn được như thế cũng rất khó khăn, dù sao phải toàn lực vận chuyển Huyết Khí đi xông quan. Nếu làm không tốt, Huyết sát chi khí không cách nào khống chế có thể phá thể mà chết, hoặc là Huyết Khí xông lên não biến thành phong tử cũng rất có khả năng.
Triệu Trường Hà cẩn thận từng li từng tí dựa theo yêu cầu vận chuyển Huyết Sát Công, thử đem huyết sát chi khí đang dâng trào ngưng chú tại trên bắp tay. Cơ hồ mắt trần có thể thấy cánh tay phồng lên, quần áo đơn bạc cơ hồ muốn bị nứt ra.
Lạc Thất đứng xem thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như cởi y phục xuống, có thể trông thấy cơ bắp đang căng lên kia cùng với khí tức huyết sắc bắt đầu hiện lên.
Bộ phận phồng lên bắt đầu kéo dài tới phía dưới, từ trên bắp tay lại kéo đến cánh tay, lại truyền đến nắm đấm.
Quả nhiên nắm đấm bắt đầu xuất hiện huyết sắc.
Loại biểu hiện này tựa như lúc mọi người đã nhìn thấy Phương Đà chủ đánh Lạc Chấn Vũ, không ngờ nhanh như vậy liền tiếp xúc tới, cũng chỉ là cấp độ chưa bằng mà thôi.
Đột phá đệ nhất trọng đơn giản như vậy? Lạc Thất cẩn thận liếc nhìn ánh mắt Triệu Trường Hà.
Đôi mắt quả thật có chút đỏ, còn có chút khí tức nóng nảy hung ác... Dù sao toàn lực điều động huyết sát chi khí, không có khả năng hoàn toàn khống chế được hoàn toàn, nhất định là sẽ có bộ phận xông lên não, cho nên mới cần hộ pháp a.
Nhưng nói như thế nào đây... Tổng thể vẫn khá tốt? Con Mắt Triệu Trường Hà mặc dù đỏ, nhìn rât ngang ngược nhưng vẫn còn lý trí.
Đang nghĩ như vậy đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Triệu Trường Hà càng ngày càng không đúng, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, nhìn nét mặt của hắn tựa như muốn ăn thịt nàng.
Lạc Thất vô thức lui lại nửa bước, thầm nghĩ con mẹ nó ngươi còn nói không phải xuân dược, căn bản chính là xuân dược a!Có phải sau một khắc liền muốn nhào tới, đem y phục ta xé...
Lạc Thất nhất thời lui lại bên cạnh, mặt không thay đổi hỏi:
- Ngươi được không a? Muốn ta đạp ngươi xuống đầm nước không?
- Không cần...
Thấy Triệu Trường Hà mở miệng khó khăn, âm thanh có chút khàn khàn:
- Lý trí vẫn chống được, nhưng ta rất khó chịu, toàn thân huyết mạch dời sông lấp biển, giống như có vô số con kiến bò tới bò lui trong mạch máu...
Chút ít bồi hồi trong lòng Lạc Thất kia nháy mắt bay lên chín tầng mây, lo lắng mà hỏi:
- Liệu có bạo thể không?
- Cảm giác... Hẳn là không, vẫn không có cảm giác bành trướng tới nổ tung... nhưng phi thường khó chịu, so với sốt cao khó chịu hơn nhiều, rất nhiều con kiến đang cắn ta, đều sắp chui vào xương tủy rồi...
Rõ ràng giữa trời đông giá rét, trán Triệu Trường Hà chảy mồ hôi ròng ròng, lớn chừng hạt đậu, nhìn ra được đang cực kỳ thống khổ.
Lạc Thất trầm mặc tiếp.
Hai người đồng loạt nhớ tới thời điểm mới nhập giáo, Phương Bất Bình cũng đã nói:
- Tu hành ma công sẽ rất đau đớn.
Lúc trước còn không có cảm giác được sẽ đau như này, lúc ấy cảm thấy Phương Bất Bình nói chuyện giật gân chỉ muốn dọa lui Triệu Trường Hà thôi.
Nhưng hôm nay bắt đầu đột phá huyền quan, đăng đường nhập thất, cũng đã trải nghiệm đến thống khổ là như nào a.
Cái gì gọi là ma công? Muốn đả thương người trước tiên tổn thương mình. Huyết sát chi khí tại thể nội chảy xiết, há có thể không thống khổ? Sớm biết ma công có phản ứng phụ, hưởng thụ tiến cảnh thần tốc đồng thời tác dụng phụ sớm muộn cũng tìm tới cửa, bây giờ chung quy là đã thể nghiệm a.
Lạc Thất có chút do dự.
Nói là lý trí có thể chống được, cũng không chuẩn đâu, vạn nhất bản thân tiến tới hắn bỗng nhiên không kiểm soát được thì sao?
Thậm chí... Lạc Thất ở sâu trong nội tâm ẩn ẩn còn cảm thấy Triệu Trường Hà chết đi cũng không có gì xấu... Hắn đối với mình rất tốt, thật sự không chủ động hạ thủ được, hắn luyện công xảy ra chuyện còn không được sao?
Tại sao phải giúp hắn? Còn muốn gánh phong hiểm mất khống chế của hắn?
Thế nhưng...
Dù trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy, chân nàng lại như cũ không tự chủ được chậm rãi tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sau lưng Triệu Trường Hà.
Cho đến khi bàn tay đã đặt lên người hắn, Lạc Thất mới phản ứng lại, âm thầm thở dài.
Triệu Trường Hà hắn là không muốn mất đi lương thiện... nàng sao lại không phải như vậy?
Thôi vậy.
Triệu Trường Hà cảm thấy một cỗ khí tức nhu hòa từ kinh mạch bên trong thẩm thấu mà đến, tu dưỡng sự bạo loạn trong cơ thể hắn, có thể cảm giác được nội lực Lạc Thất cũng không phải là thiên hướng tính chất nhu hòa dưỡng sinh, đồng dạng thuộc về nội tức mang tính sát thương, nàng đang cực lực ước thúc nội lực của chính mình giảm đi phần sắc bén, gian khổ vụng về mà hỗ trợ chải vuốt khí tức hỗn loạn, làm dịu đi huyết lệ.
Cảm giác đau đớn có hơi giảm bớt đôi chút, có thể cảm nhận được Lạc Thất rất phí sức. Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Cảm ơn...
- Ta hộ pháp không phải có tác dụng này sao, cần gì cảm ơn.
Lạc Thất rất khổ cực nói:
- Nhưng ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi nhẹ nhõm một chút, không thể trị tận gốc, ngươi là vì đột phá mà tới... Thân ngươi chịu thống khổ như vậy, còn có thể đột phá không? Hay là thôi đi?
Triệu Trường Hà thở dốc nói:
- Vừa rồi rất khó chịu, quên mất một việc... Hiện tại đỡ một chút mới nhớ tới, Tôn giáo tập đã cho ta một khỏa đan dược, xem chừng chính là để đối phó với chuyện này... Thuốc giảm đau?
Lạc Thất trầm mặc phút chốc, chậm rãi nói:
- Có lẽ là vậy. Nhưng ngươi có nghĩ tới sau này ngươi đều phải dựa vào loại thuốc này sống qua ngày, có lẽ chính là thủ đoạn mà Ma giáo dùng để khống chế ngươi. Chẳng thể trách Tôn giáo tập tận tâm dạy ngươi, cũng không sợ ngươi làm phản... Hắn có nói qua cho ngươi những thứ này không?
Triệu Trường Hà cũng trầm mặc. Tôn giáo tập quả thật có mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói được. Với góc độ của hắn, loại sự tình Ma giáo khống chế người này có phải là chuyện đương nhiên không?
Lời nói Lạc Thất ngày đó lại lần nữa quanh quẩn trong đầu hắn: Không nên tín nhiệm bất luận kẻ nào, kể cả ta, hay là Tôn giáo tập.
Triệu Trường Hà đã móc thuốc ra, lại cắn răng nhét vào trong túi.
Không có thuốc giải quyết cơn đau, chỉ dựa vào Lạc Thất đó cũng không chuyên nghiệp rõ ràng là không đủ, Triệu Trường Hà cũng không duy trì được trung bình tấn nữa, chậm rãi ngã trên mặt đất, thống khổ cuộn thành một đoàn.
Ai có thể nghĩ tới, vừa rồi vẫn là cảnh đẹp chốn nhân gian, lại còn nhìn lén tắm rửa, chỉ sau mấy hơi thở, thiên địa biến đổi.
Sương giá, đông chí.
Lạc Thất vội la lên:
- Không được thì ngừng a, sẽ không nói với ta là không thể dừng được chứ?
Triệu Trường Hà cắn răng:
- Dừng lại sau đó thì sao... Liền như vậy không luyện nữa? Phế công trùng tu?
Đứng trung bình tấn tu luyện công pháp, dù nhìn thế nào đều rất khó coi. Nhưng sự thực là sức mạnh Triệu Trường đúng là rất lớn, đồng thời hạ bàn của hắn cũng vô cùng vững chắc, nếu nàng không dùng nội kình mà đẩy hắn, dựa vào khí lực bản thân căn bản không đẩy được.
Ma công quả thật vẫn có chút môn đạo, chỉ là Lạc Thất rất hoài nghi người bình thường luyện ma công có tập trung cùng dụng tâm như vậy đi luyện công phu cơ bản không, cho nên công pháp này có mấy người có thể chân chính luyện tốt?
Bên Triệu Trường Hà đã tiến nhập nội thị.
Loại nội thị này cùng nội gia quan sát chân khí lưu chuyển trong kinh mạch rất không giống nhau... Cái mà hắn quan sát được là huyết dịch di động, giống như là ở trên lớp sinh học đang xem cái thí nghiệm mổ xẻ, có thể trông thấy huyết dịch bên trong mạch máu chậm rãi chảy ra, không chỉ có như thế, còn có thể cảm thụ rất rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong đó và thứ “Huyết khí” cùng “Sát khí” thực có tồn tại.
Những khí tức kì lạ cùng năng lượng này, cùng quấn quanh huyết dịch giao hội, như sông rộng đổ ra biển, mãnh liệt chảy xiết.
Lấy tri thức khoa học củaTriệu Trường Hà mà nói, đây rất là không khoa học, may là kể từ lúc nhìn thấy Loạn Thế Thư, hắn không còn ý định tin vào khoa học nữa...
Loại huyết sát chi khí này thấm vào cơ bắp xương cốt, tăng cường cực đại sức mạnh của bản thân, nhưng cùng lúc đó, cũng sẽ xông lên não làm ảnh hưởng đến tư duy minh mẫn, tác dụng phụ mất đi lý trí bởi vậy mà đến. Nhưng kỳ thật cũng không thuần túy là tiêu cực, lâm vào trạng thái cuồng bạo quả thật có thể làm cho người ta càng hiếu chiến, đây là con dao hai lưỡi.
Càng là thôi động công pháp, huyết khí xông lên tự nhiên càng nghiêm trọng. Mà lúc này vì đột phá, đương nhiên là thôi động công pháp đến trạng thái cao nhất, cuối cùng sẽ có kết quả thế nào, Triệu Trường Hà cũng không biết.
Mà cái gọi là nhân thể huyền quan, kỳ thực cũng không có một tiêu chuẩn thống nhất, ít nhất định nghĩa nội gia cùng ngoại gia đối với nhân thể huyền quan không giống nhau lắm.
Nội gia nói là khiếu huyệt kinh mạch, khá giống tiểu thuyết võ hiệp “Đả thông XX kinh mạch” hay xem, đả thông mạch nào, đột phá khiếu huyệt nào, liền có thể đạt đến hiệu quả nào, cũng chính là mấy tầng huyền quan đó.
Theo ngoại gia mà nói vẫn là gân, cốt, bì, cơ bắp xương cốt thậm chí da thịt bên ngoài thân có thể đạt đến biểu hiện như thế nào, lấy đó làm tiêu chuẩn a, như là có thể sử dụng bao nhiêu lực lượng cơ thể, một quyền có thể oanh ra bằng bao nhiêu con bò a.
Đối ứng với cửa ải Huyết Sát Công, những huyết sát chi khí dâng trào trong mạch máu kia mình liệu có thể khống chế hay không a, để cho chúng thẩm thấu vào mạch máu cụ thể, cường hóa chính xác bộ vị cơ bắp mà mình cần, trong chiến đấu liền có thể càng tinh chuẩn mà phát huy sức mạnh của một bộ phận nhất định.
Đạt được điều này tức đệ nhất trọng huyền quan ... Sơ bộ chủ động nắm vững khống chế huyết mạch thân thể gân cốt chính mình.
Nói thì rất đơn giản, rất nhập môn, nhưng muốn được như thế cũng rất khó khăn, dù sao phải toàn lực vận chuyển Huyết Khí đi xông quan. Nếu làm không tốt, Huyết sát chi khí không cách nào khống chế có thể phá thể mà chết, hoặc là Huyết Khí xông lên não biến thành phong tử cũng rất có khả năng.
Triệu Trường Hà cẩn thận từng li từng tí dựa theo yêu cầu vận chuyển Huyết Sát Công, thử đem huyết sát chi khí đang dâng trào ngưng chú tại trên bắp tay. Cơ hồ mắt trần có thể thấy cánh tay phồng lên, quần áo đơn bạc cơ hồ muốn bị nứt ra.
Lạc Thất đứng xem thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như cởi y phục xuống, có thể trông thấy cơ bắp đang căng lên kia cùng với khí tức huyết sắc bắt đầu hiện lên.
Bộ phận phồng lên bắt đầu kéo dài tới phía dưới, từ trên bắp tay lại kéo đến cánh tay, lại truyền đến nắm đấm.
Quả nhiên nắm đấm bắt đầu xuất hiện huyết sắc.
Loại biểu hiện này tựa như lúc mọi người đã nhìn thấy Phương Đà chủ đánh Lạc Chấn Vũ, không ngờ nhanh như vậy liền tiếp xúc tới, cũng chỉ là cấp độ chưa bằng mà thôi.
Đột phá đệ nhất trọng đơn giản như vậy? Lạc Thất cẩn thận liếc nhìn ánh mắt Triệu Trường Hà.
Đôi mắt quả thật có chút đỏ, còn có chút khí tức nóng nảy hung ác... Dù sao toàn lực điều động huyết sát chi khí, không có khả năng hoàn toàn khống chế được hoàn toàn, nhất định là sẽ có bộ phận xông lên não, cho nên mới cần hộ pháp a.
Nhưng nói như thế nào đây... Tổng thể vẫn khá tốt? Con Mắt Triệu Trường Hà mặc dù đỏ, nhìn rât ngang ngược nhưng vẫn còn lý trí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang nghĩ như vậy đột nhiên nhìn thấy ánh mắt Triệu Trường Hà càng ngày càng không đúng, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, nhìn nét mặt của hắn tựa như muốn ăn thịt nàng.
Lạc Thất vô thức lui lại nửa bước, thầm nghĩ con mẹ nó ngươi còn nói không phải xuân dược, căn bản chính là xuân dược a!Có phải sau một khắc liền muốn nhào tới, đem y phục ta xé...
Lạc Thất nhất thời lui lại bên cạnh, mặt không thay đổi hỏi:
- Ngươi được không a? Muốn ta đạp ngươi xuống đầm nước không?
- Không cần...
Thấy Triệu Trường Hà mở miệng khó khăn, âm thanh có chút khàn khàn:
- Lý trí vẫn chống được, nhưng ta rất khó chịu, toàn thân huyết mạch dời sông lấp biển, giống như có vô số con kiến bò tới bò lui trong mạch máu...
Chút ít bồi hồi trong lòng Lạc Thất kia nháy mắt bay lên chín tầng mây, lo lắng mà hỏi:
- Liệu có bạo thể không?
- Cảm giác... Hẳn là không, vẫn không có cảm giác bành trướng tới nổ tung... nhưng phi thường khó chịu, so với sốt cao khó chịu hơn nhiều, rất nhiều con kiến đang cắn ta, đều sắp chui vào xương tủy rồi...
Rõ ràng giữa trời đông giá rét, trán Triệu Trường Hà chảy mồ hôi ròng ròng, lớn chừng hạt đậu, nhìn ra được đang cực kỳ thống khổ.
Lạc Thất trầm mặc tiếp.
Hai người đồng loạt nhớ tới thời điểm mới nhập giáo, Phương Bất Bình cũng đã nói:
- Tu hành ma công sẽ rất đau đớn.
Lúc trước còn không có cảm giác được sẽ đau như này, lúc ấy cảm thấy Phương Bất Bình nói chuyện giật gân chỉ muốn dọa lui Triệu Trường Hà thôi.
Nhưng hôm nay bắt đầu đột phá huyền quan, đăng đường nhập thất, cũng đã trải nghiệm đến thống khổ là như nào a.
Cái gì gọi là ma công? Muốn đả thương người trước tiên tổn thương mình. Huyết sát chi khí tại thể nội chảy xiết, há có thể không thống khổ? Sớm biết ma công có phản ứng phụ, hưởng thụ tiến cảnh thần tốc đồng thời tác dụng phụ sớm muộn cũng tìm tới cửa, bây giờ chung quy là đã thể nghiệm a.
Lạc Thất có chút do dự.
Nói là lý trí có thể chống được, cũng không chuẩn đâu, vạn nhất bản thân tiến tới hắn bỗng nhiên không kiểm soát được thì sao?
Thậm chí... Lạc Thất ở sâu trong nội tâm ẩn ẩn còn cảm thấy Triệu Trường Hà chết đi cũng không có gì xấu... Hắn đối với mình rất tốt, thật sự không chủ động hạ thủ được, hắn luyện công xảy ra chuyện còn không được sao?
Tại sao phải giúp hắn? Còn muốn gánh phong hiểm mất khống chế của hắn?
Thế nhưng...
Dù trong lòng rõ ràng nghĩ như vậy, chân nàng lại như cũ không tự chủ được chậm rãi tiến lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sau lưng Triệu Trường Hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho đến khi bàn tay đã đặt lên người hắn, Lạc Thất mới phản ứng lại, âm thầm thở dài.
Triệu Trường Hà hắn là không muốn mất đi lương thiện... nàng sao lại không phải như vậy?
Thôi vậy.
Triệu Trường Hà cảm thấy một cỗ khí tức nhu hòa từ kinh mạch bên trong thẩm thấu mà đến, tu dưỡng sự bạo loạn trong cơ thể hắn, có thể cảm giác được nội lực Lạc Thất cũng không phải là thiên hướng tính chất nhu hòa dưỡng sinh, đồng dạng thuộc về nội tức mang tính sát thương, nàng đang cực lực ước thúc nội lực của chính mình giảm đi phần sắc bén, gian khổ vụng về mà hỗ trợ chải vuốt khí tức hỗn loạn, làm dịu đi huyết lệ.
Cảm giác đau đớn có hơi giảm bớt đôi chút, có thể cảm nhận được Lạc Thất rất phí sức. Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Cảm ơn...
- Ta hộ pháp không phải có tác dụng này sao, cần gì cảm ơn.
Lạc Thất rất khổ cực nói:
- Nhưng ta nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi nhẹ nhõm một chút, không thể trị tận gốc, ngươi là vì đột phá mà tới... Thân ngươi chịu thống khổ như vậy, còn có thể đột phá không? Hay là thôi đi?
Triệu Trường Hà thở dốc nói:
- Vừa rồi rất khó chịu, quên mất một việc... Hiện tại đỡ một chút mới nhớ tới, Tôn giáo tập đã cho ta một khỏa đan dược, xem chừng chính là để đối phó với chuyện này... Thuốc giảm đau?
Lạc Thất trầm mặc phút chốc, chậm rãi nói:
- Có lẽ là vậy. Nhưng ngươi có nghĩ tới sau này ngươi đều phải dựa vào loại thuốc này sống qua ngày, có lẽ chính là thủ đoạn mà Ma giáo dùng để khống chế ngươi. Chẳng thể trách Tôn giáo tập tận tâm dạy ngươi, cũng không sợ ngươi làm phản... Hắn có nói qua cho ngươi những thứ này không?
Triệu Trường Hà cũng trầm mặc. Tôn giáo tập quả thật có mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói được. Với góc độ của hắn, loại sự tình Ma giáo khống chế người này có phải là chuyện đương nhiên không?
Lời nói Lạc Thất ngày đó lại lần nữa quanh quẩn trong đầu hắn: Không nên tín nhiệm bất luận kẻ nào, kể cả ta, hay là Tôn giáo tập.
Triệu Trường Hà đã móc thuốc ra, lại cắn răng nhét vào trong túi.
Không có thuốc giải quyết cơn đau, chỉ dựa vào Lạc Thất đó cũng không chuyên nghiệp rõ ràng là không đủ, Triệu Trường Hà cũng không duy trì được trung bình tấn nữa, chậm rãi ngã trên mặt đất, thống khổ cuộn thành một đoàn.
Ai có thể nghĩ tới, vừa rồi vẫn là cảnh đẹp chốn nhân gian, lại còn nhìn lén tắm rửa, chỉ sau mấy hơi thở, thiên địa biến đổi.
Sương giá, đông chí.
Lạc Thất vội la lên:
- Không được thì ngừng a, sẽ không nói với ta là không thể dừng được chứ?
Triệu Trường Hà cắn răng:
- Dừng lại sau đó thì sao... Liền như vậy không luyện nữa? Phế công trùng tu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro