Cửu đương gia
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Long Thần biết đây thật ra là khôi lỗi thú, trên da thịt trắng như tuyết thỉnh thoảng xuất hiện phù văn màu vàng. Chiến mã ở đây trên người có
một cỗ lực lượng khổng lồ, mặc dù không phải là khôi lỗi thú đặc biệt
chuyên dụng chiến đấu nhưng cũng có lực chiến đấu không tầm thường.
Ít nhất, hai con ngựa trắng đây so với U Minh quân chiến mã cũng không thua kém.
Ở bên cạnh xe ngựa còn có hai chiến mã màu trắng giống như vậy, phía sau chiến mã trắng thì có mười chiến mã màu đen như quạ. Đồng dạng cũng là khôi lỗi thú, thế nhưng cấp bậc so với chiến mã trắng còn thấp hơn một chút.
Trong xe ngựa hẳn là có người, mà ở bên cạnh Kỹ cô nương còn có một vị đại hán cao lớn một thân một giáp. Khuôn mặt có râu, ánh mắt sắc bén, về thực lực so với Kỷ cô nương một chút cũng không thua kém. Vừa nhìn chính là cao thủ không tầm thường, thậm chí sợ rằng thực lực so với Kỷ cô nương còn muốn cường đại hơn một bậc.
“La Uy đâu.”
Khi đám người tới gần, Kỷ cô nương nhìn thoáng qua bọn họ, liền phát hiện trong đám người còn thiếu một người.
“Chúng ta không cùng đi một đường với hắn làm sao biết được.”
Một người trong đó hồi đáp.
“Quản gia còn chưa tới giờ thin, vậy thì chờ một chút nữa đi.”
Kỷ cô nương quay đầu lại hướng về phía trung niên lên tiếng.
Trung niên nhân kia gật đầu, cũng không nói tiếng nào. Thế nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ thần sắc không vui. Ánh mắt của hắn còn quét lên đám người Long Thần, cuối cùng dừng lại trên người Long Thần, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Kỷ Nhan, tại sao có một người Thiên Vũ cảnh tứ trọng, tại Xích Dương thành ngay cả võ giả cấp bậc này cũng không đủ mười người hay sao?”
“Cái này… Dù sao cũng đã chiêu thu rồi, ta thích sắc gan của tên tiểu tử này cho nên lưu hắn lại đi quản gia.”
Tiếng nói của Kỷ Nhan ngọt lịm.
Quản gia to con kia lướt qua Long Thần một cái, liền không nói gì nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Giờ Thìn đã qua, tổng quản gia phất tay nói: “Lên đường.”
La Uy không tới, Kỷ Nhan cũng không có biện pháp.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ cửa thành phía tây chậm rãi đi tới ngay khi Kỷ Nhan nhảy lên ngựa. Hắn đã tới nơi rồi và cùng hội họp với đám người Long Thần.
“Làm việc cho ta, ngươi dám đến trễ?”
Quản gia kia giận dữ mắng mỏ một tiếng, không nói tiếng thứ hai nào bỗng xuất một chưởng hướng La Uy đập tới. Hắn đã dung tới “Vực” của mình. Sau khi hắn triển “Vực” Long Thần phát hiện người này dĩ nhiên là tồn tại Thiên Vũ cảnh bát trọng.
“Thực lực của người này, thế nhưng đã tiếp cận sáu Yêu tộc kia.”
Long Thần vốn cho là sáu Yêu tộc kia tại đế vực cũng được coi như là cường giả, lấy tình huống lúc này mà nhìn quả thực chỉ được coi như là tiểu nhân vật thôi.
Tại Xích Dương thành đã có không ít người vượt qua bọn họ.
La Uy cũng không bó tay chịu chết, ngay khi quản gia động thủ hắn không nói lời nào liền lấy ra trường thương màu bích lục một chiêu đâm tới. Chiến kỹ khổng lồ mang theo “Vực” của mình phát ra ngoài. Hai cỗ thế giới lực đụng nhau, trong nháy mắt La Uy bị chấn bay đi, thế nhưng sau khi hắn lăn lộn vài vòng liền vững vàng đứng trên mặt đất. Chẳng qua là sắc mặt của hắn có chút tái nhợt thôi.
“Không tệ, là một mầm tốt.”
Quản gia vỗ vỗ tay và không hề để ý tới La Uy nữa, mà chỉ bước một bước tới khôi lỗi thú trắng tuyết.
Có thể dưới công kích của Thiên Vũ cảnh bát trọng chống đỡ được La Uy đã búng ra danh tiếng. Hắn lúc này hăng hái sửa sang lại quần áo một chút, mỉm cười trở lại đội ngũ của mình.
“Mấy người các ngươi đều lên ngựa cả đi, nhiệm vụ lần này chính là chủ nhân nhà ta bình an đến U Linh chủ thành. Thành công tới nơi mỗi người đều nhận được một ngàn năm trăm hoàng tinh, ngay cả mười con khôi lỗi màu đen này cũng có thể tặng cho bọn ngươi mỗi người một con khôi lỗi màu đen. Giá của nó là ba trăm hoàng tinh, cho nên… Hãy làm cho thật tốt nhé. Nếu các ngươi có lòng dạ xấu xa mà nói thì Kỷ Nhan ta sẽ giết các ngươi.”
Nói xong, nàng cưỡi chiến mã màu trắng cùng quản gia một trái một phải đi bên cạnh xe ngựa màu trắng. Đám người Long Thần hai mặt nhìn nhau, chia nhau nhảy lên một con chiến mã màu đen. Đội ngũ liền hướng U Linh chủ thành bôn ba mà đi.
“Ta không nghĩ có một ngày, ta có thể cỡi một con khôi lỗi thú. Loại vật này lúc trước ta không nỡ mua nó, thật là quá xa xỉ mà.”
“Chủ nhân Kỷ cô nương đúng là người có tiền. Khôi lỗi mã như vậy cũng có thể tùy tiện đưa ra.”
Đám người A Đông có chút kích động bàn luận, tâm tình vô cùng tốt. Dọc theo đường đi bôn ba, mọi người cười cười nói nói rất là náo nhiệt.
Còn La Uy kia miệt thị nhìn bọn họ một cái, sau đó cỡi chiến mã vọt đi song song với Kỷ cô nương. Hắn cũng có thể coi như là cao thủ chém gió, không bao lâu liền chọc cho Kỷ Nhan cười khanh khách không thôi.
Mọi người nhìn bên kia một cái, trong mắt toát ra thần sắc chán ghét.
“Không phải ỷ vào Thiên Vũ cảnh thất trọng ư, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
A Đông khinh miệt xì một tiếng rồi tiếp tục lên đường, chẳng những là hắn mà những người khác đối với La Uy cũng vô cùng bất mãn.
“Đúng rồi Long Thần, ngươi có thể sử dụng trường thương chặn một thương của La Uy. Đây chẳng phải nói thực của ngươi và hắn tương đương nhau, hơn nữa còn là Kiếm võ giả.”
Trên đường đi, một vị nam tử trong đó hỏi.
“Ha ha… Mặc dù là Kiếm võ giả nhưng thực lực còn kém hắn xa lắm. Ta có thể ngăn cản hắn giết người chỉ là may mắn thôi.”
Long Thần cười nói.
Hắn cũng chỉ nói vậy thôi.
Long Thần bây giờ tính cách đã trở nên an bình, hắn không phải là người muốn tìm phiền toái. Nhưng mà nếu như phiền toái không tránh khỏi thì hắn sẽ đem phiền toái đó biến thành không.
Đám người bọn họ đi đằng sau chuyện phiếm, Kỷ Nhan và La Uy dọc theo đường đi này cười cười nói nói. Mọi người nhanh chóng lên đường, khôi lỗi thú căn bản không biết mệt mỏi, phù văn tiêu hao năng lượng lập tức bổ khuyết đế linh khí.
Đợi đến khi đội ngũ Kỷ Nhan biến mất khỏi Xích Dương thành. Trên tường thành Xích Dương thành có một gã thanh niên trong trang phục đen nhìn về phương hướng bọn họ vừa biến mất, khóe miệng toát ra nụ cười tươi.
“Cửu đương gia bọn họ đã đi rồi. Chúng ta lúc nào động thủ đây.”
Ở bên cạnh hắn, một trung niên nhân tướng mạo hèn mọn hỏi.
Thanh niên đó tên Cửu đương gia cười cười nói: “Không nóng vội, chờ bọn hắn đến Thiên Ưng hạp chúng ta sẽ động thủ. Bây giờ đi tụ tập nhân mã tới Thiên Ưng hạp đợi hắn đến.”
“Tại sao lại chọn ở Thiên Ưng hạp? Qua khỏi Thiên Ưng hạp chính là U Linh chủ thành rồi. Thiết Huyết thương minh kia vốn chính là thế lực ở U Linh chủ thành, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ không chỉ có một Thiên Vũ cảnh bát trọng Vệ Chu, cái cô nàng kia mặc dù là một chủ quản Thiết Huyết thương minh. Tuy nhiên nàng ta dựa vào bán da thị mà có, thật không nghĩ ra vận khí của nàng ta lại tốt như vậy. Trong Xích Dương thành này lại tìm được một loại bảo vật như vậy.”
Ít nhất, hai con ngựa trắng đây so với U Minh quân chiến mã cũng không thua kém.
Ở bên cạnh xe ngựa còn có hai chiến mã màu trắng giống như vậy, phía sau chiến mã trắng thì có mười chiến mã màu đen như quạ. Đồng dạng cũng là khôi lỗi thú, thế nhưng cấp bậc so với chiến mã trắng còn thấp hơn một chút.
Trong xe ngựa hẳn là có người, mà ở bên cạnh Kỹ cô nương còn có một vị đại hán cao lớn một thân một giáp. Khuôn mặt có râu, ánh mắt sắc bén, về thực lực so với Kỷ cô nương một chút cũng không thua kém. Vừa nhìn chính là cao thủ không tầm thường, thậm chí sợ rằng thực lực so với Kỷ cô nương còn muốn cường đại hơn một bậc.
“La Uy đâu.”
Khi đám người tới gần, Kỷ cô nương nhìn thoáng qua bọn họ, liền phát hiện trong đám người còn thiếu một người.
“Chúng ta không cùng đi một đường với hắn làm sao biết được.”
Một người trong đó hồi đáp.
“Quản gia còn chưa tới giờ thin, vậy thì chờ một chút nữa đi.”
Kỷ cô nương quay đầu lại hướng về phía trung niên lên tiếng.
Trung niên nhân kia gật đầu, cũng không nói tiếng nào. Thế nhưng trong ánh mắt rõ ràng lộ thần sắc không vui. Ánh mắt của hắn còn quét lên đám người Long Thần, cuối cùng dừng lại trên người Long Thần, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Kỷ Nhan, tại sao có một người Thiên Vũ cảnh tứ trọng, tại Xích Dương thành ngay cả võ giả cấp bậc này cũng không đủ mười người hay sao?”
“Cái này… Dù sao cũng đã chiêu thu rồi, ta thích sắc gan của tên tiểu tử này cho nên lưu hắn lại đi quản gia.”
Tiếng nói của Kỷ Nhan ngọt lịm.
Quản gia to con kia lướt qua Long Thần một cái, liền không nói gì nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Giờ Thìn đã qua, tổng quản gia phất tay nói: “Lên đường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Uy không tới, Kỷ Nhan cũng không có biện pháp.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ cửa thành phía tây chậm rãi đi tới ngay khi Kỷ Nhan nhảy lên ngựa. Hắn đã tới nơi rồi và cùng hội họp với đám người Long Thần.
“Làm việc cho ta, ngươi dám đến trễ?”
Quản gia kia giận dữ mắng mỏ một tiếng, không nói tiếng thứ hai nào bỗng xuất một chưởng hướng La Uy đập tới. Hắn đã dung tới “Vực” của mình. Sau khi hắn triển “Vực” Long Thần phát hiện người này dĩ nhiên là tồn tại Thiên Vũ cảnh bát trọng.
“Thực lực của người này, thế nhưng đã tiếp cận sáu Yêu tộc kia.”
Long Thần vốn cho là sáu Yêu tộc kia tại đế vực cũng được coi như là cường giả, lấy tình huống lúc này mà nhìn quả thực chỉ được coi như là tiểu nhân vật thôi.
Tại Xích Dương thành đã có không ít người vượt qua bọn họ.
La Uy cũng không bó tay chịu chết, ngay khi quản gia động thủ hắn không nói lời nào liền lấy ra trường thương màu bích lục một chiêu đâm tới. Chiến kỹ khổng lồ mang theo “Vực” của mình phát ra ngoài. Hai cỗ thế giới lực đụng nhau, trong nháy mắt La Uy bị chấn bay đi, thế nhưng sau khi hắn lăn lộn vài vòng liền vững vàng đứng trên mặt đất. Chẳng qua là sắc mặt của hắn có chút tái nhợt thôi.
“Không tệ, là một mầm tốt.”
Quản gia vỗ vỗ tay và không hề để ý tới La Uy nữa, mà chỉ bước một bước tới khôi lỗi thú trắng tuyết.
Có thể dưới công kích của Thiên Vũ cảnh bát trọng chống đỡ được La Uy đã búng ra danh tiếng. Hắn lúc này hăng hái sửa sang lại quần áo một chút, mỉm cười trở lại đội ngũ của mình.
“Mấy người các ngươi đều lên ngựa cả đi, nhiệm vụ lần này chính là chủ nhân nhà ta bình an đến U Linh chủ thành. Thành công tới nơi mỗi người đều nhận được một ngàn năm trăm hoàng tinh, ngay cả mười con khôi lỗi màu đen này cũng có thể tặng cho bọn ngươi mỗi người một con khôi lỗi màu đen. Giá của nó là ba trăm hoàng tinh, cho nên… Hãy làm cho thật tốt nhé. Nếu các ngươi có lòng dạ xấu xa mà nói thì Kỷ Nhan ta sẽ giết các ngươi.”
Nói xong, nàng cưỡi chiến mã màu trắng cùng quản gia một trái một phải đi bên cạnh xe ngựa màu trắng. Đám người Long Thần hai mặt nhìn nhau, chia nhau nhảy lên một con chiến mã màu đen. Đội ngũ liền hướng U Linh chủ thành bôn ba mà đi.
“Ta không nghĩ có một ngày, ta có thể cỡi một con khôi lỗi thú. Loại vật này lúc trước ta không nỡ mua nó, thật là quá xa xỉ mà.”
“Chủ nhân Kỷ cô nương đúng là người có tiền. Khôi lỗi mã như vậy cũng có thể tùy tiện đưa ra.”
Đám người A Đông có chút kích động bàn luận, tâm tình vô cùng tốt. Dọc theo đường đi bôn ba, mọi người cười cười nói nói rất là náo nhiệt.
Còn La Uy kia miệt thị nhìn bọn họ một cái, sau đó cỡi chiến mã vọt đi song song với Kỷ cô nương. Hắn cũng có thể coi như là cao thủ chém gió, không bao lâu liền chọc cho Kỷ Nhan cười khanh khách không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn bên kia một cái, trong mắt toát ra thần sắc chán ghét.
“Không phải ỷ vào Thiên Vũ cảnh thất trọng ư, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
A Đông khinh miệt xì một tiếng rồi tiếp tục lên đường, chẳng những là hắn mà những người khác đối với La Uy cũng vô cùng bất mãn.
“Đúng rồi Long Thần, ngươi có thể sử dụng trường thương chặn một thương của La Uy. Đây chẳng phải nói thực của ngươi và hắn tương đương nhau, hơn nữa còn là Kiếm võ giả.”
Trên đường đi, một vị nam tử trong đó hỏi.
“Ha ha… Mặc dù là Kiếm võ giả nhưng thực lực còn kém hắn xa lắm. Ta có thể ngăn cản hắn giết người chỉ là may mắn thôi.”
Long Thần cười nói.
Hắn cũng chỉ nói vậy thôi.
Long Thần bây giờ tính cách đã trở nên an bình, hắn không phải là người muốn tìm phiền toái. Nhưng mà nếu như phiền toái không tránh khỏi thì hắn sẽ đem phiền toái đó biến thành không.
Đám người bọn họ đi đằng sau chuyện phiếm, Kỷ Nhan và La Uy dọc theo đường đi này cười cười nói nói. Mọi người nhanh chóng lên đường, khôi lỗi thú căn bản không biết mệt mỏi, phù văn tiêu hao năng lượng lập tức bổ khuyết đế linh khí.
Đợi đến khi đội ngũ Kỷ Nhan biến mất khỏi Xích Dương thành. Trên tường thành Xích Dương thành có một gã thanh niên trong trang phục đen nhìn về phương hướng bọn họ vừa biến mất, khóe miệng toát ra nụ cười tươi.
“Cửu đương gia bọn họ đã đi rồi. Chúng ta lúc nào động thủ đây.”
Ở bên cạnh hắn, một trung niên nhân tướng mạo hèn mọn hỏi.
Thanh niên đó tên Cửu đương gia cười cười nói: “Không nóng vội, chờ bọn hắn đến Thiên Ưng hạp chúng ta sẽ động thủ. Bây giờ đi tụ tập nhân mã tới Thiên Ưng hạp đợi hắn đến.”
“Tại sao lại chọn ở Thiên Ưng hạp? Qua khỏi Thiên Ưng hạp chính là U Linh chủ thành rồi. Thiết Huyết thương minh kia vốn chính là thế lực ở U Linh chủ thành, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì làm sao bây giờ?”
“Bọn họ không chỉ có một Thiên Vũ cảnh bát trọng Vệ Chu, cái cô nàng kia mặc dù là một chủ quản Thiết Huyết thương minh. Tuy nhiên nàng ta dựa vào bán da thị mà có, thật không nghĩ ra vận khí của nàng ta lại tốt như vậy. Trong Xích Dương thành này lại tìm được một loại bảo vật như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro