Ngoại truyện 3
2024-11-19 02:54:06
Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung đều có ý tưởng phát triển trong thành phố, nhưng Vạn Nguyên luôn không yên tâm về bố hắn và bà nội. Mấy năm trước sửa lại nhà, sức khỏe bà nội vẫn khỏe mạnh, hắn lại một lần nữa đề cập đến việc họ theo hắn vào thành phố nhưng bố vẫn từ chối.
“Con đừng nhìn sức khỏe bà con vẫn tốt, người già rồi, đi đường xa không phải chuyện dễ dàng, bố ở quê rất ổn.” Quê nhà phải có người già trông coi, con cháu ở bên ngoài mới đi được lâu dài, “Với lại mộ mẹ con vẫn ở quê, chúng ta cũng không thể đi hết bỏ mặc mình bà ấy ở đây.”
Hai năm qua Vạn Phúc An cũng không đề cập đến việc bảo Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân chia tay. Ban đầu ông nghĩ Hứa Tấn Vân lên đại học, có sự chênh lệch thân phận, hai người sẽ chia tay, sau này lại nghĩ Hứa Tấn Vân làm việc trong thành phố, hai người cách quá xa sẽ tự nhiên cắt đứt. Cho đến bây giờ ông không mong đợi hai người chia tay nữa. Lúc thì quan tâm chuyện của hai người bị người ta biết sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hứa Tấn Vân, lúc lại lo lắng tình cảm của hai người sẽ bị hao mòn theo thời gian.
Con người càng lớn tuổi càng muốn yên ổn.
Mấy năm trước, Trương Tuần bị gọi về thành phố, Vạn Linh cũng hoàn toàn rời khỏi ngọn núi này.
“Bố biết con luôn ở lại huyện vì bố và bà nội. Con nhìn bây giờ đi, nhà sửa rồi, số tiền con gửi về nhà không cần bố con làm ruộng nuôi sống bản thân nữa. Bố và bà con ở đây cũng hưởng phúc. Bố lớn tuổi rồi, con thì khác, con người thường đến chỗ cao, không giúp được con cũng không thể cản trở con. Đi đi, muốn đến thành phố thì đến.” Mấy năm nay ông Vạn cũng hiểu ra một đạo lý, khi con cái đến một độ tuổi nhất định thì cha mẹ phải buông tay.
Vạn Nguyên nghe xong trong lòng rất khó chịu, lựa chọn cuộc sống của mình hình như đang phụ sự chờ mong của bố.
Vạn Phúc An như thể nhìn ra Vạn Nguyên đang nghĩ gì, ông vỗ bả vai Vạn Nguyên, “Con phải trông chừng thằng nhóc họ Hứa kia, trong xưởng nhiều thanh niên, với cái mã trêu hoa ghẹo nguyệt của nó, dù nó không có ý kia khó tránh khỏi người khác sẽ có. Con nói xem vất vả chờ đến khi nó tốt nghiệp, lại tìm việc, cũng không thể cho người khác được lợi.”
Vạn Nguyên kinh ngạc nhìn bố hắn, thấy bố hắn tỏ vẻ nghiêm túc, hắn không nhịn được bật cười.
Muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp lên thành phố không phải một chuyện dễ dàng, người ta ở trong giới kinh doanh bao nhiêu năm rồi, Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung vẫn là “người ngoài”, muốn hòa nhập với họ không phải chuyện dễ.
Cho nên chưa phải chuyện chắc chắn, Vạn Nguyên không muốn cho Hứa Tấn Vân hy vọng trước.
Tối nay hai người cũng gọi điện thoại như ngày thường, xưởng của Hứa Tấn Vân đã phân nhà ở, việc đầu tiên sau khi chuyển vào nhà mới là Vạn Nguyên lắp điện thoại bàn cho Hứa Tấn Vân.
Điện thoại bàn không rẻ, để hai người có thể gọi điện thoại, Vạn Nguyên cũng bỏ hết vốn liếng.
“Hai ngày sau anh vào thành phố, tiện thể đi thăm em.” Lần này Vạn Nguyên vào thành phố cùng Sầm Yên Dung, vì có khu thương mại mới đang tuyển thương nhân, họ muốn đi xem thử, nếu bàn bạc được sẽ ký hợp đồng, dần dần chuyển việc kinh doanh vào thành phố.
Tiếc là thời gian không khéo, Hứa Tấn Vân phải đại diện cho nhà máy đến nhà máy hóa chất ở tỉnh S học, nói ít cũng phải một tuần.
Dù sao mình vào thành phố cũng có việc cần làm, Vạn Nguyên cũng muốn sau khi chắc chắn mọi chuyện mới nói cho Hứa Tấn Vân, tránh cho Hứa Tấn Vân mừng hụt.
“Học thì cứ cố gắng học, mấy ngày thôi mà, lâu lắm rồi em cũng chưa về thăm trường, đúng lúc nhân cơ hội này đến thăm. Còn bạn học của em nữa, hiếm khi có cơ hội gặp nhau.” Vạn Nguyên sợ Hứa Tấn Vân vẫn giữ cái nết như trước, “Lần này gặp bạn học đừng keo kiệt nữa, ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu tiền.”
Hứa Tấn Vân cười một tiếng, “Đi học anh tưởng là đi du lịch à, làm gì có thời gian làm việc khác.”
Thời gian lần này thực sự không khéo, khi Vạn Nguyên lên thành phố Hứa Tấn Vân đã theo mấy đồng nghiệp trong xưởng đi tàu đến tỉnh S, hắn không kịp đi tiễn Hứa Tấn Vân.
Cũng tốt, Vạn Nguyên nghĩ thầm, bớt được nhiều việc, Hứa Tấn Vân không ở thành phố, mình cũng không cần suốt ngày nghĩ đến việc đi tìm cậu ấy, để khỏi phân tâm.
Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung đều rất hài lòng về vị trí của khu thương mại mới, sau khi tiến hành một loạt so sánh tổng hợp và bàn bạc xong xuôi giá cả thì vui vẻ ký hợp đồng. Mọi thứ tiến triển rất suôn sẻ đến mức Hứa Tấn Vân vẫn chưa quay về.
Lúc bận việc vẫn không cảm giác thời gian trôi qua chậm, mọi việc đã sẵn sàng, muốn chia sẻ với ai đó, nhưng khi người đó không ở bên, từng giây từng phút đều là giày vò.
Tối hôm đó Vạn Nguyên về đến nhà đã lập tức gọi vào điện thoại khách sạn, mấy ngày qua bận rộn, hai người cũng không nói chuyện điện thoại mấy, trên cơ bản đều là chúc ngủ ngon rồi vội vàng cúp máy.
Điện thoại mới đổ chuông hai tiếng đã được bắt máy, Vạn Nguyên lên tiếng hỏi: “Học hành sao rồi?”
Đầu kia điện thoại kêu khẽ một tiếng, giọng mũi của Hứa Tấn Vân hơi nặng, “Tốt lắm, một hai hôm nữa là về.”
Nghe giọng Hứa Tấn Vân không giống ngày thường, nếu Vạn Nguyên không nghe nhầm hẳn là Hứa Tấn Vân uống rượu, hắn hơi bất ngờ, “Em uống rượu?”
“Ừm…” Hứa Tấn Vân kéo dài giọng, theo yêu cầu của Vạn Nguyên, y ăn cơm tối cùng mấy người bạn ở lại nhà máy hóa chất tỉnh S, “Gặp mấy người bạn, uống một chút.”
Tửu lượng của Hứa Tấn Vân không tốt lắm, ngang ngửa Vạn Nguyên, cho dù một chút xíu cũng dễ say.
Hồi còn đi học, Hứa Tấn Vân có thành tích chuyên ngành tốt nhất lại tình nguyện đến nhà máy hóa chất ở quê làm việc, thực sự khiến những bạn học này bội phục.
Hứa Tấn Vân biết mình không vĩ đại đến vậy, y cùng lắm là vì suy nghĩ trong lòng mình, chó ngáp phải ruồi thôi.
“Nhà máy hóa chất bên này lớn hơn bên chúng ta.” Hứa Tấn Vân đơn giản chỉ muốn bày tỏ, nhà máy của họ có nhiều không gian phát triển hơn, nếu y đã tới đó thì phải học nhiều công nghệ mang về, y không vĩ đại nhưng ở chức vụ nào thì phải làm tròn nghĩa vụ đó.
Song người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Vạn Nguyên cẩu thả với những chuyện khác lại vô cùng nhạy cảm với Hứa Tấn Vân.
Quy mô nhà máy càng lớn đồng nghĩa với việc triển vọng nghề nghiệp càng tốt, hắn sợ Hứa Tấn Vân hối hận, tin tức tốt đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt vào.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, sau khi uống rượu tiếng hít thở của Hứa Tấn Vân nặng hơn ngày thường, y không để ý đến sự im lặng của Vạn Nguyên, phối hợp lên tiếng.
“Anh biết em ở đâu không?”
Vạn Nguyên hơi không yên tâm, hỏi lại theo lời y, “Ở đâu?”
“Là nhà nghỉ gần trường em mà trước kia anh đến thăm em, còn là căn phòng lúc trước anh thường ở, không ngờ nhà nghỉ này vẫn còn, nhưng đã được tân trang lại.” Trước kia Hứa Tấn Vân chỉ muốn nói chuyện với Vạn Nguyên, nhưng hai người không có cơ hội trò chuyện, cũng không có thời gian nhớ nhau làm gì có thời gian nói chuyện khác.
Trở lại chốn cũ khó tránh khỏi sẽ “nhìn vật nhớ người”, nhìn thấy bồn tắm quen thuộc kia nhưng người tắm cùng mình lúc này lại không ở bên.
Vạn Nguyên vẫn đắm chìm trong u buồn do mình tưởng tượng, không cùng suy nghĩ với Hứa Tấn Vân, “Hả? À?”
“Thật ra chỗ ở do nhà máy sắp xếp là ký túc xá của nhà máy hóa chất.”
“Hả? À!” Vạn Nguyên hoàn toàn định thần lại, có nghĩa là Hứa Tấn Vân phải tự chi trả phí ăn ở, không phải Vạn Nguyên tiếc tiền, mà là người vắt cổ chày ra nước như Hứa Tấn Vân lại có thể sẵn sàng tự bỏ tiền, đây thực sự là mặt trời mọc đằng Tây sao.
Hứa Tấn Vân thong thả giải thích, “Em còn nhớ, trước đây mỗi lần anh đến thăm em đều ở nhà nghỉ này, buổi trưa chờ em trên đường đến nhà ăn, chờ được em sẽ quay về ký túc xá với em trước, bỏ đồ mang từ nhà đến vào ký túc xá mới dẫn ra ngoài trường ăn cơm. Đến tối hai chúng ta cùng về nhà nghỉ, lâu rồi không đến nên em muốn đến xem thử.”
Không biết tại sao, Vạn Nguyên nghe ra được sự mập mờ trong giọng nói của Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân lại đột nhiên hỏi, “Vạn Nguyên, anh có nhớ em không?”
Tại sao lại cố tình đến nhà nghỉ này, còn không phải vì mình và Vạn Nguyên từng ở đây, hơn nữa không chỉ một lần.
Có lẽ lúc đó thời gian hai người ở chung thì ít xa nhau thì nhiều, thời gian gặp nhau quá ngắn, hoặc là nơi này đất khách quê người, không có nhiều kiêng kỵ, Vạn Nguyên sẽ vô cùng phối hợp và nhiệt tình.
Giờ mà vẫn không nghe rõ Hứa Tấn Vân nói bóng gió thì những ăn ý hai người trau dồi mấy năm qua uổng phí rồi, Vạn Nguyên chửi mẹ trong lòng, lo lắng vô ích.
“Anh có một tin tốt em có nghe không?”
Hứa Tấn Vân hơi bất mãn, “Anh chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Em muốn nghe tin tốt của anh hay muốn nghe anh trả lời câu hỏi của em?”
Hứa Tấn Vân dừng một lát, giữ vững tinh thần ép mình đưa ra phán đoán chính xác. Dù sao tiềm thức đang nói cho y biết nếu chọn sai y chắc chắn sẽ hối hận.
Một lát sau, cuối cùng y vẫn thỏa hiệp, “Tin tốt.”
Vạn Nguyên đắc ý nhướng mày ở nơi Hứa Tấn Vân không nhìn thấy, kể đơn giản việc mình làm mấy ngày qua cho Hứa Tấn Vân. Nói một cách đơn giản không lâu sau việc kinh doanh của cửa hàng quần áo có thể chuyển lên thành phố, hai người họ không cần chạy hai nơi nữa.
“Thật không Vạn Nguyên? Vậy chú Vạn và bà thì sao?”
Vạn Nguyên không ngờ Hứa Tấn Vân vẫn nghĩ đến người nhà giúp hắn, “Bố anh bảo anh đến tìm em.”
“Thật không Vạn Nguyên?” Hứa Tấn Vân kích động hỏi lại lần nữa, lần này giọng y rõ ràng nghẹn ngào.
Lúc này rượu có tác dụng rất mạnh, Hứa Tấn Vân cảm thấy mắt mũi y cay xè, y vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó mình và Vạn Nguyên sẽ yên ổn ở bên nhau, nhưng không ngờ ngày đó đến đột ngột như vậy. Vạn Nguyên giấu y kỹ quá, không để lọt chút tin tức nào.
Câu hỏi vừa rồi hình như không cần Vạn Nguyên trả lời nữa, Vạn Nguyên đang tự nói ra đáp án, anh ấy nhớ, rất rất nhớ.
“Con đừng nhìn sức khỏe bà con vẫn tốt, người già rồi, đi đường xa không phải chuyện dễ dàng, bố ở quê rất ổn.” Quê nhà phải có người già trông coi, con cháu ở bên ngoài mới đi được lâu dài, “Với lại mộ mẹ con vẫn ở quê, chúng ta cũng không thể đi hết bỏ mặc mình bà ấy ở đây.”
Hai năm qua Vạn Phúc An cũng không đề cập đến việc bảo Vạn Nguyên và Hứa Tấn Vân chia tay. Ban đầu ông nghĩ Hứa Tấn Vân lên đại học, có sự chênh lệch thân phận, hai người sẽ chia tay, sau này lại nghĩ Hứa Tấn Vân làm việc trong thành phố, hai người cách quá xa sẽ tự nhiên cắt đứt. Cho đến bây giờ ông không mong đợi hai người chia tay nữa. Lúc thì quan tâm chuyện của hai người bị người ta biết sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hứa Tấn Vân, lúc lại lo lắng tình cảm của hai người sẽ bị hao mòn theo thời gian.
Con người càng lớn tuổi càng muốn yên ổn.
Mấy năm trước, Trương Tuần bị gọi về thành phố, Vạn Linh cũng hoàn toàn rời khỏi ngọn núi này.
“Bố biết con luôn ở lại huyện vì bố và bà nội. Con nhìn bây giờ đi, nhà sửa rồi, số tiền con gửi về nhà không cần bố con làm ruộng nuôi sống bản thân nữa. Bố và bà con ở đây cũng hưởng phúc. Bố lớn tuổi rồi, con thì khác, con người thường đến chỗ cao, không giúp được con cũng không thể cản trở con. Đi đi, muốn đến thành phố thì đến.” Mấy năm nay ông Vạn cũng hiểu ra một đạo lý, khi con cái đến một độ tuổi nhất định thì cha mẹ phải buông tay.
Vạn Nguyên nghe xong trong lòng rất khó chịu, lựa chọn cuộc sống của mình hình như đang phụ sự chờ mong của bố.
Vạn Phúc An như thể nhìn ra Vạn Nguyên đang nghĩ gì, ông vỗ bả vai Vạn Nguyên, “Con phải trông chừng thằng nhóc họ Hứa kia, trong xưởng nhiều thanh niên, với cái mã trêu hoa ghẹo nguyệt của nó, dù nó không có ý kia khó tránh khỏi người khác sẽ có. Con nói xem vất vả chờ đến khi nó tốt nghiệp, lại tìm việc, cũng không thể cho người khác được lợi.”
Vạn Nguyên kinh ngạc nhìn bố hắn, thấy bố hắn tỏ vẻ nghiêm túc, hắn không nhịn được bật cười.
Muốn chuyển trọng tâm sự nghiệp lên thành phố không phải một chuyện dễ dàng, người ta ở trong giới kinh doanh bao nhiêu năm rồi, Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung vẫn là “người ngoài”, muốn hòa nhập với họ không phải chuyện dễ.
Cho nên chưa phải chuyện chắc chắn, Vạn Nguyên không muốn cho Hứa Tấn Vân hy vọng trước.
Tối nay hai người cũng gọi điện thoại như ngày thường, xưởng của Hứa Tấn Vân đã phân nhà ở, việc đầu tiên sau khi chuyển vào nhà mới là Vạn Nguyên lắp điện thoại bàn cho Hứa Tấn Vân.
Điện thoại bàn không rẻ, để hai người có thể gọi điện thoại, Vạn Nguyên cũng bỏ hết vốn liếng.
“Hai ngày sau anh vào thành phố, tiện thể đi thăm em.” Lần này Vạn Nguyên vào thành phố cùng Sầm Yên Dung, vì có khu thương mại mới đang tuyển thương nhân, họ muốn đi xem thử, nếu bàn bạc được sẽ ký hợp đồng, dần dần chuyển việc kinh doanh vào thành phố.
Tiếc là thời gian không khéo, Hứa Tấn Vân phải đại diện cho nhà máy đến nhà máy hóa chất ở tỉnh S học, nói ít cũng phải một tuần.
Dù sao mình vào thành phố cũng có việc cần làm, Vạn Nguyên cũng muốn sau khi chắc chắn mọi chuyện mới nói cho Hứa Tấn Vân, tránh cho Hứa Tấn Vân mừng hụt.
“Học thì cứ cố gắng học, mấy ngày thôi mà, lâu lắm rồi em cũng chưa về thăm trường, đúng lúc nhân cơ hội này đến thăm. Còn bạn học của em nữa, hiếm khi có cơ hội gặp nhau.” Vạn Nguyên sợ Hứa Tấn Vân vẫn giữ cái nết như trước, “Lần này gặp bạn học đừng keo kiệt nữa, ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu tiền.”
Hứa Tấn Vân cười một tiếng, “Đi học anh tưởng là đi du lịch à, làm gì có thời gian làm việc khác.”
Thời gian lần này thực sự không khéo, khi Vạn Nguyên lên thành phố Hứa Tấn Vân đã theo mấy đồng nghiệp trong xưởng đi tàu đến tỉnh S, hắn không kịp đi tiễn Hứa Tấn Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng tốt, Vạn Nguyên nghĩ thầm, bớt được nhiều việc, Hứa Tấn Vân không ở thành phố, mình cũng không cần suốt ngày nghĩ đến việc đi tìm cậu ấy, để khỏi phân tâm.
Vạn Nguyên và Sầm Yên Dung đều rất hài lòng về vị trí của khu thương mại mới, sau khi tiến hành một loạt so sánh tổng hợp và bàn bạc xong xuôi giá cả thì vui vẻ ký hợp đồng. Mọi thứ tiến triển rất suôn sẻ đến mức Hứa Tấn Vân vẫn chưa quay về.
Lúc bận việc vẫn không cảm giác thời gian trôi qua chậm, mọi việc đã sẵn sàng, muốn chia sẻ với ai đó, nhưng khi người đó không ở bên, từng giây từng phút đều là giày vò.
Tối hôm đó Vạn Nguyên về đến nhà đã lập tức gọi vào điện thoại khách sạn, mấy ngày qua bận rộn, hai người cũng không nói chuyện điện thoại mấy, trên cơ bản đều là chúc ngủ ngon rồi vội vàng cúp máy.
Điện thoại mới đổ chuông hai tiếng đã được bắt máy, Vạn Nguyên lên tiếng hỏi: “Học hành sao rồi?”
Đầu kia điện thoại kêu khẽ một tiếng, giọng mũi của Hứa Tấn Vân hơi nặng, “Tốt lắm, một hai hôm nữa là về.”
Nghe giọng Hứa Tấn Vân không giống ngày thường, nếu Vạn Nguyên không nghe nhầm hẳn là Hứa Tấn Vân uống rượu, hắn hơi bất ngờ, “Em uống rượu?”
“Ừm…” Hứa Tấn Vân kéo dài giọng, theo yêu cầu của Vạn Nguyên, y ăn cơm tối cùng mấy người bạn ở lại nhà máy hóa chất tỉnh S, “Gặp mấy người bạn, uống một chút.”
Tửu lượng của Hứa Tấn Vân không tốt lắm, ngang ngửa Vạn Nguyên, cho dù một chút xíu cũng dễ say.
Hồi còn đi học, Hứa Tấn Vân có thành tích chuyên ngành tốt nhất lại tình nguyện đến nhà máy hóa chất ở quê làm việc, thực sự khiến những bạn học này bội phục.
Hứa Tấn Vân biết mình không vĩ đại đến vậy, y cùng lắm là vì suy nghĩ trong lòng mình, chó ngáp phải ruồi thôi.
“Nhà máy hóa chất bên này lớn hơn bên chúng ta.” Hứa Tấn Vân đơn giản chỉ muốn bày tỏ, nhà máy của họ có nhiều không gian phát triển hơn, nếu y đã tới đó thì phải học nhiều công nghệ mang về, y không vĩ đại nhưng ở chức vụ nào thì phải làm tròn nghĩa vụ đó.
Song người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Vạn Nguyên cẩu thả với những chuyện khác lại vô cùng nhạy cảm với Hứa Tấn Vân.
Quy mô nhà máy càng lớn đồng nghĩa với việc triển vọng nghề nghiệp càng tốt, hắn sợ Hứa Tấn Vân hối hận, tin tức tốt đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt vào.
Trong điện thoại rất yên tĩnh, sau khi uống rượu tiếng hít thở của Hứa Tấn Vân nặng hơn ngày thường, y không để ý đến sự im lặng của Vạn Nguyên, phối hợp lên tiếng.
“Anh biết em ở đâu không?”
Vạn Nguyên hơi không yên tâm, hỏi lại theo lời y, “Ở đâu?”
“Là nhà nghỉ gần trường em mà trước kia anh đến thăm em, còn là căn phòng lúc trước anh thường ở, không ngờ nhà nghỉ này vẫn còn, nhưng đã được tân trang lại.” Trước kia Hứa Tấn Vân chỉ muốn nói chuyện với Vạn Nguyên, nhưng hai người không có cơ hội trò chuyện, cũng không có thời gian nhớ nhau làm gì có thời gian nói chuyện khác.
Trở lại chốn cũ khó tránh khỏi sẽ “nhìn vật nhớ người”, nhìn thấy bồn tắm quen thuộc kia nhưng người tắm cùng mình lúc này lại không ở bên.
Vạn Nguyên vẫn đắm chìm trong u buồn do mình tưởng tượng, không cùng suy nghĩ với Hứa Tấn Vân, “Hả? À?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ra chỗ ở do nhà máy sắp xếp là ký túc xá của nhà máy hóa chất.”
“Hả? À!” Vạn Nguyên hoàn toàn định thần lại, có nghĩa là Hứa Tấn Vân phải tự chi trả phí ăn ở, không phải Vạn Nguyên tiếc tiền, mà là người vắt cổ chày ra nước như Hứa Tấn Vân lại có thể sẵn sàng tự bỏ tiền, đây thực sự là mặt trời mọc đằng Tây sao.
Hứa Tấn Vân thong thả giải thích, “Em còn nhớ, trước đây mỗi lần anh đến thăm em đều ở nhà nghỉ này, buổi trưa chờ em trên đường đến nhà ăn, chờ được em sẽ quay về ký túc xá với em trước, bỏ đồ mang từ nhà đến vào ký túc xá mới dẫn ra ngoài trường ăn cơm. Đến tối hai chúng ta cùng về nhà nghỉ, lâu rồi không đến nên em muốn đến xem thử.”
Không biết tại sao, Vạn Nguyên nghe ra được sự mập mờ trong giọng nói của Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân lại đột nhiên hỏi, “Vạn Nguyên, anh có nhớ em không?”
Tại sao lại cố tình đến nhà nghỉ này, còn không phải vì mình và Vạn Nguyên từng ở đây, hơn nữa không chỉ một lần.
Có lẽ lúc đó thời gian hai người ở chung thì ít xa nhau thì nhiều, thời gian gặp nhau quá ngắn, hoặc là nơi này đất khách quê người, không có nhiều kiêng kỵ, Vạn Nguyên sẽ vô cùng phối hợp và nhiệt tình.
Giờ mà vẫn không nghe rõ Hứa Tấn Vân nói bóng gió thì những ăn ý hai người trau dồi mấy năm qua uổng phí rồi, Vạn Nguyên chửi mẹ trong lòng, lo lắng vô ích.
“Anh có một tin tốt em có nghe không?”
Hứa Tấn Vân hơi bất mãn, “Anh chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Em muốn nghe tin tốt của anh hay muốn nghe anh trả lời câu hỏi của em?”
Hứa Tấn Vân dừng một lát, giữ vững tinh thần ép mình đưa ra phán đoán chính xác. Dù sao tiềm thức đang nói cho y biết nếu chọn sai y chắc chắn sẽ hối hận.
Một lát sau, cuối cùng y vẫn thỏa hiệp, “Tin tốt.”
Vạn Nguyên đắc ý nhướng mày ở nơi Hứa Tấn Vân không nhìn thấy, kể đơn giản việc mình làm mấy ngày qua cho Hứa Tấn Vân. Nói một cách đơn giản không lâu sau việc kinh doanh của cửa hàng quần áo có thể chuyển lên thành phố, hai người họ không cần chạy hai nơi nữa.
“Thật không Vạn Nguyên? Vậy chú Vạn và bà thì sao?”
Vạn Nguyên không ngờ Hứa Tấn Vân vẫn nghĩ đến người nhà giúp hắn, “Bố anh bảo anh đến tìm em.”
“Thật không Vạn Nguyên?” Hứa Tấn Vân kích động hỏi lại lần nữa, lần này giọng y rõ ràng nghẹn ngào.
Lúc này rượu có tác dụng rất mạnh, Hứa Tấn Vân cảm thấy mắt mũi y cay xè, y vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó mình và Vạn Nguyên sẽ yên ổn ở bên nhau, nhưng không ngờ ngày đó đến đột ngột như vậy. Vạn Nguyên giấu y kỹ quá, không để lọt chút tin tức nào.
Câu hỏi vừa rồi hình như không cần Vạn Nguyên trả lời nữa, Vạn Nguyên đang tự nói ra đáp án, anh ấy nhớ, rất rất nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro