Chương 2
2024-11-19 02:54:06
Nói chuyện với Vạn Nguyên một lúc lâu, hắn chẳng có chút phản ứng nào, cũng không biết hắn đứng cao như thế làm gì? Thí Hồ khô cả miệng, cảm thấy chả có ý nghĩa gì, lại nhớ ra ngoài đồng còn có một đống việc đang chờ mình.
“Hôm sau thím đến nhà cháu chơi, hôm nay thím còn có việc phải làm.”
Vạn Nguyên thuận miệng trả lời thím Hồ nhưng vẫn đứng trên xe ba gác như tượng Phật, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trong sân. Mãi đến khi thím Hồ đi xa, hắn mới dám nhìn người trong sân một cách quang minh chính đại.
Cũng không biết là đầu óc chập mạch nào hay là bị hạ cổ, Vạn Nguyên hất cằm huýt sáo ngả ngớn với con ma bệnh kia như bị trúng lời nguyền.
Con ma bệnh vốn mặt không cảm xúc vô thức nhíu chặt mày, Vạn Nguyên huýt sáo xong cũng hối hận, không khác gì đám lưu manh. Sao hắn lại không quản được cái miệng của mình chứ?
“Khụ!” Vạn Nguyên vội ho một tiếng, gác cánh tay lên tường sân, cố gắng rút ngắn khoảng cách với người bệnh tỏ vẻ thân hơn, “Ê, nghe nói cậu là người thành phố? Tôi cũng vừa từ thành phố về, cậu chưa từng gặp tôi đúng không. Tôi tên Vạn Nguyên, tôi nghe thím Hồ gọi cậu là Tấn Vân, cậu họ gì?”
Người nọ quay đi như thể không nghe thấy, cố sức đẩy xe lăn.
“Này! Tôi đang hỏi cậu đấy!” Vạn Nguyên bị phớt lờ bên ngoài tường sân, từ nãy đến giờ chưa từng nghe người bệnh này nói chuyện, chẳng lẽ cậu ta không chỉ đi đứng bất tiện mà còn bị câm?
Có lẽ cái sân này đã bỏ hoang quá lâu, cho dù có người ở cũng không hề có “hơi người”. Trong sân hình như còn lạnh hơn bên ngoài.
Nền đất, tường rạn nứt, cỏ dại mọc kín góc tường, cánh cửa gỗ lung lay chực đổ. Mỗi khi có cơn gió thổi qua cũng có thể nghe thấy cửa gỗ phát ra tiếng kêu thê thảm. Nhưng con ma bệnh lại có vẻ hợp với cảnh tượng.
Tiếc là người ta chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho Vạn Nguyên. Dù sao cũng không thân quen, Vạn Nguyên không tiện truy hỏi ngọn nguồn, trong nhà hắn còn có việc nên không chậm trễ nữa, nhảy xuống xe ba gác đi thẳng về nhà.
Những người hóng hớt vừa rời đi, trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh. Vạn Nguyên thò đầu vào trước, chị hắn ngồi cạnh cửa, liếc mắt đã nhìn thấy hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Vạn Nguyên như hồi bé.
Vạn Nguyên cười toét miệng đi vào nhà, “Họ đi cả rồi ạ.”
Lúc nãy đông người, Vạn Nguyên mang nhiều đồ về như thế, chú Vạn cảm thấy nở mặt. Giờ mọi người giải tán ông lại bắt đầu tiếc tiền, bôn ba bên ngoài kiếm tiền vất vả biết bao.
“Con mua nhiều đồ như thế tốn bao nhiêu tiền?”
“Không tốn nhiều tiền, toàn là đồ mọi người dùng được. Đúng rồi, chị cầm số tiền này đi, tết nhất vẫn phải mua ít đồ chứ.” Vạn Nguyên đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đẩu do tổ tiên truyền lại, lấy một xấp tiền lẻ trong túi ra, sau khi xếp lại cũng được kha khá.
Vạn Linh nhìn bố một cái, thấy bố gật đầu chị mới duỗi tay nhận lấy. Nhìn em trai đen đi, cao lên, cũng khỏe mạnh, nhưng trong lòng chị rất khó chịu, “Em ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng đúng không?”
Kiếm tiền đâu dễ dàng. Cần người không có người, cần bằng cấp không có bằng cấp, biết được vài con chữ, muốn tìm một công việc dễ dàng cũng khó. Ở đâu kiếm được tiền, hắn và Kim Dân sẽ đến đó.
Từng làm khuân vác, từng xuống mỏ than đen. Nếu may mắn thì có thể tìm được công việc bao ăn ở, lúc không may chỉ có việc vặt, còn phải giành chỗ ngủ ở hầm cầu, ở bến xe với những người cũng lên thành phố đi làm.
“Không nói chuyện này nữa, em vẫn khỏe re mà.” Vạn Nguyên nhìn chị gái, “Nhà họ Đoàn kia rốt cuộc có ý gì?”
Chuyện lớn như vậy không thể nói rõ ràng bằng dăm ba câu trong điện thoại được, Vạn Phúc An thở dài.
Theo lý mà nói, nếu đã làm giấy kết hôn, dù không bái đường Vạn Linh cũng là người nhà họ Đoàn. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi? Lại chưa chính thức về nhà chồng. Một người chết và một tờ đăng ký kết hôn mà đòi trói Vạn Linh cả đời? Điều đáng giận đó là bà cụ Đoàn dự định để Vạn Linh lấy con út của bà ta, con út của bà ta mới 17 tuổi thì chớ, đầu óc còn không bình thường.
Vợ của Vạn Phúc An mất sớm, chỉ có hai đứa con này, ông không thể nhìn Vạn Linh nhảy vào hố lửa được. Vốn cho rằng đây là cuộc hôn nhân tạm hài lòng, cũng do con cả nhà họ Đoàn số mệnh không tốt, không có duyên với con gái của ông.
“Bà cụ Đoàn kia là mụ già chanh chua, đến nhà làm loạn mấy lần. Nếu không phải bố ngăn lại, chị con đã bị họ túm đi từ lâu rồi.”
Nhà họ Vạn ít người, Vạn Phúc An vốn có hai anh em, hồi mất mùa chết đói nên chỉ còn lại mình ông. Họ Đoàn thấy Vạn Nguyên không ở nhà, cả gia đình chỉ có người già yếu và đàn bà con gái, lại chẳng được đà lấn tới?
Vạn Nguyên xem như đã nghe rõ ràng, hít một hơi thật sâu. Hắn không vội lên thành phố, xử lý xong chuyện của chị gái rồi đi cũng không muộn.
Có lẽ nhà họ Đoàn biết tin Vạn Nguyên đã về nên không dám đến gây sự nữa. Sắp đến Tết, Vạn Nguyên còn phải mua thêm ít đồ Tết cho gia đình, không có thời gian chủ động tìm đến cửa, cũng không muốn năm mới năm me chọc nhau bực bội tức nhau. Vì vậy chuyện này đã bị kéo dài sang năm sau.
Trên thị trấn mỗi khi họp chợ mùng 3, mùng 6, mùng 9, họp chợ Tết rất đông vui, Vạn Nguyên và Kim Dân đến mua sắm đồ tết với Vạn Linh. Sau khi mua đủ đồ họ ăn bát hoành thánh ở quán ven đường mới đánh xe lừa đi về.
Trên đường đi, Kim Dân kể vài chuyện trong thành phố cho chị Vạn Linh, anh ta giỏi chém gió hơn Vạn Nguyên, nước bọt bay tung tóe.
Lúc Vạn Nguyên định lên tiếng bảo anh ta đừng chém gió nữa thì gặp thím Hồ và mấy đứa cháu của bà ta đi ra ngoài, họ chỉ chạm mặt đơn giản.
Chờ thím Hồ đi xa, tự dưng con ma ốm hiện lên trong đầu Vạn Nguyên.
“Chị ơi.” Vạn Nguyên gãi chóp mũi, “Nghe nói có người trong thành phố đến nhà thím Hồ ở?”
Chu Kim Dân là cái loa làng, về nhà một chuyến chắc chắn sẽ đi thăm bạn bè họ hàng, nghe ngóng mọi chuyện trong thị trấn, biết nhiều hơn cả Vạn Linh bèn giành lên tiếng trước.
“Hứa Tấn Vân à, thấy bảo là bà con của thím Hồ, bắn đại bác cũng không đến, là người thân kéo hắn đến nhà thím ấy để chăm sóc.”
Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên thầm đọc cái tên này trong lòng.
“Sau khi chúng ta đi không lâu, Hứa Tấn Vân này bị bố mẹ hắn… Có người nói là bố mẹ hắn, cũng có người nói là bác trai bác gái của hắn đưa đến chỗ chúng ta. Nói là đến dưỡng bệnh, hơn nửa năm nay không đến thăm hắn lấy một lần, hắn cũng không nói chuyện với ai. Suốt ngày chỉ ngồi trong sân như cái xác chết di động.”
Vạn Nguyên quan sát Chu Kim Dân, “Mày biết nhiều nhỉ, ai không biết còn tưởng là họ hàng nhà mày đấy.”
Chu Kim Dân lại không nghe ra, tưởng Vạn Nguyên khen mình, anh ta xấu hổ gãi đầu, “À thì tán gẫu với người ta, toàn là nghe nói nghe nói thôi.”
“Hứa Tấn Vân kia cũng đáng thương.” Vạn Linh tỏ vẻ đồng tình, “Chị thấy cậu ấy hình như từng đi học, đến nơi khỉ ho cò gáy này, suốt ngày còn bị nhốt trong sân, cậu ấy cũng không muốn nói, chắc chắn trong lòng không dễ chịu.”
Không ai nhốt Hứa Tấn Vân, nhưng ra khỏi sân phải đi qua một cánh cửa, đối với người bình thường chỉ cần nhấc chân, nhưng đối với y lại khó hơn lên trời.
Lúc đi ngang qua khoảng sân kia, Vạn Linh tò mò trộm nhìn vào một lần. Hứa Tấn Vân ngồi đối diện cửa sân ánh mắt đờ đẫn, mặt không biểu cảm, không nhúc nhích, cũng không biết y đang nghĩ gì. Tuy lời này hơi khó nghe, nhưng đúng như Kim Dân nói, như cái xác chết di động.
Chu Kim Dân bổ sung, “Thím Hồ tinh ranh lắm, nhận tiền của người ta nhưng không làm việc tử tế, lấy tiền trợ cấp cho bản thân, cả nhà ăn sạch rồi tùy tiện đuổi Hứa Tấn Vân đi.”
Vạn Nguyên chỉ im lặng nghe mà không nói gì, dáng vẻ Hứa Tấn Vân gầy gò ở trong đầu như được cầm dao khắc lại lần nữa, trở nên sâu sắc hơn.
Sau khi đến nhà, Chu Kim Dân định mang đồ mình mua về, Vạn Nguyên đột nhiên gọi anh ta lại.
“Tao đưa mày về.”
“Hả?” Chu Kim Dân giơ tay, tuy anh ta xách cả hai tay nhưng cũng không đến mức cần Vạn Nguyên đưa đi.
Vạn Nguyên giả vờ như không hiểu, ôm bả vai Chu Kim Dân đẩy người đi ra ngoài, “Đi thôi, ta đưa mày đi.”
Không biết Vạn Nguyên tính làm trò chuyện, Chu Kim Dân lẩm bẩm, “Đã bảo không cần mày đưa rồi…”
Vạn Nguyên cười ha ha với Chu Kim Dân. Đi ngang qua trước cửa sân của con ma ốm, bên tai hắn ù ù, cố gắng kiềm chế kích động muốn đi tới nhìn, chỉ liếc vào trong sân qua khóe mắt nhưng không thấy ai.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm Vạn Nguyên lại hơi thất vọng, có lẽ người ta ở trong nhà không đi ra.
Sau khi đưa Chu Kim Dân về nhà, Vạn Nguyên lại vòng về, lần này bước chân hắn hơi vội vàng. Vẫn chưa đi đến cửa sân kia đã thấy mấy đứa trẻ bám trên tường sân từ xa, không biết chúng nó đang nói gì, chỉ thấy chúng ném đá vào trong sân.
Vạn Nguyên chưa kịp suy nghĩ đã chạy nhanh về phía trước, chạy đến gần mới láng máng nghe thấy chúng đang nói gì.
“Xấu hổ chết đi được, tôi năm tuổi đã không tè lên người nữa rồi!”
“Anh còn từ thành phố đến nữa! Chẳng chú ý gì cả.”
Vạn Nguyên không phanh lại, lập tức lao đến cửa sân. Cửa sân đóng một nửa, con ma ốm kia ngồi trong cửa, giữa háng ướt một mảng, có nước tiểu chảy xuống theo xe lăn tạo thành một hố nhỏ trên nền đất.
Ngẩng đầu lên, Vạn Nguyên bắt gặp ánh mắt của ma ốm. Không nhìn ra được sự ngượng ngùng hay khó xử từ đôi mắt kia, cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh, ít nhất từ mức độ cứng ngắc của cổ có thể nhìn ra y vẫn có cảm xúc.
Vạn Nguyên tỉnh bơ quay đầu lại, tỏ vẻ hung dữ với mấy đứa trẻ kia, “Xí, mày không tè lên người thì có gì để đắc ý? Quên mất chuyện mày ba tuổi rơi vào hố xí rồi à?”
Ai còn nhớ rõ chuyện hồi ba tuổi, cũng không biết có phải Vạn Nguyên bịa ra không. Có người lớn ngăn cản, mấy đứa con nít không dám quậy nữa, lè lưỡi vào sân rồi nhảy xuống tường sân chạy đi.
Để lại một mình Vạn Nguyên đối mặt với ma bệnh. Vạn Nguyên đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Dù ma bệnh không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng một người đàn ông bị người ta nhìn thấy tè ra quần thì có thể là chuyện vẻ vang gì? Chỉ có mình trực tiếp rời đi, y mới bớt lúng túng.
Vừa rồi chỉ liếc một cái Vạn Nguyên cũng thấy bộ quần áo trên người ma bệnh vẫn là bộ mấy ngày trước. Không biết đã mặc bao lâu rồi. Nếu mình rời đi ai sẽ chăm sóc y? Có ai chăm sóc y không? Thím Hồ à?
Cơn gió thổi qua, trong không khí lạnh như băng xen lẫn mùi nước tiểu nhàn nhạt. Vạn Nguyên dùng mu bàn tay cọ mũi một cái, không xin phép sự đồng ý của ma bệnh đã im lặng đi vào sân, thuận tay đóng cửa lại.
Hết chương 2
“Hôm sau thím đến nhà cháu chơi, hôm nay thím còn có việc phải làm.”
Vạn Nguyên thuận miệng trả lời thím Hồ nhưng vẫn đứng trên xe ba gác như tượng Phật, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trong sân. Mãi đến khi thím Hồ đi xa, hắn mới dám nhìn người trong sân một cách quang minh chính đại.
Cũng không biết là đầu óc chập mạch nào hay là bị hạ cổ, Vạn Nguyên hất cằm huýt sáo ngả ngớn với con ma bệnh kia như bị trúng lời nguyền.
Con ma bệnh vốn mặt không cảm xúc vô thức nhíu chặt mày, Vạn Nguyên huýt sáo xong cũng hối hận, không khác gì đám lưu manh. Sao hắn lại không quản được cái miệng của mình chứ?
“Khụ!” Vạn Nguyên vội ho một tiếng, gác cánh tay lên tường sân, cố gắng rút ngắn khoảng cách với người bệnh tỏ vẻ thân hơn, “Ê, nghe nói cậu là người thành phố? Tôi cũng vừa từ thành phố về, cậu chưa từng gặp tôi đúng không. Tôi tên Vạn Nguyên, tôi nghe thím Hồ gọi cậu là Tấn Vân, cậu họ gì?”
Người nọ quay đi như thể không nghe thấy, cố sức đẩy xe lăn.
“Này! Tôi đang hỏi cậu đấy!” Vạn Nguyên bị phớt lờ bên ngoài tường sân, từ nãy đến giờ chưa từng nghe người bệnh này nói chuyện, chẳng lẽ cậu ta không chỉ đi đứng bất tiện mà còn bị câm?
Có lẽ cái sân này đã bỏ hoang quá lâu, cho dù có người ở cũng không hề có “hơi người”. Trong sân hình như còn lạnh hơn bên ngoài.
Nền đất, tường rạn nứt, cỏ dại mọc kín góc tường, cánh cửa gỗ lung lay chực đổ. Mỗi khi có cơn gió thổi qua cũng có thể nghe thấy cửa gỗ phát ra tiếng kêu thê thảm. Nhưng con ma bệnh lại có vẻ hợp với cảnh tượng.
Tiếc là người ta chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho Vạn Nguyên. Dù sao cũng không thân quen, Vạn Nguyên không tiện truy hỏi ngọn nguồn, trong nhà hắn còn có việc nên không chậm trễ nữa, nhảy xuống xe ba gác đi thẳng về nhà.
Những người hóng hớt vừa rời đi, trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh. Vạn Nguyên thò đầu vào trước, chị hắn ngồi cạnh cửa, liếc mắt đã nhìn thấy hắn, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Vạn Nguyên như hồi bé.
Vạn Nguyên cười toét miệng đi vào nhà, “Họ đi cả rồi ạ.”
Lúc nãy đông người, Vạn Nguyên mang nhiều đồ về như thế, chú Vạn cảm thấy nở mặt. Giờ mọi người giải tán ông lại bắt đầu tiếc tiền, bôn ba bên ngoài kiếm tiền vất vả biết bao.
“Con mua nhiều đồ như thế tốn bao nhiêu tiền?”
“Không tốn nhiều tiền, toàn là đồ mọi người dùng được. Đúng rồi, chị cầm số tiền này đi, tết nhất vẫn phải mua ít đồ chứ.” Vạn Nguyên đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đẩu do tổ tiên truyền lại, lấy một xấp tiền lẻ trong túi ra, sau khi xếp lại cũng được kha khá.
Vạn Linh nhìn bố một cái, thấy bố gật đầu chị mới duỗi tay nhận lấy. Nhìn em trai đen đi, cao lên, cũng khỏe mạnh, nhưng trong lòng chị rất khó chịu, “Em ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng đúng không?”
Kiếm tiền đâu dễ dàng. Cần người không có người, cần bằng cấp không có bằng cấp, biết được vài con chữ, muốn tìm một công việc dễ dàng cũng khó. Ở đâu kiếm được tiền, hắn và Kim Dân sẽ đến đó.
Từng làm khuân vác, từng xuống mỏ than đen. Nếu may mắn thì có thể tìm được công việc bao ăn ở, lúc không may chỉ có việc vặt, còn phải giành chỗ ngủ ở hầm cầu, ở bến xe với những người cũng lên thành phố đi làm.
“Không nói chuyện này nữa, em vẫn khỏe re mà.” Vạn Nguyên nhìn chị gái, “Nhà họ Đoàn kia rốt cuộc có ý gì?”
Chuyện lớn như vậy không thể nói rõ ràng bằng dăm ba câu trong điện thoại được, Vạn Phúc An thở dài.
Theo lý mà nói, nếu đã làm giấy kết hôn, dù không bái đường Vạn Linh cũng là người nhà họ Đoàn. Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi? Lại chưa chính thức về nhà chồng. Một người chết và một tờ đăng ký kết hôn mà đòi trói Vạn Linh cả đời? Điều đáng giận đó là bà cụ Đoàn dự định để Vạn Linh lấy con út của bà ta, con út của bà ta mới 17 tuổi thì chớ, đầu óc còn không bình thường.
Vợ của Vạn Phúc An mất sớm, chỉ có hai đứa con này, ông không thể nhìn Vạn Linh nhảy vào hố lửa được. Vốn cho rằng đây là cuộc hôn nhân tạm hài lòng, cũng do con cả nhà họ Đoàn số mệnh không tốt, không có duyên với con gái của ông.
“Bà cụ Đoàn kia là mụ già chanh chua, đến nhà làm loạn mấy lần. Nếu không phải bố ngăn lại, chị con đã bị họ túm đi từ lâu rồi.”
Nhà họ Vạn ít người, Vạn Phúc An vốn có hai anh em, hồi mất mùa chết đói nên chỉ còn lại mình ông. Họ Đoàn thấy Vạn Nguyên không ở nhà, cả gia đình chỉ có người già yếu và đàn bà con gái, lại chẳng được đà lấn tới?
Vạn Nguyên xem như đã nghe rõ ràng, hít một hơi thật sâu. Hắn không vội lên thành phố, xử lý xong chuyện của chị gái rồi đi cũng không muộn.
Có lẽ nhà họ Đoàn biết tin Vạn Nguyên đã về nên không dám đến gây sự nữa. Sắp đến Tết, Vạn Nguyên còn phải mua thêm ít đồ Tết cho gia đình, không có thời gian chủ động tìm đến cửa, cũng không muốn năm mới năm me chọc nhau bực bội tức nhau. Vì vậy chuyện này đã bị kéo dài sang năm sau.
Trên thị trấn mỗi khi họp chợ mùng 3, mùng 6, mùng 9, họp chợ Tết rất đông vui, Vạn Nguyên và Kim Dân đến mua sắm đồ tết với Vạn Linh. Sau khi mua đủ đồ họ ăn bát hoành thánh ở quán ven đường mới đánh xe lừa đi về.
Trên đường đi, Kim Dân kể vài chuyện trong thành phố cho chị Vạn Linh, anh ta giỏi chém gió hơn Vạn Nguyên, nước bọt bay tung tóe.
Lúc Vạn Nguyên định lên tiếng bảo anh ta đừng chém gió nữa thì gặp thím Hồ và mấy đứa cháu của bà ta đi ra ngoài, họ chỉ chạm mặt đơn giản.
Chờ thím Hồ đi xa, tự dưng con ma ốm hiện lên trong đầu Vạn Nguyên.
“Chị ơi.” Vạn Nguyên gãi chóp mũi, “Nghe nói có người trong thành phố đến nhà thím Hồ ở?”
Chu Kim Dân là cái loa làng, về nhà một chuyến chắc chắn sẽ đi thăm bạn bè họ hàng, nghe ngóng mọi chuyện trong thị trấn, biết nhiều hơn cả Vạn Linh bèn giành lên tiếng trước.
“Hứa Tấn Vân à, thấy bảo là bà con của thím Hồ, bắn đại bác cũng không đến, là người thân kéo hắn đến nhà thím ấy để chăm sóc.”
Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên thầm đọc cái tên này trong lòng.
“Sau khi chúng ta đi không lâu, Hứa Tấn Vân này bị bố mẹ hắn… Có người nói là bố mẹ hắn, cũng có người nói là bác trai bác gái của hắn đưa đến chỗ chúng ta. Nói là đến dưỡng bệnh, hơn nửa năm nay không đến thăm hắn lấy một lần, hắn cũng không nói chuyện với ai. Suốt ngày chỉ ngồi trong sân như cái xác chết di động.”
Vạn Nguyên quan sát Chu Kim Dân, “Mày biết nhiều nhỉ, ai không biết còn tưởng là họ hàng nhà mày đấy.”
Chu Kim Dân lại không nghe ra, tưởng Vạn Nguyên khen mình, anh ta xấu hổ gãi đầu, “À thì tán gẫu với người ta, toàn là nghe nói nghe nói thôi.”
“Hứa Tấn Vân kia cũng đáng thương.” Vạn Linh tỏ vẻ đồng tình, “Chị thấy cậu ấy hình như từng đi học, đến nơi khỉ ho cò gáy này, suốt ngày còn bị nhốt trong sân, cậu ấy cũng không muốn nói, chắc chắn trong lòng không dễ chịu.”
Không ai nhốt Hứa Tấn Vân, nhưng ra khỏi sân phải đi qua một cánh cửa, đối với người bình thường chỉ cần nhấc chân, nhưng đối với y lại khó hơn lên trời.
Lúc đi ngang qua khoảng sân kia, Vạn Linh tò mò trộm nhìn vào một lần. Hứa Tấn Vân ngồi đối diện cửa sân ánh mắt đờ đẫn, mặt không biểu cảm, không nhúc nhích, cũng không biết y đang nghĩ gì. Tuy lời này hơi khó nghe, nhưng đúng như Kim Dân nói, như cái xác chết di động.
Chu Kim Dân bổ sung, “Thím Hồ tinh ranh lắm, nhận tiền của người ta nhưng không làm việc tử tế, lấy tiền trợ cấp cho bản thân, cả nhà ăn sạch rồi tùy tiện đuổi Hứa Tấn Vân đi.”
Vạn Nguyên chỉ im lặng nghe mà không nói gì, dáng vẻ Hứa Tấn Vân gầy gò ở trong đầu như được cầm dao khắc lại lần nữa, trở nên sâu sắc hơn.
Sau khi đến nhà, Chu Kim Dân định mang đồ mình mua về, Vạn Nguyên đột nhiên gọi anh ta lại.
“Tao đưa mày về.”
“Hả?” Chu Kim Dân giơ tay, tuy anh ta xách cả hai tay nhưng cũng không đến mức cần Vạn Nguyên đưa đi.
Vạn Nguyên giả vờ như không hiểu, ôm bả vai Chu Kim Dân đẩy người đi ra ngoài, “Đi thôi, ta đưa mày đi.”
Không biết Vạn Nguyên tính làm trò chuyện, Chu Kim Dân lẩm bẩm, “Đã bảo không cần mày đưa rồi…”
Vạn Nguyên cười ha ha với Chu Kim Dân. Đi ngang qua trước cửa sân của con ma ốm, bên tai hắn ù ù, cố gắng kiềm chế kích động muốn đi tới nhìn, chỉ liếc vào trong sân qua khóe mắt nhưng không thấy ai.
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm Vạn Nguyên lại hơi thất vọng, có lẽ người ta ở trong nhà không đi ra.
Sau khi đưa Chu Kim Dân về nhà, Vạn Nguyên lại vòng về, lần này bước chân hắn hơi vội vàng. Vẫn chưa đi đến cửa sân kia đã thấy mấy đứa trẻ bám trên tường sân từ xa, không biết chúng nó đang nói gì, chỉ thấy chúng ném đá vào trong sân.
Vạn Nguyên chưa kịp suy nghĩ đã chạy nhanh về phía trước, chạy đến gần mới láng máng nghe thấy chúng đang nói gì.
“Xấu hổ chết đi được, tôi năm tuổi đã không tè lên người nữa rồi!”
“Anh còn từ thành phố đến nữa! Chẳng chú ý gì cả.”
Vạn Nguyên không phanh lại, lập tức lao đến cửa sân. Cửa sân đóng một nửa, con ma ốm kia ngồi trong cửa, giữa háng ướt một mảng, có nước tiểu chảy xuống theo xe lăn tạo thành một hố nhỏ trên nền đất.
Ngẩng đầu lên, Vạn Nguyên bắt gặp ánh mắt của ma ốm. Không nhìn ra được sự ngượng ngùng hay khó xử từ đôi mắt kia, cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh, ít nhất từ mức độ cứng ngắc của cổ có thể nhìn ra y vẫn có cảm xúc.
Vạn Nguyên tỉnh bơ quay đầu lại, tỏ vẻ hung dữ với mấy đứa trẻ kia, “Xí, mày không tè lên người thì có gì để đắc ý? Quên mất chuyện mày ba tuổi rơi vào hố xí rồi à?”
Ai còn nhớ rõ chuyện hồi ba tuổi, cũng không biết có phải Vạn Nguyên bịa ra không. Có người lớn ngăn cản, mấy đứa con nít không dám quậy nữa, lè lưỡi vào sân rồi nhảy xuống tường sân chạy đi.
Để lại một mình Vạn Nguyên đối mặt với ma bệnh. Vạn Nguyên đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Dù ma bệnh không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng một người đàn ông bị người ta nhìn thấy tè ra quần thì có thể là chuyện vẻ vang gì? Chỉ có mình trực tiếp rời đi, y mới bớt lúng túng.
Vừa rồi chỉ liếc một cái Vạn Nguyên cũng thấy bộ quần áo trên người ma bệnh vẫn là bộ mấy ngày trước. Không biết đã mặc bao lâu rồi. Nếu mình rời đi ai sẽ chăm sóc y? Có ai chăm sóc y không? Thím Hồ à?
Cơn gió thổi qua, trong không khí lạnh như băng xen lẫn mùi nước tiểu nhàn nhạt. Vạn Nguyên dùng mu bàn tay cọ mũi một cái, không xin phép sự đồng ý của ma bệnh đã im lặng đi vào sân, thuận tay đóng cửa lại.
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro