Long Huyết Chiến Thần

Cửu Dương trùng...

Phong Thanh Dương

2024-10-05 23:11:20

Không dừng lại, ba người tiếp tục lên đường, rất nhanh tiến vào chỗ sâu nhất giữa vùng núi non Liên Vân, vừa mới đi vào, đám người Long Thần nghe thấy tiếng kêu cứu, sau đó ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một gã nam tử, đầu dơ mặt bẩn vọt tới, cả người hắn đều là vết máu, trên người có không ít trảo ấn, xem ra là bị yêu thú tập kích.

Quả nhiên, phía sau hắn là một đầu mãnh hổ đang chụp tới, trong nháy mắt đánh cho gã kia ngã sấp xuống, sau đó mở ra cái miệng to như cái chậu máu táp tới phía người nọ. Nếu bị cắn, khẳng định cái đầu này sẽ bị lấy xuống, chỉ cần nghĩ đã thấy được trước thảm trạng này.

Nam tử này vẫn đang hô hoán cứu mạng, nhất là sau khi thấy đám người Long Thần, tiếng hô càng thêm lớn.

Long Thần và Kiếm Trần còn chưa động đậy, Lam Linh Nhi liền nhặt lấy một viên đá ở trên mặt đất, đột nhiên vung lên, trực tiếp xuyên thủng đầu con mãnh hổ kia, mảnh hổ liền mềm nhũn tựa vào người kia, lập tức không có một tiếng động nào phát ra nữa.

Long Thần cảm thấy thân phận của ba người bọn họ quá nhạy cảm nên đã không cứu người đang giãy giụa kia, thế nhưng nghĩ lại người trước mắt chỉ là một tiểu nhân vật ngay cả cảnh giới Thiên Hà cũng chưa tới, nói vậy cũng không nhận ra được đám người Long Thần, dĩ nhiên là cũng không tiết lộ hành vi của bọn họ.

Thấy mình được cứu trợ, người nọ mừng rỡ, vội vàng bò dậy, khấu đầu với đám người Long Thần nói: “ Đa tạn ân cứu mạng của ba vị, tiểu nhân sẽ không quên. Không biết có thể biết được tên của ba vị hay không, tiểu nhân cũng muốn báo đáp một phen!”

“Tên họ coi như thôi, chỉ tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới.”

Kiếm Trần nói một tiếng, sau đó mang theo Long Thần và Lam Linh Nhi rất nhanh tiến vào bên trong Liên Vân sơn mạch, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của người kia.

Lúc này, người nọ mới ngẩng đầu lên, trên mặt lộ thần sắc nghi hoặc, lẩm bẩm nói: “Tóc trắng… tóc trắng, cách nơi này khoảng chừng hai trăm dặm có một tòa Bạch thành, nghe nói nơi đó xuất hiện một vị Vũ vương Vũ Minh trẻ tuổi, là tuyệt thế thiên tài, sau đó phản bội Vũ Minh, người này cường đại như thế, không phải Kiếm Trần đấy chứ?”

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn nhất thời toát ra thần sắc kích động!

“Điểm báo vị trí võ giả trên Huyền thưởng bảng có thể nhận được một phần trăm phần thường, treo thưởng của Kiếm Trần là một trăm ngàn thông thiên đan, ta đây đi thông báo cho Vũ Minh biết, hẳn là có thể nhận được mười vạn thông thiên đan.”

Nghĩ đến đây, nam tử kia vội vàng đứng lên, chạy như không muốn sống ra khỏi Liên Vân sơn mạch.

Mà đám người Long Thần cũng không biết từ một hành động thiện ý lại dẫn đến phiền toái lớn như vậy.

“Lại nói, đã thật lâu rồi ta chưa về nhà.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên đường đi, Kiếm Trần bỗng nhìn về phía nam nói.

“Nhà của ngươi ở nơi nào?”

“Ở ngay địa phương này, ngoài hai trăm dặm có một tòa Bạch thành, nơi đó là nơi ta lớn lên, nhưng lúc nhỏ phụ mẫu đều đã mất rồi, cho nên ở trong gia tộc không hề chào đón ta, ta thường xuyên bị khi phụ, sỉ nhục, tuy nhiên tất cả điều này đều là lúc ta còn bé, nên trả thù cũng đã trả thù.”

Kiếm Trần có chút cảm khái nói.

Tuổi thơ hắn đã trải qua cũng có phần giống với Long Thần.

Long Thần ngay từ đầu đã chán ghét người Dương gia, tuy vậy giờ không còn ghét nữa bởi vì cấp bậc đã không còn giống như trước kia.

Cách buổi trưa còn khoảng một canh giờ, Kiếm Trần đi ở phía trước dừng lại, lúc này bọn họ thân ở trong thâm sơn cùng cốc, thâm cốc vô cùng an tĩnh, hoa cỏ cây cối khắp nơi, nơi này đã lâu không có người tới cho nên cây cỏ các loại đều tươi tốt dị thường.

“Nơi này đã được xem như là thâm cốc, nếu đi vào trong nữa thì chỉ sợ sẽ có một số yêu thú cường đại thường lui tới. Chờ ngươi dùng Đế Diễm châu làm ra dị trạng, không chừng bọn chúng sẽ chạy đến quấy rối cho nên đến đây là được rồi.”

Còn một canh giờ nữa, Long Thần có đủ thời gian để chuẩn bị sẵn sàng. Hắn tìm một vị trí trống trải trong thâm cốc, ngồi lên một tảng đá to lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt trời. Mặt trời lúc này đang còn ở phương đông, qua một canh giờ nữa mặt trời sẽ lên đến đỉnh đầu.

Lúc này, mặt trời trông như một đóa hỏa diễm thiêu đốt, hẳn là giờ đây hầu hết mọi người cũng sẽ chú ý đến dị trạng mặt trời. Nhiệt độ xung quanh hiện đã tăng lên không ít, không có Long hồn biến thân, Long Thần cảm giác được trên da có cảm giác cháy nám.

“Tiểu Miêu, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Long Thần dò hỏi, có thể nhận được Kim Ô tàn hồn hay không còn phải nhìn tới lực lượng của con mèo này.”

“Đó là đương nhiên, Kim Ô tại thế cũng không phải là đối thủ của bổn thần huống chi là một tí xíu tàn hồn, làm sao chạy trốn khỏi lòng bàn tay bổn thần?”

Tiểu Miêu vuốt ve cái bụng của mình, đắc ý nói, dừng một chút nó lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, bổn thần tập trung lực lượng với thời gian dài như vậy, vì ngươi mà hao hết, ngươi nói đi, ngươi làm thế nào để cảm kích bổn thần đây?”

“Ta tìm cho ngươi mấy con mỹ miêu được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Long Thần cười nói.

“Tiểu tử khốn kiếp! Biết rõ hồn thần bây giờ còn không ra sức, muốn trêu chọc bổn thần hả?”

Tiểu Miêu cả giận nói.

Long Thần cười cười, nghiêm mặt cười nói: “Ta bây giờ còn nhỏ yếu, Luân Hồi thần thú ngươi giúp đỡ ta đương nhiên là ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Cái mạng này của ta là do ngươi nhặt về, nếu tương lai ta có thành tựu nổi tiếng đương nhiên không thể thiếu Tiểu Miêu ngươi rồi!”

Tiểu Miêu biết, Long Thần là nó nghiêm túc với hắn. Nó hiểu tính cách Long Thần.

“Được rồi, bộ dáng của ngươi thế kia thì tu luyện thêm nữa cũng chỉ là củi mục, bổn thần nhìn phân lượng ngươi cố gắng coi như là mở lòng từ bi giúp ngươi thêm lần này nữa thôi.”

Long Thần mặc kệ con mèo này mạnh miệng.

Lúc này, Kiếm Trần đứng chặn ở cửa cốc mà Lam Linh Nhi cách Long Thần không xa đang vòng quanh Tiểu Lang, nghiên cứu Tiểu Lang. Đối với chuyện này Tiểu Lang tương đối im lặng, bộ dáng bây giờ của hắn đáng yêu thế sao? Tại sao khi nữ nhân nhìn thấy hắn, dù là Hoàng Phủ Kỳ chỉ mới mười tuổi hay là Lam Linh Nhi đã hơn hai mươi tuổi sau khi nhìn thấy hắn liền muốn ôm hắn?

Tiểu Lang trực tiếp coi Lam Linh Nhi là con ruồi, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt trời chói chang hừng hực thiêu đốt trên bầu trời, lúc này nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên. Tiểu Lang vô cùng thích thú với nhiệt độ như vậy, nhiệt độ càng cao hắn càng cảm thấy thoải mái.

“Phệ Nhật Yêu Lang ta chờ đến một ngày, ngay cả mặt trời cũng bị ta thôn phệ!”

Tiểu Lang suy nghĩ trong lòng.

Nhìn bọn hắn một cái, Long Thần chuyên tâm chờ đợi, thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh đến giữa trưa, lúc này mặt trời trên không trung đã bắt đầu gần đến đỉnh đầu. Long Thần ngẩng đầu nhìn, trong đó có một cái hỏa quyền to lớn xuất hiện xung quanh mặt trời, mặt trời phủ xuống hỏa diễm kim sắc, hình như còn to hơn lúc trước mấy lần.

Long Thần tin tưởng, lúc này nhất định có vô số người đang nhìn bầu trời.

Chuyện như vậy là vô số năm mới xuất hiện một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Long Huyết Chiến Thần

Số ký tự: 0