Cuộc Chiến Của...
Khánh Dy
2024-12-03 12:37:02
Quay lại cuộc chiến của hai kẻ cầm đầu, lúc này Dương đang đuổi theo Hỏa Long đến một bờ vực.
Hỏa Long sau khi hết đường để chạy thì liền quay đầu lại thì thấy Dương đã đuổi đến chỗ mình.
Dương khi này bước đến chậm rãi chỗ của Hỏa Long liền nói: “Trước mặt của mày là vực thẳm đó không còn đường chạy nữa đâu”.
Hỏa Long liền cười và nói: “Ha…ha…ha, mày nghĩ rằng nãy giờ tao chạy là đang sợ mày thật à”.
“Tao chỉ đang cố gắng dụ mày đến đây thôi, tao nghĩ rằng với thời gian bọn tao câu kéo nãy giờ chắc cũng đủ thời gian để đàn em của tao đi lấy nó rồi”.
Dương liền cười nhếch mép nói: “Nếu như mày đã nói như vậy thì tao cũng đành phải tin tưởng đám đàn em của tao, mong là bọn nó không để đồng xu vạn kim rơi vào tay đàn em của mày vậy”.
“Ban đầu khi băng nhóm chúng bây vào thành phố, bọn tao đã không đụng chạm với tụi bây, vậy mà tại sao băng nhóm tụi bây lại có ý muốn chống đối bọn tao vậy hả?”.
Hỏa Long: “Tao nghĩ rằng chắc mày cũng biết một điều, trong giang hồ làm gì có chuyện một băng nhóm lớn chịu để yên cho một băng nhóm nhỏ chứ”.
“Vì vậy cho nên tao bắt buộc phải ra tay trước, để tránh việc sau này bị tụi bây bày kế hãm hại tiêu diệt từng người một bọn tao, như cách mà tụi bây đã từng tiêu diệt các băng nhóm khác vậy”.
Dương: “Vậy xem ra chúng ta không còn gì để nói chuyện nữa rồi, hôm nay chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này thôi”.
Sau khi nói chuyện xong cả hai người bọn chúng liền lao vào nhau giao chiến, Hỏa Long lao đến tung liên hoàn những cú đấm về phía của Dương.
Dương thì dùng tay đỡ những cú đấm, sau đó dùng chân đạp một đạp về phía của Hỏa Long.
Hỏa Long hắn nhanh chóng dùng tay đỡ lấy phát đạp của Dương và lùi về đằng sau nói: “Đúng là người đứng đầu của băng nhóm hùng mạnh nhất thành phố Tội Ác, cách chiến đấu cũng bình tĩnh hơn người khác rất nhiều đó”.
Dương: “Tao từng trãi qua nhiều rất nhiều cuộc chiến rồi, nên chuyện này đối với tao quá là bình thường”.
Bỗng nhiên tay của Dương liền run lẫy bẫy và liền bị Hỏa Long nhìn thấy và nói: “Xem ra cơ thể của mày đang dần dần bị cái đồng xu đó làm hao mòn thể lực rồi”.
“Theo như tao được biết thì, những kẻ nào sử dụng năng lực biến mọi vật chất thành kim loại của đồng xu đó, thì kẻ đó sẽ dần dần bị bào mòn về tuổi tác”.
Dương: “Xem ra thì mày cũng biết nhiều thứ quá đó chứ, mà những kẻ nào biết đến sự hiện diện của nó mà không phải cùng phe với tao đều sẽ phải chết”.
Hỏa Long liền lao lên tấn công điên cuồng về phía Dương và như lần trước Dương liền né những cú đấm như vũ bão của Hỏa Long.
Né được một lúc bỗng nhiên mắt của Dương đột ngột bị mờ đi một lúc và rồi một cú đấm đấm thẳng vào mặt của Dương khiến hắn té lăn xuống đất.
Hỏa Long liền cười lớn nói: “Ha…ha…ha, xem ra đúng là mày đang một lúc một già đi rồi, tao nghĩ là nếu như mày cứ cố chấp giữ lại cái đồng xu đó bên mình thì mày sớm muộn gì cũng sẽ bị nó hút hết tuổi thọ mà chết thôi”.
“Tốt hơn hết mày đưa nó cho tao, chỉ cần mày đưa đồng xu cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống”.
Dương: “Vậy thích thì mày có ngon thì cứ đến đây giết tao đi, tao không sợ chết đâu”.
Sau khi nghe câu nói đó Hỏa Long liền nhanh chóng rút một con dao từ trong người ra và nói: “Vậy thì chúng ta kết thúc trận chiến ngay tại đây thôi!”.
Hỏa Long liền lao đến dùng dao đâm thẳng xuống, Dương hắn nhanh tay liền bắt lấy tay của Hỏa Long.
Bỗng nhiên một điều kỳ lạ liền xảy ra, tay cầm dao của Hỏa Long bỗng nhiên bị biến thành sắt, Dương liền nhanh chóng dùng chân đạp thật mạnh khiến cho Hỏa Long lăn ra đất.
Dương liền nhanh chóng đứng dậy và nói: “Xem ra thì trận chiến này đã quay trở lại về phía ta rồi”.
Hỏa Long: “Tại sao tay của mình là biến thành một thanh sắt như thế này chứ? Không lẽ nào”.
Dương: “Mày đoán đúng rồi đó cái đồng xu mà mày muốn, hiện tại nó đang ở bên tao đây”.
Hỏa Long trừng mắt bất ngờ nói: “Thì ra ngay từ ban đầu mày đã không hề để đồng xu đó ở chỗ đám đàn em của mình, mà mày đã luôn đem nó để bên người sao?”.
Dương: “Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tao không thể nào giao một đồ vật quan trọng như thế này vào tay người khác được”.
Hỏa Long: “Vậy ý mày, dù là đàn em thì mày cũng không tin tưởng luôn sao?”.
Dương: “Đúng, vì từ trước đến giờ tao chỉ biết một điều rằng, tao không bao giờ tin ai ngoài bản thân hết dù cho đó có là người nhà”.
Hỏa Long sau khi hết đường để chạy thì liền quay đầu lại thì thấy Dương đã đuổi đến chỗ mình.
Dương khi này bước đến chậm rãi chỗ của Hỏa Long liền nói: “Trước mặt của mày là vực thẳm đó không còn đường chạy nữa đâu”.
Hỏa Long liền cười và nói: “Ha…ha…ha, mày nghĩ rằng nãy giờ tao chạy là đang sợ mày thật à”.
“Tao chỉ đang cố gắng dụ mày đến đây thôi, tao nghĩ rằng với thời gian bọn tao câu kéo nãy giờ chắc cũng đủ thời gian để đàn em của tao đi lấy nó rồi”.
Dương liền cười nhếch mép nói: “Nếu như mày đã nói như vậy thì tao cũng đành phải tin tưởng đám đàn em của tao, mong là bọn nó không để đồng xu vạn kim rơi vào tay đàn em của mày vậy”.
“Ban đầu khi băng nhóm chúng bây vào thành phố, bọn tao đã không đụng chạm với tụi bây, vậy mà tại sao băng nhóm tụi bây lại có ý muốn chống đối bọn tao vậy hả?”.
Hỏa Long: “Tao nghĩ rằng chắc mày cũng biết một điều, trong giang hồ làm gì có chuyện một băng nhóm lớn chịu để yên cho một băng nhóm nhỏ chứ”.
“Vì vậy cho nên tao bắt buộc phải ra tay trước, để tránh việc sau này bị tụi bây bày kế hãm hại tiêu diệt từng người một bọn tao, như cách mà tụi bây đã từng tiêu diệt các băng nhóm khác vậy”.
Dương: “Vậy xem ra chúng ta không còn gì để nói chuyện nữa rồi, hôm nay chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này thôi”.
Sau khi nói chuyện xong cả hai người bọn chúng liền lao vào nhau giao chiến, Hỏa Long lao đến tung liên hoàn những cú đấm về phía của Dương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương thì dùng tay đỡ những cú đấm, sau đó dùng chân đạp một đạp về phía của Hỏa Long.
Hỏa Long hắn nhanh chóng dùng tay đỡ lấy phát đạp của Dương và lùi về đằng sau nói: “Đúng là người đứng đầu của băng nhóm hùng mạnh nhất thành phố Tội Ác, cách chiến đấu cũng bình tĩnh hơn người khác rất nhiều đó”.
Dương: “Tao từng trãi qua nhiều rất nhiều cuộc chiến rồi, nên chuyện này đối với tao quá là bình thường”.
Bỗng nhiên tay của Dương liền run lẫy bẫy và liền bị Hỏa Long nhìn thấy và nói: “Xem ra cơ thể của mày đang dần dần bị cái đồng xu đó làm hao mòn thể lực rồi”.
“Theo như tao được biết thì, những kẻ nào sử dụng năng lực biến mọi vật chất thành kim loại của đồng xu đó, thì kẻ đó sẽ dần dần bị bào mòn về tuổi tác”.
Dương: “Xem ra thì mày cũng biết nhiều thứ quá đó chứ, mà những kẻ nào biết đến sự hiện diện của nó mà không phải cùng phe với tao đều sẽ phải chết”.
Hỏa Long liền lao lên tấn công điên cuồng về phía Dương và như lần trước Dương liền né những cú đấm như vũ bão của Hỏa Long.
Né được một lúc bỗng nhiên mắt của Dương đột ngột bị mờ đi một lúc và rồi một cú đấm đấm thẳng vào mặt của Dương khiến hắn té lăn xuống đất.
Hỏa Long liền cười lớn nói: “Ha…ha…ha, xem ra đúng là mày đang một lúc một già đi rồi, tao nghĩ là nếu như mày cứ cố chấp giữ lại cái đồng xu đó bên mình thì mày sớm muộn gì cũng sẽ bị nó hút hết tuổi thọ mà chết thôi”.
“Tốt hơn hết mày đưa nó cho tao, chỉ cần mày đưa đồng xu cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương: “Vậy thích thì mày có ngon thì cứ đến đây giết tao đi, tao không sợ chết đâu”.
Sau khi nghe câu nói đó Hỏa Long liền nhanh chóng rút một con dao từ trong người ra và nói: “Vậy thì chúng ta kết thúc trận chiến ngay tại đây thôi!”.
Hỏa Long liền lao đến dùng dao đâm thẳng xuống, Dương hắn nhanh tay liền bắt lấy tay của Hỏa Long.
Bỗng nhiên một điều kỳ lạ liền xảy ra, tay cầm dao của Hỏa Long bỗng nhiên bị biến thành sắt, Dương liền nhanh chóng dùng chân đạp thật mạnh khiến cho Hỏa Long lăn ra đất.
Dương liền nhanh chóng đứng dậy và nói: “Xem ra thì trận chiến này đã quay trở lại về phía ta rồi”.
Hỏa Long: “Tại sao tay của mình là biến thành một thanh sắt như thế này chứ? Không lẽ nào”.
Dương: “Mày đoán đúng rồi đó cái đồng xu mà mày muốn, hiện tại nó đang ở bên tao đây”.
Hỏa Long trừng mắt bất ngờ nói: “Thì ra ngay từ ban đầu mày đã không hề để đồng xu đó ở chỗ đám đàn em của mình, mà mày đã luôn đem nó để bên người sao?”.
Dương: “Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tao không thể nào giao một đồ vật quan trọng như thế này vào tay người khác được”.
Hỏa Long: “Vậy ý mày, dù là đàn em thì mày cũng không tin tưởng luôn sao?”.
Dương: “Đúng, vì từ trước đến giờ tao chỉ biết một điều rằng, tao không bao giờ tin ai ngoài bản thân hết dù cho đó có là người nhà”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro