Lòng kính nể
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Trong lời nói của Cung Chính, Long Thần cảm thấy gã hơi sợ bọn người đó, hay nói là e ngại thì đúng hơn. Chẳng lẽ trong Thánh Vũ cung này, cũng
có thế lực nhỏ.
Chẳng mấy chốc, điều nghi ngờ của Long Thần đã có đáp án, đúng là có thế lực nhỏ.
“Bọn họ là người của Thất Thánh bang. Thất Thánh bang có hơn nghìn người, do bảy người lãnh đạo. Trong mấy triệu võ giả, thế lực có thể ngưng tụ được hơn nghìn người, thì cũng không đơn giản. Người bình thường không dám đắc tội bọn chúng. Dù sao, trong này không hạn chế đánh nhau, không ai là đối thủ của hơn nghìn người, cho nên nhịn được thì nhịn."
Lúc đối phương xô cửa, Cung Chính cũng hơi lo lắng. Gã bèn vội vàng đứng dậy, nói cho Long Thần những lời này. Mặt gã toàn là mồ hôi, vội vàng đi ra mở cửa. Trong nháy mắt, mười mấy người vọt vào. Thánh Vũ cung có văn bản quy định không được phá hoại kiến trúc, bằng không vừa rồi bọn họ đã phá cửa đi vào.
Cung Chính không biết đối phương vì chuyện gì mà tới. Thất Thánh bang là một thế lực khó đối phó trong Thánh Vũ cung. Bọn chúng không coi ai ra gì, luôn luôn đê tiện, không dám đắc tội cường giả chân chính. Nhưng bọn chúng dựa vào ưu thế số lượng người trong bang. Bọn chúng bắt nạt những người cô đơn là chuyện thường như cơm bữa.
Hơn nghìn võ giả Thần Vũ cảnh, để ở đâu thì cũng là một sức mạnh khổng lồ.
“Các huynh đệ Thất Thánh bang, không biết Cung Chính có gì mạo phạm. Nếu Cung Chính vô ý đắc tội, thì mong rằng các huynh đệ nể tình đều là đệ tử ngoại môn, mà không tính toán với ta."
Cung Chính muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, nên nói năng rất thành khẩn.
Hiển nhiên, người của Thất Thánh bang chưa từng nghe qua tên gã. Người dẫn đầu là một tên có miệng lưỡi bén nhọn, nhìn qua hơn hai mươi tuổi. Dáng dấp giống như con khỉ, nhưng rất kiêu căng phách lối. Gã nhìn Cung Chính và Long Thần với ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Lúc đầu, căn phòng này không có ai. Thất gia ta định mang huynh đệ sang đây. Tại sao hai con chó cỏ như các ngươi lại dám chiếm chỗ này. Phòng tốt như vậy mà lại bị hai con chó cỏ như các ngươi làm bẩn, khiến Thất gia ta nói chuyện như thế nào với huynh đệ của ta."
Đám người sau lưng gã, cũng nhìn Cung Chính với ánh mắt rất tức giận. Nhưng một người trong đó lại không nói chuyện, đoán chừng là mới tới. cũng chính là vị huynh đệ mà Thất gia phải chiếu cố.
Long Thần xem như hiểu nguyên nhân. Thực lực lão Thất của Thất Thánh bang là Thần Vũ cảnh tầng hai viên mãn, căn phòng này khá gần trung tâm, mà gã cũng biết nơi này có phòng trống. Vị trí này cũng không tệ, nên gã mới dẫn huynh đệ mới gia nhập Thất Thánh bang sang đây. Gã lại không nghĩ rằng Long Thần đã chiếm căn phòng này, nhanh chân hơn gã.
Bản thân Cung Chính không phải là đối thủ của vị Thất gia này. Hơn nữa, đối phương có hơn nghìn người. Võ giả đi vào Thánh Vũ cung, trên cơ bản là hạng người tâm cao khí ngạo. Mặc dù hơn triệu người, nhưng muốn tập hợp được hơn nghìn người, cũng cần phải có thủ đoạn mới được. Chí ít ở vùng phụ cận, không ai dám đắc tội đám người này.
Cung Chính chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Gã vội vàng nói:
“Ta không biết Thất gia vừa ý căn phòng này. Hai người chúng ta chỉ vừa mới đến. Vậy đi, chúng ta tặng lại gian phòng này cho Thất gia ngài."
Sau khi gã nói xong, bèn nhìn về phía Long Thần rồi nháy mắt, bảo Long Thần đi ra ngoài với gã. Mặc dù khí thế của đối phương rất hung hăng. Nhưng đối phương có thực lực và vốn liếng này. Hôm nay, gã cố nhẫn nhịn là được. Người sống chính là như vậy, gặp được chuyện bất bình, nhưng khi mình bất lực, thì nén giận mới là lựa chọn chính xác nhất. Nếu không thì Cung Chính cũng không sống đến ngày hôm nay.
Long Thần nghĩ một lát. Mình chẳng qua ở chỗ này mười ngày mà thôi. Mình đánh người ta thì sướng tay lắm. Nhưng Cung Chính còn ở đây, nên hắn không muốn gây chuyện. Dù sao đối phương cũng là người giúp mình.
Mặc dù, bọn này nói một từ chó cỏ khiến Long Thần rất giận. Nhưng Long Thần muốn giết gã, thì cũng có hơn trăm cách, không đáng ở đây gây phiền phức cho Cung Chính.
Chẳng qua, Long Thần vẫn đánh giá thấp độ hung hăng của đám người này. Tên Thất gia xấu xí đó, hiển nhiên là một nhân vật quan trọng trong Thất Thánh bang. Dáng người của gã thấp bé, mặt mũi cũng chả ra sao. Cho nên gã rất đố kị với loại người anh tuấn và cao to như Long Thần. Hơn nữa, Long Thần cũng có một khí chất yêu dị mê người, có lực sát thương rất lớn đối với thiếu nữ và thiếu phụ.
Thất gia sống ngang ngược quen rồi, cho nên trong đầu gã không có khái niệm nhẫn nhịn. Cung Chính định bước ra khỏi phòng, thì gã vươn tay ra, ngăn lại đường đi của hai người, rồi nói:
“Hai con chó cỏ như các ngươi làm bẩn nền nhà mà còn muốn đi hay sao. Trước tiên, các ngươi hãy liếm sạch nền nhà rồi tính tiếp. Nếu không thì các ngươi cũng chỉ có thể nằm thẳng người ra khỏi phòng. Các ngươi không nên hoài nghi lời ta nói. Ta chính là lão Thất của Thất Thánh bang.”
Giọng nói của gã, càng ngày càng lạnh.
Sắc mặt Cung Chính lập tức đỏ bừng, muốn gã liếm sạch đất. Điều này chính là muốn làm nhục gã. Gã cũng là người nóng tính. Nhưng gã đã lớn tuổi rồi, nên biết nhẫn nhịn. Chẳng qua đối phương đã chạm vào ranh giới cuối cùng của gã. Gã không thể nhịn nữa, bèn nói năng rất lạnh lùng:
“Thất gia! Cung Chính không đắc tội ngươi. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không lưu lại một đường sống hay sao. Cung Chính sống lâu như vậy, cũng đã gặp không ít người. Ta có câu nói này nói cho ngươi, làm người thì nên lưu một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện, chó gấp thì cũng nhảy tường, huống chi là ta."
Thất gia nổi giận.
"Mẹ kiếp! Ngươi còn dám mạnh miệng. Các huynh đệ chặt đứt hai tay hai chân gã cho ta, sau đó bỏ vào vò lăn ra Thánh Vũ cung."
Thất gia nổi giận, nói năng rất hung hăng. Gã vừa nói xong. Những người khác chưa kịp làm gì, thì một bóng người bỗng nhiên đứng trước mặt gã. Long Thần không còn cách nào. Tiểu tử này quá hung hăng. Loại người này đúng là không muốn sống nữa.
“Ta nói cho ngươi, với tính cách này của ngươi. Hôm nay, ta không giết ngươi, thì ngươi cũng không sống được mấy ngày."
Long Thất đưa tay chộp lấy. Gã tên là Thất gia kia, bị Long Thần nhấc lên. Long Thần ra tay quá nhanh, nhanh đến mức gã chưa kịp phản ứng, thì đã bị Long Thần Long Thần chộp lấy.
Lúc đầu, đối phương muốn đấm chết Long Thần. Nhưng Long Thần hơi dùng sức, bóp lấy động mạch cổ của gã. Thất gia lập tức kêu lên thảm thiết giống như tan nát cõi lòng.
Một tay của Long Thần, đã giam cầm sức mạnh toàn thân gã.
Sau lưng Long Thần, cuối cùng Cung Chính cũng kịp phản ứng. Những người khác cũng như thế. Trong lòng Cung Chính chỉ có thể dùng từ sóng to gió lớn để hình dung. Gã vốn định mang theo Long Thần lao ra ngoài. Ai biết được Long Thần lại ra tay trước một bước. Long Thần lại chế ngự được đối phương. Nhưng đối phương là võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai mà...
“Ngươi!"
Thất gia bị Long Thần bóp cổ. Sắc mặt trắng như giấy. Bàn tay của thiếu niên thần bí này, giống như có sức lực của mấy triệu cân. Chỉ cần Long Thần dùng sức, hoàn toàn có thể kéo đứt đầu gã.
“Long Thần lại mạnh như vậy."
Cung Chính hơi mơ hồ. Chẳng qua gã nghĩ đến chuyện Thất Thánh bang có hơn nghìn người, thì trong lòng cũng sốt ruốt, vội vàng nói:
“Long Thần! Chúng ta chạy trốn đi. Thánh Vũ cung lớn như vậy. Bọn chúng chưa chắc tìm được chúng ta."
“Trốn! Vì sao phải trốn."
"Người không phạm ta, thì ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta, thì ta bắt người trả lại gấp mười."
Những võ giả khác cũng kinh ngạc trước sức mạnh của Long Thần. Chẳng qua bọn họ nhiều người, đương nhiên không sợ. Lúc này, bọn họ ùa lên, thi triển chiêu thức của Thần Vũ cảnh. Bọn họ ùn ùn kéo đến, nhưng Long Thần cười lạnh một tiếng. Một tay của Long Thần cầm lấy người Thất gia, bỗng nhiên hất lên. Những người đó lo lắng làm bị thương Thất gia, nên vội vàng dừng tay lại.
"Tiểu tử, mau thả Thất gia. Nếu không thì một nghìn người của Thất Thánh bang, sẽ chém ngươi thành muôn mảnh."
Dưới sự khống chế của Long Thần. Hai tay của Thất gia cố kéo ra tay của Long Thần. Nhưng tay của Long Thần giống như sắt thép. Căn bản là kéo không nổi, thậm chí không bị xây xước gì.
Lúc này, Thất gia đã hít thở không thông.
“Long Thần! Huynh đừng chọc phiền phức nữa, chúng ta không thể trêu vào..."
Cung Chính đờ đẫn nhìn Thất gia giống như bị Long Thần bóp cổ gần chết.
Long Thần cười cười, bất đắc dĩ buông tay ra, rồi ném Thất gia cho đối phương. Đám người nơm nớp lo sợ nhìn Long Thần.
“Hôm nay, coi như là một bài học nhỏ. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, bao giờ cũng nên giữ lòng kính nể. Các ngươi như thế này là đang tự hại mình.”
Long Thần bèn nói một câu. Hắn hi vọng đối phương nhận ra sai lầm, thu tay lại đúng lúc. Chẳng qua, hiển nhiên Long Thần đánh giá thấp bọn họ. Lúc hai người Long Thần vừa đi ra sân nhỏ, thì sau lưng vang lên tiếng còi bén nhọn.
“Trốn nhanh lên. Bọn chúng đang triệu tập thành viên trong bang.”
Sắc mặt Cung Chính thay đổi.
Sắc mặt Long Thần cũng thay đổi, trở nên lạnh lẽ hơn. Hắn nhẹ nhàng rút ra cánh tay lôi kéo của Cung Chính, bỗng nhiên hỏi:
“Lão Cung! Ở đây có được giết người không?"
Lúc này, sát khí trong mắt Long Thần đỏ như máu. Cung Chính đang muốn khuyên giải cũng bị giật mình. Lúc này, Long Thần kinh khủng giống như hung thú siêu cấp. Sát khí toàn thân đã ngưng tụ lại.
“Giết người... Nếu huynh được sự tán thành của Võ Si Nam Cung Liệt, thì huynh giết bao nhiêu người cũng được. Nhưng nếu huynh không phải là thiên tài, cũng không phải là cường giả, thì huynh sẽ bị trừng phạt."
Dưới ánh mắt đe dọa của Long Thần, Cung Chính trả lời theo bản năng.
“Thế này thì hoàn mỹ."
Điều khiến Cung Chính rùng mình chính là Long Thần bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn xoay người chậm rãi. Lúc này, Thất gia và những người khác cũng đi ra. Vị Thất gia xấu xí kia vất vả lắm mới đi ra được, lập tức nhìn Long Thần với ánh mắt oán độc, cười lạnh nói:
“Ngươi chờ chết đi. Trong mười hơi, hơn nghìn huynh đệ của Thất Thánh bang sẽ đến đây, đem ngươi phân thây. Người dám đánh ta, còn chưa ra đời.”
Đúng là rất ngông cuồng.
“Một tên ngu đần, nhất định phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình.”
Long Thần cười bất đắc dĩ.
Ở thời đại cường giả siêu cấp san sát này, ngay cả hắn cũng không dám nói như vậy. Long Thần vẫn duy trì thái độ kính nể đối với võ đạo. Chính là tiểu tử này, không coi ai ra gì.
“Trong mười hơi, đủ thời gian để ta mang ngươi xuống Địa Ngục."
Trong nháy mắt, Long Thần xuất hiện trước mắt Thất gia. Tốc độ kinh khủng của Long Thần lại khiến đối phương sợ ngây người. Lúc đối phương đang muốn phản kích, thì bụng dính ngay một đấm của Long Thần.
Bùm!
Quần áo sau lưng Thất gia vỡ nát.
Chẳng mấy chốc, điều nghi ngờ của Long Thần đã có đáp án, đúng là có thế lực nhỏ.
“Bọn họ là người của Thất Thánh bang. Thất Thánh bang có hơn nghìn người, do bảy người lãnh đạo. Trong mấy triệu võ giả, thế lực có thể ngưng tụ được hơn nghìn người, thì cũng không đơn giản. Người bình thường không dám đắc tội bọn chúng. Dù sao, trong này không hạn chế đánh nhau, không ai là đối thủ của hơn nghìn người, cho nên nhịn được thì nhịn."
Lúc đối phương xô cửa, Cung Chính cũng hơi lo lắng. Gã bèn vội vàng đứng dậy, nói cho Long Thần những lời này. Mặt gã toàn là mồ hôi, vội vàng đi ra mở cửa. Trong nháy mắt, mười mấy người vọt vào. Thánh Vũ cung có văn bản quy định không được phá hoại kiến trúc, bằng không vừa rồi bọn họ đã phá cửa đi vào.
Cung Chính không biết đối phương vì chuyện gì mà tới. Thất Thánh bang là một thế lực khó đối phó trong Thánh Vũ cung. Bọn chúng không coi ai ra gì, luôn luôn đê tiện, không dám đắc tội cường giả chân chính. Nhưng bọn chúng dựa vào ưu thế số lượng người trong bang. Bọn chúng bắt nạt những người cô đơn là chuyện thường như cơm bữa.
Hơn nghìn võ giả Thần Vũ cảnh, để ở đâu thì cũng là một sức mạnh khổng lồ.
“Các huynh đệ Thất Thánh bang, không biết Cung Chính có gì mạo phạm. Nếu Cung Chính vô ý đắc tội, thì mong rằng các huynh đệ nể tình đều là đệ tử ngoại môn, mà không tính toán với ta."
Cung Chính muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, nên nói năng rất thành khẩn.
Hiển nhiên, người của Thất Thánh bang chưa từng nghe qua tên gã. Người dẫn đầu là một tên có miệng lưỡi bén nhọn, nhìn qua hơn hai mươi tuổi. Dáng dấp giống như con khỉ, nhưng rất kiêu căng phách lối. Gã nhìn Cung Chính và Long Thần với ánh mắt lạnh lùng, nói:
“Lúc đầu, căn phòng này không có ai. Thất gia ta định mang huynh đệ sang đây. Tại sao hai con chó cỏ như các ngươi lại dám chiếm chỗ này. Phòng tốt như vậy mà lại bị hai con chó cỏ như các ngươi làm bẩn, khiến Thất gia ta nói chuyện như thế nào với huynh đệ của ta."
Đám người sau lưng gã, cũng nhìn Cung Chính với ánh mắt rất tức giận. Nhưng một người trong đó lại không nói chuyện, đoán chừng là mới tới. cũng chính là vị huynh đệ mà Thất gia phải chiếu cố.
Long Thần xem như hiểu nguyên nhân. Thực lực lão Thất của Thất Thánh bang là Thần Vũ cảnh tầng hai viên mãn, căn phòng này khá gần trung tâm, mà gã cũng biết nơi này có phòng trống. Vị trí này cũng không tệ, nên gã mới dẫn huynh đệ mới gia nhập Thất Thánh bang sang đây. Gã lại không nghĩ rằng Long Thần đã chiếm căn phòng này, nhanh chân hơn gã.
Bản thân Cung Chính không phải là đối thủ của vị Thất gia này. Hơn nữa, đối phương có hơn nghìn người. Võ giả đi vào Thánh Vũ cung, trên cơ bản là hạng người tâm cao khí ngạo. Mặc dù hơn triệu người, nhưng muốn tập hợp được hơn nghìn người, cũng cần phải có thủ đoạn mới được. Chí ít ở vùng phụ cận, không ai dám đắc tội đám người này.
Cung Chính chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Gã vội vàng nói:
“Ta không biết Thất gia vừa ý căn phòng này. Hai người chúng ta chỉ vừa mới đến. Vậy đi, chúng ta tặng lại gian phòng này cho Thất gia ngài."
Sau khi gã nói xong, bèn nhìn về phía Long Thần rồi nháy mắt, bảo Long Thần đi ra ngoài với gã. Mặc dù khí thế của đối phương rất hung hăng. Nhưng đối phương có thực lực và vốn liếng này. Hôm nay, gã cố nhẫn nhịn là được. Người sống chính là như vậy, gặp được chuyện bất bình, nhưng khi mình bất lực, thì nén giận mới là lựa chọn chính xác nhất. Nếu không thì Cung Chính cũng không sống đến ngày hôm nay.
Long Thần nghĩ một lát. Mình chẳng qua ở chỗ này mười ngày mà thôi. Mình đánh người ta thì sướng tay lắm. Nhưng Cung Chính còn ở đây, nên hắn không muốn gây chuyện. Dù sao đối phương cũng là người giúp mình.
Mặc dù, bọn này nói một từ chó cỏ khiến Long Thần rất giận. Nhưng Long Thần muốn giết gã, thì cũng có hơn trăm cách, không đáng ở đây gây phiền phức cho Cung Chính.
Chẳng qua, Long Thần vẫn đánh giá thấp độ hung hăng của đám người này. Tên Thất gia xấu xí đó, hiển nhiên là một nhân vật quan trọng trong Thất Thánh bang. Dáng người của gã thấp bé, mặt mũi cũng chả ra sao. Cho nên gã rất đố kị với loại người anh tuấn và cao to như Long Thần. Hơn nữa, Long Thần cũng có một khí chất yêu dị mê người, có lực sát thương rất lớn đối với thiếu nữ và thiếu phụ.
Thất gia sống ngang ngược quen rồi, cho nên trong đầu gã không có khái niệm nhẫn nhịn. Cung Chính định bước ra khỏi phòng, thì gã vươn tay ra, ngăn lại đường đi của hai người, rồi nói:
“Hai con chó cỏ như các ngươi làm bẩn nền nhà mà còn muốn đi hay sao. Trước tiên, các ngươi hãy liếm sạch nền nhà rồi tính tiếp. Nếu không thì các ngươi cũng chỉ có thể nằm thẳng người ra khỏi phòng. Các ngươi không nên hoài nghi lời ta nói. Ta chính là lão Thất của Thất Thánh bang.”
Giọng nói của gã, càng ngày càng lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Cung Chính lập tức đỏ bừng, muốn gã liếm sạch đất. Điều này chính là muốn làm nhục gã. Gã cũng là người nóng tính. Nhưng gã đã lớn tuổi rồi, nên biết nhẫn nhịn. Chẳng qua đối phương đã chạm vào ranh giới cuối cùng của gã. Gã không thể nhịn nữa, bèn nói năng rất lạnh lùng:
“Thất gia! Cung Chính không đắc tội ngươi. Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Chẳng lẽ ngươi không lưu lại một đường sống hay sao. Cung Chính sống lâu như vậy, cũng đã gặp không ít người. Ta có câu nói này nói cho ngươi, làm người thì nên lưu một đường, ngày sau còn dễ nói chuyện, chó gấp thì cũng nhảy tường, huống chi là ta."
Thất gia nổi giận.
"Mẹ kiếp! Ngươi còn dám mạnh miệng. Các huynh đệ chặt đứt hai tay hai chân gã cho ta, sau đó bỏ vào vò lăn ra Thánh Vũ cung."
Thất gia nổi giận, nói năng rất hung hăng. Gã vừa nói xong. Những người khác chưa kịp làm gì, thì một bóng người bỗng nhiên đứng trước mặt gã. Long Thần không còn cách nào. Tiểu tử này quá hung hăng. Loại người này đúng là không muốn sống nữa.
“Ta nói cho ngươi, với tính cách này của ngươi. Hôm nay, ta không giết ngươi, thì ngươi cũng không sống được mấy ngày."
Long Thất đưa tay chộp lấy. Gã tên là Thất gia kia, bị Long Thần nhấc lên. Long Thần ra tay quá nhanh, nhanh đến mức gã chưa kịp phản ứng, thì đã bị Long Thần Long Thần chộp lấy.
Lúc đầu, đối phương muốn đấm chết Long Thần. Nhưng Long Thần hơi dùng sức, bóp lấy động mạch cổ của gã. Thất gia lập tức kêu lên thảm thiết giống như tan nát cõi lòng.
Một tay của Long Thần, đã giam cầm sức mạnh toàn thân gã.
Sau lưng Long Thần, cuối cùng Cung Chính cũng kịp phản ứng. Những người khác cũng như thế. Trong lòng Cung Chính chỉ có thể dùng từ sóng to gió lớn để hình dung. Gã vốn định mang theo Long Thần lao ra ngoài. Ai biết được Long Thần lại ra tay trước một bước. Long Thần lại chế ngự được đối phương. Nhưng đối phương là võ giả Thần Vũ cảnh tầng hai mà...
“Ngươi!"
Thất gia bị Long Thần bóp cổ. Sắc mặt trắng như giấy. Bàn tay của thiếu niên thần bí này, giống như có sức lực của mấy triệu cân. Chỉ cần Long Thần dùng sức, hoàn toàn có thể kéo đứt đầu gã.
“Long Thần lại mạnh như vậy."
Cung Chính hơi mơ hồ. Chẳng qua gã nghĩ đến chuyện Thất Thánh bang có hơn nghìn người, thì trong lòng cũng sốt ruốt, vội vàng nói:
“Long Thần! Chúng ta chạy trốn đi. Thánh Vũ cung lớn như vậy. Bọn chúng chưa chắc tìm được chúng ta."
“Trốn! Vì sao phải trốn."
"Người không phạm ta, thì ta không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta, thì ta bắt người trả lại gấp mười."
Những võ giả khác cũng kinh ngạc trước sức mạnh của Long Thần. Chẳng qua bọn họ nhiều người, đương nhiên không sợ. Lúc này, bọn họ ùa lên, thi triển chiêu thức của Thần Vũ cảnh. Bọn họ ùn ùn kéo đến, nhưng Long Thần cười lạnh một tiếng. Một tay của Long Thần cầm lấy người Thất gia, bỗng nhiên hất lên. Những người đó lo lắng làm bị thương Thất gia, nên vội vàng dừng tay lại.
"Tiểu tử, mau thả Thất gia. Nếu không thì một nghìn người của Thất Thánh bang, sẽ chém ngươi thành muôn mảnh."
Dưới sự khống chế của Long Thần. Hai tay của Thất gia cố kéo ra tay của Long Thần. Nhưng tay của Long Thần giống như sắt thép. Căn bản là kéo không nổi, thậm chí không bị xây xước gì.
Lúc này, Thất gia đã hít thở không thông.
“Long Thần! Huynh đừng chọc phiền phức nữa, chúng ta không thể trêu vào..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cung Chính đờ đẫn nhìn Thất gia giống như bị Long Thần bóp cổ gần chết.
Long Thần cười cười, bất đắc dĩ buông tay ra, rồi ném Thất gia cho đối phương. Đám người nơm nớp lo sợ nhìn Long Thần.
“Hôm nay, coi như là một bài học nhỏ. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, bao giờ cũng nên giữ lòng kính nể. Các ngươi như thế này là đang tự hại mình.”
Long Thần bèn nói một câu. Hắn hi vọng đối phương nhận ra sai lầm, thu tay lại đúng lúc. Chẳng qua, hiển nhiên Long Thần đánh giá thấp bọn họ. Lúc hai người Long Thần vừa đi ra sân nhỏ, thì sau lưng vang lên tiếng còi bén nhọn.
“Trốn nhanh lên. Bọn chúng đang triệu tập thành viên trong bang.”
Sắc mặt Cung Chính thay đổi.
Sắc mặt Long Thần cũng thay đổi, trở nên lạnh lẽ hơn. Hắn nhẹ nhàng rút ra cánh tay lôi kéo của Cung Chính, bỗng nhiên hỏi:
“Lão Cung! Ở đây có được giết người không?"
Lúc này, sát khí trong mắt Long Thần đỏ như máu. Cung Chính đang muốn khuyên giải cũng bị giật mình. Lúc này, Long Thần kinh khủng giống như hung thú siêu cấp. Sát khí toàn thân đã ngưng tụ lại.
“Giết người... Nếu huynh được sự tán thành của Võ Si Nam Cung Liệt, thì huynh giết bao nhiêu người cũng được. Nhưng nếu huynh không phải là thiên tài, cũng không phải là cường giả, thì huynh sẽ bị trừng phạt."
Dưới ánh mắt đe dọa của Long Thần, Cung Chính trả lời theo bản năng.
“Thế này thì hoàn mỹ."
Điều khiến Cung Chính rùng mình chính là Long Thần bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn xoay người chậm rãi. Lúc này, Thất gia và những người khác cũng đi ra. Vị Thất gia xấu xí kia vất vả lắm mới đi ra được, lập tức nhìn Long Thần với ánh mắt oán độc, cười lạnh nói:
“Ngươi chờ chết đi. Trong mười hơi, hơn nghìn huynh đệ của Thất Thánh bang sẽ đến đây, đem ngươi phân thây. Người dám đánh ta, còn chưa ra đời.”
Đúng là rất ngông cuồng.
“Một tên ngu đần, nhất định phải trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình.”
Long Thần cười bất đắc dĩ.
Ở thời đại cường giả siêu cấp san sát này, ngay cả hắn cũng không dám nói như vậy. Long Thần vẫn duy trì thái độ kính nể đối với võ đạo. Chính là tiểu tử này, không coi ai ra gì.
“Trong mười hơi, đủ thời gian để ta mang ngươi xuống Địa Ngục."
Trong nháy mắt, Long Thần xuất hiện trước mắt Thất gia. Tốc độ kinh khủng của Long Thần lại khiến đối phương sợ ngây người. Lúc đối phương đang muốn phản kích, thì bụng dính ngay một đấm của Long Thần.
Bùm!
Quần áo sau lưng Thất gia vỡ nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro