Chương 11
2024-11-19 02:54:06
Muốn sửa tư thế cầm bút của Vạn Nguyên nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, ngày thường hắn rất ít khi dùng đến bút, không có thói quen cố định sai lầm nào. Nhưng có lẽ không quen cảm giác bị đè lên ngón giữa, sau khi Hứa Tấn Vân sửa tư thế cầm bút cho hắn, Vạn Nguyên lại dần dần cầm cành cây trong lòng bàn tay.
“Như vậy không được.” Hứa Tấn Vân đến gần Vạn Nguyên hơn, cánh tay vòng qua vai Vạn Nguyên, bàn tay nắm lấy mu bàn tay Vạn Nguyên giống như dạy trẻ em, tay phải dùng lực dẫn dắt hắn, “Thả lỏng, đừng căng thẳng quá.”
Hơi thở nóng ẩm lướt qua cổ Vạn Nguyên, trong mùa đông buốt giá này, nhiệt độ này thực sự khiến người ta rất khó bỏ qua. Hắn hơi sợ nhột, rụt cổ một cái, chẳng mấy chốc đã thích nghi với Hứa Tấn Vân sau lưng.
Tập đi tập lại nhiều lần, Hứa Tấn Vân lén buông tay Vạn Nguyên ra nhưng vẫn duy trì tư thế ôm hờ Vạn Nguyên không nhúc nhích, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên rất nghiêm túc, mày nhíu chặt, hắn viết đi viết lại hai chữ Hán không phức tạp lắm. Ban đầu hắn như đứa trẻ mới học viết chữ, viết hai chữ này rất to, sau khi được Hứa Tấn Vân làm mẫu mới dần dần thu nhỏ cỡ chữ lại.
Cành cây luôn đè lên ngón giữa, Vạn Nguyên lại không thể thả lỏng hoàn toàn, không lâu sau tay phải của hắn đã hơi chuột rút.
“Ôi.” Hắn ôm cổ tay khẽ ngửa ra sau, dựa vào lồng ngực Hứa Tấn Vân, phản ứng đầu tiên của Vạn Nguyên đó là thả lỏng cơ thể mà không phải né tránh, miệng còn lẩm bẩm, “Cái này còn mệt hơn ra đồng làm việc, tôi cuốc còn cuốc được hai tiếng đồng hồ đấy. Viết chữ một lát tay đã chuột rút rồi.”
Hứa Tấn Vân cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay Vạn Nguyên xoa xoa hổ khẩu, “Cậu gồng quá.”
Bàn tay Hứa Tấn Vân chưa từng làm việc nặng, mịn màng hơn cả tay con gái trong thị trấn của Vạn Nguyên. Vừa nghĩ rằng y lớn lên trong thành phố, bây giờ lại ở đây chịu khổ, Vạn Nguyên cảm thấy không đáng thay Hứa Tấn Vân.
“Cậu ấy, nếu có thể dạy học ở trường cũng được.”
Trường học trên trấn không phải ai muốn đến là đến, không có ai giới thiệu, không có quan hệ vững vàng, cho dù tốt nghiệp cấp ba người ta cũng sẽ không nhận.
Nếu Hứa Tấn Vân không đi được thì phải ở trong khoảng sân này rất lâu, Vạn Nguyên nghĩ. Dù sao cũng phải mua thêm ít đồ cho Hứa Tấn Vân, hắn quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mình vừa mới thoải mái dựa vào ngực Hứa Tấn Vân.
Ghế đẩu dưới mông mình thấp hơn xe lăn một đoạn, trên người Hứa Tấn Vân không có hỏa lực gì nhưng khoảng cách gần, Vạn Nguyên vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người y. Một người hoạt bát cuối cùng cũng hơi giận rồi.
Nhà Hứa Tấn Vân thiếu một cái bàn dài, Vạn Nguyên sửa lại cái bàn thiếu chân của mình, định chuyển đến cho Hứa Tấn Vân.
Vạn Phúc An thấy thế không nhịn được trêu một câu, “Con xây nhà ở bên ngoài hả?”
Mọi người trên thị trấn đã biết chuyện Vạn Nguyên chẻ củi gánh nước cho Hứa Tấn Vân, may mà Vạn Nguyên là đàn ông, người ta chỉ nói hắn lo chuyện bao đồng.
“Con mang cho Hứa Tấn Vân, người ta dạy con học chữ đấy.”
Vạn Phúc An ngẫm nghĩ cũng đúng. Lại nói Hứa Tấn Vân kia đáng thương quá, ai mà không biến bản mặt của thím Hồ, rơi vào tay bà ta sao có thể có cuộc sống tốt. Giúp một tay cũng không thiệt thòi gì.
“Mẹ Kim Dân sao rồi?”
Vạn Nguyên lắc đầu, “Nặng đấy, Kim Dân cũng không dám đi. Con nghĩ nếu thực sự không đi được, con sẽ lên huyện tìm việc làm, huyện gần hơn, mấy tháng còn có thể về một chuyến.”
Người đã có tuổi nên không so được với thanh niên, sai sót chút thôi là bệnh đến như núi sập.
Vạn Phúc An nhìn túi to bên chân Vạn Nguyên, “Lại cái gì kia nữa?”
“Cái này à.” Vạn Nguyên mở túi to ra cho bố mình nhìn, “Toàn là sách, con nhờ bác tài lái xe tuyến mua từ huyện về. Người thành phố không cần, bán theo cân như giấy lộn.”
Vạn Phúc An rất vui. Nếu nhà họ Vạn của ông có người biết chữ cũng không phải chuyện gì xấu, “Bố không biết chữ, con cũng không biết chữ, trong nhà chỉ có chị con từng đi học mấy ngày. Sau này có khi con còn giỏi hơn chị con.”
Đóng bàn xong, Vạn Nguyên xách theo một túi sách đi thẳng đến sân nhà Hứa Tấn Vân. Mới đầu mùa xuân, thời tiết ấm lên nhiều, Hứa Tấn Vân cởi áo bông ra, mặc quần áo mỏng hơn, gọn gàng thoải mái ngồi trước cửa đọc sách.
Vạn Nguyên không nhịn được dừng bước lại, cúi đầu nhìn bản thân một cái. Hắn vừa làm mộc xong, trên người con dính nhiều vụn gỗ.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Hứa Tấn Vân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vạn Nguyên, y vội vàng đặt sách xuống, chờ Vạn Nguyên đi về phía mình.
“Cậu được đấy, sạch sẽ hơn tôi nhiều.” Vạn Nguyên đặt đồ trong tay sang bên, đi đến chum nước bên cạnh múc một gáo nước ra rửa tay, phủi vụn gỗ trên người, trông không còn bẩn nữa.
Hứa Tấn Vân mở túi ra xem, lại là một túi sách to, nhìn thử cái gì cũng có, một vài quyển còn mới tinh, một vài quyển đã mất bìa.
“Bác tài lái xe tuyến mua từ huyện cho tôi đấy, mua theo cân, cậu cứ đọc từ từ.”
Hứa Tấn Vân đọc sách nhanh, sách mượn từ thầy Trương đã đọc đi đọc lại hai ba lần, Vạn Nguyên nghĩ nên trả lại cho người ta rồi.
“Lần sau, tôi xem có thể mua bút máy không, loại rẻ chút nhé.”
Hứa Tấn Vân vội vàng ngắt lời hắn, “Đừng mua, tôi có rồi.” ngay sau đó y lấy bút máy trong ngăn tủ ra. Hứa Tấn Vân không mang theo nhiều đồ, trong đó bao gồm cả cây bút máy này.
“Cậu có sao không nói sớm, mua mực là cậu có thể viết chữ rồi?” bút máy đắt, nhưng mình vẫn mua được mực.
Đã làm phiền Vạn Nguyên nhiều, Hứa Tấn Vân ngại lên tiếng nhờ Vạn Nguyên mua những món đồ khác. Hơn nữa bây giờ y cũng không có gì muốn viết, đưa cho Vạn Nguyên tập viết chữ sẽ thiết thực hơn.
Giữa chừng, thím Hồ đến đưa cơm một lần, Hứa Tấn Vân gọi thím ta lại. Thím Hồ nghe thấy giọng Hứa Tấn Vân thì có phần khó tin. Đây quả thực là mưa đỏ trên trời rơi xuống, con ma ốm này lại chịu chủ động nói chuyện với bà ta.
Hứa Tấn Vân đi thẳng vào vấn đề với thím Hồ, “Thím Hồ này, tôi muốn bàn một chuyện với thím.”
Thím Hồ nhìn Hứa Tấn Vân từ trên xuống dưới, đồ vô dụng này cũng có chuyện bàn bạc với bà ta. Dù sao cũng xem như thần tài trong nhà, bà ta giả vờ giả vịt cũng phải nghe thử đúng không.
“Sau này nhà tôi gửi tiền đến, tôi muốn lấy một nửa.”
Thím Hồ sững sờ một lát, sau khi hoàn hồn lại thì như nghe được chuyện gì buồn cười, bà ta nở nụ cười khoa trương, “Ôi, Tấn Vân à, cậu không thể vong ơn phụ nghĩa được. Trời đất chứng giám, lấy đâu ra một nửa cho cậu. Cậu ở của tôi, ăn của tôi, trong nhà có thêm một miệng ăn là cậu, nhà tôi thắt lưng buộc bụng mà sống đấy.”
“Sống trong sân nhà thím, ăn cơm nhà thím, cho dù sống có tốt hay ăn có ngon không, đưa tiền là chuyện đương nhiên.”
Thím Hồ cảm thấy hơi hổ thẹn, đây là vòng vo nói mình đối xử khắt khe với y à? Vậy khác nào chỉ thẳng vào trán bà ta chửi? Thím Hồ xoay người định đi, tiền đã chui vào túi bà ta, một kẻ bị liệt còn có thể giành lại chắc?
Hứa Tấn Vân lại thong thả nói, “Có khoản tiền kia cũng vì tôi ở đây. Nếu tôi chết rồi, ngay cả một nửa thím cũng không lấy được. Bao nhiêu tiền được dùng cho tôi, thím là người biết rõ hơn ai hết. Có một nửa này hay không, trong lòng thím cũng hiểu.”
Xem như nói đến điểm mấu chốt rồi, cũng đâm trúng chỗ đau của thím Hồ. Nếu không có Hứa Tấn Vân, gia đình bà ta cũng không lấy được một xu nào. Hứa Tấn Vân đang uy hiếp trắng trợn, bà ta quay đầu nhìn người ngồi trên xe lăn.
Thật tình không biết bắt đầu từ khi nào, Hứa Tấn Vân gầy trơ xương, ít nói, tinh thần sa sút đã ra dáng con người. Y vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng ăn mặc gọn gàng, hai tay đặt ngay ngắn lên nhau, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt chán nản hơn trước đó.
Có lẽ thím Hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tỉnh lỵ cách nơi này rất xa, có câu nói nước xa không cứu được lửa gần.”
Nếu họ Điền kia nhớ Hứa Tấn Vân thật, còn có thể đưa y đến nơi này à, nếu Hứa Tấn Vân mách lẻo cũng phải có cái để mách. Lần sau họ Điền kia đến không biết là lúc nào, một người bị liệt như y còn có thể trông cậy vào ai?
“Tôi nhớ có thể gọi điện thoại trên phố, tôi không ra ngoài được thì có người giúp tôi. Tôi cũng không trông mong có thể quay về tỉnh, cùng lắm thì tìm một chỗ tự sinh tự diệt.”
Ý là muốn gà bay trứng vỡ hả, cân nhắc hơn thiệt, thím Hồ thua trận, vội vàng cười làm lành với Hứa Tấn Vân, “Ôi, Tấn Vân, cậu nói đi đâu vậy. Chỉ là một nửa thôi, thím đưa cho cậu là được chứ gì, cần gì nói những điềm xấu đó.”
Vừa dứt lời, Vạn Nguyên cầm mực nước quay về. Thím Hồ vừa nhìn thấy hắn thì mặt mũi cứng đờ. Cái thằng Vạn Nguyên này thân với Hứa Tấn Vân, ai có thể giúp y ra ngoài, Vạn Nguyên chứ ai nữa?
Bầu không khí trong sân hơi quái lạ, Vạn Nguyên không nghi ngờ mấy, chỉ sợ thím Hồ bắt nạt Hứa Tấn Vân. Hắn vội vàng đi đến trước mặt Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân thuận thế dựa vào xe lăn, hai vai thả lỏng, khẽ kéo góc áo Vạn Nguyên, “Thím Hồ đến đưa cơm.”
Thím Hồ cũng không nói gì, khẽ hừ một tiếng rồi đi.
Thấy thím Hồ đã đi xa, Vạn Nguyên đẩy Hứa Tấn Vân vào phòng. Nhìn bát cơm canh suông kia, dùng cái này để tống cổ Hứa Tấn Vân, chỉ biết ức hiếp người ta, cũng không sợ gặp báo ứng.
“Bà ta không nói gì chứ?” vừa nghĩ đến những lời chua ngoa mà thím Hồ nói là lại giận.
Nhưng Hứa Tấn Vân không để bụng chuyện thím Hồ. Y cầm lấy mực trong tay Vạn Nguyên, vặn bút máy ra chấm một ít, tìm một tờ báo lúc trước gói đồ rồi viết hai chữ để Vạn Nguyên luyện theo.
Vạn Nguyên hiếm khi dùng bút, cầm bút máy kim loại trong tay sao có thể so sánh với cành cây, động tác của hắn nhẹ nhàng hơn ngày thường nhiều, sợ làm hỏng của Hứa Tấn Vân.
“Bút máy khác thật.”
Thực sự rất khác, hơi dùng lực mực sẽ nhòe ra, ngòi bút đâm thủng tờ báo thấm ra một hình tròn to. Nếu không tập trung sẽ quệt vào tay và quần áo, cũng không dứt khoát giống trên mặt đất.
Mua mực đã tốt nhiều thời gian, Vạn Nguyên hiếm khi có đồ chơi mới như bút máy này, thời gian luyện chữ cũng lâu hơn ngày thường, không lâu sau trời đã hơi tối.
Hết chương 11
“Như vậy không được.” Hứa Tấn Vân đến gần Vạn Nguyên hơn, cánh tay vòng qua vai Vạn Nguyên, bàn tay nắm lấy mu bàn tay Vạn Nguyên giống như dạy trẻ em, tay phải dùng lực dẫn dắt hắn, “Thả lỏng, đừng căng thẳng quá.”
Hơi thở nóng ẩm lướt qua cổ Vạn Nguyên, trong mùa đông buốt giá này, nhiệt độ này thực sự khiến người ta rất khó bỏ qua. Hắn hơi sợ nhột, rụt cổ một cái, chẳng mấy chốc đã thích nghi với Hứa Tấn Vân sau lưng.
Tập đi tập lại nhiều lần, Hứa Tấn Vân lén buông tay Vạn Nguyên ra nhưng vẫn duy trì tư thế ôm hờ Vạn Nguyên không nhúc nhích, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên rất nghiêm túc, mày nhíu chặt, hắn viết đi viết lại hai chữ Hán không phức tạp lắm. Ban đầu hắn như đứa trẻ mới học viết chữ, viết hai chữ này rất to, sau khi được Hứa Tấn Vân làm mẫu mới dần dần thu nhỏ cỡ chữ lại.
Cành cây luôn đè lên ngón giữa, Vạn Nguyên lại không thể thả lỏng hoàn toàn, không lâu sau tay phải của hắn đã hơi chuột rút.
“Ôi.” Hắn ôm cổ tay khẽ ngửa ra sau, dựa vào lồng ngực Hứa Tấn Vân, phản ứng đầu tiên của Vạn Nguyên đó là thả lỏng cơ thể mà không phải né tránh, miệng còn lẩm bẩm, “Cái này còn mệt hơn ra đồng làm việc, tôi cuốc còn cuốc được hai tiếng đồng hồ đấy. Viết chữ một lát tay đã chuột rút rồi.”
Hứa Tấn Vân cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay Vạn Nguyên xoa xoa hổ khẩu, “Cậu gồng quá.”
Bàn tay Hứa Tấn Vân chưa từng làm việc nặng, mịn màng hơn cả tay con gái trong thị trấn của Vạn Nguyên. Vừa nghĩ rằng y lớn lên trong thành phố, bây giờ lại ở đây chịu khổ, Vạn Nguyên cảm thấy không đáng thay Hứa Tấn Vân.
“Cậu ấy, nếu có thể dạy học ở trường cũng được.”
Trường học trên trấn không phải ai muốn đến là đến, không có ai giới thiệu, không có quan hệ vững vàng, cho dù tốt nghiệp cấp ba người ta cũng sẽ không nhận.
Nếu Hứa Tấn Vân không đi được thì phải ở trong khoảng sân này rất lâu, Vạn Nguyên nghĩ. Dù sao cũng phải mua thêm ít đồ cho Hứa Tấn Vân, hắn quay đầu lại, đột nhiên phát hiện mình vừa mới thoải mái dựa vào ngực Hứa Tấn Vân.
Ghế đẩu dưới mông mình thấp hơn xe lăn một đoạn, trên người Hứa Tấn Vân không có hỏa lực gì nhưng khoảng cách gần, Vạn Nguyên vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người y. Một người hoạt bát cuối cùng cũng hơi giận rồi.
Nhà Hứa Tấn Vân thiếu một cái bàn dài, Vạn Nguyên sửa lại cái bàn thiếu chân của mình, định chuyển đến cho Hứa Tấn Vân.
Vạn Phúc An thấy thế không nhịn được trêu một câu, “Con xây nhà ở bên ngoài hả?”
Mọi người trên thị trấn đã biết chuyện Vạn Nguyên chẻ củi gánh nước cho Hứa Tấn Vân, may mà Vạn Nguyên là đàn ông, người ta chỉ nói hắn lo chuyện bao đồng.
“Con mang cho Hứa Tấn Vân, người ta dạy con học chữ đấy.”
Vạn Phúc An ngẫm nghĩ cũng đúng. Lại nói Hứa Tấn Vân kia đáng thương quá, ai mà không biến bản mặt của thím Hồ, rơi vào tay bà ta sao có thể có cuộc sống tốt. Giúp một tay cũng không thiệt thòi gì.
“Mẹ Kim Dân sao rồi?”
Vạn Nguyên lắc đầu, “Nặng đấy, Kim Dân cũng không dám đi. Con nghĩ nếu thực sự không đi được, con sẽ lên huyện tìm việc làm, huyện gần hơn, mấy tháng còn có thể về một chuyến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đã có tuổi nên không so được với thanh niên, sai sót chút thôi là bệnh đến như núi sập.
Vạn Phúc An nhìn túi to bên chân Vạn Nguyên, “Lại cái gì kia nữa?”
“Cái này à.” Vạn Nguyên mở túi to ra cho bố mình nhìn, “Toàn là sách, con nhờ bác tài lái xe tuyến mua từ huyện về. Người thành phố không cần, bán theo cân như giấy lộn.”
Vạn Phúc An rất vui. Nếu nhà họ Vạn của ông có người biết chữ cũng không phải chuyện gì xấu, “Bố không biết chữ, con cũng không biết chữ, trong nhà chỉ có chị con từng đi học mấy ngày. Sau này có khi con còn giỏi hơn chị con.”
Đóng bàn xong, Vạn Nguyên xách theo một túi sách đi thẳng đến sân nhà Hứa Tấn Vân. Mới đầu mùa xuân, thời tiết ấm lên nhiều, Hứa Tấn Vân cởi áo bông ra, mặc quần áo mỏng hơn, gọn gàng thoải mái ngồi trước cửa đọc sách.
Vạn Nguyên không nhịn được dừng bước lại, cúi đầu nhìn bản thân một cái. Hắn vừa làm mộc xong, trên người con dính nhiều vụn gỗ.
Sau khi nghe thấy tiếng động, Hứa Tấn Vân ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vạn Nguyên, y vội vàng đặt sách xuống, chờ Vạn Nguyên đi về phía mình.
“Cậu được đấy, sạch sẽ hơn tôi nhiều.” Vạn Nguyên đặt đồ trong tay sang bên, đi đến chum nước bên cạnh múc một gáo nước ra rửa tay, phủi vụn gỗ trên người, trông không còn bẩn nữa.
Hứa Tấn Vân mở túi ra xem, lại là một túi sách to, nhìn thử cái gì cũng có, một vài quyển còn mới tinh, một vài quyển đã mất bìa.
“Bác tài lái xe tuyến mua từ huyện cho tôi đấy, mua theo cân, cậu cứ đọc từ từ.”
Hứa Tấn Vân đọc sách nhanh, sách mượn từ thầy Trương đã đọc đi đọc lại hai ba lần, Vạn Nguyên nghĩ nên trả lại cho người ta rồi.
“Lần sau, tôi xem có thể mua bút máy không, loại rẻ chút nhé.”
Hứa Tấn Vân vội vàng ngắt lời hắn, “Đừng mua, tôi có rồi.” ngay sau đó y lấy bút máy trong ngăn tủ ra. Hứa Tấn Vân không mang theo nhiều đồ, trong đó bao gồm cả cây bút máy này.
“Cậu có sao không nói sớm, mua mực là cậu có thể viết chữ rồi?” bút máy đắt, nhưng mình vẫn mua được mực.
Đã làm phiền Vạn Nguyên nhiều, Hứa Tấn Vân ngại lên tiếng nhờ Vạn Nguyên mua những món đồ khác. Hơn nữa bây giờ y cũng không có gì muốn viết, đưa cho Vạn Nguyên tập viết chữ sẽ thiết thực hơn.
Giữa chừng, thím Hồ đến đưa cơm một lần, Hứa Tấn Vân gọi thím ta lại. Thím Hồ nghe thấy giọng Hứa Tấn Vân thì có phần khó tin. Đây quả thực là mưa đỏ trên trời rơi xuống, con ma ốm này lại chịu chủ động nói chuyện với bà ta.
Hứa Tấn Vân đi thẳng vào vấn đề với thím Hồ, “Thím Hồ này, tôi muốn bàn một chuyện với thím.”
Thím Hồ nhìn Hứa Tấn Vân từ trên xuống dưới, đồ vô dụng này cũng có chuyện bàn bạc với bà ta. Dù sao cũng xem như thần tài trong nhà, bà ta giả vờ giả vịt cũng phải nghe thử đúng không.
“Sau này nhà tôi gửi tiền đến, tôi muốn lấy một nửa.”
Thím Hồ sững sờ một lát, sau khi hoàn hồn lại thì như nghe được chuyện gì buồn cười, bà ta nở nụ cười khoa trương, “Ôi, Tấn Vân à, cậu không thể vong ơn phụ nghĩa được. Trời đất chứng giám, lấy đâu ra một nửa cho cậu. Cậu ở của tôi, ăn của tôi, trong nhà có thêm một miệng ăn là cậu, nhà tôi thắt lưng buộc bụng mà sống đấy.”
“Sống trong sân nhà thím, ăn cơm nhà thím, cho dù sống có tốt hay ăn có ngon không, đưa tiền là chuyện đương nhiên.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thím Hồ cảm thấy hơi hổ thẹn, đây là vòng vo nói mình đối xử khắt khe với y à? Vậy khác nào chỉ thẳng vào trán bà ta chửi? Thím Hồ xoay người định đi, tiền đã chui vào túi bà ta, một kẻ bị liệt còn có thể giành lại chắc?
Hứa Tấn Vân lại thong thả nói, “Có khoản tiền kia cũng vì tôi ở đây. Nếu tôi chết rồi, ngay cả một nửa thím cũng không lấy được. Bao nhiêu tiền được dùng cho tôi, thím là người biết rõ hơn ai hết. Có một nửa này hay không, trong lòng thím cũng hiểu.”
Xem như nói đến điểm mấu chốt rồi, cũng đâm trúng chỗ đau của thím Hồ. Nếu không có Hứa Tấn Vân, gia đình bà ta cũng không lấy được một xu nào. Hứa Tấn Vân đang uy hiếp trắng trợn, bà ta quay đầu nhìn người ngồi trên xe lăn.
Thật tình không biết bắt đầu từ khi nào, Hứa Tấn Vân gầy trơ xương, ít nói, tinh thần sa sút đã ra dáng con người. Y vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng ăn mặc gọn gàng, hai tay đặt ngay ngắn lên nhau, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt chán nản hơn trước đó.
Có lẽ thím Hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tỉnh lỵ cách nơi này rất xa, có câu nói nước xa không cứu được lửa gần.”
Nếu họ Điền kia nhớ Hứa Tấn Vân thật, còn có thể đưa y đến nơi này à, nếu Hứa Tấn Vân mách lẻo cũng phải có cái để mách. Lần sau họ Điền kia đến không biết là lúc nào, một người bị liệt như y còn có thể trông cậy vào ai?
“Tôi nhớ có thể gọi điện thoại trên phố, tôi không ra ngoài được thì có người giúp tôi. Tôi cũng không trông mong có thể quay về tỉnh, cùng lắm thì tìm một chỗ tự sinh tự diệt.”
Ý là muốn gà bay trứng vỡ hả, cân nhắc hơn thiệt, thím Hồ thua trận, vội vàng cười làm lành với Hứa Tấn Vân, “Ôi, Tấn Vân, cậu nói đi đâu vậy. Chỉ là một nửa thôi, thím đưa cho cậu là được chứ gì, cần gì nói những điềm xấu đó.”
Vừa dứt lời, Vạn Nguyên cầm mực nước quay về. Thím Hồ vừa nhìn thấy hắn thì mặt mũi cứng đờ. Cái thằng Vạn Nguyên này thân với Hứa Tấn Vân, ai có thể giúp y ra ngoài, Vạn Nguyên chứ ai nữa?
Bầu không khí trong sân hơi quái lạ, Vạn Nguyên không nghi ngờ mấy, chỉ sợ thím Hồ bắt nạt Hứa Tấn Vân. Hắn vội vàng đi đến trước mặt Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân thuận thế dựa vào xe lăn, hai vai thả lỏng, khẽ kéo góc áo Vạn Nguyên, “Thím Hồ đến đưa cơm.”
Thím Hồ cũng không nói gì, khẽ hừ một tiếng rồi đi.
Thấy thím Hồ đã đi xa, Vạn Nguyên đẩy Hứa Tấn Vân vào phòng. Nhìn bát cơm canh suông kia, dùng cái này để tống cổ Hứa Tấn Vân, chỉ biết ức hiếp người ta, cũng không sợ gặp báo ứng.
“Bà ta không nói gì chứ?” vừa nghĩ đến những lời chua ngoa mà thím Hồ nói là lại giận.
Nhưng Hứa Tấn Vân không để bụng chuyện thím Hồ. Y cầm lấy mực trong tay Vạn Nguyên, vặn bút máy ra chấm một ít, tìm một tờ báo lúc trước gói đồ rồi viết hai chữ để Vạn Nguyên luyện theo.
Vạn Nguyên hiếm khi dùng bút, cầm bút máy kim loại trong tay sao có thể so sánh với cành cây, động tác của hắn nhẹ nhàng hơn ngày thường nhiều, sợ làm hỏng của Hứa Tấn Vân.
“Bút máy khác thật.”
Thực sự rất khác, hơi dùng lực mực sẽ nhòe ra, ngòi bút đâm thủng tờ báo thấm ra một hình tròn to. Nếu không tập trung sẽ quệt vào tay và quần áo, cũng không dứt khoát giống trên mặt đất.
Mua mực đã tốt nhiều thời gian, Vạn Nguyên hiếm khi có đồ chơi mới như bút máy này, thời gian luyện chữ cũng lâu hơn ngày thường, không lâu sau trời đã hơi tối.
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro