Chương 6
Tuyết Mị Duy Ảnh
2024-07-14 22:51:24
Nghe nói, Thần Thụ này trước đây đã tự mọc lên nơi Thiên giới cách đây năm ngàn năm, có liên quan tới một câu chuyện vô cùng cảm động và đau thương giữa phàm nhân và Tiên giới. Còn nghe nói, Thần Thụ này được hình thành từ xương và máu, cứ cách 100 ngày trên Thiên giới (100 năm nhân gian) thì toàn thân đều đỏ tươi tựa như đang đổ máu, nhánh cây lúc nào cũng hướng về cùng một nơi, tựa như đang mong mỏi, đợi chờ và theo dõi điều gì đó.
Nhưng mà giờ đây lá của Thần Thụ đang bị một bàn tay thon dài trắng nõn tàn phá, quả thì bị một cái miệng nhỏ nhắn cắn nát, vừa ăn lại vừa mắng lẩm bẩm, "Đáng ghét đáng ghét! Người ta muốn lẻn xuống phàm gian xem thử ra sao thôi mà, tốn nhiều công sức như vậy nhưng vẫn bị phát hiện. A...!"
"Ai lại to gan, dám chọc tiểu Dĩnh nhi của ta tức giận vậy?" Một tiếng nói trầm ổn, từ tính nhưng không mất ôn nhu vang lên, sau đó là một thân nam tử mặc ngân giáp xuất hiện. Dáng người tuấn dật, thon dài, bên hông mang theo một thanh trường kiếm màu trắng nhìn rất uy phong.
Diện mạo tuấn mỹ bất phàm, mái tóc màu ngân bạch được thúc cao lên bằng một cây trâm ngọc màu lam, mày rậm nhập vào thái dương, mắt phượng dài hơi hướng lên với đôi con ngươi màu lam, sâu thẳm tựa biển làm cho người ta nhìn vào liền bị cuốn hút cả linh hồn, cánh mũi y cao thẳng, môi mỏng mân chặt trông có một chút lạnh lùng, toàn thân phát ra hơi thở sát phạt nhưng lại không có huyết tinh, thật là một mỹ nam tử tuyệt mỹ siêu phàm. Nếu nam tử này xuất hiện ở hạ giới, sẽ làm cho các nữ nhân phải điên cuồng la hét không ngừng vì dung mạo và thần thái của hắn.
"Phi Bồng ca ca!" Dĩnh Hi nghe tiếng liền quay người lại, nhìn thấy nam tử kia nàng lập tức vui vẻ kêu lên, sau đó lại xị mặt xuống, hơi giận dỗi nói, "Phi Bồng ca ca, sao giờ này huynh mới đến? Muội đợi huynh lâu đến nỗi sắp biến thành Thần Thụ luôn rồi đây!"
"Ha ha ha! Tiểu Dĩnh Nhi mà thành Thần Thụ thì Thiên giới sẽ buồn lắm, vì không ai quậy phá nữa."
Đúng vậy, người đến chính là Phi Bồng Thần Tướng mà Dĩnh Hi vừa rồi đã nhắc tới, hắn chưởng quản ba mươi tám vạn Thiên binh Thiên tướng trên Thiên giới. Là bạn từ nhỏ của Dĩnh Hi công chúa và cũng là nguyên nhân khiến nàng sau này bị hạ phàm chuyển kiếp. Nhân duyên của bọn họ ngay từ đầu đã được gắn kết với nhau từ khi họ chưa thành Thần tiên và dây dưa không dứt mãi cho đến về sau.
"Phi Bồng ca ca! Huynh chọc muội? Muội không thèm nói chuyện với huynh nữa, ô...ô...ô...!" Dĩnh Hi giận dỗi nói xong liền cúi đầu, ôm mặt và nức nở khóc lên.
"Tiểu Dĩnh Nhi! Muội...muội đừng khóc, là ta không tốt...là lỗi của ta, ta không nên chọc muội...ai nói tiểu Dĩnh Nhi của ta không ngoan chứ! Tiểu Dĩnh Nhi là tiểu công chúa ngoan và xinh đẹp nhất Thiên giới! Muội đừng khóc nữa được không, hả?!" Thấy Dĩnh Hi vừa gục mặt vào đầu gối khóc, Phi Bồng liền luýnh quýnh chạy sang ôm lấy nàng, vẻ mặt khẩn trương gần chết, nào có giống phong thái uy vũ, bất phàm của một vị Thần tướng Thiên giới. Nếu để các Thiên binh nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Phi Bồng, không biết có hay không bị kí©h thí©ɧ đến mức ngất đi luôn.
Nhưng mà giờ đây lá của Thần Thụ đang bị một bàn tay thon dài trắng nõn tàn phá, quả thì bị một cái miệng nhỏ nhắn cắn nát, vừa ăn lại vừa mắng lẩm bẩm, "Đáng ghét đáng ghét! Người ta muốn lẻn xuống phàm gian xem thử ra sao thôi mà, tốn nhiều công sức như vậy nhưng vẫn bị phát hiện. A...!"
"Ai lại to gan, dám chọc tiểu Dĩnh nhi của ta tức giận vậy?" Một tiếng nói trầm ổn, từ tính nhưng không mất ôn nhu vang lên, sau đó là một thân nam tử mặc ngân giáp xuất hiện. Dáng người tuấn dật, thon dài, bên hông mang theo một thanh trường kiếm màu trắng nhìn rất uy phong.
Diện mạo tuấn mỹ bất phàm, mái tóc màu ngân bạch được thúc cao lên bằng một cây trâm ngọc màu lam, mày rậm nhập vào thái dương, mắt phượng dài hơi hướng lên với đôi con ngươi màu lam, sâu thẳm tựa biển làm cho người ta nhìn vào liền bị cuốn hút cả linh hồn, cánh mũi y cao thẳng, môi mỏng mân chặt trông có một chút lạnh lùng, toàn thân phát ra hơi thở sát phạt nhưng lại không có huyết tinh, thật là một mỹ nam tử tuyệt mỹ siêu phàm. Nếu nam tử này xuất hiện ở hạ giới, sẽ làm cho các nữ nhân phải điên cuồng la hét không ngừng vì dung mạo và thần thái của hắn.
"Phi Bồng ca ca!" Dĩnh Hi nghe tiếng liền quay người lại, nhìn thấy nam tử kia nàng lập tức vui vẻ kêu lên, sau đó lại xị mặt xuống, hơi giận dỗi nói, "Phi Bồng ca ca, sao giờ này huynh mới đến? Muội đợi huynh lâu đến nỗi sắp biến thành Thần Thụ luôn rồi đây!"
"Ha ha ha! Tiểu Dĩnh Nhi mà thành Thần Thụ thì Thiên giới sẽ buồn lắm, vì không ai quậy phá nữa."
Đúng vậy, người đến chính là Phi Bồng Thần Tướng mà Dĩnh Hi vừa rồi đã nhắc tới, hắn chưởng quản ba mươi tám vạn Thiên binh Thiên tướng trên Thiên giới. Là bạn từ nhỏ của Dĩnh Hi công chúa và cũng là nguyên nhân khiến nàng sau này bị hạ phàm chuyển kiếp. Nhân duyên của bọn họ ngay từ đầu đã được gắn kết với nhau từ khi họ chưa thành Thần tiên và dây dưa không dứt mãi cho đến về sau.
"Phi Bồng ca ca! Huynh chọc muội? Muội không thèm nói chuyện với huynh nữa, ô...ô...ô...!" Dĩnh Hi giận dỗi nói xong liền cúi đầu, ôm mặt và nức nở khóc lên.
"Tiểu Dĩnh Nhi! Muội...muội đừng khóc, là ta không tốt...là lỗi của ta, ta không nên chọc muội...ai nói tiểu Dĩnh Nhi của ta không ngoan chứ! Tiểu Dĩnh Nhi là tiểu công chúa ngoan và xinh đẹp nhất Thiên giới! Muội đừng khóc nữa được không, hả?!" Thấy Dĩnh Hi vừa gục mặt vào đầu gối khóc, Phi Bồng liền luýnh quýnh chạy sang ôm lấy nàng, vẻ mặt khẩn trương gần chết, nào có giống phong thái uy vũ, bất phàm của một vị Thần tướng Thiên giới. Nếu để các Thiên binh nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Phi Bồng, không biết có hay không bị kí©h thí©ɧ đến mức ngất đi luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro