Tiến lên lần nữ...
2024-11-09 23:38:44
- Mẹ kiếp, ta chịu không nổi thứ hạng này! Lần này cả thế giới đều biết ta đứng hạng 250 (*)!
- Ủa không phải, lão tử không phải thằng ngu!
- Mẹ nó! Sách quỷ gì vậy, chơi ta đấy à? Còn bản án đâu? Tại sao chỉ có mình ta là không có, hống hách một chút thì không có à!
Trên đường trở về, Triệu Trường Hà suốt dọc đường chửi rủa, hắn không hề cảm thấy vinh quang chút nào khi được xếp vào bảng Loạn Thế, cũng không cảm thấy chột dạ vì có thể bị nghi kỵ, điều khiến hắn xoắn xuýt cả lên chính là con số thứ tự xấu xí mà không hề có một bản án nào.
Bọn người Vương Đại Sơn nhìn bóng lưng của Triệu Trường Hà với vẻ mặt kỳ quái, không biết nên đánh giá tên lão đại kỳ lạ này như thế nào.
Làm sao mà tất cả mọi người đều có bản án được? Trong bảng Tiềm Long có hai trăm năm mươi người, vậy mà chỉ có vài người có được bản án, không ai biết căn cứ đánh giá của nó là gì, dù sao những người đã từng có được bản án qua tới ngày hôm sau đều bị chém chết, dường như không thể hiện được cái gì.
Dù sao được ghi tên trong bảng danh sách cũng đã tốt lắm rồi… Chỉ là Huyền Quan nhất trọng thế mà có thể leo lên bảng Loạn Thế, biết bao nhiêu người mạnh hơn ngươi nhiều, nhưng không thể có mặt trong bảng, ngươi còn xoắn xuýt thứ hạng 250 làm chi.
Bảng Tiềm Long khác với bảng Thiên Địa Nhân, bảng Thiên Địa Nhân được xem là bảng danh sách phản ánh thứ hạng sức mạnh hiện tại, trong khi bảng Tiềm Long không hoàn toàn phản ánh điều đó.
Đó là một bảng danh sách tân binh, nhìn vào tiềm lực được thể hiện trong thành tích chiến đấu, có nghĩa là người khác khó có thể đạt được kết quả tốt hơn trong cùng một điều kiện, chứng tỏ triển vọng của người này rất đáng mong đợi, cho nên cái gọi là Tiềm Long, cũng không phải là nói thực lực của ngươi chỉ xứng đáng đứng hàng mấy trăm trong cả thiên hạ.
Chỉ là bởi vì cấp độ chiến đấu càng cao thì càng có thể làm rõ vấn đề, các tân binh có nhiệt huyết đấu đá lẫn nhau cũng không mang lại ý nghĩa gì to tát, vì vậy, những người xếp ở thứ hạng cao về cơ bản chính là những người có tu vi cao, những người có tu vi thấp tất nhiên sẽ được xếp hạng thấp, nhìn ngoài mặt cũng giống như một bảng xếp hạng thực lực.
Nhiều người không thể hiểu nổi, bọn họ luôn nghĩ rằng con mẹ nó nếu cái tên cấp nhất trọng như ngươi có thể được xếp vào bảng thì tại sao lão tử lại không thể? Có vô số người mạnh hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đứng hạng 250! Vậy nếu ta hạ gục được ngươi, thì ta sẽ xếp hạng 250 phải không?
Vì như vậy mà sẽ thu hút vô số phiền phức tới cửa, nếu không tại sao lại gọi là Loạn Thế thư?
Triệu Trường Hà vẫn còn xoắn xuýt về việc con số có dễ nghe hay không, là do hắn không biết hay là do hắn không để ý vậy…
Hơn nữa vẫn còn một chuyện...
Trong thử thách lần này, đà chủ yêu cầu người chỉ huy nôn ra tiền lương, thỏa mãn vô cùng... Nhưng hiện tại, có thể do đà chủ Phương đã bị thương nên mới thỏa hiệp với ngươi, mấy tháng sau vết thương lành lại, ngươi muốn chết kiểu nào?
Vương Đại Sơn và những người khác luôn cảm thấy những ngày tháng tiếp theo sẽ rất thê thảm.
Cho dù thế nào đi nữa, lần này trở lại sơn trại cất đồ vào kho, cũng xem như có gạo để ăn, bọn thổ phỉ cũng không quan tâm những đồ vật này có nguồn gốc như thế nào, có hậu quả ra sao, từng người đều vui mừng hớn hở như đang ăn Tết, reo hò Triệu lão đại vạn tuế.
Triệu Trường Hà được hoan hô vạn tuế, sờ sờ cằm, hắn biết đây không phải là biện pháp lâu dài.
Mấy xe gạo nhìn thì có vẻ nhiều, có giá trị mấy trăm lạng bạc cũng không phải chuyện đùa, có thể hỗ trợ mua không ít tài nguyên, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể cung cấp được lâu cho một sơn trại vài trăm người.
Vì vậy, mặc dù trước đây trong sơn trại có trữ kho, nhưng mọi người vẫn cần phải chặn đường cướp của hoặc săn bắt thú vật, nếu không sớm muộn gì ăn không cũng hết.
Sơn trại nhất định phải có tài nguyên, thông thường sẽ chặn đường cướp của, Triệu Trường Hà dù không muốn làm cũng không thể tránh được.
Triệu Trường Hà đã thấy qua mấy lần Loạn Thế thư xuất hiện đều đúng lúc đi kèm theo thời gian, lần này là tiểu hàn (*), muốn nhắc nhở mọi người chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến Tết, sắp đến mùa Xuân...
Khai Xuân có nghĩa là tình trạng không có ai đi qua trong vòng một hoặc hai tháng qua sẽ bắt đầu thay đổi, số lượng khách du lịch và thương nhân sẽ dần dần tăng lên, thậm chí bây giờ đã bắt đầu thay đổi rồi - không biết trên thế gian này liệu có người nào vội vã về nhà ăn tết hay không?
Có lẽ không nhiều, nhưng chắc chắn phải có.
- Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong phòng nghị sự của trại chủ, Vương Đại Sơn ở bên cạnh hỏi:
- Phương đà chủ nói câu này không sai, hiện tại phân đà không có sản nghiệp, chúng ta ngược lại là người chịu trách nhiệm kiếm tiền, không thể nào cứ mãi kiếm tiền từ phân đà…
Triệu Trường Hà ngồi ở vị trí chính diện ngả người ra sau, lười biếng đỡ trán:
- Sắp vào Xuân rồi, sẽ luôn có người qua lại trên đường… Trước tiên cứ tiếp tục phân bố, để các huynh đệ lập chốt trên các con đường núi khác nhau rồi tính sau.
Vương Đại Sơn:
- ?
Triệu Trường Hà lười biếng nói:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua nơi này phải nộp phí mua đường. Mặc dù mấy câu thoại này đã lỗi thời lắm rồi, thổ phỉ chúng ta không phải chỉ làm những chuyện như thế này sao?
- Việc này không phải chính là chặn đường cướp của à?
- Đương nhiên việc này hơi khác với chặn đường cướp của, vì chúng ta quang minh chính đại lập chốt mà.
- ?
- Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lấy hết... Ta thấy hôm nay số tiền thuế nhập thành cũng khá ổn, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, ai đi ngang đường thì phải nộp một ít tiền mới có thể đi tiếp.
Vương Đại Sơn:
- Lão đại, trước đó ngài đã nói quan binh sẽ đến trấn áp thổ phỉ... Ngài là người quang minh chính đại…
- Đây là địa bàn của chúng ta, quan binh đến sẽ không hô hoán sao? Quan binh có thể ở đó mãi được không? Được rồi, chính vì kiêng kỵ quan binh, chúng ta mới không thể giống trống khua chiêng, chỉ có thể sống ở trong núi của riêng mình cả đời, ngươi nghĩ ta thích làm cái chuyện chặn đường thu phí này lắm sao?
…
- Nói đến quan binh, mặc dù bên phía Phương đà chủ đã hứa sẽ đáp ứng, nhưng chúng ta vẫn không thể cứ ngồi yên chờ đợi… Các ngươi lựa chọn mấy người lanh lợi ngồi xổm ở trong thành, một khi có động tĩnh thì ngay lập tức báo tin.
- Rõ.
- Những người còn lại trước tiên cứ đi săn thú, thà có ít còn hơn không có gì. À nhân tiện, đổi lá cờ lớn của sơn trại thành một cái khác, viết lên hàng chữ thay trời hành đạo, cái sảnh này thì treo một tấm bảng để là tụ nghĩa đường.
Hai mắt của Vương Đại Sơn xoay mồng mồng, hắn không biết lão đại đang nghĩ gì.
Nhưng hắn luôn có cảm giác, lão đại thực sự không muốn làm chuyện cướp bóc chút nào, kéo dài ngày nào hay ngày đó…
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vì lão đại rõ ràng là một người rất hung hăng, một thổ phỉ trời sinh, làm sao có thể không muốn cướp bóc được…
- Được rồi.
Triệu Trường Hà đứng dậy nói:
- Lão tử đi luyện công, các ngươi cũng phải đi luyện tập, đừng có thấy tôn sư đi rồi thì suốt ngày ăn dầm nằm dề, quan binh mà tới thì không biết sẽ chết kiểu gì. Giải tán.
Sau khi giải tán, Triệu Trường Hà trực tiếp đi thẳng đến kho thảo dược, dự định đi điều chế thuốc ngâm phụ trợ được ghi trong Huyết Sát công.
Hắn vốn dĩ không có ý định tham gia vào việc phát triển sơn trại, thật sự có thể phụ thuộc vào việc có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó, hắn trốn ở Bắc Mang làm đại vương của sơn trại là vì để tu luyện, hoàn toàn không phải để làm ruộng và tạo phản, cũng không phải vì suốt ngày phải tranh chấp với mấy tên đà chủ cỏn con.
Đặc quyền rõ ràng nhất của việc làm trại chủ chính là có tư cách chế ngự trại phu... Không, có tư cách ra lệnh cho tạp dịch đun nước nóng để ngâm thuốc, việc tốt như vậy mà không làm thì khác nào kẻ ngu.
Rèn luyện ngoại công thường phải đi kèm với việc ngâm thuốc, đây là phương pháp phổ biến, nó không chỉ có tác dụng kích thích khí huyết lưu thông mà còn có tác dụng tăng cường sức đề kháng trước các đòn công kích, tuy nhiên, nhìn chung kiểu ngâm nước thuốc này khá khó chịu.
Triệu Trường Hà cảm thấy hôm nay phó đà chủ Hoàng không thể kiểm soát được mình vì hắn chưa rèn luyện nhiều ở phương diện này, nếu không phương pháp Huyết Sát công vẫn có xu hướng da dày thịt béo, mặc dù không thể đao thương bất nhập đánh khiêng sắc, nhưng vẫn có lợi thế khá lớn trong việc đánh khiêng cùn, nếu chăm chỉ luyện tập thì sao có thể không chịu nổi một đá?
Trên thực tế, càng luyện tập, hắn càng cảm thấy Huyết Sát công là một công pháp rất mạnh mẽ, nó có đòn tấn công dữ dội và ngang tàn, sức phòng thủ cũng được xem là tương đối tốt, hai mặt công thủ đều có ưu thế.
Sở dĩ công pháp này được đánh giá bình thường chủ yếu là vì nó có những hạn chế nghiêm trọng, khiến cho việc tu luyện gặp nhiều trở ngại. Tuy nhiên, Triệu Trường Hà cảm thấy, cho dù có nội công, hắn cũng không thể vì sợ khó mà bỏ qua ngoại công, vẫn phải tiếp tục rèn luyện.
Đó là trau dồi cả hai mặt bên trong và bên ngoài.
Bắt đầu tu luyện muộn như vậy, nếu không chịu nỗ lực gấp đôi thì làm thế nào vượt qua được thứ hạng 250 này!
- Hừ! Mẹ kiếp, quả nhiên…
Trong phòng của trại chủ, Triệu Trường Hà đang ngâm mình trong thùng nước nóng, nhe răng trợn mắt, gần như co rúm người lại.
Cảm giác giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào bên trong lẫn bên ngoài da thịt, vừa đau lại vừa ngứa, sau đó khí huyết chảy xiết lên trên, đầu óc bốc hỏa, nơi nào đó tự nhiên nhất trụ kình thiên (*).
Ừm, chỉ xét tác dụng này thôi thì việc ngâm thuốc này cũng là chuyện tốt, không có gạt người...
Nhưng mà là… thật con mẹ nó không chịu đựng nổi, so với lúc tác dụng phụ xảy ra cũng không tệ hơn bao nhiêu, chẳng trách bọn người phó đà chủ Hoàng không tu luyện nhiều.
Thật ra trong lòng của Triệu Trường Hà, hắn đánh bại phó đà chủ Hoàng chỉ bằng ba chiêu cũng không có gì đáng khen ngợi. Hàng ngàn cánh buồm đang lướt qua bên cạnh con thuyền bị chìm, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một kẻ lạc hậu, tinh thần chiến đấu đã bị hao mòn bởi sự tiện nghi và xa hoa, để tránh xa vết xe đổ, bản thân hắn không thể trở thành một chiếc thuyền chìm khác.
Tiếp tục luyện công mới là đạo lý chân chính.
Cho dù phá công pháp này có khó chịu đến đâu, hắn vẫn phải tiếp tục luyện tập.
Triệu Trường Hà nghiến răng nghiến lợi, dùng sức nắm lấy mép thùng, chật vật chống đỡ dậy, trong cơn đau đớn tột cùng kích hoạt Huyết Sát công.
Cái thùng gỗ vị hắn bóp lạch cạch rung động, chẳng biết từ lúc nào đã có dấu tay nhàn nhạt hiện lên trên bề mặt gỗ.
Liệu mấy tháng sau có thể đánh thắng được Phương đà chủ đã hồi phục vết thương hay không? Triệu Trường Hà lười suy nghĩ xa như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì ít nhất hắn cũng đã cố gắng.
(*) 250: tiếng lóng, có nghĩa là thằng ngốc
(*) nhất trụ kình thiên: một cột chống trời, ngóc lên trời
(*) tiểu hàn: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 dương lịch.
- Ủa không phải, lão tử không phải thằng ngu!
- Mẹ nó! Sách quỷ gì vậy, chơi ta đấy à? Còn bản án đâu? Tại sao chỉ có mình ta là không có, hống hách một chút thì không có à!
Trên đường trở về, Triệu Trường Hà suốt dọc đường chửi rủa, hắn không hề cảm thấy vinh quang chút nào khi được xếp vào bảng Loạn Thế, cũng không cảm thấy chột dạ vì có thể bị nghi kỵ, điều khiến hắn xoắn xuýt cả lên chính là con số thứ tự xấu xí mà không hề có một bản án nào.
Bọn người Vương Đại Sơn nhìn bóng lưng của Triệu Trường Hà với vẻ mặt kỳ quái, không biết nên đánh giá tên lão đại kỳ lạ này như thế nào.
Làm sao mà tất cả mọi người đều có bản án được? Trong bảng Tiềm Long có hai trăm năm mươi người, vậy mà chỉ có vài người có được bản án, không ai biết căn cứ đánh giá của nó là gì, dù sao những người đã từng có được bản án qua tới ngày hôm sau đều bị chém chết, dường như không thể hiện được cái gì.
Dù sao được ghi tên trong bảng danh sách cũng đã tốt lắm rồi… Chỉ là Huyền Quan nhất trọng thế mà có thể leo lên bảng Loạn Thế, biết bao nhiêu người mạnh hơn ngươi nhiều, nhưng không thể có mặt trong bảng, ngươi còn xoắn xuýt thứ hạng 250 làm chi.
Bảng Tiềm Long khác với bảng Thiên Địa Nhân, bảng Thiên Địa Nhân được xem là bảng danh sách phản ánh thứ hạng sức mạnh hiện tại, trong khi bảng Tiềm Long không hoàn toàn phản ánh điều đó.
Đó là một bảng danh sách tân binh, nhìn vào tiềm lực được thể hiện trong thành tích chiến đấu, có nghĩa là người khác khó có thể đạt được kết quả tốt hơn trong cùng một điều kiện, chứng tỏ triển vọng của người này rất đáng mong đợi, cho nên cái gọi là Tiềm Long, cũng không phải là nói thực lực của ngươi chỉ xứng đáng đứng hàng mấy trăm trong cả thiên hạ.
Chỉ là bởi vì cấp độ chiến đấu càng cao thì càng có thể làm rõ vấn đề, các tân binh có nhiệt huyết đấu đá lẫn nhau cũng không mang lại ý nghĩa gì to tát, vì vậy, những người xếp ở thứ hạng cao về cơ bản chính là những người có tu vi cao, những người có tu vi thấp tất nhiên sẽ được xếp hạng thấp, nhìn ngoài mặt cũng giống như một bảng xếp hạng thực lực.
Nhiều người không thể hiểu nổi, bọn họ luôn nghĩ rằng con mẹ nó nếu cái tên cấp nhất trọng như ngươi có thể được xếp vào bảng thì tại sao lão tử lại không thể? Có vô số người mạnh hơn ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đứng hạng 250! Vậy nếu ta hạ gục được ngươi, thì ta sẽ xếp hạng 250 phải không?
Vì như vậy mà sẽ thu hút vô số phiền phức tới cửa, nếu không tại sao lại gọi là Loạn Thế thư?
Triệu Trường Hà vẫn còn xoắn xuýt về việc con số có dễ nghe hay không, là do hắn không biết hay là do hắn không để ý vậy…
Hơn nữa vẫn còn một chuyện...
Trong thử thách lần này, đà chủ yêu cầu người chỉ huy nôn ra tiền lương, thỏa mãn vô cùng... Nhưng hiện tại, có thể do đà chủ Phương đã bị thương nên mới thỏa hiệp với ngươi, mấy tháng sau vết thương lành lại, ngươi muốn chết kiểu nào?
Vương Đại Sơn và những người khác luôn cảm thấy những ngày tháng tiếp theo sẽ rất thê thảm.
Cho dù thế nào đi nữa, lần này trở lại sơn trại cất đồ vào kho, cũng xem như có gạo để ăn, bọn thổ phỉ cũng không quan tâm những đồ vật này có nguồn gốc như thế nào, có hậu quả ra sao, từng người đều vui mừng hớn hở như đang ăn Tết, reo hò Triệu lão đại vạn tuế.
Triệu Trường Hà được hoan hô vạn tuế, sờ sờ cằm, hắn biết đây không phải là biện pháp lâu dài.
Mấy xe gạo nhìn thì có vẻ nhiều, có giá trị mấy trăm lạng bạc cũng không phải chuyện đùa, có thể hỗ trợ mua không ít tài nguyên, nhưng cho dù là vậy, cũng không thể cung cấp được lâu cho một sơn trại vài trăm người.
Vì vậy, mặc dù trước đây trong sơn trại có trữ kho, nhưng mọi người vẫn cần phải chặn đường cướp của hoặc săn bắt thú vật, nếu không sớm muộn gì ăn không cũng hết.
Sơn trại nhất định phải có tài nguyên, thông thường sẽ chặn đường cướp của, Triệu Trường Hà dù không muốn làm cũng không thể tránh được.
Triệu Trường Hà đã thấy qua mấy lần Loạn Thế thư xuất hiện đều đúng lúc đi kèm theo thời gian, lần này là tiểu hàn (*), muốn nhắc nhở mọi người chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến Tết, sắp đến mùa Xuân...
Khai Xuân có nghĩa là tình trạng không có ai đi qua trong vòng một hoặc hai tháng qua sẽ bắt đầu thay đổi, số lượng khách du lịch và thương nhân sẽ dần dần tăng lên, thậm chí bây giờ đã bắt đầu thay đổi rồi - không biết trên thế gian này liệu có người nào vội vã về nhà ăn tết hay không?
Có lẽ không nhiều, nhưng chắc chắn phải có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trong phòng nghị sự của trại chủ, Vương Đại Sơn ở bên cạnh hỏi:
- Phương đà chủ nói câu này không sai, hiện tại phân đà không có sản nghiệp, chúng ta ngược lại là người chịu trách nhiệm kiếm tiền, không thể nào cứ mãi kiếm tiền từ phân đà…
Triệu Trường Hà ngồi ở vị trí chính diện ngả người ra sau, lười biếng đỡ trán:
- Sắp vào Xuân rồi, sẽ luôn có người qua lại trên đường… Trước tiên cứ tiếp tục phân bố, để các huynh đệ lập chốt trên các con đường núi khác nhau rồi tính sau.
Vương Đại Sơn:
- ?
Triệu Trường Hà lười biếng nói:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua nơi này phải nộp phí mua đường. Mặc dù mấy câu thoại này đã lỗi thời lắm rồi, thổ phỉ chúng ta không phải chỉ làm những chuyện như thế này sao?
- Việc này không phải chính là chặn đường cướp của à?
- Đương nhiên việc này hơi khác với chặn đường cướp của, vì chúng ta quang minh chính đại lập chốt mà.
- ?
- Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không lấy hết... Ta thấy hôm nay số tiền thuế nhập thành cũng khá ổn, mọi chuyện cứ quyết định như vậy, ai đi ngang đường thì phải nộp một ít tiền mới có thể đi tiếp.
Vương Đại Sơn:
- Lão đại, trước đó ngài đã nói quan binh sẽ đến trấn áp thổ phỉ... Ngài là người quang minh chính đại…
- Đây là địa bàn của chúng ta, quan binh đến sẽ không hô hoán sao? Quan binh có thể ở đó mãi được không? Được rồi, chính vì kiêng kỵ quan binh, chúng ta mới không thể giống trống khua chiêng, chỉ có thể sống ở trong núi của riêng mình cả đời, ngươi nghĩ ta thích làm cái chuyện chặn đường thu phí này lắm sao?
…
- Nói đến quan binh, mặc dù bên phía Phương đà chủ đã hứa sẽ đáp ứng, nhưng chúng ta vẫn không thể cứ ngồi yên chờ đợi… Các ngươi lựa chọn mấy người lanh lợi ngồi xổm ở trong thành, một khi có động tĩnh thì ngay lập tức báo tin.
- Rõ.
- Những người còn lại trước tiên cứ đi săn thú, thà có ít còn hơn không có gì. À nhân tiện, đổi lá cờ lớn của sơn trại thành một cái khác, viết lên hàng chữ thay trời hành đạo, cái sảnh này thì treo một tấm bảng để là tụ nghĩa đường.
Hai mắt của Vương Đại Sơn xoay mồng mồng, hắn không biết lão đại đang nghĩ gì.
Nhưng hắn luôn có cảm giác, lão đại thực sự không muốn làm chuyện cướp bóc chút nào, kéo dài ngày nào hay ngày đó…
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vì lão đại rõ ràng là một người rất hung hăng, một thổ phỉ trời sinh, làm sao có thể không muốn cướp bóc được…
- Được rồi.
Triệu Trường Hà đứng dậy nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lão tử đi luyện công, các ngươi cũng phải đi luyện tập, đừng có thấy tôn sư đi rồi thì suốt ngày ăn dầm nằm dề, quan binh mà tới thì không biết sẽ chết kiểu gì. Giải tán.
Sau khi giải tán, Triệu Trường Hà trực tiếp đi thẳng đến kho thảo dược, dự định đi điều chế thuốc ngâm phụ trợ được ghi trong Huyết Sát công.
Hắn vốn dĩ không có ý định tham gia vào việc phát triển sơn trại, thật sự có thể phụ thuộc vào việc có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó, hắn trốn ở Bắc Mang làm đại vương của sơn trại là vì để tu luyện, hoàn toàn không phải để làm ruộng và tạo phản, cũng không phải vì suốt ngày phải tranh chấp với mấy tên đà chủ cỏn con.
Đặc quyền rõ ràng nhất của việc làm trại chủ chính là có tư cách chế ngự trại phu... Không, có tư cách ra lệnh cho tạp dịch đun nước nóng để ngâm thuốc, việc tốt như vậy mà không làm thì khác nào kẻ ngu.
Rèn luyện ngoại công thường phải đi kèm với việc ngâm thuốc, đây là phương pháp phổ biến, nó không chỉ có tác dụng kích thích khí huyết lưu thông mà còn có tác dụng tăng cường sức đề kháng trước các đòn công kích, tuy nhiên, nhìn chung kiểu ngâm nước thuốc này khá khó chịu.
Triệu Trường Hà cảm thấy hôm nay phó đà chủ Hoàng không thể kiểm soát được mình vì hắn chưa rèn luyện nhiều ở phương diện này, nếu không phương pháp Huyết Sát công vẫn có xu hướng da dày thịt béo, mặc dù không thể đao thương bất nhập đánh khiêng sắc, nhưng vẫn có lợi thế khá lớn trong việc đánh khiêng cùn, nếu chăm chỉ luyện tập thì sao có thể không chịu nổi một đá?
Trên thực tế, càng luyện tập, hắn càng cảm thấy Huyết Sát công là một công pháp rất mạnh mẽ, nó có đòn tấn công dữ dội và ngang tàn, sức phòng thủ cũng được xem là tương đối tốt, hai mặt công thủ đều có ưu thế.
Sở dĩ công pháp này được đánh giá bình thường chủ yếu là vì nó có những hạn chế nghiêm trọng, khiến cho việc tu luyện gặp nhiều trở ngại. Tuy nhiên, Triệu Trường Hà cảm thấy, cho dù có nội công, hắn cũng không thể vì sợ khó mà bỏ qua ngoại công, vẫn phải tiếp tục rèn luyện.
Đó là trau dồi cả hai mặt bên trong và bên ngoài.
Bắt đầu tu luyện muộn như vậy, nếu không chịu nỗ lực gấp đôi thì làm thế nào vượt qua được thứ hạng 250 này!
- Hừ! Mẹ kiếp, quả nhiên…
Trong phòng của trại chủ, Triệu Trường Hà đang ngâm mình trong thùng nước nóng, nhe răng trợn mắt, gần như co rúm người lại.
Cảm giác giống như có hàng vạn mũi kim đâm vào bên trong lẫn bên ngoài da thịt, vừa đau lại vừa ngứa, sau đó khí huyết chảy xiết lên trên, đầu óc bốc hỏa, nơi nào đó tự nhiên nhất trụ kình thiên (*).
Ừm, chỉ xét tác dụng này thôi thì việc ngâm thuốc này cũng là chuyện tốt, không có gạt người...
Nhưng mà là… thật con mẹ nó không chịu đựng nổi, so với lúc tác dụng phụ xảy ra cũng không tệ hơn bao nhiêu, chẳng trách bọn người phó đà chủ Hoàng không tu luyện nhiều.
Thật ra trong lòng của Triệu Trường Hà, hắn đánh bại phó đà chủ Hoàng chỉ bằng ba chiêu cũng không có gì đáng khen ngợi. Hàng ngàn cánh buồm đang lướt qua bên cạnh con thuyền bị chìm, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một kẻ lạc hậu, tinh thần chiến đấu đã bị hao mòn bởi sự tiện nghi và xa hoa, để tránh xa vết xe đổ, bản thân hắn không thể trở thành một chiếc thuyền chìm khác.
Tiếp tục luyện công mới là đạo lý chân chính.
Cho dù phá công pháp này có khó chịu đến đâu, hắn vẫn phải tiếp tục luyện tập.
Triệu Trường Hà nghiến răng nghiến lợi, dùng sức nắm lấy mép thùng, chật vật chống đỡ dậy, trong cơn đau đớn tột cùng kích hoạt Huyết Sát công.
Cái thùng gỗ vị hắn bóp lạch cạch rung động, chẳng biết từ lúc nào đã có dấu tay nhàn nhạt hiện lên trên bề mặt gỗ.
Liệu mấy tháng sau có thể đánh thắng được Phương đà chủ đã hồi phục vết thương hay không? Triệu Trường Hà lười suy nghĩ xa như vậy, dù có chuyện gì xảy ra thì ít nhất hắn cũng đã cố gắng.
(*) 250: tiếng lóng, có nghĩa là thằng ngốc
(*) nhất trụ kình thiên: một cột chống trời, ngóc lên trời
(*) tiểu hàn: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 dương lịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro