Chương 2
Tuyết Mị Duy Ảnh
2024-07-14 22:51:24
Người nào đó bị Thiên binh khách sáo! 囧
"Phong - Vân - Lôi - Vũ sao? Bọn họ...bọn họ...hôm nay bận làm việc khác nên ta đi thay!" Dĩnh Hi có chút lắp bắp nói, trong lòng nàng nói thầm: Tại sao thiên binh ca ca lại hỏi nhiều như vậy, hãy cho ta đi đi mà!
"Bốn vị đều bận hết?" Thiên binh vẫn còn nghi hoặc hỏi lại nàng.
"Đúng đúng! Bốn người họ đều bận hết, ha ha!" Dĩnh Hi cười gượng, gãi gãi đầu nói, nếu như Thiên binh ca ca còn không cho nàng đi, đợi Nam Cực gia gia phát hiện ra thì nàng chết chắc nha!
"Nếu vậy thì tiểu..."
"Ai nói là bọn họ đều bận hết?" Đang lúc Thiên binh định cho nàng đi thì bỗng có một tiếng nói thương lão vang lên.
"Tham kiến Nam Cực Tiên Ông!" Nhìn thấy trước mắt xuất hiện một lão giả mặc đồ trắng, râu tóc bạc phơ, các thiên binh lập tức cúi đầu chào. (Chú ý: Thiên binh Thiên tướng không cần quỳ trước các vị tiên gia lớn hơn mình, chỉ cần cung kính cúi đầu chào là được).
Nam Cực Tiên Ông gật đầu với bọn họ xong liền xoay qua trừng mắt thổi râu với người nào đó đang có ý định bỏ trốn, "Đứng lại mau, nha đầu kia!"
Đang chuẩn bị chuồn êm ai ngờ bị phát giác, người nào đó liền khựng người lại, giữ nguyên tư thế đang khom lưng cúi đầu của mình, sau đó giả vờ thẹn thùng quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn Nam Cực Tiên Ông, nàng nhe răng cười nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài làm sao mà lớn tiếng gọi con vậy nha, không phải là con đang đi làm việc cho ngài hay sao?" Nói xong còn không ngừng nháy nháy mắt với ông.
"Hừ! Con đừng có nháy mắt với ta, ta không bao giờ giúp con làm chuyện xấu nữa. Nha đầu này, con biết mình đang làm gì hay không? Trộm Mộng Huyền Đan của Thái Thượng Lão Quân lừa cho bốn tên tiểu tử kia ăn vào để chúng mê man nửa mộng nửa tỉnh, sau đó lại lấy trộm lệnh bài của ta, giờ còn cả gan lén hạ phàm nữa. Nếu như Ngọc Đế biết được thì con chờ chịu phạt đi. Hừ! Đến lúc đó đừng mong bọn ta sẽ xin tha cho con!" Nam Cực Tiên Ông phất tay áo một cái thì lệnh báo vốn đang nằm trong tay áo của nàng, giờ đã xuất hiện trên bàn tay của ông.
Nghe Nam Cực Tiên Ông nói vậy nàng liền nhanh chóng chạy sang, sau đó cầm tay của ông lay qua lay lại nũng nịu nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài không thương Dĩnh Hi nữa sao? Chẳng qua Dĩnh Hi nghe Phong - Vân - Lôi - Vũ bọn họ nói phàm gian rất vui, cho nên người ta muốn hạ phàm xem thử thôi mà ~ ." Nói xong còn tỏ ra đáng thương, chu chu môi, củng củng chiếc mũi nhỏ nhắn của mình lên.
"Lại là bốn tên tiểu tử đó ăn nói bậy bạ!" Nam Cực Tiên Ông nghe nàng nói vậy liền tức giận mắng một tiếng, sau đó từ ái nhìn nàng, "Dĩnh Hi à! Con hãy nghe Nam Cực gia gia nói, phàm gian không tốt đẹp như bốn tên tiểu tử đó nói đâu, dưới đó có rất nhiều cạm bẫy, một khi con vướng vào liền vạn kiếp bất phục!" Nha đầu này tính tình đơn thuần, nếu như hạ phàm mà bị người xấu dụ dỗ thì sẽ học thói xấu, dùng tiên thuật làm ra nhiều chuyện trái với Thiên định, tới lúc đó không chừng nhân gian sẽ xuất hiện một tiểu quái vật!
"Phong - Vân - Lôi - Vũ sao? Bọn họ...bọn họ...hôm nay bận làm việc khác nên ta đi thay!" Dĩnh Hi có chút lắp bắp nói, trong lòng nàng nói thầm: Tại sao thiên binh ca ca lại hỏi nhiều như vậy, hãy cho ta đi đi mà!
"Bốn vị đều bận hết?" Thiên binh vẫn còn nghi hoặc hỏi lại nàng.
"Đúng đúng! Bốn người họ đều bận hết, ha ha!" Dĩnh Hi cười gượng, gãi gãi đầu nói, nếu như Thiên binh ca ca còn không cho nàng đi, đợi Nam Cực gia gia phát hiện ra thì nàng chết chắc nha!
"Nếu vậy thì tiểu..."
"Ai nói là bọn họ đều bận hết?" Đang lúc Thiên binh định cho nàng đi thì bỗng có một tiếng nói thương lão vang lên.
"Tham kiến Nam Cực Tiên Ông!" Nhìn thấy trước mắt xuất hiện một lão giả mặc đồ trắng, râu tóc bạc phơ, các thiên binh lập tức cúi đầu chào. (Chú ý: Thiên binh Thiên tướng không cần quỳ trước các vị tiên gia lớn hơn mình, chỉ cần cung kính cúi đầu chào là được).
Nam Cực Tiên Ông gật đầu với bọn họ xong liền xoay qua trừng mắt thổi râu với người nào đó đang có ý định bỏ trốn, "Đứng lại mau, nha đầu kia!"
Đang chuẩn bị chuồn êm ai ngờ bị phát giác, người nào đó liền khựng người lại, giữ nguyên tư thế đang khom lưng cúi đầu của mình, sau đó giả vờ thẹn thùng quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn Nam Cực Tiên Ông, nàng nhe răng cười nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài làm sao mà lớn tiếng gọi con vậy nha, không phải là con đang đi làm việc cho ngài hay sao?" Nói xong còn không ngừng nháy nháy mắt với ông.
"Hừ! Con đừng có nháy mắt với ta, ta không bao giờ giúp con làm chuyện xấu nữa. Nha đầu này, con biết mình đang làm gì hay không? Trộm Mộng Huyền Đan của Thái Thượng Lão Quân lừa cho bốn tên tiểu tử kia ăn vào để chúng mê man nửa mộng nửa tỉnh, sau đó lại lấy trộm lệnh bài của ta, giờ còn cả gan lén hạ phàm nữa. Nếu như Ngọc Đế biết được thì con chờ chịu phạt đi. Hừ! Đến lúc đó đừng mong bọn ta sẽ xin tha cho con!" Nam Cực Tiên Ông phất tay áo một cái thì lệnh báo vốn đang nằm trong tay áo của nàng, giờ đã xuất hiện trên bàn tay của ông.
Nghe Nam Cực Tiên Ông nói vậy nàng liền nhanh chóng chạy sang, sau đó cầm tay của ông lay qua lay lại nũng nịu nói, "Nam Cực gia gia ~! Ngài không thương Dĩnh Hi nữa sao? Chẳng qua Dĩnh Hi nghe Phong - Vân - Lôi - Vũ bọn họ nói phàm gian rất vui, cho nên người ta muốn hạ phàm xem thử thôi mà ~ ." Nói xong còn tỏ ra đáng thương, chu chu môi, củng củng chiếc mũi nhỏ nhắn của mình lên.
"Lại là bốn tên tiểu tử đó ăn nói bậy bạ!" Nam Cực Tiên Ông nghe nàng nói vậy liền tức giận mắng một tiếng, sau đó từ ái nhìn nàng, "Dĩnh Hi à! Con hãy nghe Nam Cực gia gia nói, phàm gian không tốt đẹp như bốn tên tiểu tử đó nói đâu, dưới đó có rất nhiều cạm bẫy, một khi con vướng vào liền vạn kiếp bất phục!" Nha đầu này tính tình đơn thuần, nếu như hạ phàm mà bị người xấu dụ dỗ thì sẽ học thói xấu, dùng tiên thuật làm ra nhiều chuyện trái với Thiên định, tới lúc đó không chừng nhân gian sẽ xuất hiện một tiểu quái vật!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro