Chương 57
2024-11-19 02:54:06
Đến trước cửa sân nhà chủ nhiệm Trần, Vạn Nguyên mới nhớ ra trong nhà có ai khác không. Hứa Tấn Vân ăn nhờ ở đậu, hắn tùy tiện đến thế này chủ nhà liệu có không thích không.
Ngay khi Vạn Nguyên đang do dự làm thế nào gọi Hứa Tấn Vân ra thì khóa cửa vang lên một tiếng “két”, cửa nhà mở ra từ bên trong.
“Vạn Nguyên.” Từ lúc biết Vạn Nguyên sẽ đến tìm mình, cứ mỗi phút Hứa Tấn Vân sẽ đi ra xem thử, chỉ sợ không thể nhìn thấy Vạn Nguyên ngay lập tức. Cho dù biết Vạn Nguyên sẽ xuất hiện, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Vạn Nguyên, trên mặt y vẫn nở nụ cười khó kiềm chế, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn.
Dáng người cao lớn chặn trước cửa sắt, sự nhiệt tình ập đến gần như bao phủ Vạn Nguyên. Niềm vui của Hứa Tấn Vân có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Vạn Nguyên không thể làm như không thấy, hắn bị cảm xúc của Hứa Tấn Vân lây nhiễm, kiềm chế và lảng tránh những ngày qua có vẻ dư thừa và buồn cười. Phòng tuyến tâm lý hắn xây cho mình đã sụp đổ ngay khoảnh khắc này.
Vạn Nguyên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, ánh mắt vượt qua đầu vai Hứa Tấn Vân, trong phòng không có tiếng động, “Chỉ có một mình em à? Chủ nhiệm Trần và người nhà của ông ấy không ở đây?”
“Chỉ một mình em, chú Viễn Văn bận rộn công việc, Bình Bình cũng sắp khai giảng rồi, bây giờ chỉ có em ở đây.”
Không phải đối mặt với Trần Bình Bình, không phải đối mặt với Trần Viễn Văn, Vạn Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ rằng Trần Viễn Văn có thể giúp Hứa Tấn Vân đến mức này chắc chắn gửi gắm kỳ vọng vào Hứa Tấn Vân. Hắn mừng thay cho Hứa Tấn Vân đồng thời sinh ra tự ti không giải thích được.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân để ý từng cử động của Vạn Nguyên, ngay cả sự thay đổi biểu cảm nhỏ không đáng kể của Vạn Nguyên y cũng nhìn thấy.
Vạn Nguyên nhướng mày, “Đi thôi, đã nói dẫn em đi mua đồ mà.”
Viện này hơi khuất, phải đi khoảng mười phút mới có thể đến tòa nhà bách hóa trên phố. Dù sao Vạn Nguyên cũng ra ngoài đi làm lâu, chỗ ở cũng giống như thuê phòng bên ngoài, hắn biết rõ những đồ đạc cần dùng đến.
Mua một đống vật dụng hằng ngày, khăn mặt, xô chậu, chiếu, màn, không thiếu cái nào. Trong tay Hứa Tấn Vân xách theo túi lớn túi nhỏ, thành thật đi sau lưng Vạn Nguyên.
Sau khi mua đủ đồ, tòa nhà bách hóa cũng đến giờ đóng cửa. Vạn Nguyên ngồi xổm trên đất xếp đồ, miệng lẩm bẩm, “May mà đến sớm, nếu không hôm nay chưa chắc đã mua đủ đồ.”
Đồ nhiều quá, lúc về hai người ngồi xe van, chỉ chớp mắt một cái đã đến đầu ngõ, hai người lại vội vàng chuyển đồ về nhà chủ nhiệm Trần.
Đừng nhìn Vạn Nguyên cẩu thả mà lầm, hắn làm việc rất cẩn thận, đến nhà lại đếm lần nữa, nhiều lần xác định đủ đồ.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, đèn đường cũng đã sáng. Bận rộn một lúc mình đã đói, chắc chắn Hứa Tấn Vân cũng đói rồi, nhưng cậu ấy không than vãn với mình.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Hứa Tấn Vân đang dọn đồ, nghe Vạn Nguyên nói vậy vội vàng đứng lên, “Ăn ở nhà đi, nấu mì là được.”
Hôm nay mua đồ đã tiêu không ít tiền của Vạn Nguyên, giờ ra ngoài ăn Vạn Nguyên vẫn phải trả tiền, Hứa Tấn Vân nghĩ tiết kiệm được chút nào hay chút đó, không chỉ vậy, mình vẫn muốn ở riêng với anh ấy.
“Em đi nấu.” Hứa Tấn Vân không cho Vạn Nguyên cơ hội từ chối, quay người đi vào bếp.
Vạn Nguyên vẫn đang sững sờ tại chỗ, một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu, Hứa Tấn Vân biết nấu mì à? Trong ấn tượng của hắn, đến cả việc nấu nước sôi Hứa Tấn Vân cũng tốt sức, mang theo nghi hoặc này, Vạn Nguyên nhanh chóng đi vào xem.
Ấn tượng ban đầu quá sâu, cho dù sau này thay đổi bao nhiêu thì cũng không thể thay đổi ấn tượng cố định của Vạn Nguyên đối với Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân nấu nước cũng vất vả, là vì hành động không tiện, lúc này y đã đi lại được, tuy rằng tài nấu nướng không giỏi lắm nhưng vẫn có thể nấu mì.
Cơ sở bếp ở thành phố vẫn tiên tiến hơn nông thôn nhiều, chỉ thấy Hứa Tấn Vân thành thạo bật bếp ga, đặt nồi lên nấu nước, lại lấy ra hai bát con, lúc bỏ gia vị còn hỏi khẩu vị của Vạn Nguyên như thật.
“Bỏ ớt không?”
Vạn Nguyên như cha mẹ lần đầu thấy con cái vào bếp, hơi lo lắng nhưng vẫn dằn lại kích động tiến lên giúp đỡ, sợ phá vỡ lòng nhiệt tình và lòng tự trọng của con trẻ, hắn gãi chóp mũi, “Bỏ một ít đi.”
Nước trong nồi sau khi sôi phát ra tiếng ùng ục, Vạn Nguyên muốn nhắc nhở nấu mì được rồi, động tác của Hứa Tấn Vân lại rất nhanh, lấy mì khô từ ngăn tủ bên cạnh ra và rút hai nắm.
Hứa Tấn Vân có thể nắm chắc độ sôi của nước và lượng mì, lúc nhìn sợi mì vừa trắng vừa mềm được múc ra, cuối cùng Vạn Nguyên cũng yên tâm.
“Được đó, bây giờ đã có thể tự nấu mì rồi.”
Thiếu khoản tiền sinh hoạt từ gia đình, lại không có tiền lương dạy học, nguồn thu nhập gần như đã bị chặt đứt, chỉ có thể dựa vào số tiền tiết kiệm trước đó, và tiền trợ cấp của Vạn Nguyên. Hứa Tấn Vân đã học được cách lên kế hoạch cho số tiền ít ỏi trong tay.
“Thử đi.”
Hai người bưng bát đũa ngồi xuống trước bàn cơm nhỏ, Vạn Nguyên khá nể mặt, chưa ăn đã khen, “Trông cũng ra gì đó.”
Dùng đũa trộn mì, váng dầu nhanh chóng nổi lên, mùi thơm đặc trưng của mình rất hấp dẫn, Vạn Nguyên ăn một miếng to, cũng được, ngon hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều. Hắn không nói hai lời, bưng bát bắt đầu ăn.
Vạn Nguyên ăn cơm nhanh, chỉ một hai phút đã ăn xong mì, hắn lau miệng, “Mai anh đến đón em.”
Hứa Tấn Vân đang chậm rãi ăn mì, nghe Vạn Nguyên nói vậy thì dừng tay lại, ngay sau đó ăn tiếp, cũng không ngước mắt lên, khẽ nói: “Anh phải đi à?”
Nói thế nào đây cũng là nhà người khác, nếu mình ngủ lại mà không nói với chủ nhà sẽ không tốt lắm. Với lại đến thăm Hứa Tấn Vân một lần, sức nặng của Hứa Tấn Vân trong lòng mình sẽ nặng hơn, đến khi chia tay sẽ buồn hơn.
“Đây là nhà người ta, chủ nhà cũng không ở đây…”
Hứa Tấn Vân như đã đoán được Vạn Nguyên sẽ lấy cớ này. Vạn Nguyên bận là thật, trốn tránh y cũng là thật, cho nên trước khi Vạn Nguyên đến y đã gọi điện hỏi Trần Viễn Văn có thể cho Vạn Nguyên qua đêm không, Trần Viễn Văn vui vẻ đồng ý.
“Em nói với chú Viễn Văn rồi, chú ấy cho anh qua đêm.” Hứa Tấn Vân lại bổ sung, “Sáng mai sẽ đến trường luôn, anh cất công đi một chuyến phiền lắm.”
Lý do này rất đầy đủ, Vạn Nguyên không có lý từ chối, nhưng hắn không đồng ý ngay, hiển nhiên vẫn do dự.
Hứa Tấn Vân ngước mắt nhìn hắn, “Em biết cửa hàng rất bận, nhưng chúng ta đã lâu không gặp nhau, em rất nhớ anh.”
Anh có nhớ em chút nào không?
“Sau khi đến trường, lúc ra phải chờ thi đại học kết thúc, chúng ta lại có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp nhau.”
Hứa Tấn Vân nói năng khẩn thiết, y đang năn nỉ Vạn Nguyên, trái tim Vạn Nguyên đã thắt lại. Nếu nói không nhớ Hứa Tấn Vân là giả, càng nhớ càng không thể gặp nhau, nhưng người đang ở ngay trước mặt mình, Vạn Nguyên không thể dứt khoát như vậy được.
“Anh vẫn phải đi à?” Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên mềm lòng, y đuổi tận cùng không buông, ép Vạn Nguyên cho y đáp án.
Vạn Nguyên bị ánh mắt “hùng hổ dọa người” của Hứa Tấn Vân làm cho không thể lui được nữa, hắn thỏa hiệp, “Mau ăn đi, ăn xong anh đi rửa bát.”
Nghĩ bụng sáng mai phải đến báo cáo, buổi tối hai người phải đi ngủ sớm, ai dọn nhà thì dọn à, ai chuẩn bị thì chuẩn bị, rồi cũng đến giờ vệ sinh cá nhân đi ngủ.
Hứa Tấn Vân bảo Vạn Nguyên đi tắm trước, “Anh tắm trước đi, em tìm quần áo, khăn mặt và bàn chải đánh răng cho anh.”
Nhà vệ sinh nhà chủ nhiệm Trần xây rất rộng, bên tường còn có cái ghế đẩu, nhìn là biết dùng để ngồi kỳ cọ tắm rửa.
Vạn Nguyên mở ga hóa lỏng, mở van nước, cởi quần áo ra, nước tắm nóng lên, hắn đứng dưới vòi tắm vừa làm ướt tóc thì nhà vệ sinh bị gõ.
“Vạn Nguyên ơi.”
“Hả?” Có lẽ đầu óc Vạn Nguyên bị úng nước rồi, hắn đi thẳng đến mở cửa. Cửa mở ra, Hứa Tấn Vân cầm quần áo và đồ rửa mặt trong tay, hắn trần truồng mắt to trừng mắt nhỏ với người ta.
Cũng không phải chưa thấy bao giờ, cũng không phải da mặt mỏng, Vạn Nguyên không biết mình xấu hổ gì nữaì, lắp bắp như không biết nên nói gì.
Buổi tối vẫn hơi lạnh, trên người Vạn Nguyên toàn nước, gió thổi qua nổi hết da gà. Hứa Tấn Vân đẩy người vào nhà vệ sinh, y cũng chen vào theo, thuận tay đặt đồ lên kệ.
“Em kỳ giúp anh.”
Vạn Nguyên hơi không theo kịp nhịp của Hứa Tấn Vân, kỳ thì kỳ, sao y phải cởi hết chỉ còn cái quần cộc, “Em ở trần kỳ cho anh?”
“Ngồi đó đi.” Hứa Tấn Vân cầm lấy ghế đẩu ở góc tường, “Nếu không cởi trần quần áo sẽ bị ướt.”
Hình như cũng có lý.
Vạn Nguyên đưa lưng về phía Hứa Tấn Vân, ngoan ngoãn ngồi dưới vòi tắm. Hứa Tấn Vân cầm lấy xà phòng ướt nhẹp, xoa xà phòng trong tay tạo bọt rồi bôi lên lưng Vạn Nguyên.
“Anh nói rõ với chú Vạn chưa?” Hứa Tấn Vân đã kìm nén chuyện này trong lòng rất lâu, cuối cùng y cũng có cơ hội nghe Vạn Nguyên nói.
Vạn Nguyên ôm đầu gối, vùi trán lên cánh tay, hắn biết chắc chắn Hứa Tấn Vân sẽ hỏi, không tránh được. Hắn không có gì để giải thích cả.
“Ừ.”
“Chú Vạn nói sao?”
Vạn Nguyên nói giọng ồm ồm, “Còn có thể nói sao, ông ấy còn có thể nhượng bộ đồng ý à?”
Đột nhiên, Vạn Nguyên cảm thấy bả vai bị siết chặt, trước mắt lóe lên, sau lưng đụng phải thứ gì đó. Trước mắt là gương mặt phóng đại của Hứa Tấn Vân, hắn bị Hứa Tấn Vân ấn lên tường.
“Em…” Lời nói mắc trong cổ họng Vạn Nguyên, hắn nhìn thấy đồng tử Hứa Tấn Vân lấp lánh.
“Nếu chú Vạn mãi không đồng ý, anh sẽ chia tay với em đúng không? Anh xem mắt thế nào rồi? Có ai khiến anh và chú Vạn đều hài lòng không?”
Nhìn điệu bộ có thể khóc bất cứ lúc nào của Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên mềm lòng, “Xem mắt chỉ để đối phó với bố anh, có phải em không biết đâu.”
Đây là lời nói thật, Vạn Nguyên chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.
Nghe thấy Vạn Nguyên chính miệng thừa nhận, Hứa Tấn Vân mới hơi yên tâm. Vạn Nguyên hiếu thảo, y sẽ không ép Vạn Nguyên cãi cọ với chú Vạn vì mình, y sẽ không khiến Vạn Nguyên khó xử, y có thể chủ động cho Vạn Nguyên bậc thang.
“Vạn Nguyên, em nghe lời anh thi đại học thật tốt, chú Vạn không đồng ý cũng không sao, chỉ cần anh không chia tay với em là được.”
Vấn đề giữa mình và Hứa Tấn Vân không chỉ là bố không đồng ý.
Vạn Nguyên giơ tay xoa đầu Hứa Tấn Vân, “Anh biết rồi…”
Lúc Hứa Tấn Vân đến gần hắn cũng không từ chối, biết đâu sẽ là lần thân mật cuối cùng, hắn xem như giữ lại kỷ niệm cho riêng mình.
Hết chương 57
Ngay khi Vạn Nguyên đang do dự làm thế nào gọi Hứa Tấn Vân ra thì khóa cửa vang lên một tiếng “két”, cửa nhà mở ra từ bên trong.
“Vạn Nguyên.” Từ lúc biết Vạn Nguyên sẽ đến tìm mình, cứ mỗi phút Hứa Tấn Vân sẽ đi ra xem thử, chỉ sợ không thể nhìn thấy Vạn Nguyên ngay lập tức. Cho dù biết Vạn Nguyên sẽ xuất hiện, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Vạn Nguyên, trên mặt y vẫn nở nụ cười khó kiềm chế, ngay cả bước chân cũng nhanh hơn.
Dáng người cao lớn chặn trước cửa sắt, sự nhiệt tình ập đến gần như bao phủ Vạn Nguyên. Niềm vui của Hứa Tấn Vân có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Vạn Nguyên không thể làm như không thấy, hắn bị cảm xúc của Hứa Tấn Vân lây nhiễm, kiềm chế và lảng tránh những ngày qua có vẻ dư thừa và buồn cười. Phòng tuyến tâm lý hắn xây cho mình đã sụp đổ ngay khoảnh khắc này.
Vạn Nguyên cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, ánh mắt vượt qua đầu vai Hứa Tấn Vân, trong phòng không có tiếng động, “Chỉ có một mình em à? Chủ nhiệm Trần và người nhà của ông ấy không ở đây?”
“Chỉ một mình em, chú Viễn Văn bận rộn công việc, Bình Bình cũng sắp khai giảng rồi, bây giờ chỉ có em ở đây.”
Không phải đối mặt với Trần Bình Bình, không phải đối mặt với Trần Viễn Văn, Vạn Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ rằng Trần Viễn Văn có thể giúp Hứa Tấn Vân đến mức này chắc chắn gửi gắm kỳ vọng vào Hứa Tấn Vân. Hắn mừng thay cho Hứa Tấn Vân đồng thời sinh ra tự ti không giải thích được.
“Sao vậy?” Hứa Tấn Vân để ý từng cử động của Vạn Nguyên, ngay cả sự thay đổi biểu cảm nhỏ không đáng kể của Vạn Nguyên y cũng nhìn thấy.
Vạn Nguyên nhướng mày, “Đi thôi, đã nói dẫn em đi mua đồ mà.”
Viện này hơi khuất, phải đi khoảng mười phút mới có thể đến tòa nhà bách hóa trên phố. Dù sao Vạn Nguyên cũng ra ngoài đi làm lâu, chỗ ở cũng giống như thuê phòng bên ngoài, hắn biết rõ những đồ đạc cần dùng đến.
Mua một đống vật dụng hằng ngày, khăn mặt, xô chậu, chiếu, màn, không thiếu cái nào. Trong tay Hứa Tấn Vân xách theo túi lớn túi nhỏ, thành thật đi sau lưng Vạn Nguyên.
Sau khi mua đủ đồ, tòa nhà bách hóa cũng đến giờ đóng cửa. Vạn Nguyên ngồi xổm trên đất xếp đồ, miệng lẩm bẩm, “May mà đến sớm, nếu không hôm nay chưa chắc đã mua đủ đồ.”
Đồ nhiều quá, lúc về hai người ngồi xe van, chỉ chớp mắt một cái đã đến đầu ngõ, hai người lại vội vàng chuyển đồ về nhà chủ nhiệm Trần.
Đừng nhìn Vạn Nguyên cẩu thả mà lầm, hắn làm việc rất cẩn thận, đến nhà lại đếm lần nữa, nhiều lần xác định đủ đồ.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, đèn đường cũng đã sáng. Bận rộn một lúc mình đã đói, chắc chắn Hứa Tấn Vân cũng đói rồi, nhưng cậu ấy không than vãn với mình.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Hứa Tấn Vân đang dọn đồ, nghe Vạn Nguyên nói vậy vội vàng đứng lên, “Ăn ở nhà đi, nấu mì là được.”
Hôm nay mua đồ đã tiêu không ít tiền của Vạn Nguyên, giờ ra ngoài ăn Vạn Nguyên vẫn phải trả tiền, Hứa Tấn Vân nghĩ tiết kiệm được chút nào hay chút đó, không chỉ vậy, mình vẫn muốn ở riêng với anh ấy.
“Em đi nấu.” Hứa Tấn Vân không cho Vạn Nguyên cơ hội từ chối, quay người đi vào bếp.
Vạn Nguyên vẫn đang sững sờ tại chỗ, một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu, Hứa Tấn Vân biết nấu mì à? Trong ấn tượng của hắn, đến cả việc nấu nước sôi Hứa Tấn Vân cũng tốt sức, mang theo nghi hoặc này, Vạn Nguyên nhanh chóng đi vào xem.
Ấn tượng ban đầu quá sâu, cho dù sau này thay đổi bao nhiêu thì cũng không thể thay đổi ấn tượng cố định của Vạn Nguyên đối với Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân nấu nước cũng vất vả, là vì hành động không tiện, lúc này y đã đi lại được, tuy rằng tài nấu nướng không giỏi lắm nhưng vẫn có thể nấu mì.
Cơ sở bếp ở thành phố vẫn tiên tiến hơn nông thôn nhiều, chỉ thấy Hứa Tấn Vân thành thạo bật bếp ga, đặt nồi lên nấu nước, lại lấy ra hai bát con, lúc bỏ gia vị còn hỏi khẩu vị của Vạn Nguyên như thật.
“Bỏ ớt không?”
Vạn Nguyên như cha mẹ lần đầu thấy con cái vào bếp, hơi lo lắng nhưng vẫn dằn lại kích động tiến lên giúp đỡ, sợ phá vỡ lòng nhiệt tình và lòng tự trọng của con trẻ, hắn gãi chóp mũi, “Bỏ một ít đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nước trong nồi sau khi sôi phát ra tiếng ùng ục, Vạn Nguyên muốn nhắc nhở nấu mì được rồi, động tác của Hứa Tấn Vân lại rất nhanh, lấy mì khô từ ngăn tủ bên cạnh ra và rút hai nắm.
Hứa Tấn Vân có thể nắm chắc độ sôi của nước và lượng mì, lúc nhìn sợi mì vừa trắng vừa mềm được múc ra, cuối cùng Vạn Nguyên cũng yên tâm.
“Được đó, bây giờ đã có thể tự nấu mì rồi.”
Thiếu khoản tiền sinh hoạt từ gia đình, lại không có tiền lương dạy học, nguồn thu nhập gần như đã bị chặt đứt, chỉ có thể dựa vào số tiền tiết kiệm trước đó, và tiền trợ cấp của Vạn Nguyên. Hứa Tấn Vân đã học được cách lên kế hoạch cho số tiền ít ỏi trong tay.
“Thử đi.”
Hai người bưng bát đũa ngồi xuống trước bàn cơm nhỏ, Vạn Nguyên khá nể mặt, chưa ăn đã khen, “Trông cũng ra gì đó.”
Dùng đũa trộn mì, váng dầu nhanh chóng nổi lên, mùi thơm đặc trưng của mình rất hấp dẫn, Vạn Nguyên ăn một miếng to, cũng được, ngon hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều. Hắn không nói hai lời, bưng bát bắt đầu ăn.
Vạn Nguyên ăn cơm nhanh, chỉ một hai phút đã ăn xong mì, hắn lau miệng, “Mai anh đến đón em.”
Hứa Tấn Vân đang chậm rãi ăn mì, nghe Vạn Nguyên nói vậy thì dừng tay lại, ngay sau đó ăn tiếp, cũng không ngước mắt lên, khẽ nói: “Anh phải đi à?”
Nói thế nào đây cũng là nhà người khác, nếu mình ngủ lại mà không nói với chủ nhà sẽ không tốt lắm. Với lại đến thăm Hứa Tấn Vân một lần, sức nặng của Hứa Tấn Vân trong lòng mình sẽ nặng hơn, đến khi chia tay sẽ buồn hơn.
“Đây là nhà người ta, chủ nhà cũng không ở đây…”
Hứa Tấn Vân như đã đoán được Vạn Nguyên sẽ lấy cớ này. Vạn Nguyên bận là thật, trốn tránh y cũng là thật, cho nên trước khi Vạn Nguyên đến y đã gọi điện hỏi Trần Viễn Văn có thể cho Vạn Nguyên qua đêm không, Trần Viễn Văn vui vẻ đồng ý.
“Em nói với chú Viễn Văn rồi, chú ấy cho anh qua đêm.” Hứa Tấn Vân lại bổ sung, “Sáng mai sẽ đến trường luôn, anh cất công đi một chuyến phiền lắm.”
Lý do này rất đầy đủ, Vạn Nguyên không có lý từ chối, nhưng hắn không đồng ý ngay, hiển nhiên vẫn do dự.
Hứa Tấn Vân ngước mắt nhìn hắn, “Em biết cửa hàng rất bận, nhưng chúng ta đã lâu không gặp nhau, em rất nhớ anh.”
Anh có nhớ em chút nào không?
“Sau khi đến trường, lúc ra phải chờ thi đại học kết thúc, chúng ta lại có một khoảng thời gian rất dài không thể gặp nhau.”
Hứa Tấn Vân nói năng khẩn thiết, y đang năn nỉ Vạn Nguyên, trái tim Vạn Nguyên đã thắt lại. Nếu nói không nhớ Hứa Tấn Vân là giả, càng nhớ càng không thể gặp nhau, nhưng người đang ở ngay trước mặt mình, Vạn Nguyên không thể dứt khoát như vậy được.
“Anh vẫn phải đi à?” Hứa Tấn Vân biết Vạn Nguyên mềm lòng, y đuổi tận cùng không buông, ép Vạn Nguyên cho y đáp án.
Vạn Nguyên bị ánh mắt “hùng hổ dọa người” của Hứa Tấn Vân làm cho không thể lui được nữa, hắn thỏa hiệp, “Mau ăn đi, ăn xong anh đi rửa bát.”
Nghĩ bụng sáng mai phải đến báo cáo, buổi tối hai người phải đi ngủ sớm, ai dọn nhà thì dọn à, ai chuẩn bị thì chuẩn bị, rồi cũng đến giờ vệ sinh cá nhân đi ngủ.
Hứa Tấn Vân bảo Vạn Nguyên đi tắm trước, “Anh tắm trước đi, em tìm quần áo, khăn mặt và bàn chải đánh răng cho anh.”
Nhà vệ sinh nhà chủ nhiệm Trần xây rất rộng, bên tường còn có cái ghế đẩu, nhìn là biết dùng để ngồi kỳ cọ tắm rửa.
Vạn Nguyên mở ga hóa lỏng, mở van nước, cởi quần áo ra, nước tắm nóng lên, hắn đứng dưới vòi tắm vừa làm ướt tóc thì nhà vệ sinh bị gõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vạn Nguyên ơi.”
“Hả?” Có lẽ đầu óc Vạn Nguyên bị úng nước rồi, hắn đi thẳng đến mở cửa. Cửa mở ra, Hứa Tấn Vân cầm quần áo và đồ rửa mặt trong tay, hắn trần truồng mắt to trừng mắt nhỏ với người ta.
Cũng không phải chưa thấy bao giờ, cũng không phải da mặt mỏng, Vạn Nguyên không biết mình xấu hổ gì nữaì, lắp bắp như không biết nên nói gì.
Buổi tối vẫn hơi lạnh, trên người Vạn Nguyên toàn nước, gió thổi qua nổi hết da gà. Hứa Tấn Vân đẩy người vào nhà vệ sinh, y cũng chen vào theo, thuận tay đặt đồ lên kệ.
“Em kỳ giúp anh.”
Vạn Nguyên hơi không theo kịp nhịp của Hứa Tấn Vân, kỳ thì kỳ, sao y phải cởi hết chỉ còn cái quần cộc, “Em ở trần kỳ cho anh?”
“Ngồi đó đi.” Hứa Tấn Vân cầm lấy ghế đẩu ở góc tường, “Nếu không cởi trần quần áo sẽ bị ướt.”
Hình như cũng có lý.
Vạn Nguyên đưa lưng về phía Hứa Tấn Vân, ngoan ngoãn ngồi dưới vòi tắm. Hứa Tấn Vân cầm lấy xà phòng ướt nhẹp, xoa xà phòng trong tay tạo bọt rồi bôi lên lưng Vạn Nguyên.
“Anh nói rõ với chú Vạn chưa?” Hứa Tấn Vân đã kìm nén chuyện này trong lòng rất lâu, cuối cùng y cũng có cơ hội nghe Vạn Nguyên nói.
Vạn Nguyên ôm đầu gối, vùi trán lên cánh tay, hắn biết chắc chắn Hứa Tấn Vân sẽ hỏi, không tránh được. Hắn không có gì để giải thích cả.
“Ừ.”
“Chú Vạn nói sao?”
Vạn Nguyên nói giọng ồm ồm, “Còn có thể nói sao, ông ấy còn có thể nhượng bộ đồng ý à?”
Đột nhiên, Vạn Nguyên cảm thấy bả vai bị siết chặt, trước mắt lóe lên, sau lưng đụng phải thứ gì đó. Trước mắt là gương mặt phóng đại của Hứa Tấn Vân, hắn bị Hứa Tấn Vân ấn lên tường.
“Em…” Lời nói mắc trong cổ họng Vạn Nguyên, hắn nhìn thấy đồng tử Hứa Tấn Vân lấp lánh.
“Nếu chú Vạn mãi không đồng ý, anh sẽ chia tay với em đúng không? Anh xem mắt thế nào rồi? Có ai khiến anh và chú Vạn đều hài lòng không?”
Nhìn điệu bộ có thể khóc bất cứ lúc nào của Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên mềm lòng, “Xem mắt chỉ để đối phó với bố anh, có phải em không biết đâu.”
Đây là lời nói thật, Vạn Nguyên chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.
Nghe thấy Vạn Nguyên chính miệng thừa nhận, Hứa Tấn Vân mới hơi yên tâm. Vạn Nguyên hiếu thảo, y sẽ không ép Vạn Nguyên cãi cọ với chú Vạn vì mình, y sẽ không khiến Vạn Nguyên khó xử, y có thể chủ động cho Vạn Nguyên bậc thang.
“Vạn Nguyên, em nghe lời anh thi đại học thật tốt, chú Vạn không đồng ý cũng không sao, chỉ cần anh không chia tay với em là được.”
Vấn đề giữa mình và Hứa Tấn Vân không chỉ là bố không đồng ý.
Vạn Nguyên giơ tay xoa đầu Hứa Tấn Vân, “Anh biết rồi…”
Lúc Hứa Tấn Vân đến gần hắn cũng không từ chối, biết đâu sẽ là lần thân mật cuối cùng, hắn xem như giữ lại kỷ niệm cho riêng mình.
Hết chương 57
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro