Chương 51
2024-11-19 02:54:06
Hơi thở ngắn ngủi khuấy động trong phòng khách, hai người luống cuống cởi quần áo đối phương, lúc tay chân chạm nhau khiến bầu không khí mập mờ có chút vội vàng, cảm nhận kỹ còn có một chút mùi thuốc súng.
Thay vì nói là mùi thuốc súng không bằng nói là sự nhiệt tình sau khi xa cách ngắn ngủi, dường như không ai cam lòng yếu thế, hòng dùng cách này để bày tỏ nỗi nhớ của mình luôn nhiều hơn đối phương.
“Sao vậy?” Qua điện thoại quá nhiều tạp âm, có lẽ Hứa Tấn Vân không thể nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Vạn Nguyên, nhưng lúc này người ở dưới thân mình, lồng ngực phập phồng khi Vạn Nguyên hít thở, mạch đập và động tác nhỏ không lưu loát đều bị y thấy hết.
Vạn Nguyên dùng cánh tay che mắt, hắn không muốn mất hứng thế này, hắn không muốn Hứa Tấn Vân buồn phiền cùng hắn. Hắn hiểu hơn ai hết rằng chuyện này không có kết quả, cho dù làm thế nào thì bố hắn cũng không chấp nhận được.
“Đã lâu quá không gặp em.”
Hứa Tấn Vân đẩy cánh tay Vạn Nguyên ra, nước da Vạn Nguyên ngăm đen, con người sáng bóng, sóng gợn lăn tăn, chỉ toàn là chân thành.
Vạn Nguyên không nói dối, thực sự đã lâu rồi hắn không gặp Hứa Tấn Vân, nhớ là nhớ thật, không muốn để Hứa Tấn Vân nhìn ra sự khác thường của mình, hắn ôm lấy người, lại hôn lên.
Hứa Tấn Vân bị sự nhiệt tình làm choáng váng đầu óc, đâu còn thừa sức suy nghĩ chuyện khác, y nắm chặt mắt cá chân Vạn Nguyên nâng người lên, mở rộng đơn giản rồi vội vàng quấn lấy nhau.
Có lẽ đã lâu không gặp nhau, hoặc là Vạn Nguyên luôn lo lắng cho chân của Hứa Tấn Vân nên hết lần này đến lần khác đè lên người Hứa Tấn Vân, cố chấp không cho Hứa Tấn Vân cử động.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp Vạn Nguyên nằm sấp trên ngực Hứa Tấn Vân, mở to mắt nhìn ánh đèn sáng ngoài cửa sổ. Hắn mệt tới mức tay chân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, toàn thân như chỉ còn lại thể xác, linh hồn đã bay ra ngoài cửa sổ từ lâu rồi, hình như không suy nghĩ gì cả mới là thoải mái nhất.
Hứa Tấn Vân ôm sau lưng Vạn Nguyên, nói chuyện câu được câu không, “Nếu sau đó không có cơ hội quay về em sẽ ở lại huyện ăn tết.”
“Đến tết chắc chắn sẽ có họ hàng khác đến nhà chú Viễn Văn, cũng không biết em đã từng gặp họ chưa.”
“Cháu gái chú ấy cũng ở đây, nhỏ hơn em một chút, sang năm cũng sẽ thi đại học, cũng là đại học S.”
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, buổi tối hôm gọi điện thoại, cô gái bên cạnh Hứa Tấn Vân chắc là cháu gái của chủ nhiệm Trần.
Một cô gái chưa bao giờ thấy mặt cũng có thể khiến mình bắt đầu để bụng, Vạn Nguyên khó mà nói đó là cảm giác gì, chỉ hờ hững “À” một tiếng.
Hứa Tấn Vân nghỉ ngơi đủ rồi bèn ôm Vạn Nguyên ngồi dậy, ngồi xếp bằng vỗ vỗ sau lưng Vạn Nguyên, “Xuống tầng ăn cơm.”
“Ừ…” Vạn Nguyên vừa lên tiếng, giọng đã khàn.
Hứa Tấn Vân nghe xong cổ họng ngứa ngáy, y không đứng dậy ngay mà dùng đầu ngón tay gãi yết hầu Vạn Nguyên. Vạn Nguyên hơi sợ nhột, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, yết hầu trượt lên xuống, Hứa Tấn Vân không chịu được lại gần mút một cái.
“Đừng nghịch.” Vạn Nguyên đè đầu Hứa Tấn Vân lại, thở dài một tiếng, “Buổi tối em ở lại chỗ anh hay phải qua đó?”
Dù sao cũng là ở nhà người ta, buổi tối vẫn phải về, Hứa Tấn Vân nói: “Ăn cơm với anh xong rồi qua, sợ chú Viễn Văn hỏi nhiều.”
Vạn Nguyên gật đầu, lúc đứng dậy thứ giữa hai chân thuận thế chảy ra, hắn đưa lưng về phía Hứa Tấn Vân cứng đờ, bối rối tới mức không bước nổi.
Hứa Tấn Vân lại tinh tế, nhìn thấy cũng giả vờ như không thấy, kéo Vạn Nguyên vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Ngồi vẫn không cảm thấy gì, từ khi vào nhà vệ sinh, đến khi hai người cùng mặc quần áo rồi mặc quần áo xong ra ngoài khóa cửa, Hứa Tấn Vân cao hơn Vạn Nguyên một đoạn thì chớ, đến cả bả vai cũng rộng hơn.
Hứa Tấn Vân lại bám như chó con, cho dù Vạn Nguyên nói gì y cũng nhìn lom lom, cảm giác áp bách không cần nói cũng biết.
“Em là kẹo da bò à?” Vạn Nguyên bị nhìn chằm chằm tới mức toàn thân mất tự nhiên, hắn cất chìa khóa, đẩy mặt Hứa Tấn Vân ra, nhanh chân đi về phía trước.
Hứa Tấn Vân đuổi theo sau, khẽ hỏi, “Chúng ta ăn gì?”
Màn đêm buông xuống, đối diện cửa hàng quần áo đã có quầy ăn khuya, bóng đèn treo trên quần ăn vặt lung lay theo gió, quầy hàng bán chạy nhất là mì hoành thánh.
“Hai bát mì hoành thánh.” Vạn Nguyên giơ hai ngón lên với ông chủ.
Quầy hàng này gần cửa hàng quần áo, ngày thường ban đêm Vạn Nguyên đói sẽ xuống ăn một bát.
Ông chủ cũng quen Vạn Nguyên, thuận miệng hỏi: “Dẫn bạn đến à?”
“Vâng.”
Trước kia toàn đến một mình, hôm nay có Hứa Tấn Vân đi cùng cảm giác hơi khác.
Mì hoàn thánh được bưng lên rất nhanh, Vạn Nguyên lấy ra hai cái thìa trong ống đũa, đưa một cái cho Hứa Tấn Vân, “Thử xem.”
Giữa mùa đông, ăn một bát mì hoàn thành là vừa vặn, Vạn Nguyên đang nghĩ, hắn cũng không cần gì nhiều, như bây giờ là được rồi, đây có tính là tham lam không?
Sau khi ăn mì hoành thánh, Hứa Tấn Vân quay về nhà họ Trần, chợ đầu mối nằm ở nơi phố xá sầm uất, rất dễ bắt xe, Vạn Nguyên muốn tiễn Hứa Tấn Vân nhưng y không cho.
“Đừng tiễn nữa, đi đi về về, phiền lắm.”
Chẳng những không cho Vạn Nguyên tiễn, Hứa Tấn Vân còn muốn nhìn Vạn Nguyên lên tầng, “Em tiễn anh đến dưới tầng.”
Đến đầu hành lang, Hứa Tấn Vân vẫn không nỡ thả người đi, y ngẩng đầu nhìn một cái. Bốn tòa chung cư vây quanh khoảng đất trống này, có một ngọn đèn đường vàng mở đầu đầu đường đi vào, cây cỏ bên cạnh khoảng đất trống lại tươi tốt, Hứa Tấn Vân kéo Vạn Nguyên đi đến bên cạnh cây cỏ đối diện lối vào hành lang.
“Ôm một lát.” Không chờ Vạn Nguyên đồng ý, Hứa Tấn Vân đã kéo người vào trong lòng.
Vượt qua vai Hứa Tấn Vân, hướng của Vạn Nguyên đúng lúc có thể nhìn thấy đầu cầu thang tòa nhà của mình, nếu có người đi ra chẳng phải sẽ bị bắt ngay tại trận sao?
Nhưng giờ này sẽ không có ai, Vạn Nguyên to gan đáp lại Hứa Tấn Vân, duỗi tay ôm sau lưng Hứa Tấn Vân vỗ nhẹ.
Con người sao có thể chỉ thỏa mãn với dục vọng trước mặt, nếu có thể ôm thì sẽ được voi đòi tiên muốn hôn, Hứa Tấn Vân nghiêng đầu nhìn mặt Vạn Nguyên, nở nụ cười đơn thuần, “Hôn một lát.”
Vạn Nguyên bật cười, “Lát nữa em đừng nói với anh em không đi nữa.”
“Phải đi.” Là vì phải đi mới có thể lưu luyến không rời, Hứa Tấn Vân kéo má Vạn Nguyên, lại gần hôn lên.
Cơn gió thổi qua, cây cỏ phát ra tiếng rì rào, Vạn Nguyên cũng hơi rung động, ai quan tâm có người đến hay không, nhắm mắt quên mình đáp lại nụ hôn của Hứa Tấn Vân.
Không biết đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên khi nào, Vạn Nguyên muộn màng mở mắt ra, híp mắt nhìn về phía trong hành lang, một bóng người quen thuộc đứng ngược sáng ở đó.
Vạn Nguyên nín thở, máu như đông lại, tất cả đều cứng đờ như hòn đá. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, lờ mờ mắt được vẻ khiếp sợ trên mặt người kia.
Hứa Tấn Vân nhận ra Vạn Nguyên dừng lại, y buông người ra, thấy biểu cảm của Vạn Nguyên là lạ, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy hành lang trống trải.
“Sao vậy?”
Trái tim Vạn Nguyên đã sắp ngừng đập, hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình, “Không có gì… Về đi, muộn quá cũng không nên.”
Hứa Tấn Vân rõ ràng cảm thấy giọng Vạn Nguyên run run nhưng lại không tìm được bất kỳ sự khác thường nào, do dự một lát vẫn gật đầu, “Em đi đây.”
Vạn Nguyên khó khăn phát ra một âm tiết, “Ừ”.
Lá cây vẫn đang rì rào, Vạn Nguyên nhìn bóng Hứa Tấn Vân biến mất trong đêm, hắn hít sâu một hơi, cố gắng ổn định trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lê bước chân nặng nề đi vào hành lang.
Ở góc rẽ cầu thang, hắn nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
Tiếng nuốt nước bọt của Vạn Nguyên được phóng to rất nhiều lần trong bóng đêm, suýt nữa tác động đến đèn điều khiển bằng âm thanh, hắn nhắm mắt như chịu chết.
“Bố… Sao bố lại quay lại…”
Vừa dứt lời, Vạn Nguyên chỉ cảm thấy trên mặt ăn một đấm rất mạnh, hắn không kịp phòng bị, chân không đứng vững đập đầu vào tường, trời đất lập tức quay cuồng, hắn vội vàng đỡ lấy tường.
“Tại sao tao quay lại? Nếu tao không quay lại! Vẫn không nhìn thấy chuyện tốt mày làm!” Giọng Vạn Phúc An run rẩy, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên, chiếu lên gương mặt không nén được giận của ông.
Xe đã đi được nửa đường thì phía trước đường sập, xe của Vạn Phúc An bị chặn trên đường gần nửa ngày, cứ tưởng chuyển tảng đá to là đi được, kết quả xe bị chặn nhiều quá, còn xảy ra va chạm. Thực sự không còn cách nào, lãng phí gần nửa ngày cuối cùng chỉ có thể đưa người trên xe quay về.
Vạn Phúc An và Vạn Linh gõ cửa nhưng không có ai mở cửa, Vạn Phúc An nghĩ con gái bụng to bất tiện nên bảo chị ở lại trước cửa trông đồ, còn mình xuống tầng tìm Vạn Nguyên. Ai ngờ, ông nhìn thấy Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân anh anh em em dưới tầng.
“Chuyện từ lúc nào!” Vạn Phúc An kiềm chế cơn giận chất vấn.
Sau khi hết choáng đầu, Vạn Nguyên cảm nhận được cơn đau, trán đau, má cũng đau.
“Sao mày có thể làm ra chuyện này? Hả? Mày với Hứa Tấn Vân, hai thằng đàn ông làm ra chuyện đồi phong bại tục này? Rốt cuộc mày đang nghĩ gì! Tao bảo mày đi xem mắt, mày nói gì cũng không chịu, là vì nó đúng không!”
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang lúc sáng lúc tắt vì giọng của bố, hơi buồn cười, huyệt thái dương Vạn Nguyên giật giật, hắn giơ tay lên kéo tay bố.
“Bố ơi, chúng ta lên tầng rồi nói, về nhà trước, về nhà rồi con giải thích với bố.”
Vạn Phúc An không nể tình vung tay lên, hất tay Vạn Nguyên ra. Vạn Nguyên thấy thế liếc nhìn bên ngoài tòa nhà một cái, xác định Hứa Tấn Vân không quay lại mới đi theo.
Mỗi bước đi lên cầu thang mấy tầng này Vạn Nguyên đều đi rất gian nan, hắn từng tưởng tượng rất nhiều khả năng, chỉ chưa từng nghĩ đến việc để bố mình biết bằng cách tồi tệ thế này.
“Bố về rồi.” Nghe thấy tiếng bước chân, Vạn Linh nhìn thấy hai cha con một trước một sau, nhưng khi bố và em trai mình đến gần chị mới phát hiện biểu cảm hai người không tốt lắm, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Vạn Phúc An quay đầu ra lệnh cho Vạn Nguyên, “Mở cửa.”
Vạn Nguyên không nhìn chị gái, cúi đầu lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa mở ra, Vạn Phúc An đi vào đầu tiên, ông chỉ vào Vạn Nguyên, “Con tự hỏi em trai ngoan của con đã làm gì đi!”
Đèn trong nhà bật sáng, Vạn Linh liếc mắt đã thấy trán và má Vạn Nguyên đều đỏ, “Chuyện… Chuyện gì thế này?”
Bố chị rất cưng Vạn Nguyên, nếu không phải chuyện gì lớn bằng trời sẽ không giận như vậy, chuyện lớn bằng trời, ngoài chuyện kia ra còn có thể là chuyện gì?
Chị nhìn Vạn Nguyên, Vạn Nguyên trốn tránh nhắm hai mắt lại tựa như cho chị câu trả lời khẳng định.
Vạn Linh giật thót tim, Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân chắc chắn đã bị bố nhìn thấy rồi.
Hết chương 51
Thay vì nói là mùi thuốc súng không bằng nói là sự nhiệt tình sau khi xa cách ngắn ngủi, dường như không ai cam lòng yếu thế, hòng dùng cách này để bày tỏ nỗi nhớ của mình luôn nhiều hơn đối phương.
“Sao vậy?” Qua điện thoại quá nhiều tạp âm, có lẽ Hứa Tấn Vân không thể nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Vạn Nguyên, nhưng lúc này người ở dưới thân mình, lồng ngực phập phồng khi Vạn Nguyên hít thở, mạch đập và động tác nhỏ không lưu loát đều bị y thấy hết.
Vạn Nguyên dùng cánh tay che mắt, hắn không muốn mất hứng thế này, hắn không muốn Hứa Tấn Vân buồn phiền cùng hắn. Hắn hiểu hơn ai hết rằng chuyện này không có kết quả, cho dù làm thế nào thì bố hắn cũng không chấp nhận được.
“Đã lâu quá không gặp em.”
Hứa Tấn Vân đẩy cánh tay Vạn Nguyên ra, nước da Vạn Nguyên ngăm đen, con người sáng bóng, sóng gợn lăn tăn, chỉ toàn là chân thành.
Vạn Nguyên không nói dối, thực sự đã lâu rồi hắn không gặp Hứa Tấn Vân, nhớ là nhớ thật, không muốn để Hứa Tấn Vân nhìn ra sự khác thường của mình, hắn ôm lấy người, lại hôn lên.
Hứa Tấn Vân bị sự nhiệt tình làm choáng váng đầu óc, đâu còn thừa sức suy nghĩ chuyện khác, y nắm chặt mắt cá chân Vạn Nguyên nâng người lên, mở rộng đơn giản rồi vội vàng quấn lấy nhau.
Có lẽ đã lâu không gặp nhau, hoặc là Vạn Nguyên luôn lo lắng cho chân của Hứa Tấn Vân nên hết lần này đến lần khác đè lên người Hứa Tấn Vân, cố chấp không cho Hứa Tấn Vân cử động.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp Vạn Nguyên nằm sấp trên ngực Hứa Tấn Vân, mở to mắt nhìn ánh đèn sáng ngoài cửa sổ. Hắn mệt tới mức tay chân bủn rủn, đầu óc trống rỗng, toàn thân như chỉ còn lại thể xác, linh hồn đã bay ra ngoài cửa sổ từ lâu rồi, hình như không suy nghĩ gì cả mới là thoải mái nhất.
Hứa Tấn Vân ôm sau lưng Vạn Nguyên, nói chuyện câu được câu không, “Nếu sau đó không có cơ hội quay về em sẽ ở lại huyện ăn tết.”
“Đến tết chắc chắn sẽ có họ hàng khác đến nhà chú Viễn Văn, cũng không biết em đã từng gặp họ chưa.”
“Cháu gái chú ấy cũng ở đây, nhỏ hơn em một chút, sang năm cũng sẽ thi đại học, cũng là đại học S.”
Vạn Nguyên như nghĩ đến gì đó, buổi tối hôm gọi điện thoại, cô gái bên cạnh Hứa Tấn Vân chắc là cháu gái của chủ nhiệm Trần.
Một cô gái chưa bao giờ thấy mặt cũng có thể khiến mình bắt đầu để bụng, Vạn Nguyên khó mà nói đó là cảm giác gì, chỉ hờ hững “À” một tiếng.
Hứa Tấn Vân nghỉ ngơi đủ rồi bèn ôm Vạn Nguyên ngồi dậy, ngồi xếp bằng vỗ vỗ sau lưng Vạn Nguyên, “Xuống tầng ăn cơm.”
“Ừ…” Vạn Nguyên vừa lên tiếng, giọng đã khàn.
Hứa Tấn Vân nghe xong cổ họng ngứa ngáy, y không đứng dậy ngay mà dùng đầu ngón tay gãi yết hầu Vạn Nguyên. Vạn Nguyên hơi sợ nhột, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, yết hầu trượt lên xuống, Hứa Tấn Vân không chịu được lại gần mút một cái.
“Đừng nghịch.” Vạn Nguyên đè đầu Hứa Tấn Vân lại, thở dài một tiếng, “Buổi tối em ở lại chỗ anh hay phải qua đó?”
Dù sao cũng là ở nhà người ta, buổi tối vẫn phải về, Hứa Tấn Vân nói: “Ăn cơm với anh xong rồi qua, sợ chú Viễn Văn hỏi nhiều.”
Vạn Nguyên gật đầu, lúc đứng dậy thứ giữa hai chân thuận thế chảy ra, hắn đưa lưng về phía Hứa Tấn Vân cứng đờ, bối rối tới mức không bước nổi.
Hứa Tấn Vân lại tinh tế, nhìn thấy cũng giả vờ như không thấy, kéo Vạn Nguyên vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Ngồi vẫn không cảm thấy gì, từ khi vào nhà vệ sinh, đến khi hai người cùng mặc quần áo rồi mặc quần áo xong ra ngoài khóa cửa, Hứa Tấn Vân cao hơn Vạn Nguyên một đoạn thì chớ, đến cả bả vai cũng rộng hơn.
Hứa Tấn Vân lại bám như chó con, cho dù Vạn Nguyên nói gì y cũng nhìn lom lom, cảm giác áp bách không cần nói cũng biết.
“Em là kẹo da bò à?” Vạn Nguyên bị nhìn chằm chằm tới mức toàn thân mất tự nhiên, hắn cất chìa khóa, đẩy mặt Hứa Tấn Vân ra, nhanh chân đi về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tấn Vân đuổi theo sau, khẽ hỏi, “Chúng ta ăn gì?”
Màn đêm buông xuống, đối diện cửa hàng quần áo đã có quầy ăn khuya, bóng đèn treo trên quần ăn vặt lung lay theo gió, quầy hàng bán chạy nhất là mì hoành thánh.
“Hai bát mì hoành thánh.” Vạn Nguyên giơ hai ngón lên với ông chủ.
Quầy hàng này gần cửa hàng quần áo, ngày thường ban đêm Vạn Nguyên đói sẽ xuống ăn một bát.
Ông chủ cũng quen Vạn Nguyên, thuận miệng hỏi: “Dẫn bạn đến à?”
“Vâng.”
Trước kia toàn đến một mình, hôm nay có Hứa Tấn Vân đi cùng cảm giác hơi khác.
Mì hoàn thánh được bưng lên rất nhanh, Vạn Nguyên lấy ra hai cái thìa trong ống đũa, đưa một cái cho Hứa Tấn Vân, “Thử xem.”
Giữa mùa đông, ăn một bát mì hoàn thành là vừa vặn, Vạn Nguyên đang nghĩ, hắn cũng không cần gì nhiều, như bây giờ là được rồi, đây có tính là tham lam không?
Sau khi ăn mì hoành thánh, Hứa Tấn Vân quay về nhà họ Trần, chợ đầu mối nằm ở nơi phố xá sầm uất, rất dễ bắt xe, Vạn Nguyên muốn tiễn Hứa Tấn Vân nhưng y không cho.
“Đừng tiễn nữa, đi đi về về, phiền lắm.”
Chẳng những không cho Vạn Nguyên tiễn, Hứa Tấn Vân còn muốn nhìn Vạn Nguyên lên tầng, “Em tiễn anh đến dưới tầng.”
Đến đầu hành lang, Hứa Tấn Vân vẫn không nỡ thả người đi, y ngẩng đầu nhìn một cái. Bốn tòa chung cư vây quanh khoảng đất trống này, có một ngọn đèn đường vàng mở đầu đầu đường đi vào, cây cỏ bên cạnh khoảng đất trống lại tươi tốt, Hứa Tấn Vân kéo Vạn Nguyên đi đến bên cạnh cây cỏ đối diện lối vào hành lang.
“Ôm một lát.” Không chờ Vạn Nguyên đồng ý, Hứa Tấn Vân đã kéo người vào trong lòng.
Vượt qua vai Hứa Tấn Vân, hướng của Vạn Nguyên đúng lúc có thể nhìn thấy đầu cầu thang tòa nhà của mình, nếu có người đi ra chẳng phải sẽ bị bắt ngay tại trận sao?
Nhưng giờ này sẽ không có ai, Vạn Nguyên to gan đáp lại Hứa Tấn Vân, duỗi tay ôm sau lưng Hứa Tấn Vân vỗ nhẹ.
Con người sao có thể chỉ thỏa mãn với dục vọng trước mặt, nếu có thể ôm thì sẽ được voi đòi tiên muốn hôn, Hứa Tấn Vân nghiêng đầu nhìn mặt Vạn Nguyên, nở nụ cười đơn thuần, “Hôn một lát.”
Vạn Nguyên bật cười, “Lát nữa em đừng nói với anh em không đi nữa.”
“Phải đi.” Là vì phải đi mới có thể lưu luyến không rời, Hứa Tấn Vân kéo má Vạn Nguyên, lại gần hôn lên.
Cơn gió thổi qua, cây cỏ phát ra tiếng rì rào, Vạn Nguyên cũng hơi rung động, ai quan tâm có người đến hay không, nhắm mắt quên mình đáp lại nụ hôn của Hứa Tấn Vân.
Không biết đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên khi nào, Vạn Nguyên muộn màng mở mắt ra, híp mắt nhìn về phía trong hành lang, một bóng người quen thuộc đứng ngược sáng ở đó.
Vạn Nguyên nín thở, máu như đông lại, tất cả đều cứng đờ như hòn đá. Hắn kinh ngạc nhìn về phía trước, lờ mờ mắt được vẻ khiếp sợ trên mặt người kia.
Hứa Tấn Vân nhận ra Vạn Nguyên dừng lại, y buông người ra, thấy biểu cảm của Vạn Nguyên là lạ, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì cả, chỉ thấy hành lang trống trải.
“Sao vậy?”
Trái tim Vạn Nguyên đã sắp ngừng đập, hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình, “Không có gì… Về đi, muộn quá cũng không nên.”
Hứa Tấn Vân rõ ràng cảm thấy giọng Vạn Nguyên run run nhưng lại không tìm được bất kỳ sự khác thường nào, do dự một lát vẫn gật đầu, “Em đi đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn Nguyên khó khăn phát ra một âm tiết, “Ừ”.
Lá cây vẫn đang rì rào, Vạn Nguyên nhìn bóng Hứa Tấn Vân biến mất trong đêm, hắn hít sâu một hơi, cố gắng ổn định trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lê bước chân nặng nề đi vào hành lang.
Ở góc rẽ cầu thang, hắn nhìn thấy bóng người quen thuộc kia.
Tiếng nuốt nước bọt của Vạn Nguyên được phóng to rất nhiều lần trong bóng đêm, suýt nữa tác động đến đèn điều khiển bằng âm thanh, hắn nhắm mắt như chịu chết.
“Bố… Sao bố lại quay lại…”
Vừa dứt lời, Vạn Nguyên chỉ cảm thấy trên mặt ăn một đấm rất mạnh, hắn không kịp phòng bị, chân không đứng vững đập đầu vào tường, trời đất lập tức quay cuồng, hắn vội vàng đỡ lấy tường.
“Tại sao tao quay lại? Nếu tao không quay lại! Vẫn không nhìn thấy chuyện tốt mày làm!” Giọng Vạn Phúc An run rẩy, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng lên, chiếu lên gương mặt không nén được giận của ông.
Xe đã đi được nửa đường thì phía trước đường sập, xe của Vạn Phúc An bị chặn trên đường gần nửa ngày, cứ tưởng chuyển tảng đá to là đi được, kết quả xe bị chặn nhiều quá, còn xảy ra va chạm. Thực sự không còn cách nào, lãng phí gần nửa ngày cuối cùng chỉ có thể đưa người trên xe quay về.
Vạn Phúc An và Vạn Linh gõ cửa nhưng không có ai mở cửa, Vạn Phúc An nghĩ con gái bụng to bất tiện nên bảo chị ở lại trước cửa trông đồ, còn mình xuống tầng tìm Vạn Nguyên. Ai ngờ, ông nhìn thấy Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân anh anh em em dưới tầng.
“Chuyện từ lúc nào!” Vạn Phúc An kiềm chế cơn giận chất vấn.
Sau khi hết choáng đầu, Vạn Nguyên cảm nhận được cơn đau, trán đau, má cũng đau.
“Sao mày có thể làm ra chuyện này? Hả? Mày với Hứa Tấn Vân, hai thằng đàn ông làm ra chuyện đồi phong bại tục này? Rốt cuộc mày đang nghĩ gì! Tao bảo mày đi xem mắt, mày nói gì cũng không chịu, là vì nó đúng không!”
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang lúc sáng lúc tắt vì giọng của bố, hơi buồn cười, huyệt thái dương Vạn Nguyên giật giật, hắn giơ tay lên kéo tay bố.
“Bố ơi, chúng ta lên tầng rồi nói, về nhà trước, về nhà rồi con giải thích với bố.”
Vạn Phúc An không nể tình vung tay lên, hất tay Vạn Nguyên ra. Vạn Nguyên thấy thế liếc nhìn bên ngoài tòa nhà một cái, xác định Hứa Tấn Vân không quay lại mới đi theo.
Mỗi bước đi lên cầu thang mấy tầng này Vạn Nguyên đều đi rất gian nan, hắn từng tưởng tượng rất nhiều khả năng, chỉ chưa từng nghĩ đến việc để bố mình biết bằng cách tồi tệ thế này.
“Bố về rồi.” Nghe thấy tiếng bước chân, Vạn Linh nhìn thấy hai cha con một trước một sau, nhưng khi bố và em trai mình đến gần chị mới phát hiện biểu cảm hai người không tốt lắm, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Vạn Phúc An quay đầu ra lệnh cho Vạn Nguyên, “Mở cửa.”
Vạn Nguyên không nhìn chị gái, cúi đầu lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa mở ra, Vạn Phúc An đi vào đầu tiên, ông chỉ vào Vạn Nguyên, “Con tự hỏi em trai ngoan của con đã làm gì đi!”
Đèn trong nhà bật sáng, Vạn Linh liếc mắt đã thấy trán và má Vạn Nguyên đều đỏ, “Chuyện… Chuyện gì thế này?”
Bố chị rất cưng Vạn Nguyên, nếu không phải chuyện gì lớn bằng trời sẽ không giận như vậy, chuyện lớn bằng trời, ngoài chuyện kia ra còn có thể là chuyện gì?
Chị nhìn Vạn Nguyên, Vạn Nguyên trốn tránh nhắm hai mắt lại tựa như cho chị câu trả lời khẳng định.
Vạn Linh giật thót tim, Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân chắc chắn đã bị bố nhìn thấy rồi.
Hết chương 51
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro