Chương 72
2024-11-19 02:54:06
Họ đã bỏ qua giờ cao điểm, hành khách xuống thuyền đã đi hết, xe chờ ở ven đường kiếm khách cũng đi hết, đường phố ban ngày nhộn nhịp giờ chỉ còn lại sự yên tĩnh đen như mực.
Cồn đang ra sức kích thích thần kinh Vạn Nguyên, lúc này Vạn Nguyên đang hưng phấn tột độ, hắn không thể dừng lại dù chỉ một phút, dù không có xe hắn cũng muốn kéo Hứa Tấn Vân đi bộ trong đêm.
Hứa Tấn Vân phàn nàn nhưng chân lại theo sát bước chân Vạn Nguyên, “Rốt cuộc đi đâu?”
Vạn Nguyên vẫn ngậm miệng không trả lời, một mực kéo Hứa Tấn Vân đi về phía trước.
Trong màn đêm ở huyện nhỏ, hai bóng người vội vã đi qua dưới ánh đèn đường, rõ ràng rất vui vẻ.
Không lâu sau, Hứa Tấn Vân được Vạn Nguyên dẫn đến một khoảng đất trống vắng vẻ, khu vực này thậm chí không có đèn, chỉ có thể nhìn thấy đốm sáng li ti từ xa, và hình dáng mơ hồ của người trước mắt.
“Đến đây làm gì?” Hứa Tấn Vân thuận tay đặt vali xuống đất, đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi xuống người Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cũng đặt vali xuống đất, há to miệng thở hổn hển hai hơi, sau khi ổn định cảm xúc mới nói: “Anh nghe người ta nói sau này nơi đây sẽ xây nhà mới, khu dân cư cấp cao đầu tiên trong huyện, giá cả không rẻ. Sau này chúng ta sẽ mua nhà ở đây, cũng gần tòa nhà bách hóa, thuận tiện.”
“Anh nghe ai nói? Anh đừng để người khác lừa!” Mỗi đồng tiền Vạn Nguyên kiếm được đều tràn đầy mồ hôi, Hứa Tấn Vân không nỡ hắn bị lừa.
Má Vạn Nguyên hơi đỏ, gió đêm cũng không thổi tan được vệt đỏ ửng trên mặt hắn. Hứa Tấn Vân ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong gió, lúc này y mới phát hiện Vạn Nguyên uống rượu, chẳng lẽ mượn rượu làm càn với mình.
“Em xem anh là con nít ba tuổi à? Anh xem xem ai dám lừa anh?” Vạn Nguyên chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khoa trương, “Anh có dự định mua nhà lâu rồi, không phải bây giờ mới có. Mua trong thành phố, mua ngoài phố chắc chắn sẽ cần nhiều tiền hơn, nhưng kiếm tiền không phải vì những việc này sao.”
Kiếm tiền là để tiêu tiền, để nâng cao chất lượng cuộc sống, để ăn ở. Hắn và Hứa Tấn Vân cần một mái nhà, một ngôi nhà nhỏ thuộc về hai người.
“Dù sao hai ta cũng phải mua nhà đúng không.”
Bất cứ lúc nào nghe thấy kế hoạch tương lai thuộc về hai người đều khiến trái tim Hứa Tấn Vân căng ra, y muốn dài lâu với Vạn Nguyên, muốn sống hết đời.
“Còn chú Vạn?”
Vạn Nguyên cười nói: “Em còn lo lắng cho bố anh? Vào thành phố chơi mấy ngày còn được, ở thành phố lâu dài chắc chắn bố không quen. Em mời bố đến, bố cũng không đến. Xây lại nhà ở quê, bố sẽ thích ở nhà hơn.”
Không phải Vạn Nguyên có người yêu quên bố, mà là hắn hiểu bố mình. Người già ở trong núi cả đời, rời quê hương ở tuổi này sao ông có thể đồng ý, hơn nữa mộ mẹ vẫn ở quê, bố hắn không nỡ.
“Chúng ta cũng ở nhà lầu…” Đang nói dở, Vạn Nguyên lại nói, “Căn phòng bây giờ không tính, đó là đi thuê, là nhà của người ta. Vẫn là nhà của mình tốt hơn, nếu như tích góp đủ tiền mua nhà trước khi em tốt nghiệp thì tốt rồi, như vậy em về nhà sẽ có nhà mới luôn!”
Vạn Nguyên loạng choạng tiến lên một bước, hình dáng ngôi nhà như thể hiện lên trong đầu hắn, hắn không kìm lòng được muốn chia sẻ với Hứa Tấn Vân, “Mua nhà hai phòng ngủ, một buồng ngủ một phòng sách. Nếu cãi nhau chúng ta sẽ ngủ riêng, bố anh đến cũng có chỗ ở. Mua một cái TV to, phải loại đắt và tốt! Phải mua ghế sofa! Đúng rồi đúng rồi! Mua cái đèn treo sáng lấp lánh như loại chị Dung bán, treo ở phòng khách!”
Vạn Nguyên quay đầu lại, trong con ngươi như đang lóe sáng, hắn nhìn Hứa Tấn Vân, biểu cảm kích động xen lẫn chút gấp gáp, “Không được không được! Lỡ như sau khi em tốt nghiệp tìm được công việc tốt hơn ở bên trường thì sao? Vậy chúng ta cũng có thể đổi chỗ. Nếu có dự định ở lại bên đó em phải báo trước cho anh, để anh có chuẩn bị…”
Lần này đến lượt Hứa Tấn Vân ngắt lời Vạn Nguyên, y nắm chặt cổ tay Vạn Nguyên, “Chưa mua nhà mà, sao lại bắt đầu phiền muộn rồi.”
“Hì hì, dù sao cũng phải tính toán lâu dài chứ, nằm mơ giữa ban ngày một lát cũng tốt.”
Ngón cái Hứa Tấn Vân xoa nhẹ mu bàn tay Vạn Nguyên, Vạn Nguyên ngốc quá, rốt cuộc anh ấy có hiểu không. Đối với mình từ bỏ bất cứ chuyện gì đều không gọi là từ bỏ, vì mình luôn chỉ có một lựa chọn, đó là trong bất cứ trường hợp nào cần đưa ra lựa chọn, y luôn kiên định ưu tiên lựa chọn Vạn Nguyên.
Gì mà công việc tốt hơn, gì mà tương lai, đều không thể sánh được địa vị của Vạn Nguyên trong lòng y.
Tiếp xúc tứ chi có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và sự tồn tại của đối phương, cổ tay Vạn Nguyên bị Hứa Tấn Vân nắm chặt, hắn biết y thực sự đang đứng trước mặt hắn.
“Nói xem nào, chủ nhiệm Trần coi trọng em, giữ em lại ăn cơm, muốn giới thiệu người yêu cho em, có phải là cô cháu gái của chú ấy không. Hai người học cùng trường, ở trường giao tiếp nhiều đúng không? Lần này lại về cùng cô ấy, ở nhà người ta, phụ huynh người ta còn hài lòng về em như thế, bảo sao giữ em lại.”
Vạn Nguyên hỏi hết câu này đến câu kia như súng liên thanh nhưng không hề có cảm giác áp bách, Hứa Tấn Vân chỉ thấy chua lè.
Thảo nào đêm hôm khuya khoắt Vạn Nguyên cứ muốn đến đón mình, ghen rồi? Mình chưa từng nhìn thấy Vạn Nguyên thản nhiên bày tỏ suy nghĩ như thế, chỉ uống chút rượu đã khiến Vạn Nguyên nói ra lời trong lòng.
“Anh ghen à?” Hứa Tấn Vân vuốt tóc rối trên trái Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cười khan một tiếng, ngoài mạnh trong yếu đáp: “Hả, ghen? Anh có phải con nít đâu…”
Hứa Tấn Vân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, ra hiệu cho Vạn Nguyên nói tiếp. Vạn Nguyên có phần không cậy mạnh được nữa, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.
“Anh nói gì? Chủ nhiệm Trần rất xem trọng em, cho dù em…”
“Anh đến đón em, nhớ em rồi đúng không?”
Vạn Nguyên vẫn muốn giảo biện, vẫn muốn tiếp tục “Xuyên tạc” nguyên nhân Hứa Tấn Vân không về nhà đúng giờ. Nhưng Hứa Tấn Vân nhướng mày lên với hắn, thôi, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng, đáng lẽ ban ngày đến, đã nói anh đến bến tàu đón em. Em thì hay rồi, được người ta giữ lại ăn cơm, buổi tối cũng không cho anh đi đón, anh nhớ cả ngày đấy, anh nói cho em biết!”
Vạn Nguyên càng nói càng giương nanh múa vuốt, nụ cười trên mặt Hứa Tấn Vân càng rõ hơn, y nắm chặt hai tay không an phận của Vạn Nguyên.
“Lần sau nhớ em cứ nói thẳng, chắc chắn em sẽ trực tiếp từ chối chú Viễn Văn.”
“Đừng!” Vạn Nguyên chỉ phàn nàn trước mặt Hứa Tấn Vân, Trần Viễn Văn là bề trên thì chớ, còn giúp Hứa Tấn Vân nhiều việc, đâu có lý lẽ từ chối, “Trêu em thôi, nên đi vẫn phải đi.”
Hứa Tấn Vân hỏi ngược lại, “Câu nào là trêu em, câu anh nhớ em à?”
Vạn Nguyên sững sờ một lát, chợt phản ứng lại, tên nhóc này cũng dám cố tình bớt lông tìm vết trêu mình. Lời ngon ngọt không nói hai lần, Vạn Nguyên xách vali bên chân đi.
Vừa rồi nói nhớ mình, giờ tỉnh rượu da mặt lại mỏng rồi.
Hứa Tấn Vân cũng nhanh chóng xách vali lên đi theo, Vạn Nguyên đi rất nhanh, đi mãi đến ven đường có đèn đường y mới đuổi kịp hắn.
“Vạn Nguyên, chờ em với.”
Gió đêm cuốn theo hòn đá trên mặt đất, con đường này vắng vẻ hơn bến tàu nhiều, hai người đứng ở ven đường trò chuyện câu được câu chăng.
“Đợi mấy hôm nay xong việc chúng ta sẽ về nhà.” Vạn Nguyên dừng lại, “Nếu bố anh không cho em vào nhà, anh đi cùng em đến chỗ chị gái ở mấy đêm.”
Hứa Tấn Vân không lo lắng chuyện này, vì Vạn Nguyên y cam tâm tình nguyện, “Em mua ít đồ cho chú Vạn và cháu ngoại, xem như quà lễ tết.”
“Không mua cho anh?”
Hứa Tấn Vân vỗ túi, “Tiền tích góp trong học kỳ này cho anh hết.”
Vừa rồi còn khiến người ta hận, giờ có kinh nghiệm rồi, Vạn Nguyên cảm thấy mình không nên thân, chỉ có chút ơn huệ này đã quyết một lòng với Hứa Tấn Vân.
Hai người đứng một lúc lâu, gió lạnh luồn vào cổ áo khiến người ta rùng mình, lúc này mới phát hiện không có xe, con đường này vắng vẻ hơn bến tàu, hơn nửa đêm xe ở đâu ra.
“Không có xe.”
Vạn Nguyên gãi mũi, là hắn một hai muốn kéo Hứa Tấn Vân đến.
Hứa Tấn Vân là “người bị hại” đưa ra yêu cầu của mình, “Lâu lắm rồi anh không cõng em, đúng lúc cõng em về.”
Còn có hai vali đấy, chỉ toàn hành người.
Vạn Nguyên cong đầu gối, nửa ngồi trước mặt Hứa Tấn Vân, “Lên đi.”
Hứa Tấn Vân không như trước kia, nằm sấp trên lưng Vạn Nguyên, sức nặng kia rất thật, Vạn Nguyên dừng một lát mới cõng người qua đường.
“Nặng quá, trước kia không nặng thế này.”
Hứa Tấn Vân ghé vào tai Vạn Nguyên, “Tiền anh tiêu cho em không phí.”
Vạn Nguyên bị hắn chọc cười, suýt nữa cười đau sốc hông, cắn răng mới cõng người đến bên kia đường. Sau khi để xuống lại quay lại lấy hai vali.
Lúc xách vali chạy về phía Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân đi ra giữa đường chờ hắn, một tay nhận vali, một tay kéo tay hắn lại.
“Với cách cõng của anh đêm nay hai chúng ta chắc chắn không về được, để em tự đi thôi.” Y đi cùng Vạn Nguyên, còn có thể nắm tay Vạn Nguyên, dù sao bây giờ không có ai, y có thể nắm thỏa thích.
Hết chương 72
Cồn đang ra sức kích thích thần kinh Vạn Nguyên, lúc này Vạn Nguyên đang hưng phấn tột độ, hắn không thể dừng lại dù chỉ một phút, dù không có xe hắn cũng muốn kéo Hứa Tấn Vân đi bộ trong đêm.
Hứa Tấn Vân phàn nàn nhưng chân lại theo sát bước chân Vạn Nguyên, “Rốt cuộc đi đâu?”
Vạn Nguyên vẫn ngậm miệng không trả lời, một mực kéo Hứa Tấn Vân đi về phía trước.
Trong màn đêm ở huyện nhỏ, hai bóng người vội vã đi qua dưới ánh đèn đường, rõ ràng rất vui vẻ.
Không lâu sau, Hứa Tấn Vân được Vạn Nguyên dẫn đến một khoảng đất trống vắng vẻ, khu vực này thậm chí không có đèn, chỉ có thể nhìn thấy đốm sáng li ti từ xa, và hình dáng mơ hồ của người trước mắt.
“Đến đây làm gì?” Hứa Tấn Vân thuận tay đặt vali xuống đất, đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi xuống người Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cũng đặt vali xuống đất, há to miệng thở hổn hển hai hơi, sau khi ổn định cảm xúc mới nói: “Anh nghe người ta nói sau này nơi đây sẽ xây nhà mới, khu dân cư cấp cao đầu tiên trong huyện, giá cả không rẻ. Sau này chúng ta sẽ mua nhà ở đây, cũng gần tòa nhà bách hóa, thuận tiện.”
“Anh nghe ai nói? Anh đừng để người khác lừa!” Mỗi đồng tiền Vạn Nguyên kiếm được đều tràn đầy mồ hôi, Hứa Tấn Vân không nỡ hắn bị lừa.
Má Vạn Nguyên hơi đỏ, gió đêm cũng không thổi tan được vệt đỏ ửng trên mặt hắn. Hứa Tấn Vân ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong gió, lúc này y mới phát hiện Vạn Nguyên uống rượu, chẳng lẽ mượn rượu làm càn với mình.
“Em xem anh là con nít ba tuổi à? Anh xem xem ai dám lừa anh?” Vạn Nguyên chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khoa trương, “Anh có dự định mua nhà lâu rồi, không phải bây giờ mới có. Mua trong thành phố, mua ngoài phố chắc chắn sẽ cần nhiều tiền hơn, nhưng kiếm tiền không phải vì những việc này sao.”
Kiếm tiền là để tiêu tiền, để nâng cao chất lượng cuộc sống, để ăn ở. Hắn và Hứa Tấn Vân cần một mái nhà, một ngôi nhà nhỏ thuộc về hai người.
“Dù sao hai ta cũng phải mua nhà đúng không.”
Bất cứ lúc nào nghe thấy kế hoạch tương lai thuộc về hai người đều khiến trái tim Hứa Tấn Vân căng ra, y muốn dài lâu với Vạn Nguyên, muốn sống hết đời.
“Còn chú Vạn?”
Vạn Nguyên cười nói: “Em còn lo lắng cho bố anh? Vào thành phố chơi mấy ngày còn được, ở thành phố lâu dài chắc chắn bố không quen. Em mời bố đến, bố cũng không đến. Xây lại nhà ở quê, bố sẽ thích ở nhà hơn.”
Không phải Vạn Nguyên có người yêu quên bố, mà là hắn hiểu bố mình. Người già ở trong núi cả đời, rời quê hương ở tuổi này sao ông có thể đồng ý, hơn nữa mộ mẹ vẫn ở quê, bố hắn không nỡ.
“Chúng ta cũng ở nhà lầu…” Đang nói dở, Vạn Nguyên lại nói, “Căn phòng bây giờ không tính, đó là đi thuê, là nhà của người ta. Vẫn là nhà của mình tốt hơn, nếu như tích góp đủ tiền mua nhà trước khi em tốt nghiệp thì tốt rồi, như vậy em về nhà sẽ có nhà mới luôn!”
Vạn Nguyên loạng choạng tiến lên một bước, hình dáng ngôi nhà như thể hiện lên trong đầu hắn, hắn không kìm lòng được muốn chia sẻ với Hứa Tấn Vân, “Mua nhà hai phòng ngủ, một buồng ngủ một phòng sách. Nếu cãi nhau chúng ta sẽ ngủ riêng, bố anh đến cũng có chỗ ở. Mua một cái TV to, phải loại đắt và tốt! Phải mua ghế sofa! Đúng rồi đúng rồi! Mua cái đèn treo sáng lấp lánh như loại chị Dung bán, treo ở phòng khách!”
Vạn Nguyên quay đầu lại, trong con ngươi như đang lóe sáng, hắn nhìn Hứa Tấn Vân, biểu cảm kích động xen lẫn chút gấp gáp, “Không được không được! Lỡ như sau khi em tốt nghiệp tìm được công việc tốt hơn ở bên trường thì sao? Vậy chúng ta cũng có thể đổi chỗ. Nếu có dự định ở lại bên đó em phải báo trước cho anh, để anh có chuẩn bị…”
Lần này đến lượt Hứa Tấn Vân ngắt lời Vạn Nguyên, y nắm chặt cổ tay Vạn Nguyên, “Chưa mua nhà mà, sao lại bắt đầu phiền muộn rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hì hì, dù sao cũng phải tính toán lâu dài chứ, nằm mơ giữa ban ngày một lát cũng tốt.”
Ngón cái Hứa Tấn Vân xoa nhẹ mu bàn tay Vạn Nguyên, Vạn Nguyên ngốc quá, rốt cuộc anh ấy có hiểu không. Đối với mình từ bỏ bất cứ chuyện gì đều không gọi là từ bỏ, vì mình luôn chỉ có một lựa chọn, đó là trong bất cứ trường hợp nào cần đưa ra lựa chọn, y luôn kiên định ưu tiên lựa chọn Vạn Nguyên.
Gì mà công việc tốt hơn, gì mà tương lai, đều không thể sánh được địa vị của Vạn Nguyên trong lòng y.
Tiếp xúc tứ chi có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và sự tồn tại của đối phương, cổ tay Vạn Nguyên bị Hứa Tấn Vân nắm chặt, hắn biết y thực sự đang đứng trước mặt hắn.
“Nói xem nào, chủ nhiệm Trần coi trọng em, giữ em lại ăn cơm, muốn giới thiệu người yêu cho em, có phải là cô cháu gái của chú ấy không. Hai người học cùng trường, ở trường giao tiếp nhiều đúng không? Lần này lại về cùng cô ấy, ở nhà người ta, phụ huynh người ta còn hài lòng về em như thế, bảo sao giữ em lại.”
Vạn Nguyên hỏi hết câu này đến câu kia như súng liên thanh nhưng không hề có cảm giác áp bách, Hứa Tấn Vân chỉ thấy chua lè.
Thảo nào đêm hôm khuya khoắt Vạn Nguyên cứ muốn đến đón mình, ghen rồi? Mình chưa từng nhìn thấy Vạn Nguyên thản nhiên bày tỏ suy nghĩ như thế, chỉ uống chút rượu đã khiến Vạn Nguyên nói ra lời trong lòng.
“Anh ghen à?” Hứa Tấn Vân vuốt tóc rối trên trái Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên cười khan một tiếng, ngoài mạnh trong yếu đáp: “Hả, ghen? Anh có phải con nít đâu…”
Hứa Tấn Vân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, ra hiệu cho Vạn Nguyên nói tiếp. Vạn Nguyên có phần không cậy mạnh được nữa, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.
“Anh nói gì? Chủ nhiệm Trần rất xem trọng em, cho dù em…”
“Anh đến đón em, nhớ em rồi đúng không?”
Vạn Nguyên vẫn muốn giảo biện, vẫn muốn tiếp tục “Xuyên tạc” nguyên nhân Hứa Tấn Vân không về nhà đúng giờ. Nhưng Hứa Tấn Vân nhướng mày lên với hắn, thôi, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng, đáng lẽ ban ngày đến, đã nói anh đến bến tàu đón em. Em thì hay rồi, được người ta giữ lại ăn cơm, buổi tối cũng không cho anh đi đón, anh nhớ cả ngày đấy, anh nói cho em biết!”
Vạn Nguyên càng nói càng giương nanh múa vuốt, nụ cười trên mặt Hứa Tấn Vân càng rõ hơn, y nắm chặt hai tay không an phận của Vạn Nguyên.
“Lần sau nhớ em cứ nói thẳng, chắc chắn em sẽ trực tiếp từ chối chú Viễn Văn.”
“Đừng!” Vạn Nguyên chỉ phàn nàn trước mặt Hứa Tấn Vân, Trần Viễn Văn là bề trên thì chớ, còn giúp Hứa Tấn Vân nhiều việc, đâu có lý lẽ từ chối, “Trêu em thôi, nên đi vẫn phải đi.”
Hứa Tấn Vân hỏi ngược lại, “Câu nào là trêu em, câu anh nhớ em à?”
Vạn Nguyên sững sờ một lát, chợt phản ứng lại, tên nhóc này cũng dám cố tình bớt lông tìm vết trêu mình. Lời ngon ngọt không nói hai lần, Vạn Nguyên xách vali bên chân đi.
Vừa rồi nói nhớ mình, giờ tỉnh rượu da mặt lại mỏng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tấn Vân cũng nhanh chóng xách vali lên đi theo, Vạn Nguyên đi rất nhanh, đi mãi đến ven đường có đèn đường y mới đuổi kịp hắn.
“Vạn Nguyên, chờ em với.”
Gió đêm cuốn theo hòn đá trên mặt đất, con đường này vắng vẻ hơn bến tàu nhiều, hai người đứng ở ven đường trò chuyện câu được câu chăng.
“Đợi mấy hôm nay xong việc chúng ta sẽ về nhà.” Vạn Nguyên dừng lại, “Nếu bố anh không cho em vào nhà, anh đi cùng em đến chỗ chị gái ở mấy đêm.”
Hứa Tấn Vân không lo lắng chuyện này, vì Vạn Nguyên y cam tâm tình nguyện, “Em mua ít đồ cho chú Vạn và cháu ngoại, xem như quà lễ tết.”
“Không mua cho anh?”
Hứa Tấn Vân vỗ túi, “Tiền tích góp trong học kỳ này cho anh hết.”
Vừa rồi còn khiến người ta hận, giờ có kinh nghiệm rồi, Vạn Nguyên cảm thấy mình không nên thân, chỉ có chút ơn huệ này đã quyết một lòng với Hứa Tấn Vân.
Hai người đứng một lúc lâu, gió lạnh luồn vào cổ áo khiến người ta rùng mình, lúc này mới phát hiện không có xe, con đường này vắng vẻ hơn bến tàu, hơn nửa đêm xe ở đâu ra.
“Không có xe.”
Vạn Nguyên gãi mũi, là hắn một hai muốn kéo Hứa Tấn Vân đến.
Hứa Tấn Vân là “người bị hại” đưa ra yêu cầu của mình, “Lâu lắm rồi anh không cõng em, đúng lúc cõng em về.”
Còn có hai vali đấy, chỉ toàn hành người.
Vạn Nguyên cong đầu gối, nửa ngồi trước mặt Hứa Tấn Vân, “Lên đi.”
Hứa Tấn Vân không như trước kia, nằm sấp trên lưng Vạn Nguyên, sức nặng kia rất thật, Vạn Nguyên dừng một lát mới cõng người qua đường.
“Nặng quá, trước kia không nặng thế này.”
Hứa Tấn Vân ghé vào tai Vạn Nguyên, “Tiền anh tiêu cho em không phí.”
Vạn Nguyên bị hắn chọc cười, suýt nữa cười đau sốc hông, cắn răng mới cõng người đến bên kia đường. Sau khi để xuống lại quay lại lấy hai vali.
Lúc xách vali chạy về phía Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân đi ra giữa đường chờ hắn, một tay nhận vali, một tay kéo tay hắn lại.
“Với cách cõng của anh đêm nay hai chúng ta chắc chắn không về được, để em tự đi thôi.” Y đi cùng Vạn Nguyên, còn có thể nắm tay Vạn Nguyên, dù sao bây giờ không có ai, y có thể nắm thỏa thích.
Hết chương 72
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro