Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Gà con? Cáo già? (2)

Nhị Nguyệt Sinh

2024-05-30 05:31:12

“Đồ ngốc, cậu cũng rất biết cách đón ý lắm, nhanh như vậy đã đặt cho tôi biệt danh khác biệt rồi. Có phải lúc gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ, cảm thấy vô cùng thân thiết với tôi hay không?”

“Không phải, chỉ là em…”

“Không cần giải thích nữa, thích gọi gì thì gọi đi.” Tần Phỉ tùy tiện xua tay, chống cằm nhìn anh, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Ngũ quan của Hành Tri Chỉ rất mềm mại, dùng câu nói của người xưa chính là mặt mày hiền hậu, nhìn vào là biết người tốt. Lúc anh không cười thì ngốc nghếch giống hệt như con người anh, lúc cười lên lập tức trở thành mặt trời nhỏ, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp, khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần.

Trên thế gian này, có lẽ không ai không khao khát ấm áp nhỉ!

Cô cũng không thể thoát được.

Nhưng mặt trời nhỏ thích cô ở điểm nào ta? Không lẽ là lúc cô đập vào gáy anh, bảo anh lớn tiếng hát Hoa nhài rồi anh khuất phục dưới uy phong của cô hả ta?

Tần Phỉ tưởng tượng khung cảnh đó, bản thân cũng không nhịn được cười cười. Mà nụ cười này lại khiến sắc mặt vừa mới khôi phục bình thường của Hành Tri Chỉ đỏ lên.

“Chị cười cái gì?” Hành Tri Chỉ ngơ ngác hỏi.

Tần Phí kéo kính râm xuống một chút, ngước mắt liếc anh và hỏi: “Rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào vậy?”

Hành Tri Chỉ cau mặt, không ngờ trên mặt có chút thay ấm ức, anh mím môi rồi mới lên tiếng: “Không phải là em nói thích chị ở điểm nào thì chị sẽ sửa ngay lập tức đấy chứ?”

“Phụt…” Tần Phỉ suýt bị nước miếng của mình làm sặc, cô bình ổn lại hơi thở, lại không kìm được mà cười lớn. Đồ ngốc này càng ngày càng hợp khẩu vị của cô rồi. Thú vị quá đi!

“Nhóc con, cậu nghĩ nhiều quá rồi. Huống hồ trước giờ chị đây chỉ làm theo ý mình, chưa từng vì đàn ông mà thay đổi bản thân.”

Hành Tri Chỉ nhận được đáp án phủ định, khóe môi lập tức nhếch lên nhưng suy nghĩ kỹ lại nửa câu cuối kia, khóe môi lại hơi cụp xuống. Anh nhìn thẳng vào cô, cũng may kính râm đã che đi đôi mắt đào hoa của cô, khiến anh không đến mức quá căng thẳng: “Tần Tiểu Phỉ, em đến tìm chị rồi.”

Đây là lời hứa lúc anh tiễn cô đi, “em nhất định sẽ đến tìm chị”. Anh đã làm được rồi.

Nhìn sự cố chấp và căng thẳng trên mặt anh, Tần Phỉ thở dài: “Đáng tiếc…” Trong giọng điệu đầy sự tiếc nuối: “Tôi phải đi rồi.”

“Đi đâu?” Hành Tri Chỉ lập tức trở nên nôn nóng.

“Nhập ngũ.”

“Nhập ngũ?”

Tần Phỉ phồng má, gật đầu bất lực.

*

Khi Tần Phỉ đến sở cứu hỏa, hai diễn viên nam cùng đoàn đã đứng đợi ở trước cửa từ sớm. Hai người vẫn còn là sinh viên, một người tên Tăng Tư Doãn, biệt danh “màn hình toàn là chân” là một tiểu thịt tươi nổi tiếng nhờ vai diễn trong một bộ phim chiếu mạng. Người còn lại là một người đàn ông cơ bắp tên Vũ Sầm, đây là gương mặt hoàn toàn mới được đạo diễn tuyển chọn. Hai người thấy cô xuống xe, lập tức chạy tới đón, rất lịch sự chào hỏi cô. Tần Phỉ nhìn Lưu Diễn Trạch mặc quần áo ngụy trang, chống gậy, chỉ cảm thấy cuộc đời không nơi nào không có bất ngờ cả!

Nhưng Lưu Diễn Trạch mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp vứt đồng phục ngụy trang mới trong tay cho Tần Phỉ: “Vậy phải hỏi cô rồi, bên ngoài nhiều chỗ chơi như vậy không đi, cứ phải đến sở cứu hỏa. Tôi nói cho cô biết, đây không phải chỗ để chơi đâu.”

“Ai nói tôi đến chơi chứ, bộ phim tiếp theo tôi và Lạc Tiểu Tiểu chung một đoàn đấy, tôi đến đây để trải nghiệm cuộc sống đó.”

“Chung đoàn à?” Rõ ràng là Lưu Diễn Trạch không biết chuyện này.

Nhìn người đẹp bổ mắt nên khuôn mặt luôn u ám của Tần Phỉ coi như đã có chút tươi sáng: “Gọi tôi là Tần Phỉ là được, không cần gọi chị.”

Vũ Sầm nhe răng cười, hàm răng trắng đến nỗi có thể quay quảng cáo kem đánh răng. Cậu ta đi lên trước xách hành lý giúp cô, nóng lòng muốn vào bộ đội. Sự tò mò háo hức này, chỉ có ở người mới thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tập huấn lần này là kiểu khép kín, không ai được phép mang theo trợ lý, tiểu đội trưởng phụ trách tiếp đón bọn họ khá tốt bụng, khi nhập ngũ cũng không vội để bọn họ huấn luyện ngay mà sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước. Đội cứu hỏa không tuyển lính nữ vì thế cũng không có ký túc xá nữ cho nên chỗ ở của Tần Phỉ được sắp xếp ở khu vực tiếp đãi người thân đến thăm. Tăng Tư Doãn và Vũ Sầm thì phải ở chung với các binh sĩ.

Sau khi sắp xếp xong, buổi huấn luyện cũng bắt đầu. Sau khi huấn luyện đội ngũ đơn giản thì bắt đầu huấn luyện nghiệp vụ cơ bản. Bọn họ quan sát các binh sĩ, một người buộc hai túi nước liên tiếp thị phạm xong mới bắt đầu luyện tập. Tiểu đội trưởng giải thích rồi sửa lại từng động tác cho mọi người. Đợi đến khi bọn họ biết rồi, mới bắt đầu tăng tốc. Ba người kéo túi nước, chạy suốt buổi chiều trên sân tập. Sau khi kết thúc huấn luyện, Tăng Tư Doãn và Tần Phỉ lập tức nằm sõng soài trên sân, không ngờ Vũ Sầm còn có thể treo người trên xà luyện tập, thể lực tốt đến mức vượt xa nhân loại.

Tần Phỉ lết cơ thể mệt mỏi trở về chỗ ở, tắm rửa xong thì nằm thẳng lên giường và ngủ một đêm ngon giấc. Ngày hôm sau, cô bị còi báo thức gọi dậy, cánh tay và chân cô đau giống như không còn là của bản thân nữa. Cô nằm trên giường la oai oái hồi lâu mới bò dậy. Vừa mới thay quần áo xong, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Tần Phỉ mở cửa ra, lông mày nhướng lên.

Tăng Tư Doãn bưng thau rửa mặt đứng trước cửa, cậu ấy nuốt nước bọt, có chút ngại ngùng nói: “Em có thể mượn phòng tắm của chị dùng một chút được không?”

“Mượn phòng tắm?” Tần Phỉ dựa nửa người vào cửa: “Cậu đừng nói với tôi là trong ký túc xá của bộ đội đến cả phòng tắm cũng không có đấy nhé?”

“Có thì có đó, nhưng là phòng tắm công cộng.”

“Phòng tắm công cộng thì sao?”

Tăng Tư Doãn mặt mày khó xử: “Phòng tắm của người phía bắc mấy chị ngay cả vách ngăn cũng không có… bảo người ta tắm thế nào đây?”

Cô quan sát Tăng Tư Doãn: “Thân hình này của cậu không có gì phải ngại cho người ta xem cả, sợ gì chứ?”

Câu hỏi này hoàn toàn khiến Tăng Tư Doãn đỏ bừng mặt, cậu ấy không nói ra được gì, có chút tức giận và xấu hổ nói: “Chị không tiện thì thôi…”

“Vào đi.” Tần Phỉ lui vào trong phòng: “Đồ cứ dùng thoải mái, khăn rửa mặt và khăn tắm của tôi không được phép đụng vào.”

Tăng Tư Doãn không ngờ cô lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy, sau khi ngẩn người thì trở nên vui mừng, bưng thau rửa mặt vừa đi vào trong vừa đảm bảo: “Chị yên tâm, em sẽ không đụng đến đồ của chị đâu. Em đảm bảo, tắm xong sẽ dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, tuyệt đối không để chị cảm thấy bất tiện.”

“Mau đi tắm đi, nếu không sẽ trễ buổi huấn luyện đó.” Tần Phỉ không kiên nhẫn nghe cậu ấy lảm nhảm, khua tay đuổi cậu ấy vào phòng tắm.

Tăng Tư Doãn vui vẻ đi vào phòng tắm, Tần Phỉ nghe thấy hai tiếng khóa chốt cửa, không biết nên khóc hay cười. Tên nhóc này sợ cô xông vào phòng tắm làm gì cậu ấy à? Còn khóa hẳn hai khóa nữa cơ đấy!

Quá lắm rồi!

Cô lắc đầu, ngồi ở bên giường nghiêm túc thoa kem chống nắng, cô không cần biết chỗ da đó có bị phơi nắng hay không nhưng chỉ cần chỗ nào thoa kem được thì cô đều thoa hết. Ai bảo từ đầu đến chân của cô đều có đại diện cho nhãn hàng, bị phơi đen chỗ nào cũng là tổn thất cả.

Chưa đợi cô thoa kem xong, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tần Phỉ thiếu kiên nhẫn đứng dậy: “Không phải lại có người đến mượn… Sao lại là cậu?” Tần Phỉ trợn mắt ngạc nhiên.

“Ngạc nhiên không?”

Hai tiếng “cạch cạch” mở khóa vang lên từ trong phòng, Tần Phỉ cảm thấy đầu mình hơi nặng, sau đó là giọng nói vui vẻ của Tăng Tư Doãn truyền tới: “Em tắm xong rồi.”

Tần Phỉ nhìn nụ cười của người trước mặt cứng ngắc từng chút một, cô cười khan đáp: “Vô cùng bất ngờ.”

Đây quả thật là vô cùng bất ngờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tăng Tư Doãn cũng rất ngạc nhiên, nhìn thấy người lạ thì trực tiếp dùng khăn tắm che mặt, kêu la về trước cửa: “Anh là ai? Phóng viên? Người hâm mộ? Tôi chỉ mượn phòng tắm dùng một chút, anh anh anh anh…”

Lúc này Tần Phỉ không những đau đầu mà da đầu cũng tê cứng. Cô kéo khăn tắm của cậu ấy xuống, hét lớn: “Câm miệng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tăng Tư Doãn lập tức lấy hai tay che miệng, mắt trợn to, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu có thể so sánh với Cà Phê.

Tên nhóc này thật sự là diễn phim thần tượng nhiều rồi, cô trừng mắt với cậu ấy hỏi: “Tắm xong rồi?”

Tăng Tư Doãn gật đầu.

“Tắm xong thì đi đi.”

Tăng Tư Doãn lại gật đầu, mắt liếc nhìn người đàn ông trước cửa, bày tỏ sự kháng nghị.

Tần Phỉ thở dài: “Bạn tôi.”

Tăng Tư Doãn thở phào, hơi áy náy cười với hai người, rồi nghiêng người rời khỏi phòng của Tần Phỉ.

Người đã đi xa rồi, mắt của Tần Phỉ lại trở về người trước mặt, nhìn thấy sắc mặt nín nhịn của anh, cô nhịn cười, chọc anh: “Đồ ngốc, cậu cũng muốn mượn phòng tắm à?”

Sắc mặt khó coi của Hành Tri Chỉ đã dịu hơn một chút: “Chỉ là mượn phòng tắm?”

Tần Phỉ nhướng mày, duỗi tay đè người kia lên cánh cửa: “Ngoại trừ mượn phòng tắm, cậu còn muốn làm gì nữa?” Cô khẽ thổi hơi bên tai anh, vành tai của Hành Tri Chỉ nhanh chóng đỏ lên, có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

“Em không có…” Tim anh đập nhanh vì căng thẳng, mặt của hai người rất gần nhau chỉ cần anh hơi cúi đầu là có thể hôn cô rồi. Anh nhắm chặt mắt lại, lách người khỏi cánh cửa, thoát ra khỏi vòng tay của cô: “Em đến truyền lời giúp chị, tiểu đổi trưởng nói chị mà còn không đi ăn cơm thì sẽ không còn nữa đâu.” Nói xong, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói đã chạy mất rồi.

Tay của Tần Phỉ còn chống trên cửa, nhìn hành lang trống rỗng, không kìm được mà cười mắng: “Đồ nhát gan, vẫn giống hệt như lúc nhỏ!”

*

Cùng các chiến sĩ cứu hỏa ăn sáng xong, ba người lại bắt đầu thời gian luyện tập căng thẳng. Hạng mục luyện tập buổi sáng là trượt dây đáp đất. Học như thế nào thì miễn bình luận nhưng trên sân tập vang lên tiếng la của Vũ Sầm suốt buổi sáng.

Kết thúc huấn luyện, đây là lần đầu tiên ba người đều mệt mỏi. Vũ Sầm cũng không còn sức tập bắp tay nữa, lảo đảo đi về ký túc xá lấy lại bình tĩnh. Tăng Tư Doãn đi theo sau mông Tần Phỉ cười nịnh bợ. Không cần nói cũng biết, cậu ấy lại muốn mượn phòng tắm rồi.

Hai người một trước một sau đi vào phòng của Tần Phỉ, nhưng đi tới cửa phòng lại gặp được “thần giữ cửa”.

Tần Phỉ mệt đến mức không muốn nói chuyện, cô chỉ Hành Tri Chỉ, lại chỉ Tăng Tư Doãn: “Tôi dùng phòng tắm trước, hai người đứng trước cửa chờ.” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.

Hai người đàn ông đứng bên ngoài cánh cửa đóng kín nhìn nhau.

Tăng Tư Doãn rất tò mò với Hành Tri Chỉ: “Hình như anh không phải người trong giới? Làm nghề gì vậy?”

“Bác sĩ.”

“Bác sĩ à…” Tăng Tư Doãn ngập ngừng một lúc, tò mò hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, quan hệ giữa anh và chị Tần là gì thế?”

Hành Tri Chỉ mặt không chút biểu cảm đáp: “Bạn bè.”

“Em thấy là bạn trai thì có!” Tăng Tư Doãn tự mình đưa ra kết luận, cười ha ha nói: “Người đại diện đã nói với em là người trong giới này sau khi đã ổn định thường tìm người ngoài ngành. Sáng hôm nay em nhìn thấy anh đã cảm thấy hai người rất xứng đôi.”

Tai của Hành Tri Chỉ lại bắt đầu nóng lên nhưng khóe môi anh hơi nhếch lên, quay đầu nhìn cánh cửa không có tiếng động. Anh lưỡng lự một lúc, mới cẩn thận trả lời Tăng Tư Doãn: “Hai bọn tôi nhìn rất xứng đôi à?”

“Vô cùng xứng.” Tăng Tư Doãn trả lời rất chắc chắn.

Khóe môi của Hành Tri Chỉ lại không kìm được mà nhếch lên.

Tăng Tư Doãn thầm thở phào, xem ra phòng tắm này còn có thể mượn dùng tiếp được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Số ký tự: 0