Thẩm Gia (15)
Rainy
2024-07-16 16:36:29
Đường Mộc Nhi hẹn Tạ Lâm ở một quán nước để bàn về vấn đề vừa xảy ra.
“Hạ Vĩnh Thành vừa mới nhắn với anh rằng hiện trường không hề có dấu hiệu mưu sát. Thẩm Mai khả năng cao là đã tự sát, nhưng họ vẫn không hiểu vì sao cô ta lại phải làm bị thương mình trước khi nhảy xuống. Có người cho rằng chữ L này là lời trăn trối cuối cùng của Thẩm Mai. Việc trước đó hai người anh của cô ta tự sát cũng được chú ý, nhưng không có gì đáng nghi trong hai vụ đó nên cảnh sát cũng không biết nên điều tra gì thêm.” Tạ Lâm nói.
“Em cũng nghĩ rằng đó là lời trăn trối của Thẩm Mai. Lúc đó cô ta đã gần mất hết quyền kiểm soát cơ thể, nỗ lực cuối cùng là chữ L đó, thế nên đường cào đó mới run rẩy như vậy.” Đường Mộc Nhi nêu ra ý kiến của mình.
“Nhưng chữ L đó đại diện cho điều gì?”
“Em nghĩ là Thẩm Mai đã thấy hung thủ trước khi nhảy xuống.”
Tạ Lâm hiểu ra “Đúng rồi, hắn sẽ ở đó chờ đợi để thu hồi lại hồn ma của mình.”
“Chữ L này có khả năng là để miêu tả một đặc trưng nào đó của hung thủ. Để xem, đặc điểm nào bắt đầu bằng chữ L được nhỉ?”
“Light skin, long hair chăng? Trông có vẻ giống Thẩm Tài” Tạ Lâm thử suy đoán.
“Láo, lanh chanh, lười biếng?” Đường Mộc Nhi đưa ra vài tính từ “Cũng có thể là tên của hung thủ.”
“Ý em là Thẩm Mai biết hung thủ?”
“Em cho là vậy, nếu chỉ là một người lạ đứng đó, Thẩm Mai sẽ chỉ nghĩ người đó hiếu kì thôi. Chỉ khi một người quen đứng đó nhìn với vẻ chờ đợi thì mới khiến cô ta nảy sinh nghi ngờ.” Đường Mộc Nhi phán đoán.
“Vậy chữ L này có thể là ai? Lực trong Thẩm Lực chăng? Hay là Lăng Hồng?” Tạ Lâm chỉ biết có hai người tên có chữ L và quen biết với Thẩm Mai, anh cố tình bỏ qua Lý Mộng Hàm.
“Chúng ta chưa biết được toàn bộ mối quan hệ của cô ấy. Em nghĩ cần nhờ anh Hạ Vĩnh Thành điều tra thêm một chút.” Đường Mộc Nhi nói và uống thử nước ép cà chua mới gọi “Ồ, cà chua không chua, lạ thật.”
“Lần này phải nhờ cậu ấy vậy, dù sao cũng có dấu hiệu khả nghi, có lẽ Hạ Vĩnh Thành sẽ dễ xin điều tra thôi.” Tạ Lâm đáp, anh gọi ngay cho Hạ Vĩnh Thành.
Đường Mộc Nhi phân vân không biết có nên kể chuyện về Lương Bá Thần không và quyết định sẽ nói sau, không nên phân tâm vào chuyện khác lúc này. Cô tiếp tục bàn luận về vụ án “Giả thuyết đặt ra là tên tà sư này có quen biết Thẩm Mai, ít nhất là cô ta biết hắn. Em nghĩ hắn cũng có quen biết Thẩm Tài, như vậy thì việc hắn thuyết phục anh ta hợp tác sẽ dễ dàng hơn.”
“Một điều nữa là hắn ta phải có thời cơ ra tay với Thẩm Đức và Thẩm Lực.” Tạ Lâm bổ sung vào.
“Và hắn không đủ quen biết với Thẩm Lực tới mức có thể tới thăm ông ta, do đó hắn mới cần Thẩm Tài tới thu hồi hồn ma. Do lúc đó mẹ em gần như luôn túc trực tại bệnh viện nên hắn không thể lẻn vào được. Hoặc ít nhất thì hắn không biết được trong phòng có ai hay không, nếu đụng mặt người quen sẽ rất khó giải thích.” Đường Mộc Nhi tiếp tục suy nghĩ “Lần đột nhập thứ hai có lẽ Thẩm Tài đã nói với hắn rằng phòng bệnh của Thẩm Lực không có ai, chỉ cần tránh y tá là có thể vào phòng.”
“Vậy là chúng ta đã suy ra được một số nét về mối quan hệ giữa tên tà sư và nhà họ Thẩm.” Tạ Lâm kết luận “Anh sẽ nhờ Hạ Vĩnh Thành điều tra thêm về những người đã gặp mặt Thẩm Đức và Thẩm Lực trong vòng 3 ngày trước khi họ tự sát.”
Sở dĩ Tạ Lâm kết luận cần điều tra 3 ngày vì đó là khoảng thời gian giữa lúc Thẩm Đức và Thẩm Lực tự sát. Giả sử tên tà sư thu hồi hồn ma ngay và chuyển nó sang Thẩm Lực thì thời gian tối đa để người bị ám nghe thấy tiếng nói là 3 ngày.
Tạ Lâm khá phấn khởi khi sắp tìm ra chân tướng của kẻ thủ ác, nhưng anh lại thấy Đường Mộc Nhi không cảm thấy giống anh. “Em sao thế? Còn điều gì lo ngại à?”
“Em đang nghĩ nếu tìm được hắn rồi thì phải làm sao? Chúng ta không có cách nào để xử lý các tà sư cả.”
Câu nói này khiến sự phấn khởi của Tạ Lâm vụt tắt, đúng là anh cũng không có cách nào để đối phó với các tà sư. Tất nhiên không thể năn nỉ hay đe dọa để họ dừng tay.
“Anh cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng xác định được danh tính của hắn cũng là một bước tiến rồi. Chúng ta vẫn nên tập trung vào việc này trước.”
“Anh nói phải.”
“Vậy để anh gọi cho Hạ Vĩnh Thành để nhờ cậu ấy thêm việc đó, đợt này có lẽ phải khao cậu ấy một chầu lớn mới được.”
“Khoan đã, anh hãy nhấn mạnh anh ấy điều tra về một người, đặc biệt nếu người đó tên bắt đầu bằng chữ L.” Đường Mộc Nhi vừa nghĩ tới một việc.
“Người đó là ai?’ Tạ Lâm thắc mắc.
“Đó là bạn trai của Lăng Hồng.”
“Hạ Vĩnh Thành vừa mới nhắn với anh rằng hiện trường không hề có dấu hiệu mưu sát. Thẩm Mai khả năng cao là đã tự sát, nhưng họ vẫn không hiểu vì sao cô ta lại phải làm bị thương mình trước khi nhảy xuống. Có người cho rằng chữ L này là lời trăn trối cuối cùng của Thẩm Mai. Việc trước đó hai người anh của cô ta tự sát cũng được chú ý, nhưng không có gì đáng nghi trong hai vụ đó nên cảnh sát cũng không biết nên điều tra gì thêm.” Tạ Lâm nói.
“Em cũng nghĩ rằng đó là lời trăn trối của Thẩm Mai. Lúc đó cô ta đã gần mất hết quyền kiểm soát cơ thể, nỗ lực cuối cùng là chữ L đó, thế nên đường cào đó mới run rẩy như vậy.” Đường Mộc Nhi nêu ra ý kiến của mình.
“Nhưng chữ L đó đại diện cho điều gì?”
“Em nghĩ là Thẩm Mai đã thấy hung thủ trước khi nhảy xuống.”
Tạ Lâm hiểu ra “Đúng rồi, hắn sẽ ở đó chờ đợi để thu hồi lại hồn ma của mình.”
“Chữ L này có khả năng là để miêu tả một đặc trưng nào đó của hung thủ. Để xem, đặc điểm nào bắt đầu bằng chữ L được nhỉ?”
“Light skin, long hair chăng? Trông có vẻ giống Thẩm Tài” Tạ Lâm thử suy đoán.
“Láo, lanh chanh, lười biếng?” Đường Mộc Nhi đưa ra vài tính từ “Cũng có thể là tên của hung thủ.”
“Ý em là Thẩm Mai biết hung thủ?”
“Em cho là vậy, nếu chỉ là một người lạ đứng đó, Thẩm Mai sẽ chỉ nghĩ người đó hiếu kì thôi. Chỉ khi một người quen đứng đó nhìn với vẻ chờ đợi thì mới khiến cô ta nảy sinh nghi ngờ.” Đường Mộc Nhi phán đoán.
“Vậy chữ L này có thể là ai? Lực trong Thẩm Lực chăng? Hay là Lăng Hồng?” Tạ Lâm chỉ biết có hai người tên có chữ L và quen biết với Thẩm Mai, anh cố tình bỏ qua Lý Mộng Hàm.
“Chúng ta chưa biết được toàn bộ mối quan hệ của cô ấy. Em nghĩ cần nhờ anh Hạ Vĩnh Thành điều tra thêm một chút.” Đường Mộc Nhi nói và uống thử nước ép cà chua mới gọi “Ồ, cà chua không chua, lạ thật.”
“Lần này phải nhờ cậu ấy vậy, dù sao cũng có dấu hiệu khả nghi, có lẽ Hạ Vĩnh Thành sẽ dễ xin điều tra thôi.” Tạ Lâm đáp, anh gọi ngay cho Hạ Vĩnh Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Mộc Nhi phân vân không biết có nên kể chuyện về Lương Bá Thần không và quyết định sẽ nói sau, không nên phân tâm vào chuyện khác lúc này. Cô tiếp tục bàn luận về vụ án “Giả thuyết đặt ra là tên tà sư này có quen biết Thẩm Mai, ít nhất là cô ta biết hắn. Em nghĩ hắn cũng có quen biết Thẩm Tài, như vậy thì việc hắn thuyết phục anh ta hợp tác sẽ dễ dàng hơn.”
“Một điều nữa là hắn ta phải có thời cơ ra tay với Thẩm Đức và Thẩm Lực.” Tạ Lâm bổ sung vào.
“Và hắn không đủ quen biết với Thẩm Lực tới mức có thể tới thăm ông ta, do đó hắn mới cần Thẩm Tài tới thu hồi hồn ma. Do lúc đó mẹ em gần như luôn túc trực tại bệnh viện nên hắn không thể lẻn vào được. Hoặc ít nhất thì hắn không biết được trong phòng có ai hay không, nếu đụng mặt người quen sẽ rất khó giải thích.” Đường Mộc Nhi tiếp tục suy nghĩ “Lần đột nhập thứ hai có lẽ Thẩm Tài đã nói với hắn rằng phòng bệnh của Thẩm Lực không có ai, chỉ cần tránh y tá là có thể vào phòng.”
“Vậy là chúng ta đã suy ra được một số nét về mối quan hệ giữa tên tà sư và nhà họ Thẩm.” Tạ Lâm kết luận “Anh sẽ nhờ Hạ Vĩnh Thành điều tra thêm về những người đã gặp mặt Thẩm Đức và Thẩm Lực trong vòng 3 ngày trước khi họ tự sát.”
Sở dĩ Tạ Lâm kết luận cần điều tra 3 ngày vì đó là khoảng thời gian giữa lúc Thẩm Đức và Thẩm Lực tự sát. Giả sử tên tà sư thu hồi hồn ma ngay và chuyển nó sang Thẩm Lực thì thời gian tối đa để người bị ám nghe thấy tiếng nói là 3 ngày.
Tạ Lâm khá phấn khởi khi sắp tìm ra chân tướng của kẻ thủ ác, nhưng anh lại thấy Đường Mộc Nhi không cảm thấy giống anh. “Em sao thế? Còn điều gì lo ngại à?”
“Em đang nghĩ nếu tìm được hắn rồi thì phải làm sao? Chúng ta không có cách nào để xử lý các tà sư cả.”
Câu nói này khiến sự phấn khởi của Tạ Lâm vụt tắt, đúng là anh cũng không có cách nào để đối phó với các tà sư. Tất nhiên không thể năn nỉ hay đe dọa để họ dừng tay.
“Anh cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng xác định được danh tính của hắn cũng là một bước tiến rồi. Chúng ta vẫn nên tập trung vào việc này trước.”
“Anh nói phải.”
“Vậy để anh gọi cho Hạ Vĩnh Thành để nhờ cậu ấy thêm việc đó, đợt này có lẽ phải khao cậu ấy một chầu lớn mới được.”
“Khoan đã, anh hãy nhấn mạnh anh ấy điều tra về một người, đặc biệt nếu người đó tên bắt đầu bằng chữ L.” Đường Mộc Nhi vừa nghĩ tới một việc.
“Người đó là ai?’ Tạ Lâm thắc mắc.
“Đó là bạn trai của Lăng Hồng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro