Đến chết mới ng...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Toàn bộ chủ điện U Minh bây giờ ngổn ngang thi thể.
Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra thì cả U Minh phủ sẽ chấn động lớn, có lẽ người Đông Hoàng Cung cũng sẽ nhận được tin tức về thiếu niên Long Thần này.
Tô Mặc cảm giác trên mặt nóng hừng hực, chỉ là một tên Long Thần, mà hắn lại phải dựa vào sự trợ giúp của Tô Tiểu Điệp mới bắt được... Chỉ là bây giờ không phải lúc khó xử. Tô Mặc không nói hai lời, dưới chân đạp nhẹ một cái, hai tay đồng thời xuất hiện ngọn lửa màu tím nóng cháy, đánh tới phía Long Thần.
"Chết đi." Hai cầu lửa trực tiếp đập về phía mặt Long Thần.
Bị Tô Tiểu Điệp quất một rơi, Long Thần còn có thể bò dậy mới là lạ.
Ngay thời điểm quả đấm của Tô Mặc đánh xuống, Long Thần đang nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, trường kiếm trong tay vung lên.
"Ức Vạn Sát Kiếp."
Tô Mặc đã tới vô cùng gần, nên trong nháy mắt bị một quả cầu bằng kiếm khí bọc lại, ngăn cản hắn tiến lên. Quả cầu kiếm khí màu đỏ máu kia nhanh chóng xoay tròn, từng đạo kiếm khí bắn ra.
"Cô gái kia chắc là người Đông Hoàng Cung tới đấy." Khiến cho vô số người kinh ngạc là Long Thần lại không bị thương chút nào bò dậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Điệp, sau đó thi triển chiêu thức lợi dụng lực phản, trong nháy mắt vọt ra khỏi chủ điện U Minh, rồi chạy trốn.
Diệp Huyên vốn không được thả khỏi U Minh trấn ngục tháp, hôm nay hắn bị bẫy một lần, coi như là đi không. Nhưng Long Thần hắn không phải người chịu lỗ, hắn sẽ không tới không công.
"Muốn lấy được đồ của ta, muốn ta chết, ít nhất cũng phải khiến các ngươi bỏ ra cái giá hối hận cả đời..." Đây là lời mà lúc Long Thần nhìn về phía Tô Tiểu Điệp thì truyền cho nàng nghe. Trong nháy mắt Long Thần bò dậy, Tô Tiểu Điệp tựa như thấy được một con cự thú thái cổ hiển hiện, một loại áp lực trên phương diện huyết mạch, đột nhiên khiến Tô Tiểu Điệp bị dọa sợ lui về phía sau một bước.
Chờ lúc nàng hồi hồn, Long Thần đã chạy đi.
Trong nháy mắt đó, Tô Tiểu Điệp cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đó là một sự sợ hãi không có lý do.
"Người này." Tô Tiểu Điệp nhớ lại bản thân bị hắn dọa sợ, lập tức thẹn quá thành giận, sát tâm hiện lên. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghĩ muốn giết chết một người như vậy.
"Phá."
Ức Vạn Sát Kiếp không công kích được Tô Mặc, bị hỏa cầu của Tô Mặc chặn lại. Nhưng Ức Vạn Sát Kiếp kia cũng kéo dài được một chút thời gian, chờ tới khi hắn phá vỡ, Long Thần đã chạy ra ngoài.
"Lại muốn chạy." Tô Mặc kinh hãi. Hắn biết Long Thần có một loại độn pháp vô cùng kinh khủng, nếu Long Thần thi triển ra, Tô Mặc chắc chắn không đuổi kíp. Nếu để Long Thần chạy thoát, Sở Thiên Ca có lẽ sẽ giết chết hắn. Nghĩ tới đây Tô Mặc tâm tình khẩn trương, vội vàng co cẳng đuổi theo.
"Phế vật, để ta." Tô Tiểu Điệp nổi giận đùng đùng mắng một tiếng. Lúc nàng đang muốn đuổi theo thì một thanh niên khoác kim bào đột nhiên xuất hiện bên cạnh, kéo bả vai nàng lại.
"Ai vậy?" Tô Tiểu Điệp tức giận quay đầu.
"Điệp nhi." Sắc mặt Sở Thiên Ca có chút trầm xuống.
"Sư huynh." Tính khí Tô Tiểu Điệp lập tức thay đổi.
"Chuyện này để cho Tô Mặc làm đi, ngươi đứng nhìn là được rồi, đừng dễ dàng tức giận. Trên con đường tu luyện, đối chiến với người khác trong lúc giận dữ, thường thường đồng nghĩa với việc thua cuộc, đối chiến với người yếu, cũng chả có ích gì với ngươi." Sở Thiên Ca nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Điệp vội vàng hỏi.
"Yên tâm đi người đã bước vào phạm vi thần thức của ta, không ai có thể chạy thoát."
Sở Thiên Ca cười một tiếng. Lúc này đã có rất nhiều người đuổi theo Tô Mặc, chỉ có phủ chủ U Minh phủ vẫn còn đang đứng đợi ở trên bục. Sở Thiên Ca dẫn đầu vượt qua từng cỗ thi thể, và những người đang nằm trên đất gào thảm kia. Sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, giống như không nhìn thấy gì cả.
Những người này chết đi, đối với đại nhân vật chân chính mà nói, cũng chả hại gì tới toàn cục.
Sau khi đi ra khỏi chủ điện U Minh, mọi người thấy Long Thần cũng chưa hoàn toàn trốn được, mà bị Tô Mặc ngăn cản. Hai người vừa chiến đấu vừa dời địa điểm qua phía đông phủ thành. Long Thần cũng đang muốn đi tới chỗ đó, nếu không tốc độ của hắn không thua gì Tô Mặc, Tô Mặc không thể ngăn cản hắn.
"Tốc độ của tiểu tử này thật nhanh, đã sớm nghe nói tốc độ của hắn rất biến thái, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Tô Mặc cũng không đuổi kịp hắn."
Tô Mặc vô cùng bực bội, Long Thần vốn dĩ không ham chiến, sắc mặt của hắn giống như đang vội vàng chạy trốn, thỉnh thoảng quay sang ứng phó đại vài chiêu với Tô Mặc. Tu vi Thần Vũ cảnh tầng năm của Tô Mặc thực sự có uy hiếp trí mạng đối với Long Thần, nhưng Tô Mặc lại sắp tức ói máu, bởi vì Long Thần hoàn toàn không đánh nhau với hắn, cứ dây dưa một hồi, Long Thần không chịu nổi lại lập tức tìm cơ hội chạy trốn.
"Tiểu tử này rõ ràng có độn pháp kia, nhưng lại từng bước dẫn ta qua bên này. Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì." Tô Mặc không phải người ngu, đương nhiên nhìn ra Long Thần tiến về bên phía đó dường như là mục đích nào đó, mặc dù Long Thần giả bộ rất giống.
"Đám người Sở Thiên Ca còn đang nhìn đấy, ta không thể trúng mưu của tiểu tử này lần nữa."
Tô Mặc và Long Thần coi như lão oan gia, từ khi gặp nhau ở U Linh chủ thành tới giờ, Tô Mặc vốn ở thế cao cao tại thượng, nhưng hiện giờ Long Thần đã hoàn toàn có tư cách đứng ngang hàng với hắn.
"Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ có chút thực lực này sao." Tô Mặc không kịp đợi, hắn vội vàng muốn thi triển thực lực Thần Vũ cảnh tầng năm của mình, nếu không, thực sự có thể trúng kế của Long Thần.
"Thần Vũ cảnh tầng năm, ba đại kiếp nạn giáng xuống bản thân, là điều kiện tốt nhất khai quật thân thể Tiên Thiên. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, Tử Hỏa Phượng Hoàng Thể chân chính là như thế nào."
Ở giữa không trung, trên người Tô Mặc bùng lên ngọn lửa, một cỗ khí tức ngủ say trên người hắn từ từ tỉnh lại, đây cũng là một loại huyết mạch của thú. Khí tức kia nhanh chóng lan tràn trên người Tô Mặc, cùng lúc đó trên lưng Tô Mặc xảy ra biến hóa lớn có một đôi cánh thật sự của một loài chim dọc theo lưng hắn mở ra. Đôi cánh này vô cùng lớn, có ngọn lửa màu tím bao phủ, xương cốt và huyết mạch của cánh nối liền với xương cốt và huyết mạch của Tô Mặc. Một cỗ khí tức cường đại tản ra trên người Tô Mặc.
Một đôi cánh màu tím này, quả thật mang lại cảm giác uy hiếp to lớn cho Long Thần.
Nhưng sắc mặt Long Thần không đổi.
Không có ai biết rốt cuộc Long Thần đang suy nghĩ gì, hắn vẫn cứ lãnh tĩnh như vậy, chẳng lẽ dưới sự uy hiếp như thế này, hắn còn tưởng bản thân có thể chạy thoát sao. Phải biết, sau đám người này, còn một đám người nữa có Sở Thiên Ca, Tô Tiểu Điệp, Dương Du Phàm, Cao Nham. Những người này, ai nấy đều mạnh hơn cả Tô Mặc, càng dễ giết chết Long Thần.
"Cho dù nói thế nào thì tiểu tử này với từng ấy tuổi, ở cảnh giới này, lại có thể sống tới bây giờ, thật sự là không tưởng tượng nổi. Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch như thế nào."
Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân thể Tiên Thiên của Tô Mặc đã biến hóa xong, đôi cánh màu tím chớp động, hơi thở lửa nóng lan ra từ phía Tô Mặc, lay động toàn bộ phủ thành.
Cuồng phong gào thét.
"Không phải tốc độ của ngươi nhanh lắm sao." Tô Mặc cười. Khi đôi cánh thực sự này chớp động, tốc độ của hắn gia tăng tới mức ngang ngửa với Cao Nham.
"Biến thành người chim rồi, cũng thật đẹp mắt." Ngoài dự đoán của Tô Mặc, Long Thần chỉ cười một chút, thật giống như chả phải chuyện gì lớn. Hắn còn nhìn đám người Sở Thiên Ca phía sau, nói: "Có gan thì ngươi đi theo ta đi."
Nói xong, trên người Long Thần thoáng qua một luồng huyết quang, trong nháy mắt biến mất, chạy về phía đông. Tô Mặc biến sắc đuổi theo, đây là một trong những thủ đoạn quen thuộc của Long Thần mà hắn lo lắng nhất. Lúc này Tô Mặc vội vàng đuổi theo.
"Thật là nhanh."
Tốc độ hai người này, một trước một sau, thật sự dọa ngã tất cả mọi người.
"Đuổi theo mau."
Những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
"Đây chính là độn pháp đó sao." Sở Thiên Ca vô cùng hứng thú, hắn nhìn những người khác một chút, tốc độ của bốn người trong nháy mắt vượt qua những người khác, theo sát sau lưng Tô Mặc. Mà Tô Mặc cũng không nhàn rỗi, liều chết vỗ đôi cánh màu tím, muốn đuổi kịp bóng người màu đỏ máu phía trước. Nhưng bóng người kia thật sự quá nhanh rồi, Tô Mặc phát hiện bản thân có một loại cảm giác đuối sức.
"Nếu để hắn chạy thoát, ta sẽ không có kết quả gì tốt." Nghĩ tới đây, Tô Mặc tiếp tục liều mạng.
Cũng may là, Long Thần chạy tới một chỗ cách đó mười mấy dặm thì ngừng lại, Tô Mặc mừng rỡ, lập tức đuổi kịp. Hắn nhanh chóng phát hiện, Long Thần đứng bất động ở đó, giống như là chờ hắn tới. Tô Mặc đứng trước mặt Long Thần, nhìn chung quanh một vòng. Nơi này là trại huấn luyện cao nhất của U Minh quân, là căn cứ địa của U Minh quân, chỗ hiện giờ chắc là quảng trường U Minh. Mà lúc này Long Thần đang đứng ở bên cạnh một khối U Minh thạch to lớn cao chừng ngàn thước. Ngẩng đầu nhìn U Minh thạch này, chóp đá đã lẫn vào trong tầng mây, nghe nói U Minh thạch này là thiên thạch, cảnh tượng thiên thạch lớn như vậy rơi xuống, khẳng định vô cùng kinh khủng.
"Tiểu tử này tới chỗ này làm gì, hắn biết rằng ngay cả độn pháp cũng không cách nào chạy thoát khỏi sự theo dõi của Sở Thiên Ca, nên mặc kệ không đi nữa sao." Nhìn Long Thần trước mặt, Tô Mặc đầy vẻ nghi ngờ. Lúc này Long Thần đứng trước U Minh thạch, đưa lưng về phía Tô Mặc, chờ sau khi đám người Sở Thiên Ca tới, Long Thần mới quay đầu lại. Lúc này, Tô Mặc phát hiện trên người Long Thần có một loại ánh sáng kỳ dị, Long Thần bây giờ hình như có chút khác biệt.
Sau lưng cách Tô Mặc không xa, đám người Sở Thiên Ca hứng thú bừng bừng đứng nhìn Long Thần. Sở Thiên Ca vẫn không ra tay, mà cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Long Thần, trong ánh măt vô hình có chút biến hóa.
Những người khác, cũng dần tới đông đủ.
Vào lúc này, Long Thần lại bước từng bước về phía Tô Mặc, biểu tình không sợ chết, khiến những người khác vô cùng bội phục hắn. Bọn họ rất khó hiểu, vì sao lúc nãy Long Thần còn chạy, mà bây giờ lại ngừng lại rồi.
"Bây giờ, còn muốn chơi chiêu trò gì nữa." Tô Mặc cẩn thận nhìn Long Thần tới gần.
"Trò chơi Nhất Tử Nhất Sinh, ngươi dám chơi cùng ta sao. Lúc trước, Tô Chân của Tô gia các ngươi cũng thua trong tay ta, cho nên lão chết." Long Thần đột nhiên nói.
Những người khác đều chấn động. Thiếu niên này chính là một truyền kỳ.
"Cách chơi thế nào." Tô Mặc hỏi.
"Đối chiến, đến chết mới thôi."
Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra thì cả U Minh phủ sẽ chấn động lớn, có lẽ người Đông Hoàng Cung cũng sẽ nhận được tin tức về thiếu niên Long Thần này.
Tô Mặc cảm giác trên mặt nóng hừng hực, chỉ là một tên Long Thần, mà hắn lại phải dựa vào sự trợ giúp của Tô Tiểu Điệp mới bắt được... Chỉ là bây giờ không phải lúc khó xử. Tô Mặc không nói hai lời, dưới chân đạp nhẹ một cái, hai tay đồng thời xuất hiện ngọn lửa màu tím nóng cháy, đánh tới phía Long Thần.
"Chết đi." Hai cầu lửa trực tiếp đập về phía mặt Long Thần.
Bị Tô Tiểu Điệp quất một rơi, Long Thần còn có thể bò dậy mới là lạ.
Ngay thời điểm quả đấm của Tô Mặc đánh xuống, Long Thần đang nằm dưới đất đột nhiên mở mắt ra, trường kiếm trong tay vung lên.
"Ức Vạn Sát Kiếp."
Tô Mặc đã tới vô cùng gần, nên trong nháy mắt bị một quả cầu bằng kiếm khí bọc lại, ngăn cản hắn tiến lên. Quả cầu kiếm khí màu đỏ máu kia nhanh chóng xoay tròn, từng đạo kiếm khí bắn ra.
"Cô gái kia chắc là người Đông Hoàng Cung tới đấy." Khiến cho vô số người kinh ngạc là Long Thần lại không bị thương chút nào bò dậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Điệp, sau đó thi triển chiêu thức lợi dụng lực phản, trong nháy mắt vọt ra khỏi chủ điện U Minh, rồi chạy trốn.
Diệp Huyên vốn không được thả khỏi U Minh trấn ngục tháp, hôm nay hắn bị bẫy một lần, coi như là đi không. Nhưng Long Thần hắn không phải người chịu lỗ, hắn sẽ không tới không công.
"Muốn lấy được đồ của ta, muốn ta chết, ít nhất cũng phải khiến các ngươi bỏ ra cái giá hối hận cả đời..." Đây là lời mà lúc Long Thần nhìn về phía Tô Tiểu Điệp thì truyền cho nàng nghe. Trong nháy mắt Long Thần bò dậy, Tô Tiểu Điệp tựa như thấy được một con cự thú thái cổ hiển hiện, một loại áp lực trên phương diện huyết mạch, đột nhiên khiến Tô Tiểu Điệp bị dọa sợ lui về phía sau một bước.
Chờ lúc nàng hồi hồn, Long Thần đã chạy đi.
Trong nháy mắt đó, Tô Tiểu Điệp cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đó là một sự sợ hãi không có lý do.
"Người này." Tô Tiểu Điệp nhớ lại bản thân bị hắn dọa sợ, lập tức thẹn quá thành giận, sát tâm hiện lên. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng nghĩ muốn giết chết một người như vậy.
"Phá."
Ức Vạn Sát Kiếp không công kích được Tô Mặc, bị hỏa cầu của Tô Mặc chặn lại. Nhưng Ức Vạn Sát Kiếp kia cũng kéo dài được một chút thời gian, chờ tới khi hắn phá vỡ, Long Thần đã chạy ra ngoài.
"Lại muốn chạy." Tô Mặc kinh hãi. Hắn biết Long Thần có một loại độn pháp vô cùng kinh khủng, nếu Long Thần thi triển ra, Tô Mặc chắc chắn không đuổi kíp. Nếu để Long Thần chạy thoát, Sở Thiên Ca có lẽ sẽ giết chết hắn. Nghĩ tới đây Tô Mặc tâm tình khẩn trương, vội vàng co cẳng đuổi theo.
"Phế vật, để ta." Tô Tiểu Điệp nổi giận đùng đùng mắng một tiếng. Lúc nàng đang muốn đuổi theo thì một thanh niên khoác kim bào đột nhiên xuất hiện bên cạnh, kéo bả vai nàng lại.
"Ai vậy?" Tô Tiểu Điệp tức giận quay đầu.
"Điệp nhi." Sắc mặt Sở Thiên Ca có chút trầm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sư huynh." Tính khí Tô Tiểu Điệp lập tức thay đổi.
"Chuyện này để cho Tô Mặc làm đi, ngươi đứng nhìn là được rồi, đừng dễ dàng tức giận. Trên con đường tu luyện, đối chiến với người khác trong lúc giận dữ, thường thường đồng nghĩa với việc thua cuộc, đối chiến với người yếu, cũng chả có ích gì với ngươi." Sở Thiên Ca nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Điệp vội vàng hỏi.
"Yên tâm đi người đã bước vào phạm vi thần thức của ta, không ai có thể chạy thoát."
Sở Thiên Ca cười một tiếng. Lúc này đã có rất nhiều người đuổi theo Tô Mặc, chỉ có phủ chủ U Minh phủ vẫn còn đang đứng đợi ở trên bục. Sở Thiên Ca dẫn đầu vượt qua từng cỗ thi thể, và những người đang nằm trên đất gào thảm kia. Sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, giống như không nhìn thấy gì cả.
Những người này chết đi, đối với đại nhân vật chân chính mà nói, cũng chả hại gì tới toàn cục.
Sau khi đi ra khỏi chủ điện U Minh, mọi người thấy Long Thần cũng chưa hoàn toàn trốn được, mà bị Tô Mặc ngăn cản. Hai người vừa chiến đấu vừa dời địa điểm qua phía đông phủ thành. Long Thần cũng đang muốn đi tới chỗ đó, nếu không tốc độ của hắn không thua gì Tô Mặc, Tô Mặc không thể ngăn cản hắn.
"Tốc độ của tiểu tử này thật nhanh, đã sớm nghe nói tốc độ của hắn rất biến thái, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả Tô Mặc cũng không đuổi kịp hắn."
Tô Mặc vô cùng bực bội, Long Thần vốn dĩ không ham chiến, sắc mặt của hắn giống như đang vội vàng chạy trốn, thỉnh thoảng quay sang ứng phó đại vài chiêu với Tô Mặc. Tu vi Thần Vũ cảnh tầng năm của Tô Mặc thực sự có uy hiếp trí mạng đối với Long Thần, nhưng Tô Mặc lại sắp tức ói máu, bởi vì Long Thần hoàn toàn không đánh nhau với hắn, cứ dây dưa một hồi, Long Thần không chịu nổi lại lập tức tìm cơ hội chạy trốn.
"Tiểu tử này rõ ràng có độn pháp kia, nhưng lại từng bước dẫn ta qua bên này. Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì." Tô Mặc không phải người ngu, đương nhiên nhìn ra Long Thần tiến về bên phía đó dường như là mục đích nào đó, mặc dù Long Thần giả bộ rất giống.
"Đám người Sở Thiên Ca còn đang nhìn đấy, ta không thể trúng mưu của tiểu tử này lần nữa."
Tô Mặc và Long Thần coi như lão oan gia, từ khi gặp nhau ở U Linh chủ thành tới giờ, Tô Mặc vốn ở thế cao cao tại thượng, nhưng hiện giờ Long Thần đã hoàn toàn có tư cách đứng ngang hàng với hắn.
"Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ có chút thực lực này sao." Tô Mặc không kịp đợi, hắn vội vàng muốn thi triển thực lực Thần Vũ cảnh tầng năm của mình, nếu không, thực sự có thể trúng kế của Long Thần.
"Thần Vũ cảnh tầng năm, ba đại kiếp nạn giáng xuống bản thân, là điều kiện tốt nhất khai quật thân thể Tiên Thiên. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, Tử Hỏa Phượng Hoàng Thể chân chính là như thế nào."
Ở giữa không trung, trên người Tô Mặc bùng lên ngọn lửa, một cỗ khí tức ngủ say trên người hắn từ từ tỉnh lại, đây cũng là một loại huyết mạch của thú. Khí tức kia nhanh chóng lan tràn trên người Tô Mặc, cùng lúc đó trên lưng Tô Mặc xảy ra biến hóa lớn có một đôi cánh thật sự của một loài chim dọc theo lưng hắn mở ra. Đôi cánh này vô cùng lớn, có ngọn lửa màu tím bao phủ, xương cốt và huyết mạch của cánh nối liền với xương cốt và huyết mạch của Tô Mặc. Một cỗ khí tức cường đại tản ra trên người Tô Mặc.
Một đôi cánh màu tím này, quả thật mang lại cảm giác uy hiếp to lớn cho Long Thần.
Nhưng sắc mặt Long Thần không đổi.
Không có ai biết rốt cuộc Long Thần đang suy nghĩ gì, hắn vẫn cứ lãnh tĩnh như vậy, chẳng lẽ dưới sự uy hiếp như thế này, hắn còn tưởng bản thân có thể chạy thoát sao. Phải biết, sau đám người này, còn một đám người nữa có Sở Thiên Ca, Tô Tiểu Điệp, Dương Du Phàm, Cao Nham. Những người này, ai nấy đều mạnh hơn cả Tô Mặc, càng dễ giết chết Long Thần.
"Cho dù nói thế nào thì tiểu tử này với từng ấy tuổi, ở cảnh giới này, lại có thể sống tới bây giờ, thật sự là không tưởng tượng nổi. Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch như thế nào."
Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân thể Tiên Thiên của Tô Mặc đã biến hóa xong, đôi cánh màu tím chớp động, hơi thở lửa nóng lan ra từ phía Tô Mặc, lay động toàn bộ phủ thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuồng phong gào thét.
"Không phải tốc độ của ngươi nhanh lắm sao." Tô Mặc cười. Khi đôi cánh thực sự này chớp động, tốc độ của hắn gia tăng tới mức ngang ngửa với Cao Nham.
"Biến thành người chim rồi, cũng thật đẹp mắt." Ngoài dự đoán của Tô Mặc, Long Thần chỉ cười một chút, thật giống như chả phải chuyện gì lớn. Hắn còn nhìn đám người Sở Thiên Ca phía sau, nói: "Có gan thì ngươi đi theo ta đi."
Nói xong, trên người Long Thần thoáng qua một luồng huyết quang, trong nháy mắt biến mất, chạy về phía đông. Tô Mặc biến sắc đuổi theo, đây là một trong những thủ đoạn quen thuộc của Long Thần mà hắn lo lắng nhất. Lúc này Tô Mặc vội vàng đuổi theo.
"Thật là nhanh."
Tốc độ hai người này, một trước một sau, thật sự dọa ngã tất cả mọi người.
"Đuổi theo mau."
Những người khác cũng vội vàng đuổi theo.
"Đây chính là độn pháp đó sao." Sở Thiên Ca vô cùng hứng thú, hắn nhìn những người khác một chút, tốc độ của bốn người trong nháy mắt vượt qua những người khác, theo sát sau lưng Tô Mặc. Mà Tô Mặc cũng không nhàn rỗi, liều chết vỗ đôi cánh màu tím, muốn đuổi kịp bóng người màu đỏ máu phía trước. Nhưng bóng người kia thật sự quá nhanh rồi, Tô Mặc phát hiện bản thân có một loại cảm giác đuối sức.
"Nếu để hắn chạy thoát, ta sẽ không có kết quả gì tốt." Nghĩ tới đây, Tô Mặc tiếp tục liều mạng.
Cũng may là, Long Thần chạy tới một chỗ cách đó mười mấy dặm thì ngừng lại, Tô Mặc mừng rỡ, lập tức đuổi kịp. Hắn nhanh chóng phát hiện, Long Thần đứng bất động ở đó, giống như là chờ hắn tới. Tô Mặc đứng trước mặt Long Thần, nhìn chung quanh một vòng. Nơi này là trại huấn luyện cao nhất của U Minh quân, là căn cứ địa của U Minh quân, chỗ hiện giờ chắc là quảng trường U Minh. Mà lúc này Long Thần đang đứng ở bên cạnh một khối U Minh thạch to lớn cao chừng ngàn thước. Ngẩng đầu nhìn U Minh thạch này, chóp đá đã lẫn vào trong tầng mây, nghe nói U Minh thạch này là thiên thạch, cảnh tượng thiên thạch lớn như vậy rơi xuống, khẳng định vô cùng kinh khủng.
"Tiểu tử này tới chỗ này làm gì, hắn biết rằng ngay cả độn pháp cũng không cách nào chạy thoát khỏi sự theo dõi của Sở Thiên Ca, nên mặc kệ không đi nữa sao." Nhìn Long Thần trước mặt, Tô Mặc đầy vẻ nghi ngờ. Lúc này Long Thần đứng trước U Minh thạch, đưa lưng về phía Tô Mặc, chờ sau khi đám người Sở Thiên Ca tới, Long Thần mới quay đầu lại. Lúc này, Tô Mặc phát hiện trên người Long Thần có một loại ánh sáng kỳ dị, Long Thần bây giờ hình như có chút khác biệt.
Sau lưng cách Tô Mặc không xa, đám người Sở Thiên Ca hứng thú bừng bừng đứng nhìn Long Thần. Sở Thiên Ca vẫn không ra tay, mà cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Long Thần, trong ánh măt vô hình có chút biến hóa.
Những người khác, cũng dần tới đông đủ.
Vào lúc này, Long Thần lại bước từng bước về phía Tô Mặc, biểu tình không sợ chết, khiến những người khác vô cùng bội phục hắn. Bọn họ rất khó hiểu, vì sao lúc nãy Long Thần còn chạy, mà bây giờ lại ngừng lại rồi.
"Bây giờ, còn muốn chơi chiêu trò gì nữa." Tô Mặc cẩn thận nhìn Long Thần tới gần.
"Trò chơi Nhất Tử Nhất Sinh, ngươi dám chơi cùng ta sao. Lúc trước, Tô Chân của Tô gia các ngươi cũng thua trong tay ta, cho nên lão chết." Long Thần đột nhiên nói.
Những người khác đều chấn động. Thiếu niên này chính là một truyền kỳ.
"Cách chơi thế nào." Tô Mặc hỏi.
"Đối chiến, đến chết mới thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro