Chương 2
Dư Hàm Hàm
2024-06-23 19:05:45
Cậu thấy thật ngột ngạt.
Nhưng cậu không có khả năng phản kháng vì thực sự trong tay cậu không có tiền.
Không tiền, không việc làm, không nơi ở, không thể nào phản kháng.
*
Sáng hôm sau, Diệp Bạch dậy sớm, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào.
Diệp Hiên ở giường trên lẩm bẩm: "Anh đang làm gì vậy? Tôi còn đang ngủ, chói mắt quá."
Diệp Bạch kéo rèm lại, thay quần áo sạch sẽ, cầm theo hồ sơ bệnh án và phim chụp: “Hôm nay anh đi tái khám, cả nhà tự nấu cơm đi.”
"Biết rồi, nhiều lời."
Diệp Bạch không tranh cãi với cậu ta nữa, khoác cặp lên lưng rồi đi ra ngoài.
Đi bộ hai mươi phút đến trạm xe, ngồi xe buýt hết một tiếng, xuống xe rồi tiếp tục đi bộ, mười lăm phút sau mới đến bệnh viện.
Sau khi tái khám, chụp X-quang và nhận thuốc, số tiền trong tài khoản của Diệp Bạch cuối cùng chỉ thấy đáy, còn lại có 256 tệ.
Tin vui là bác sĩ cho biết cậu đang hồi phục tốt và sẽ khỏi bệnh hoàn toàn sau khi uống xong đợt thuốc này.
Kể từ khi đột ngột đổ bệnh vào tháng 7 năm ngoái, sau đó phải phẫu thuật, nhập viện, về nhà dưỡng bệnh rồi bị cha mẹ ghét bỏ, lải nhải… suốt một năm trời, đây là tin vui nhất mà cậu được nghe.
Diệp Bạch uống thuốc rời khỏi bệnh viện, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Trời đã trưa, cậu thật sự không muốn về nhà nấu ăn nên tìm một quán ven đường mua một tô mì xào.
Tâm trạng đang vui, liền gọi thêm một quả trứng.
Tay nghề của chủ quán ở mức trung bình, món ăn không ngon lắm nhưng được cái là xào lửa lớn và xào rất nhanh. Nếu điều chỉnh nhiệt tốt và nêm gia vị vừa đủ thì hương vị sẽ không quá tệ.
Mấy miếng đã ăn xong đĩa mỳ, Diệp Bạch tìm một quán trà sữa mua một cốc nước chanh rẻ tiền nhất, tìm chỗ ngồi xuống, mở ứng dụng tìm việc lên, bắt đầu tìm việc làm.
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Đáng tiếc là cậu không phải là sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm làm việc cũng không nhiều, bằng đại học cũng không đủ tốt, tuy học ở một trường không tệ nhưng cậu đã trì hoãn việc học để đi làm kiếm tiền sinh hoạt, chẳng lấy được học bổng nào, lý lịch thì sơ sài.
Gửi đi mấy chục bản lý lịch sơ lược, ứng vào hơn mười vị trí hr, nhưng cuối cùng thứ trả lời cậu cũng chỉ có tin nhắn tự động.
Diệp Bạch phàn nàn cùng bạn tốt Ngô Địch, cuối cùng bất đắc dĩ nói: [Nếu thật sự không được thì đi làm nhà máy đi.]
Ngô Địch: [Được, để tôi nhờ anh Tống tìm cho ông một xưởng điện tử tốt tốt chút, bao ăn bao ở, không thu phí môi giới.]
Diệp Bạch: [Sợ là làm phiền anh Tống, giờ trên người tôi còn đúng 200 tệ thôi.]
Bất Bại: [Anh Tống nói có nhà máy thiếu người, một ngày 260, chỉ là hơi vất vả tí, sợ người mới khỏi bệnh như ông lại quá sức, chắc không gấp đến thế chứ.]
Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc: [Cao thế! Ở đâu để tôi đóng hành lý đi luôn.]
260 một ngày, 7800 một tháng! So với hồi còn làm nhân viên hợp đồng thì cao hơn nhiều, lúc đó một tháng được cùng lắm 5000.
Tất nhiên người bình thường khó mà lấy được vị trí này, do là người môi giới muốn trả nhiều tiền, có khi lấy 200 là còn ít.
Nhờ anh Tống mà cậu mới có cơ hội tốt như vậy.
Anh Tống tên thật là Tống Tiền, người khác thường gọi là anh Tống. Ngô Địch và anh ấy là một cặp, mà Diệp Bạch và Ngô Địch là người cùng làng, học cùng lớp từ tiểu học đến cấp ba. Nhưng Ngô Địch không được nhận vào trường công do học phí quá đắt, cậu ấy không chi trả nổi nên trực tiếp đi xưởng làm công, sau đó quen anh Tống. Sau một hồi khúc mắc cuối cùng cũng nên duyên, năm ngoái vừa đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Hai người họ cũng khá truyền cảm hứng, ban đầu cả hai chỉ là những người làm công ăn lương, sau này Tống Tiền dốc sức làm ăn, thành lập một công ty môi giới, để Ngô Địch đi học vẽ, giờ Ngô Địch đã có thể dựa vào nó kiếm cơm rồi, hai vợ chồng trẻ đang sống khá hạnh phúc.
Ngô Địch: [Ở ngoại ô thành phố A, có nhà máy đang cần người chạy đơn gấp, nhanh tới đây đi, tôi nhờ anh Tống giữ chỗ cho ông.]
Diệp Bạch: [Ok, tôi đến chỗ các ông ngay đây.]
Diệp Bạch vội vã bắt xe buýt về nhà, đồ đạc của cậu không nhiều lắm, một cái vali đựng quần áo, một chiếc máy tính cũ, điện thoại và sạc, chưa đến mười phút đã gói ghém xong.
Nhưng cậu không có khả năng phản kháng vì thực sự trong tay cậu không có tiền.
Không tiền, không việc làm, không nơi ở, không thể nào phản kháng.
*
Sáng hôm sau, Diệp Bạch dậy sớm, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào.
Diệp Hiên ở giường trên lẩm bẩm: "Anh đang làm gì vậy? Tôi còn đang ngủ, chói mắt quá."
Diệp Bạch kéo rèm lại, thay quần áo sạch sẽ, cầm theo hồ sơ bệnh án và phim chụp: “Hôm nay anh đi tái khám, cả nhà tự nấu cơm đi.”
"Biết rồi, nhiều lời."
Diệp Bạch không tranh cãi với cậu ta nữa, khoác cặp lên lưng rồi đi ra ngoài.
Đi bộ hai mươi phút đến trạm xe, ngồi xe buýt hết một tiếng, xuống xe rồi tiếp tục đi bộ, mười lăm phút sau mới đến bệnh viện.
Sau khi tái khám, chụp X-quang và nhận thuốc, số tiền trong tài khoản của Diệp Bạch cuối cùng chỉ thấy đáy, còn lại có 256 tệ.
Tin vui là bác sĩ cho biết cậu đang hồi phục tốt và sẽ khỏi bệnh hoàn toàn sau khi uống xong đợt thuốc này.
Kể từ khi đột ngột đổ bệnh vào tháng 7 năm ngoái, sau đó phải phẫu thuật, nhập viện, về nhà dưỡng bệnh rồi bị cha mẹ ghét bỏ, lải nhải… suốt một năm trời, đây là tin vui nhất mà cậu được nghe.
Diệp Bạch uống thuốc rời khỏi bệnh viện, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Trời đã trưa, cậu thật sự không muốn về nhà nấu ăn nên tìm một quán ven đường mua một tô mì xào.
Tâm trạng đang vui, liền gọi thêm một quả trứng.
Tay nghề của chủ quán ở mức trung bình, món ăn không ngon lắm nhưng được cái là xào lửa lớn và xào rất nhanh. Nếu điều chỉnh nhiệt tốt và nêm gia vị vừa đủ thì hương vị sẽ không quá tệ.
Mấy miếng đã ăn xong đĩa mỳ, Diệp Bạch tìm một quán trà sữa mua một cốc nước chanh rẻ tiền nhất, tìm chỗ ngồi xuống, mở ứng dụng tìm việc lên, bắt đầu tìm việc làm.
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Đáng tiếc là cậu không phải là sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm làm việc cũng không nhiều, bằng đại học cũng không đủ tốt, tuy học ở một trường không tệ nhưng cậu đã trì hoãn việc học để đi làm kiếm tiền sinh hoạt, chẳng lấy được học bổng nào, lý lịch thì sơ sài.
Gửi đi mấy chục bản lý lịch sơ lược, ứng vào hơn mười vị trí hr, nhưng cuối cùng thứ trả lời cậu cũng chỉ có tin nhắn tự động.
Diệp Bạch phàn nàn cùng bạn tốt Ngô Địch, cuối cùng bất đắc dĩ nói: [Nếu thật sự không được thì đi làm nhà máy đi.]
Ngô Địch: [Được, để tôi nhờ anh Tống tìm cho ông một xưởng điện tử tốt tốt chút, bao ăn bao ở, không thu phí môi giới.]
Diệp Bạch: [Sợ là làm phiền anh Tống, giờ trên người tôi còn đúng 200 tệ thôi.]
Bất Bại: [Anh Tống nói có nhà máy thiếu người, một ngày 260, chỉ là hơi vất vả tí, sợ người mới khỏi bệnh như ông lại quá sức, chắc không gấp đến thế chứ.]
Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc: [Cao thế! Ở đâu để tôi đóng hành lý đi luôn.]
260 một ngày, 7800 một tháng! So với hồi còn làm nhân viên hợp đồng thì cao hơn nhiều, lúc đó một tháng được cùng lắm 5000.
Tất nhiên người bình thường khó mà lấy được vị trí này, do là người môi giới muốn trả nhiều tiền, có khi lấy 200 là còn ít.
Nhờ anh Tống mà cậu mới có cơ hội tốt như vậy.
Anh Tống tên thật là Tống Tiền, người khác thường gọi là anh Tống. Ngô Địch và anh ấy là một cặp, mà Diệp Bạch và Ngô Địch là người cùng làng, học cùng lớp từ tiểu học đến cấp ba. Nhưng Ngô Địch không được nhận vào trường công do học phí quá đắt, cậu ấy không chi trả nổi nên trực tiếp đi xưởng làm công, sau đó quen anh Tống. Sau một hồi khúc mắc cuối cùng cũng nên duyên, năm ngoái vừa đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Hai người họ cũng khá truyền cảm hứng, ban đầu cả hai chỉ là những người làm công ăn lương, sau này Tống Tiền dốc sức làm ăn, thành lập một công ty môi giới, để Ngô Địch đi học vẽ, giờ Ngô Địch đã có thể dựa vào nó kiếm cơm rồi, hai vợ chồng trẻ đang sống khá hạnh phúc.
Ngô Địch: [Ở ngoại ô thành phố A, có nhà máy đang cần người chạy đơn gấp, nhanh tới đây đi, tôi nhờ anh Tống giữ chỗ cho ông.]
Diệp Bạch: [Ok, tôi đến chỗ các ông ngay đây.]
Diệp Bạch vội vã bắt xe buýt về nhà, đồ đạc của cậu không nhiều lắm, một cái vali đựng quần áo, một chiếc máy tính cũ, điện thoại và sạc, chưa đến mười phút đã gói ghém xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro