Long tộc nguy c...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
“Thúi qua, nữ nhân biến thái như vậy, Triệu Đan Trần ta mới không có can đảm leo lên người ngươi, ai biết được ngươi tại thời điểm giao hoan cho Triệu Đan Trần ta một quyền hay không?”
Triệu Đan Trần trong lòng âm thầm phỉ báng.
Thế nhưng, Triệu Đan Trần lại biết, chỉ cần nữ nhân này còn lưu lại Thần Vũ thánh triều, mình nhất định phải cùng nàng lập thành quan hệ tốt. Dù sao đối với hắn mà nói, đối phương rất mạnh, Triệu Đan Trần có được cảnh giới như ngày hôm nay, đối mặt với Phong Tuyền cũng cảm giác có chút vô lực.
Có Phong Tuyền trấn giữ ở nơi đây, đám người Long tộc, đoán chừng còn chưa chiến đấu, tâm đã nát tan rồi.
Triệu Đan Trần đắc ý nghĩ tới đây.
Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Lúc này đối diện với hắn chính là Long Sơn, đám người Long Nguyệt. Nhìn đội ngũ Vũ Minh khổng lồ, còn có xú danh Phong Tuyền ở bên cạnh, trên mặt mỗi người đều tràn ngập trầm trọng.
Long Sơn thở một hơi dài, bước lên một bước.
“Ông nội!”
Long Nguyệt có chút lo lắng kêu lên một tiếng, nói: “Trước đó ngươi mới từ trong tay Phong Tuyền, bị thương, hiện tại không được…”
Long Sơn lắc đầu, nói: “Ta không động thủ, ai có thể động thủ chứ? Nguyệt nhi. Nếu như nghe lời ta, tại thời điểm đánh nhau, ngươi hãy mang mọi người chạy trốn đi.”
Long Nguyệt giọt lệ trên mắt như muốn trào ra, nàng nói: “Ông nội, cái gã tặc tử Triệu Đan Trần kia cũng đã mời tới Phong Tuyền, hẳn là không phải sợ tại thời điểm ngươi đánh nhau với hắn, chúng ta nhân cơ hội này chạy trốn hay sao? Nếu như mà nói, dựa vào mấy tên Vũ thánh Vũ vương làm sao chống được người chúng ta? Chỉ cần chúng ta chạy thoát thành công, tất khiến cho Vũ Minh chỉ còn lại một mình Triệu Đan Trần hắn nhưng mà có Phong Tuyền ở đây, chúng ta một người cũng không thể chạy thoát!”
Đây chính là mục đích Triệu Đan Trần mời Phong Tuyền tới đây, ai cũng biết vậy.
Cho dù Phong Tuyền không động thủ, đứng ở đó thôi, đối với mọi người mà nói đều là một cỗ áp lực cường đại.
Triệu Đan Trần tới Chiến tộc, còn có một chuyện càng thêm trọng yếu hơn, đó chính là hắn biết Hoàng Đế ấn trong Ngũ Đế ấn, đang ở trong tay Chiến tộc, hắn đã có hai đế ấn, lần này cướp đoạt Hoàng Đế ấn, thuận tiện tiêu diệt luôn Long tộc cùng Chiến tộc.
“Ngoại trừ chiến đấu ra, ta còn có thể làm gì đây?”
Trên mặt Long Sơn, toát ra khổ sở nồng đậm.
Từ trong Cửu U Tang Hồn đi ra ngoài, hắn còn cho rằng mình sẽ làm một chút chuyện gì đó cho hậu bối Long gia, không nghĩ tới chính là, hắn mới đi ra thôi, thì tại Thần Vũ thánh triều tuôn ra một đám cường giả.
Đầu tiên là Cổ Ma thi hài, sau đó là Phong Tuyền, Long Sơn vốn đã không có khôi phục, vừa nghiền ép tiềm lực, vận dụng hai lần lực lượng, lúc này đã đến cùng đường mạt lộ rồi.
“Ông nội…”
“Long tiền bối…”
Nhìn lão nhân có chút tiêu điều kia, Long Nguyệt, đám người Lôi Chấn, Kiếm Trần, trên mặt đều là thần sắc khổ sở.
“Mấy đứa nhỏ à, đây là các ngươi xem thường ta sao?”
Bỗng Long Sơn nặn ra nụ cười, nói: “Yên tâm đi, ta cũng không phải là người yếu, cho dù chết, ta cũng sẽ giết chết Triệu Đan Trần, chỉ cần Triệu Đan Trần chết đi, Phong Tuyền cũng lười tìm đến các ngươi phiền toái, cho dù là tìm phiền toái, nàng chỉ một người, các ngươi chia nhau chạy trốn, nàng có thể làm gì được?”
Lời Long Sơn nói có lẽ là cơ hội duy nhất.
Phong Tuyền và Triệu Đan Trần, vốn chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là xung đột không có lợi ích gì, cho nên bọn họ tạm thời hợp tác với nhau mà thôi.
Chuyện này có nghĩa, Long Sơn muốn liều mạng rồi.
Đối với Triệu Đan Trần, chỉ cần giải quyết xong lão giả Long Sơn này những người khác căn bản tự sụp đổ.
“Chiến thôi! Nếu như chết, vậy thì chết trận, bất luận là Long tộc hay Chiến tộc, chúng ta không là người hèn nhát.”
Ở một bên Lôi Chấn to con, thanh âm khàn khàn rống lên.
Nghe được lời của hắn, trong lòng mọi người bắt đầu thiêu đốt lên ý chí chiến đấu khôn cùng.
Mặc dầu đối phương cường giả vô cùng nhưng mà liều mạng, ai sợ ai chứ?
Nếu muốn chiến, vậy thì chiến thôi!
Thấy trong mắt bọn họ đều toát ra chiến ý vô cùng, Long Sơn vui mừng cười cười.
“Long Sơn ta có thể sống đến bây giờ, kinh qua đủ loại tình huống, vẫn còn kiên trì sống tiếp, cuối cùng một lần nữa có cơ hội trải nghiệm làm người, ta thật sự thỏa mãn…”
Lão nhân tuổi đã nhiều lẩm bẩm tự nói, sau đó hắn dùng ánh mắt tràn đầy chiến ý, nhìn Triệu Đan Trần.
“Thần Hùng, sau đó là Triệu Vô Cực, kế tiếp là Triệu Đan Trần, quả nhiên, Vũ Minh mỗi một thời Vũ đế, đều là đại địch trong số mệnh của Long gia ta, tổ tiên Long Sơn ta có cơ hội nhận được trách nhiệm nặng nề, đơn giản là muốn làm gì đó cho hậu bối, xử lý con đường chướng ngại ở phía trước!”
Nghĩ tới đây, trong lồng ngực lão nhân, tràn đầy kích tình vô tận, đối với hắn tử vong đã là chuyện râu ria, quan trọng nhất là sứ mạng, cho nên, hắn sải bước đi tới trung tâm, thân thể đơn bạn nhưng như cương thương vậy, sừng sững đứng trong thiên địa này trên người hắn tuôn ra khí thế bức người, ánh mắt sắc bén, khiến cho những Vũ thánh Vũ vương kia trong lòng giật nảy mình, Long Sơn lúc này cả người phóng hào quang, giống như là một chiến thần hạ phàm vậy!
Long Sơn lúc này giống như trẻ hơn mấy chục tuổi vậy, hắn hô lên một tiếng là thời điểm hào tình vạn trượng nhất.
Năm tháng không buông tha người, rồi ai cũng đến lúc đó thôi.
Nhưng vì cái gì, lão nhân này thoạt nhìn kinh khủng như vậy?
Cho dù là Triệu Đan Trần, ánh mắt của hắn cũng híp lại.
“Hừ, giả trâu bò, còn không phải bị Cổ Ma thi hài của ta đánh cho hài cốt không còn hay sao?”
Cười lạnh một tiếng, Triệu Đan Trần bước tới hai bước, nghiêm nghị đứng ở trước mặt Long Sơn.
Một người tuổi trẻ cao ngạo, một người tuổi già hung hãn, giữa bọn họ, rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?
Triệu Đan Trần cười lạnh một lần nữa, nhích động Vạn Cổ ma kỳ trong tay, lập tức mặt đất liền chấn động, Cổ Ma thi hài thu nhỏ thân thể lại giống như người thường, từ bên dưới nền đất chui lên, còng lưng đứng ở bên cạnh Triệu Đan Trần, Cổ Ma thi hài làn da toàn thân đen thui làn da trên mặt thô ráp giống như cá sấu, trên thân gồ ghề, một cỗ hung sát khí, một cỗ mùi hôi thúi nồng đậm, từ trên người nó phát ra.
Thấy bộ dáng Cổ Ma thi hài dữ tợn như thế, bên phía Long tộc, tất cả mọi người có chút kinh hãi. Nhìn ra được, Triệu Đan Trần bây giờ điều khiển Cổ Ma thi hài đã đến trình độ thuận buồm xuôi gió, ai cũng không nghĩ tới, trọng bảo của Cổ Ma vực, cuối cùng rơi vào trong tay hắn, trở thành lá bài tẩy lớn nhất của hắn!
Triệu Đan Trần xoay xoay chiếc nhẫn Vũ Đế ở trên ngón tay, cười nói: “Cổ Ma, hôm nay ngươi giúp ta đạp bằng Chiến tộc đi!”
Nói xong, đột nhiên huy động Vạn Cổ ma kỳ ở trong tay, một cỗ lực lượng thần bí truyền vào trong Cổ Ma thi hài, ánh mắt Cổ Ma thi hài trong chớp mắt liền chuyển hóa thành màu đỏ như máu, một đạo bóng ảnh màu đen, phảng phất như là dã thú, nháy mắt hướng Long Sơn đánh tới!
Trạng thái thân thể Long Sơn, tương đối tốt. Đả kích ba lần đã khiến cho thân thể của hắn đã đến gần biên giới sụp đổ, thế nhưng, lần này cần phải liều mạng rồi là thời điểm cần phải bảo vệ tiền bối, cho nên lão nhân này chẳng những không có thối lui, ngược lại chiến khí ngập trời!
Triệu Đan Trần trong lòng âm thầm phỉ báng.
Thế nhưng, Triệu Đan Trần lại biết, chỉ cần nữ nhân này còn lưu lại Thần Vũ thánh triều, mình nhất định phải cùng nàng lập thành quan hệ tốt. Dù sao đối với hắn mà nói, đối phương rất mạnh, Triệu Đan Trần có được cảnh giới như ngày hôm nay, đối mặt với Phong Tuyền cũng cảm giác có chút vô lực.
Có Phong Tuyền trấn giữ ở nơi đây, đám người Long tộc, đoán chừng còn chưa chiến đấu, tâm đã nát tan rồi.
Triệu Đan Trần đắc ý nghĩ tới đây.
Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Lúc này đối diện với hắn chính là Long Sơn, đám người Long Nguyệt. Nhìn đội ngũ Vũ Minh khổng lồ, còn có xú danh Phong Tuyền ở bên cạnh, trên mặt mỗi người đều tràn ngập trầm trọng.
Long Sơn thở một hơi dài, bước lên một bước.
“Ông nội!”
Long Nguyệt có chút lo lắng kêu lên một tiếng, nói: “Trước đó ngươi mới từ trong tay Phong Tuyền, bị thương, hiện tại không được…”
Long Sơn lắc đầu, nói: “Ta không động thủ, ai có thể động thủ chứ? Nguyệt nhi. Nếu như nghe lời ta, tại thời điểm đánh nhau, ngươi hãy mang mọi người chạy trốn đi.”
Long Nguyệt giọt lệ trên mắt như muốn trào ra, nàng nói: “Ông nội, cái gã tặc tử Triệu Đan Trần kia cũng đã mời tới Phong Tuyền, hẳn là không phải sợ tại thời điểm ngươi đánh nhau với hắn, chúng ta nhân cơ hội này chạy trốn hay sao? Nếu như mà nói, dựa vào mấy tên Vũ thánh Vũ vương làm sao chống được người chúng ta? Chỉ cần chúng ta chạy thoát thành công, tất khiến cho Vũ Minh chỉ còn lại một mình Triệu Đan Trần hắn nhưng mà có Phong Tuyền ở đây, chúng ta một người cũng không thể chạy thoát!”
Đây chính là mục đích Triệu Đan Trần mời Phong Tuyền tới đây, ai cũng biết vậy.
Cho dù Phong Tuyền không động thủ, đứng ở đó thôi, đối với mọi người mà nói đều là một cỗ áp lực cường đại.
Triệu Đan Trần tới Chiến tộc, còn có một chuyện càng thêm trọng yếu hơn, đó chính là hắn biết Hoàng Đế ấn trong Ngũ Đế ấn, đang ở trong tay Chiến tộc, hắn đã có hai đế ấn, lần này cướp đoạt Hoàng Đế ấn, thuận tiện tiêu diệt luôn Long tộc cùng Chiến tộc.
“Ngoại trừ chiến đấu ra, ta còn có thể làm gì đây?”
Trên mặt Long Sơn, toát ra khổ sở nồng đậm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trong Cửu U Tang Hồn đi ra ngoài, hắn còn cho rằng mình sẽ làm một chút chuyện gì đó cho hậu bối Long gia, không nghĩ tới chính là, hắn mới đi ra thôi, thì tại Thần Vũ thánh triều tuôn ra một đám cường giả.
Đầu tiên là Cổ Ma thi hài, sau đó là Phong Tuyền, Long Sơn vốn đã không có khôi phục, vừa nghiền ép tiềm lực, vận dụng hai lần lực lượng, lúc này đã đến cùng đường mạt lộ rồi.
“Ông nội…”
“Long tiền bối…”
Nhìn lão nhân có chút tiêu điều kia, Long Nguyệt, đám người Lôi Chấn, Kiếm Trần, trên mặt đều là thần sắc khổ sở.
“Mấy đứa nhỏ à, đây là các ngươi xem thường ta sao?”
Bỗng Long Sơn nặn ra nụ cười, nói: “Yên tâm đi, ta cũng không phải là người yếu, cho dù chết, ta cũng sẽ giết chết Triệu Đan Trần, chỉ cần Triệu Đan Trần chết đi, Phong Tuyền cũng lười tìm đến các ngươi phiền toái, cho dù là tìm phiền toái, nàng chỉ một người, các ngươi chia nhau chạy trốn, nàng có thể làm gì được?”
Lời Long Sơn nói có lẽ là cơ hội duy nhất.
Phong Tuyền và Triệu Đan Trần, vốn chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là xung đột không có lợi ích gì, cho nên bọn họ tạm thời hợp tác với nhau mà thôi.
Chuyện này có nghĩa, Long Sơn muốn liều mạng rồi.
Đối với Triệu Đan Trần, chỉ cần giải quyết xong lão giả Long Sơn này những người khác căn bản tự sụp đổ.
“Chiến thôi! Nếu như chết, vậy thì chết trận, bất luận là Long tộc hay Chiến tộc, chúng ta không là người hèn nhát.”
Ở một bên Lôi Chấn to con, thanh âm khàn khàn rống lên.
Nghe được lời của hắn, trong lòng mọi người bắt đầu thiêu đốt lên ý chí chiến đấu khôn cùng.
Mặc dầu đối phương cường giả vô cùng nhưng mà liều mạng, ai sợ ai chứ?
Nếu muốn chiến, vậy thì chiến thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy trong mắt bọn họ đều toát ra chiến ý vô cùng, Long Sơn vui mừng cười cười.
“Long Sơn ta có thể sống đến bây giờ, kinh qua đủ loại tình huống, vẫn còn kiên trì sống tiếp, cuối cùng một lần nữa có cơ hội trải nghiệm làm người, ta thật sự thỏa mãn…”
Lão nhân tuổi đã nhiều lẩm bẩm tự nói, sau đó hắn dùng ánh mắt tràn đầy chiến ý, nhìn Triệu Đan Trần.
“Thần Hùng, sau đó là Triệu Vô Cực, kế tiếp là Triệu Đan Trần, quả nhiên, Vũ Minh mỗi một thời Vũ đế, đều là đại địch trong số mệnh của Long gia ta, tổ tiên Long Sơn ta có cơ hội nhận được trách nhiệm nặng nề, đơn giản là muốn làm gì đó cho hậu bối, xử lý con đường chướng ngại ở phía trước!”
Nghĩ tới đây, trong lồng ngực lão nhân, tràn đầy kích tình vô tận, đối với hắn tử vong đã là chuyện râu ria, quan trọng nhất là sứ mạng, cho nên, hắn sải bước đi tới trung tâm, thân thể đơn bạn nhưng như cương thương vậy, sừng sững đứng trong thiên địa này trên người hắn tuôn ra khí thế bức người, ánh mắt sắc bén, khiến cho những Vũ thánh Vũ vương kia trong lòng giật nảy mình, Long Sơn lúc này cả người phóng hào quang, giống như là một chiến thần hạ phàm vậy!
Long Sơn lúc này giống như trẻ hơn mấy chục tuổi vậy, hắn hô lên một tiếng là thời điểm hào tình vạn trượng nhất.
Năm tháng không buông tha người, rồi ai cũng đến lúc đó thôi.
Nhưng vì cái gì, lão nhân này thoạt nhìn kinh khủng như vậy?
Cho dù là Triệu Đan Trần, ánh mắt của hắn cũng híp lại.
“Hừ, giả trâu bò, còn không phải bị Cổ Ma thi hài của ta đánh cho hài cốt không còn hay sao?”
Cười lạnh một tiếng, Triệu Đan Trần bước tới hai bước, nghiêm nghị đứng ở trước mặt Long Sơn.
Một người tuổi trẻ cao ngạo, một người tuổi già hung hãn, giữa bọn họ, rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?
Triệu Đan Trần cười lạnh một lần nữa, nhích động Vạn Cổ ma kỳ trong tay, lập tức mặt đất liền chấn động, Cổ Ma thi hài thu nhỏ thân thể lại giống như người thường, từ bên dưới nền đất chui lên, còng lưng đứng ở bên cạnh Triệu Đan Trần, Cổ Ma thi hài làn da toàn thân đen thui làn da trên mặt thô ráp giống như cá sấu, trên thân gồ ghề, một cỗ hung sát khí, một cỗ mùi hôi thúi nồng đậm, từ trên người nó phát ra.
Thấy bộ dáng Cổ Ma thi hài dữ tợn như thế, bên phía Long tộc, tất cả mọi người có chút kinh hãi. Nhìn ra được, Triệu Đan Trần bây giờ điều khiển Cổ Ma thi hài đã đến trình độ thuận buồm xuôi gió, ai cũng không nghĩ tới, trọng bảo của Cổ Ma vực, cuối cùng rơi vào trong tay hắn, trở thành lá bài tẩy lớn nhất của hắn!
Triệu Đan Trần xoay xoay chiếc nhẫn Vũ Đế ở trên ngón tay, cười nói: “Cổ Ma, hôm nay ngươi giúp ta đạp bằng Chiến tộc đi!”
Nói xong, đột nhiên huy động Vạn Cổ ma kỳ ở trong tay, một cỗ lực lượng thần bí truyền vào trong Cổ Ma thi hài, ánh mắt Cổ Ma thi hài trong chớp mắt liền chuyển hóa thành màu đỏ như máu, một đạo bóng ảnh màu đen, phảng phất như là dã thú, nháy mắt hướng Long Sơn đánh tới!
Trạng thái thân thể Long Sơn, tương đối tốt. Đả kích ba lần đã khiến cho thân thể của hắn đã đến gần biên giới sụp đổ, thế nhưng, lần này cần phải liều mạng rồi là thời điểm cần phải bảo vệ tiền bối, cho nên lão nhân này chẳng những không có thối lui, ngược lại chiến khí ngập trời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro