Dương Huyền Cơ?
Mèo
2024-06-30 06:33:53
Cô bé Dương Tố Tố tay cầm cọ vẽ chạy ra khỏi phòng, nghiêm túc nhìn La Tranh, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét:
“Cha tôi đã về rồi, chú đi nhanh lên đi, cẩn thận cha tôi đánh chú đó...
“Ha ha..” La Tranh vẫn không tin, lắc đầu cười khổ: “Thanh Thanh, cho dù tạm thời em chưa nghĩ đến việc chấp nhận La Tranh anh thì cũng không cần phải bịa ra lý do như vậy để nói anh chứ? Một người đã biến mất sáu năm không hề có chút tin tức nào truyền về, nói đi là đi nói về là về sao?”
Ninh Thanh Thanh nói: “Nhưng... Anh phải tin điều đó.”
“Thanh Thanh. Anh về rồi đây...” Đúng vào lúc này, Dương Thiên đi từ bên ngoài vào nhà.
Anh quen đường quen nẻo, khí thế nổi bật, đi thẳng đến chỗ Ninh Thanh Thanh và Dương Tố Tố, một nhà ba người ở cùng một chỗ tràn đầy sinh khí.
Dương Tố Tố vừa nhìn thấy cha liền hưng phấn kêu lên một tiếng “cha”, sau đó đáng yêu chạy vọt tới chỗ Dương Thiên như một chú mèo con rồi được anh bế lên ôm vào trong ngực, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Ninh Thanh Thanh có chút xấu hổ, nhưng sự xuất hiện của Dương Thiên đã giúp cô giải vây rất tốt, cho nên dù cô có đang oán hận Dương Thiên đến thế nào thì vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh Dương Thiên.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng một nhà ba người bên nhau, hai mắt La Tranh mở to, thậm chí còn vô thức đưa tay. dụi dụi mắt, bời vì..chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Đã mất tích nhiều năm như vậy, trong suốt thời gian đó không hề có một chút tin tức gì, cũng không ai biết anh ta còn sống hay đã chết, làm sao có thể đột nhiên quay trở lại?!
“Anh là... Dương Huyền Cơ?”
La Tranh theo bản năng hỏi một câu có vẻ hơi thiểu năng.
Đúng vậy, Dương Huyền Cơ và Ninh Thanh Thanh đều là bạn học của hắn, hắn làm sao có thể không nhận ra bọn họ.
Hơn nữa, khuôn mặt của Dương Huyền Cơ có hóa thành tro thì hắn cũng sẽ không quên được!
Không phải chỉ vì Dương Huyền Cơ đã cướp đi Ninh Thanh Thanh - người phụ nữ hắn yêu, mà còn bởi vì... Năm đó gia đình Dương Huyền Cơ khá giả, anh được coi là phú nhị đại, không cần phải lo lắng đến vấn đề ăn mặc, còn La Tranh hắn lúc đó thì sao? Năm đó, hắn là một cậu bé có xuất thân bình dân, thường xuyên bị bắt nạt và phải sống ở nơi tồi tàn.
Dương Thiên chưa bao giờ ức hiếp hẳn, mà ngược lại, anh còn nhiều lần cho hắn tiền. Nhưng thật đáng tiếc, sự giúp đỡ của Dương Thiên trong mắt La Tranh là chế giễu và bố thí, là sự mỉa mai và chọc tức!
Thời gian cứ thế trôi qua, sự căm ghét của La Tranh đối với Dương Thiên cũng dần dần mãnh liệt hơn, giống như băng cứng khó tan, cái mà người ta gọi là băng đóng ba năm không thể tan trong một ngày. Cộng thêm việc Dương Thiên cướp đi người phụ nữ hẳn yêu, thì mối thù giữa hắn và Dương Thiên đã định là đời này không thể giải quyết được.
“Ha ha, bạn học cũ, xem ra hiện tại cậu sống rất tốt, đi xe hơi, ở biệt thự sang trọng, trên người mặc đồ hiệu, ừm, tôi mừng cho cậu.” Dương Thiên đặt Tố Tố xuống, vừa cười vừa nói.
Khóe miệng La Tranh giật giật xấu hổ, như thể lời nói của Dương Thiên đã vạch trần cái quá khứ chật vật ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc của hẳn vậy.
Hắn phất phất tay, hời hợt mỉm cười, gật đầu: “Thật sự đúng là cậu à, Thiên Cơ, thật xin lỗi, cậu đi nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên trở về, suýt nữa thì tôi không nhận ra cậu đó..”
“Cậu không nhận ra tôi cũng không sao, nhưng đừng có không nhận ra chính bản thân mình, nếu không, đến lúc đó người xấu hổ sẽ là cậu, cậu nói xem có đúng không?” Dương Thiên cười như không cười hỏi hẳn.
“Đúng, ha ha, cậu Dương nói rất đúng.” La Tranh sờ sờ chìa khóa xe của mình, trong lòng nhiều ra mấy phần đắc ý.
Năm đó gia cảnh của Dương Huyền Cơ rất tốt. Thế nhưng hiện tại đã sa sút, chật vật như chó hoang, chuyện này có ai mà không biết cơ chứ?
Về chuyện hiện tại quay về à? Ha ha, Quay về thì sao nào? Nếu là “áo gấm về làng” thì sao có thể để cho vợ con sống trong khu nhà dơ dáy bẩn thỉu thế này?
Nếu trở thành giàu có khá giả thì sao quần áo trên người lại tồi tàn bết bát như vậy chứ?
Sau khi phân tích, La Tranh hưng phấn đến mức hận không thể ngửa mặt lên trời cười lớn, đúng là ông bà ta có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.
Dương Huyền Cơ ơi Dương Huyền Cơ, không ngờ cậu cũng sẽ có ngày hôm nay.
Tối mai là ngày họp lớp, thực sự phải n cậu về rất đúng lúc, đến lúc đó, xem tôi xử lý cậu như thế nào!
“Cha tôi đã về rồi, chú đi nhanh lên đi, cẩn thận cha tôi đánh chú đó...
“Ha ha..” La Tranh vẫn không tin, lắc đầu cười khổ: “Thanh Thanh, cho dù tạm thời em chưa nghĩ đến việc chấp nhận La Tranh anh thì cũng không cần phải bịa ra lý do như vậy để nói anh chứ? Một người đã biến mất sáu năm không hề có chút tin tức nào truyền về, nói đi là đi nói về là về sao?”
Ninh Thanh Thanh nói: “Nhưng... Anh phải tin điều đó.”
“Thanh Thanh. Anh về rồi đây...” Đúng vào lúc này, Dương Thiên đi từ bên ngoài vào nhà.
Anh quen đường quen nẻo, khí thế nổi bật, đi thẳng đến chỗ Ninh Thanh Thanh và Dương Tố Tố, một nhà ba người ở cùng một chỗ tràn đầy sinh khí.
Dương Tố Tố vừa nhìn thấy cha liền hưng phấn kêu lên một tiếng “cha”, sau đó đáng yêu chạy vọt tới chỗ Dương Thiên như một chú mèo con rồi được anh bế lên ôm vào trong ngực, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Ninh Thanh Thanh có chút xấu hổ, nhưng sự xuất hiện của Dương Thiên đã giúp cô giải vây rất tốt, cho nên dù cô có đang oán hận Dương Thiên đến thế nào thì vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh Dương Thiên.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng một nhà ba người bên nhau, hai mắt La Tranh mở to, thậm chí còn vô thức đưa tay. dụi dụi mắt, bời vì..chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Đã mất tích nhiều năm như vậy, trong suốt thời gian đó không hề có một chút tin tức gì, cũng không ai biết anh ta còn sống hay đã chết, làm sao có thể đột nhiên quay trở lại?!
“Anh là... Dương Huyền Cơ?”
La Tranh theo bản năng hỏi một câu có vẻ hơi thiểu năng.
Đúng vậy, Dương Huyền Cơ và Ninh Thanh Thanh đều là bạn học của hắn, hắn làm sao có thể không nhận ra bọn họ.
Hơn nữa, khuôn mặt của Dương Huyền Cơ có hóa thành tro thì hắn cũng sẽ không quên được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải chỉ vì Dương Huyền Cơ đã cướp đi Ninh Thanh Thanh - người phụ nữ hắn yêu, mà còn bởi vì... Năm đó gia đình Dương Huyền Cơ khá giả, anh được coi là phú nhị đại, không cần phải lo lắng đến vấn đề ăn mặc, còn La Tranh hắn lúc đó thì sao? Năm đó, hắn là một cậu bé có xuất thân bình dân, thường xuyên bị bắt nạt và phải sống ở nơi tồi tàn.
Dương Thiên chưa bao giờ ức hiếp hẳn, mà ngược lại, anh còn nhiều lần cho hắn tiền. Nhưng thật đáng tiếc, sự giúp đỡ của Dương Thiên trong mắt La Tranh là chế giễu và bố thí, là sự mỉa mai và chọc tức!
Thời gian cứ thế trôi qua, sự căm ghét của La Tranh đối với Dương Thiên cũng dần dần mãnh liệt hơn, giống như băng cứng khó tan, cái mà người ta gọi là băng đóng ba năm không thể tan trong một ngày. Cộng thêm việc Dương Thiên cướp đi người phụ nữ hẳn yêu, thì mối thù giữa hắn và Dương Thiên đã định là đời này không thể giải quyết được.
“Ha ha, bạn học cũ, xem ra hiện tại cậu sống rất tốt, đi xe hơi, ở biệt thự sang trọng, trên người mặc đồ hiệu, ừm, tôi mừng cho cậu.” Dương Thiên đặt Tố Tố xuống, vừa cười vừa nói.
Khóe miệng La Tranh giật giật xấu hổ, như thể lời nói của Dương Thiên đã vạch trần cái quá khứ chật vật ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc của hẳn vậy.
Hắn phất phất tay, hời hợt mỉm cười, gật đầu: “Thật sự đúng là cậu à, Thiên Cơ, thật xin lỗi, cậu đi nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên trở về, suýt nữa thì tôi không nhận ra cậu đó..”
“Cậu không nhận ra tôi cũng không sao, nhưng đừng có không nhận ra chính bản thân mình, nếu không, đến lúc đó người xấu hổ sẽ là cậu, cậu nói xem có đúng không?” Dương Thiên cười như không cười hỏi hẳn.
“Đúng, ha ha, cậu Dương nói rất đúng.” La Tranh sờ sờ chìa khóa xe của mình, trong lòng nhiều ra mấy phần đắc ý.
Năm đó gia cảnh của Dương Huyền Cơ rất tốt. Thế nhưng hiện tại đã sa sút, chật vật như chó hoang, chuyện này có ai mà không biết cơ chứ?
Về chuyện hiện tại quay về à? Ha ha, Quay về thì sao nào? Nếu là “áo gấm về làng” thì sao có thể để cho vợ con sống trong khu nhà dơ dáy bẩn thỉu thế này?
Nếu trở thành giàu có khá giả thì sao quần áo trên người lại tồi tàn bết bát như vậy chứ?
Sau khi phân tích, La Tranh hưng phấn đến mức hận không thể ngửa mặt lên trời cười lớn, đúng là ông bà ta có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây mà.
Dương Huyền Cơ ơi Dương Huyền Cơ, không ngờ cậu cũng sẽ có ngày hôm nay.
Tối mai là ngày họp lớp, thực sự phải n cậu về rất đúng lúc, đến lúc đó, xem tôi xử lý cậu như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro