Chia Lìa
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
"Tỷ, đệ muốn báo thù cho Long Thần..." Diệp Hiên khẽ cắn răng kiên trì nói.
Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập nước mắt, khiến người nhìn mà đau lòng, nàng lắc đầu một cái, nói: "Đệ không hiểu, chuyện lần này náo động quá lớn. Chẳng những giết chóc trong lăng mộ Sát Thần, sau khi đi ra ngoài, chỉ cần Tô gia truyền tin tức này đi, thì sẽ tạo thành một trận rung chuyển cực lớn. Coi như ta có thể miễn cưỡng giữ được Cửu Trọng Sát Ngục trong tay, thì có lẽ sẽ phải mang các ngươi, còn cả cha mẹ chúng ta đi lánh mặt một thời gian, muốn báo thù, cũng không dễ dàng..."
Nói xong, âm thanh nàng lại trở nên lạnh lùng: "Thật ra thì chúng ta không cần động thủ, chỉ cần chúng ta truyền ra ngoài những thứ Tô Chân nắm trong tay, sẽ có vô số người muốn giết chết lão, đến lúc đó thì nhìn xem ai trốn nhanh hơn."
"Đệ muốn tự tay giết chết lão."
"Chờ đệ mạnh hơn lão ta rồi hãy nói, đừng quên, Long Thần là... đệ tử duy nhất của ta."
"Cũng là huynh đệ duy nhất của đệ."
Thời gian từ từ trôi qua, chậm tới mức khiến hai người Diệp Huyên đứng ngồi không yên, trong lòng tràn đầy bi thương vô tận. Nhưng bọn họ càng ngày càng cảm thấy không đúng. Tô Chân là lão quái vật mấy ngàn năm, người chết trong tay lão ta đếm không hết, Long Thần lại chỉ là nhân tài mới nổi, có thể giết chết Tô Chân trong cái trò chơi nhất tử nhất sinh này sao.
Ở thời khắc cuối cùng, cho bọn họ câu trả lời.
Một luồng ánh sáng màu máu đỏ thoáng hiện, trận pháp huyết sắc xoay tròn, một bóng người trẻ tuổi vẻ mặt mờ mịt xuất hiện trước mặt bọn họ. Trên người hắn thương tích khắp nơi, nhưng sinh mệnh lực cường đại tản ra từ trên người hắn chứng tỏ rõ hắn còn sống, hơn nữa còn thêm cường đại hơn.
Long Thần còn sống, Tô Chân chết.
Tin tức này khiến cho hai tỷ đệ Diệp Huyên chấn động cực lớn, khiến cho phản ứng đầu tiên của bọn họ là ngây dại, vẻ mặt khẩn trương, hoàn toàn không tin vào ánh mắt của mình.
Mà trong ánh mắt của Long Thần vẫn mang theo một chút mờ mịt, hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, cho tới khi hắn nhìn thấy hai tỷ đệ Diệp Huyên một cách chân thực, hắn mới cảm giác được một tia ấm áp và chân thực. Không sai, hắn đã thoát ra rồi, mà Diệp Vô Thương và thần quốc của hắn, đã hoàn toàn biến mất.
"Cho ta tất cả, để ta tiếp tục mục tiêu của hắn, sau đó lựa chọn cái chết sao."
Chẳng những là thần võ hồn của Diệp Vô Thương, ngay cả thần quốc của hắn, dưới sự khống chế của hắn, vĩnh viễn biến mất.
"Hoặc đây chính là tân sinh của hắn đi."
Long Thần cắn môi một cái, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi, bởi vì hai tỷ đệ Diệp Huyên, hai bằng hữu thật sự còn sống đang đi về phía hắn.
"Long Thần."
Trên mặt Diệp Hiên đều là nước mắt, đây là thời điểm kích động nhất, hắn không thèm để ý cái gì cả, xông lên ôm Long Thần thật chặt, dùng hết lực vỗ lên người Long Thần.
"Không tồi, ngươi còn sống, là ngươi còn sống, huynh đệ của ta." Diệp Hiên gần như là gầm hét lên, ánh mắt đỏ như máu, nước mắt lưng tròn. Đối với quý công tử như hắn, đây chính là thời điểm đau buồn nhất trong cuộc đời hắn được giải tỏa.
"Ngươi muốn giết chết ta sao." Long Thần cười gỡ Diệp Hiên xuống. Hắn biết Diệp Hiên rất quan tâm mình, hắn vô cùng cảm động, nhìn Diệp Huyên đang đứng bên cạnh, nàng vẫn điềm tĩnh như vậy, tràn đầy sự quan tâm của một tỷ tỷ. Lúc này nàng cũng đang yên lặng nở nụ cười tán thưởng Long Thần, nhưng vẫn tràn đầy nước mắt...
"Ta sống trở về..."
"Ừ." Chỉ cần những lời này là đủ rồi. Bọn họ cũng không cần biết trong đó Long Thần đã trải qua những gì, chỉ cần biết hắn đã thắng, vậy là đủ rồi.
"Bị thương nặng như vậy sao..." Diệp Hiên tự xem cũng cảm giác nhìn mà giật mình. Mặc dù đều là thương thế ngoài da, nhưng cũng phải cần thời gian điều dưỡng nhất định, mới có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.
"Đại nam nhân, ai lại khóc." Nhìn ánh mắt đỏ bừng của Diệp Hiên, Long Thần cười nhạo. Lần này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại có bằng hữu tốt như vậy chờ hắn ở bên ngoài, nói thế nào thì trong lòng vẫn vô cùng ấm áp.
"Đây là Thần Cơ Tứ Xu Hoàn của Diệp gia chúng ta, ngươi ăn vào trước đi. Nó có tác dụng rất lớn trong việc khôi phục những vết thương này của ngươi." Trong tay Long Thần không có vật gì tốt cả, nên Diệp Huyên lấy ra một thứ, chỉ nghe tên thôi cũng biết chắc chắn là đồ trân bảo. Nhưng lúc này nàng lại không chút do dự, trực tiếp đưa cho Long Thần.
Long Thần cũng không từ chối, lập tức ăn vào, một cỗ nhiệt lưu tràn vào trong thân thể, lan ra tứ chi bách hài, dung hợp đến từng ngóc ngách trong thân thể Long Thần. Trong cỗ nhiệt lượng này dung hợp rất nhiều loại linh dược trân quý, với một tỷ lệ thích hợp, sau đó dùng đan hỏa luyện, cho nên hiệu quả luyện chế ra không hề tầm thường.
Thần Cơ Tứ Xu Hoàn này, chắc cũng phải là Thần cấp tứ phẩm.
Thân thể của Long Thần tương đương với người tu luyện chiến kỹ luyện thể Thần cấp lục phẩm trở lên, đan dược tứ phẩm này cũng khó có thể ngay lập tức khôi phục hoàn toàn cho hắn.
"Ít nhất cũng phải hai ba ngày, mới có thể khôi phục như cũ." Diệp Huyên quan sát một hồi, gật đầu nói, lo âu trong lòng đã biến mất.
"Thật không hổ là huynh đệ tốt của Diệp Hiên ta, ngay cả lão quỷ Tô Chân kia ngươi cũng có thể đánh bại. Thật sự là quá biến thái." Bây giờ Diệp Hiên mới tỉnh lại từ trong sự kích động lúc nãy, lo lắng đã không còn nữa, hắn bắt đầu nhận ra, Long Thần đã làm một chuyện khiến biết bao người khó tin.
Long Thần cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn nhếch miệng nhìn xung quanh một chút, cẩn thận nói: "Mặc dù đánh bại Tô Chân, nhưng mọi chuyện cũng chưa kết thúc. Các ngươi chắc cũng có nghĩ tới, tiếp theo sẽ có rất nhiều phiền toái. Ta lấy được chiến kỹ vô danh, cũng lấy được Xích Huyết Thiên Hoang..."
Những thứ này vốn là đồ của tổ tiên của Diệp gia, nhưng lại rơi vào trong tay Long Thần. Hai tỷ đệ Diệp Huyên thì không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì mấy thứ này đều là do Long Thần dùng mạng đổi lấy. Nhất là Diệp Hiên, mạng của hắn đều là Long Thần cứu về mấy lần, hắn càng không để ý đến chuyện Long Thần đã lấy được cái gì của Diệp gia.
Nghe thấy Long Thần nói vậy, sắc mặt hai tỷ đệ Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm túc. Sợ rằng chuyện này còn lớn hơn cả chuyện lăng mộ Sát Thần nữa.
"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta đổi một nơi ở khác." Diệp Hiên do dự nói.
"Chuyện đó không được." Thật ra thì Long Thần có ý nghĩ của mình, hắn cười một tiếng nói: "Chuyện này không liên quan tới các ngươi, dựa theo suy đoán của ta, năm đó Diệp Vô Thương có liên quan tới người của Đông Hoàng Cung, cho nên nhất định sẽ có người Đông Hoàng Cung tham gia. Lãnh thổ Đông Hoàng có một trăm lẻ tám phủ, cho dù các ngươi đi nơi nào, vẫn không trốn thoát khỏi lãnh thổ Đông Hoàng, bởi vì căn cơ của các ngươi ở đây, hơn nữa các ngươi cũng không phải là người có trọng bảo, là ta. Một mình ta, có thể lưu lạc chân trời, bắt đầu hành trình của chính ta, khiến cho tất cả những người muốn tìm ta vồ hụt, cho nên, trong lòng ta thật ra đã có quyết định." Long Thần chậm rãi nói.
"Cái gì." Diệp Hiên có chút nóng nảy, hắn vội vàng nói: "Ý ngươi nói là, ngươi muốn một mình rời đi, không ở cùng với chúng ta nữa."
"Các ngươi trốn làm gì, đây đều là chuyện của một mình ta, hơn nữa chỉ có một "Cửu Trọng Sát Ngục" người khác sẽ không ra tay với các ngươi. Còn nếu có thì chỉ cần người mặc Đế Giáp U Minh, ít nhất ở U Minh phủ, không có ai có thể đối phó được người chứ."
Câu sau cùng, là Long Thần nói với Diệp Huyên.
Thấy kiên quyết trong mắt Long Thần, Diệp Huyên cũng biết hắn đã lên kế hoạch mọi chuyện xong rồi, bao gồm cả chuyện đưa Đế Giáp U Minh cho bọn họ. Thời điểm ở trong Mê cung giết chóc Long Thần cũng đã từng nói với Diệp Hiên rồi, bây giờ hắn chỉ thực hiện lời hứa thôi.
Nhìn sắc mặt hai người đối diện bất thình lình trở nên vô cùng nghiêm túc, Long Thần lắc đầu cười một tiếng, nói: "Ta còn có chuyện phải làm của mình, bây giờ chính là thời cơ ta rời đi. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi vẫn còn ở U Minh phủ, chờ ta sau này có năng lực bảo vệ bảo vật trong tay ta, ta sẽ trở lại tìm các ngươi."
Tỷ đệ Diệp Huyên đưa mắt nhìn nhau.
Đối với Diệp Hiên mà nói, hắn vẫn có chút không đành lòng, nhưng hắn biết Long Thần đã quyết định, từ trong giọng nói của Long Thần là có thể nghe ra, cái quyết định này không còn đường nào thương lượng.
"Đế Giáp U Minh ngươi mang theo đi, thực lực ngươi bây giờ còn yếu, lại đối mặt với áp lực như vậy, có nó, có thể gia tăng một chút sức lực tự vệ." Diệp Huyên nói.
"Không." Long Thần cũng biết nàng sẽ từ chối, hắn lắc đầu nói: "Đế Giáp U Minh vô dụng với ta, người cứ yên tâm đi, ta biết che giấu, ta cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, không ai có thể tìm được ta."
Lúc nói chuyện, hắn đã đưa nạp giới có chứa Đế Giáp U Minh, nhẹ nhàng đặt trong tay Diệp Huyên, sau đó đè hai tay nàng lại.
"Bảo trọng." Trong ánh mắt của Long Thần, ánh lên sự chân thành.
Nước mắt mới vừa biến mất, lại tràn ngập trong mắt bọn họ.
"Luôn có lúc chia ly, không có gì đâu. Chúng ta có thể sống chung khoảng một năm qua, đây đã là duyên phận. Lần tới gặp mặt, ta bảo đảm ta sẽ trở nên cường đại hơn." Tâm tình của Long Thần không nặng nề như bọn họ.
"Đế Giáp U Minh..." Mặc dù Diệp Huyên muốn từ chối, vì nàng cảm giác Long Thần có vật này, ít nhất có thể giữ được tính mạng đi.
"Ngươi không mang theo Đế Giáp U Minh, ta đi cũng không yên tâm. Dù sao Tô gia vẫn còn hai người Tô Dương và Tô Mặc. Mặc dù Tô Mặc đã mất đi một cánh tay, nhưng lại không quá trở ngại. Hơn nữa trong phủ thành có nhiều cao thủ như vậy, nếu bọn họ thấy thèm khát "Cửu Trọng Sát Ngục" thì làm thế nào. Có Đế Giáp U Minh thì người có thể đối phó bọn họ rồi. Nếu không, cho dù ta đi cũng không cách nào an tâm."
Mặc dù giọng của Long Thần đều đều, nhưng bộc lộ ra ngoài là tình cảm thật sự.
Đến cuối cùng, Diệp Huyên mới bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong mắt nàng vẫn không đồng ý lắm.
"Ngươi chuẩn bị đi nơi nào." Diệp Huyên đột nhiên hỏi.
Long Thần cũng không muốn giấu diếm nói: "Lãnh thổ Kiếm Hồn Đế."
Diệp Huyên không nghĩ tới mục tiêu của Long Thần lại to lớn như vậy.
"Muốn đi lãnh thổ Kiếm Hồn Đế, ít nhất phải đi tới lãnh thổ Tây Hoàng, rồi thông qua Toái Tinh Hải, cuối cùng mới tới lãnh thổ Kiếm Hồn Đế. Muốn đi qua lãnh thổ Tây Hoàng, chỉ có dùng truyền tống trận siêu cấp càn khôn trong Đông Hoàng Cung mới được, cho nên chuyện này rất khó khăn. Dùng thân phận bây giờ của ngươi, nếu bại lộ, người Đông Hoàng Cung sao có thể cho ngươi thông qua. Từ U Minh phủ đi Đông Hoàng Cung cũng là cả một vấn đề..."
Chuyện này Long Thần đã sớm nghĩ tới rồi.
"Trước khi sóng gió nơi này còn chưa nổi lên, ta đi làm một chuyện trước đã. Người có bản đồ vị trí một trăm chủ thành không."
Trong mắt Diệp Huyên tràn ngập nước mắt, khiến người nhìn mà đau lòng, nàng lắc đầu một cái, nói: "Đệ không hiểu, chuyện lần này náo động quá lớn. Chẳng những giết chóc trong lăng mộ Sát Thần, sau khi đi ra ngoài, chỉ cần Tô gia truyền tin tức này đi, thì sẽ tạo thành một trận rung chuyển cực lớn. Coi như ta có thể miễn cưỡng giữ được Cửu Trọng Sát Ngục trong tay, thì có lẽ sẽ phải mang các ngươi, còn cả cha mẹ chúng ta đi lánh mặt một thời gian, muốn báo thù, cũng không dễ dàng..."
Nói xong, âm thanh nàng lại trở nên lạnh lùng: "Thật ra thì chúng ta không cần động thủ, chỉ cần chúng ta truyền ra ngoài những thứ Tô Chân nắm trong tay, sẽ có vô số người muốn giết chết lão, đến lúc đó thì nhìn xem ai trốn nhanh hơn."
"Đệ muốn tự tay giết chết lão."
"Chờ đệ mạnh hơn lão ta rồi hãy nói, đừng quên, Long Thần là... đệ tử duy nhất của ta."
"Cũng là huynh đệ duy nhất của đệ."
Thời gian từ từ trôi qua, chậm tới mức khiến hai người Diệp Huyên đứng ngồi không yên, trong lòng tràn đầy bi thương vô tận. Nhưng bọn họ càng ngày càng cảm thấy không đúng. Tô Chân là lão quái vật mấy ngàn năm, người chết trong tay lão ta đếm không hết, Long Thần lại chỉ là nhân tài mới nổi, có thể giết chết Tô Chân trong cái trò chơi nhất tử nhất sinh này sao.
Ở thời khắc cuối cùng, cho bọn họ câu trả lời.
Một luồng ánh sáng màu máu đỏ thoáng hiện, trận pháp huyết sắc xoay tròn, một bóng người trẻ tuổi vẻ mặt mờ mịt xuất hiện trước mặt bọn họ. Trên người hắn thương tích khắp nơi, nhưng sinh mệnh lực cường đại tản ra từ trên người hắn chứng tỏ rõ hắn còn sống, hơn nữa còn thêm cường đại hơn.
Long Thần còn sống, Tô Chân chết.
Tin tức này khiến cho hai tỷ đệ Diệp Huyên chấn động cực lớn, khiến cho phản ứng đầu tiên của bọn họ là ngây dại, vẻ mặt khẩn trương, hoàn toàn không tin vào ánh mắt của mình.
Mà trong ánh mắt của Long Thần vẫn mang theo một chút mờ mịt, hắn kinh ngạc nhìn xung quanh, cho tới khi hắn nhìn thấy hai tỷ đệ Diệp Huyên một cách chân thực, hắn mới cảm giác được một tia ấm áp và chân thực. Không sai, hắn đã thoát ra rồi, mà Diệp Vô Thương và thần quốc của hắn, đã hoàn toàn biến mất.
"Cho ta tất cả, để ta tiếp tục mục tiêu của hắn, sau đó lựa chọn cái chết sao."
Chẳng những là thần võ hồn của Diệp Vô Thương, ngay cả thần quốc của hắn, dưới sự khống chế của hắn, vĩnh viễn biến mất.
"Hoặc đây chính là tân sinh của hắn đi."
Long Thần cắn môi một cái, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác bi thương. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi, bởi vì hai tỷ đệ Diệp Huyên, hai bằng hữu thật sự còn sống đang đi về phía hắn.
"Long Thần."
Trên mặt Diệp Hiên đều là nước mắt, đây là thời điểm kích động nhất, hắn không thèm để ý cái gì cả, xông lên ôm Long Thần thật chặt, dùng hết lực vỗ lên người Long Thần.
"Không tồi, ngươi còn sống, là ngươi còn sống, huynh đệ của ta." Diệp Hiên gần như là gầm hét lên, ánh mắt đỏ như máu, nước mắt lưng tròn. Đối với quý công tử như hắn, đây chính là thời điểm đau buồn nhất trong cuộc đời hắn được giải tỏa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi muốn giết chết ta sao." Long Thần cười gỡ Diệp Hiên xuống. Hắn biết Diệp Hiên rất quan tâm mình, hắn vô cùng cảm động, nhìn Diệp Huyên đang đứng bên cạnh, nàng vẫn điềm tĩnh như vậy, tràn đầy sự quan tâm của một tỷ tỷ. Lúc này nàng cũng đang yên lặng nở nụ cười tán thưởng Long Thần, nhưng vẫn tràn đầy nước mắt...
"Ta sống trở về..."
"Ừ." Chỉ cần những lời này là đủ rồi. Bọn họ cũng không cần biết trong đó Long Thần đã trải qua những gì, chỉ cần biết hắn đã thắng, vậy là đủ rồi.
"Bị thương nặng như vậy sao..." Diệp Hiên tự xem cũng cảm giác nhìn mà giật mình. Mặc dù đều là thương thế ngoài da, nhưng cũng phải cần thời gian điều dưỡng nhất định, mới có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.
"Đại nam nhân, ai lại khóc." Nhìn ánh mắt đỏ bừng của Diệp Hiên, Long Thần cười nhạo. Lần này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lại có bằng hữu tốt như vậy chờ hắn ở bên ngoài, nói thế nào thì trong lòng vẫn vô cùng ấm áp.
"Đây là Thần Cơ Tứ Xu Hoàn của Diệp gia chúng ta, ngươi ăn vào trước đi. Nó có tác dụng rất lớn trong việc khôi phục những vết thương này của ngươi." Trong tay Long Thần không có vật gì tốt cả, nên Diệp Huyên lấy ra một thứ, chỉ nghe tên thôi cũng biết chắc chắn là đồ trân bảo. Nhưng lúc này nàng lại không chút do dự, trực tiếp đưa cho Long Thần.
Long Thần cũng không từ chối, lập tức ăn vào, một cỗ nhiệt lưu tràn vào trong thân thể, lan ra tứ chi bách hài, dung hợp đến từng ngóc ngách trong thân thể Long Thần. Trong cỗ nhiệt lượng này dung hợp rất nhiều loại linh dược trân quý, với một tỷ lệ thích hợp, sau đó dùng đan hỏa luyện, cho nên hiệu quả luyện chế ra không hề tầm thường.
Thần Cơ Tứ Xu Hoàn này, chắc cũng phải là Thần cấp tứ phẩm.
Thân thể của Long Thần tương đương với người tu luyện chiến kỹ luyện thể Thần cấp lục phẩm trở lên, đan dược tứ phẩm này cũng khó có thể ngay lập tức khôi phục hoàn toàn cho hắn.
"Ít nhất cũng phải hai ba ngày, mới có thể khôi phục như cũ." Diệp Huyên quan sát một hồi, gật đầu nói, lo âu trong lòng đã biến mất.
"Thật không hổ là huynh đệ tốt của Diệp Hiên ta, ngay cả lão quỷ Tô Chân kia ngươi cũng có thể đánh bại. Thật sự là quá biến thái." Bây giờ Diệp Hiên mới tỉnh lại từ trong sự kích động lúc nãy, lo lắng đã không còn nữa, hắn bắt đầu nhận ra, Long Thần đã làm một chuyện khiến biết bao người khó tin.
Long Thần cũng dần dần tỉnh táo lại, hắn nhếch miệng nhìn xung quanh một chút, cẩn thận nói: "Mặc dù đánh bại Tô Chân, nhưng mọi chuyện cũng chưa kết thúc. Các ngươi chắc cũng có nghĩ tới, tiếp theo sẽ có rất nhiều phiền toái. Ta lấy được chiến kỹ vô danh, cũng lấy được Xích Huyết Thiên Hoang..."
Những thứ này vốn là đồ của tổ tiên của Diệp gia, nhưng lại rơi vào trong tay Long Thần. Hai tỷ đệ Diệp Huyên thì không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì mấy thứ này đều là do Long Thần dùng mạng đổi lấy. Nhất là Diệp Hiên, mạng của hắn đều là Long Thần cứu về mấy lần, hắn càng không để ý đến chuyện Long Thần đã lấy được cái gì của Diệp gia.
Nghe thấy Long Thần nói vậy, sắc mặt hai tỷ đệ Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm túc. Sợ rằng chuyện này còn lớn hơn cả chuyện lăng mộ Sát Thần nữa.
"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta đổi một nơi ở khác." Diệp Hiên do dự nói.
"Chuyện đó không được." Thật ra thì Long Thần có ý nghĩ của mình, hắn cười một tiếng nói: "Chuyện này không liên quan tới các ngươi, dựa theo suy đoán của ta, năm đó Diệp Vô Thương có liên quan tới người của Đông Hoàng Cung, cho nên nhất định sẽ có người Đông Hoàng Cung tham gia. Lãnh thổ Đông Hoàng có một trăm lẻ tám phủ, cho dù các ngươi đi nơi nào, vẫn không trốn thoát khỏi lãnh thổ Đông Hoàng, bởi vì căn cơ của các ngươi ở đây, hơn nữa các ngươi cũng không phải là người có trọng bảo, là ta. Một mình ta, có thể lưu lạc chân trời, bắt đầu hành trình của chính ta, khiến cho tất cả những người muốn tìm ta vồ hụt, cho nên, trong lòng ta thật ra đã có quyết định." Long Thần chậm rãi nói.
"Cái gì." Diệp Hiên có chút nóng nảy, hắn vội vàng nói: "Ý ngươi nói là, ngươi muốn một mình rời đi, không ở cùng với chúng ta nữa."
"Các ngươi trốn làm gì, đây đều là chuyện của một mình ta, hơn nữa chỉ có một "Cửu Trọng Sát Ngục" người khác sẽ không ra tay với các ngươi. Còn nếu có thì chỉ cần người mặc Đế Giáp U Minh, ít nhất ở U Minh phủ, không có ai có thể đối phó được người chứ."
Câu sau cùng, là Long Thần nói với Diệp Huyên.
Thấy kiên quyết trong mắt Long Thần, Diệp Huyên cũng biết hắn đã lên kế hoạch mọi chuyện xong rồi, bao gồm cả chuyện đưa Đế Giáp U Minh cho bọn họ. Thời điểm ở trong Mê cung giết chóc Long Thần cũng đã từng nói với Diệp Hiên rồi, bây giờ hắn chỉ thực hiện lời hứa thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn sắc mặt hai người đối diện bất thình lình trở nên vô cùng nghiêm túc, Long Thần lắc đầu cười một tiếng, nói: "Ta còn có chuyện phải làm của mình, bây giờ chính là thời cơ ta rời đi. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi vẫn còn ở U Minh phủ, chờ ta sau này có năng lực bảo vệ bảo vật trong tay ta, ta sẽ trở lại tìm các ngươi."
Tỷ đệ Diệp Huyên đưa mắt nhìn nhau.
Đối với Diệp Hiên mà nói, hắn vẫn có chút không đành lòng, nhưng hắn biết Long Thần đã quyết định, từ trong giọng nói của Long Thần là có thể nghe ra, cái quyết định này không còn đường nào thương lượng.
"Đế Giáp U Minh ngươi mang theo đi, thực lực ngươi bây giờ còn yếu, lại đối mặt với áp lực như vậy, có nó, có thể gia tăng một chút sức lực tự vệ." Diệp Huyên nói.
"Không." Long Thần cũng biết nàng sẽ từ chối, hắn lắc đầu nói: "Đế Giáp U Minh vô dụng với ta, người cứ yên tâm đi, ta biết che giấu, ta cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này, không ai có thể tìm được ta."
Lúc nói chuyện, hắn đã đưa nạp giới có chứa Đế Giáp U Minh, nhẹ nhàng đặt trong tay Diệp Huyên, sau đó đè hai tay nàng lại.
"Bảo trọng." Trong ánh mắt của Long Thần, ánh lên sự chân thành.
Nước mắt mới vừa biến mất, lại tràn ngập trong mắt bọn họ.
"Luôn có lúc chia ly, không có gì đâu. Chúng ta có thể sống chung khoảng một năm qua, đây đã là duyên phận. Lần tới gặp mặt, ta bảo đảm ta sẽ trở nên cường đại hơn." Tâm tình của Long Thần không nặng nề như bọn họ.
"Đế Giáp U Minh..." Mặc dù Diệp Huyên muốn từ chối, vì nàng cảm giác Long Thần có vật này, ít nhất có thể giữ được tính mạng đi.
"Ngươi không mang theo Đế Giáp U Minh, ta đi cũng không yên tâm. Dù sao Tô gia vẫn còn hai người Tô Dương và Tô Mặc. Mặc dù Tô Mặc đã mất đi một cánh tay, nhưng lại không quá trở ngại. Hơn nữa trong phủ thành có nhiều cao thủ như vậy, nếu bọn họ thấy thèm khát "Cửu Trọng Sát Ngục" thì làm thế nào. Có Đế Giáp U Minh thì người có thể đối phó bọn họ rồi. Nếu không, cho dù ta đi cũng không cách nào an tâm."
Mặc dù giọng của Long Thần đều đều, nhưng bộc lộ ra ngoài là tình cảm thật sự.
Đến cuối cùng, Diệp Huyên mới bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong mắt nàng vẫn không đồng ý lắm.
"Ngươi chuẩn bị đi nơi nào." Diệp Huyên đột nhiên hỏi.
Long Thần cũng không muốn giấu diếm nói: "Lãnh thổ Kiếm Hồn Đế."
Diệp Huyên không nghĩ tới mục tiêu của Long Thần lại to lớn như vậy.
"Muốn đi lãnh thổ Kiếm Hồn Đế, ít nhất phải đi tới lãnh thổ Tây Hoàng, rồi thông qua Toái Tinh Hải, cuối cùng mới tới lãnh thổ Kiếm Hồn Đế. Muốn đi qua lãnh thổ Tây Hoàng, chỉ có dùng truyền tống trận siêu cấp càn khôn trong Đông Hoàng Cung mới được, cho nên chuyện này rất khó khăn. Dùng thân phận bây giờ của ngươi, nếu bại lộ, người Đông Hoàng Cung sao có thể cho ngươi thông qua. Từ U Minh phủ đi Đông Hoàng Cung cũng là cả một vấn đề..."
Chuyện này Long Thần đã sớm nghĩ tới rồi.
"Trước khi sóng gió nơi này còn chưa nổi lên, ta đi làm một chuyện trước đã. Người có bản đồ vị trí một trăm chủ thành không."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro