Lột xác tàn khố...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Ba!!!
Một tát này giống như tát lên mặt mọi người vậy, nóng hừng hực, thiếu niên hung thần ác sát hiện giờ giống như sát thần từ địa ngục bò ra, khiến cho mọi người run sợ từ đáy lòng, không tự chủ lui về phía sau mấy bước. Đây là động tác theo bản năng, cũng chứng minh khí tràng kinh khủng của Long Thần.
Sau một tát này, Khương Linh Văn cũng thấy rõ sự tồn tại của Long Thần, thấy được lão Thất đã từng nhẹ nhàng đánh bại hắn, tâm không điểm tựa của hắn lúc này rốt cuộc có nơi dựa vào. Lúc trước hắn bị chà đạp không chốn dung thân, nhưng lúc này, hắn thật giống như thấy được hy vọng của mình. Lời nói của Long Thần tạo thành rung động rất lớn với hắn, thân là một nam nhân phải có kiêu ngạo và tự ái của mình, tuyệt đối không thể ngã xuống trước mặt nữ nhân của mình, cho dù nữ nhân đó đã từng là của mình cũng không được.
Trước mặt là ánh mắt đỏ như máu của Long Thần, bên trong có vô số thần long gầm thét, đối với Khương Linh Văn mà nói ánh mắt của Long Thần nóng rực không thể né tránh, giống như ngọn lửa mãnh liệt trong đêm tối khiến người khác không thể kháng cự. Một luồng nhiệt lượng nóng bỏng từ Long Thần đốt truyền qua người Khương Linh Văn. Khương Linh Văn cảm giác được thân thể mình lại khôi phục sinh cơ.
Hắn lắc lắc đầu, coi như sống lại từ trong thế giới tuyệt vọng xám xịt vừa rồi.
Ngay vào lúc này, đám người Tần Phong, Tần Khang, Khương Trà cũng đã chạy tới. Mặc dù thực lực của Khương Linh Vũ tương đối yếu, nhưng bây giờ người bị thương là ca ca ruột của hắn, tiềm lực bộc phát ra, khoảng cách tới nơi này cũng không xa, nên hắn cũng đuổi kịp mọi người. Khi bọn họ thấy được thảm trạng của Khương Linh Văn hiện tại, trong ánh mắt gần như phun ra lửa, nhất là Khương Linh Vũ, cỗ sát khí trên người kia, bình thường chưa bao giờ xuất hiện.
"Ca."
"Lão Ngũ."
Mọi người nhận lấy Khương Linh Văn từ trong tay Long Thần, Khương Linh Vũ ôm chặt lấy ca ca mình, nhìn cánh tay bị xé xuống của hắn, máu thịt mơ hồ, còn cả hai chân bị đánh gãy kia, Khương Linh Văn đã bị đối phương phế bỏ hoàn toàn. Cùng là người Tà Long điện, mà Dương Vũ lại ra tay ác độc như vậy, sao không khiến người khác tức giận.
Nghĩ tới lúc trước, Khương Linh Văn còn mang dáng vẻ vui mừng khi thấy Lý Anh, với dáng vẻ bi thảm hiện giờ, trên mặt ai nấy đều hừng hực lửa giận. Thời gian bọn họ ở chung với Khương Linh Văn còn nhiều hơn Long Thần.
"Thật xin lỗi, ta làm mất mặt..." Đối mặt với một đám huynh đệ tỷ muội nhà mình, Khương Linh Văn nước mắt tuôn tràn, thu bả vai lại, không thể kiềm chế sự buồn bã của mình.
"Ca, đệ báo thù cho huynh, đánh chết tên khốn khiếp này." Toàn thân Khương Linh Vũ như muốn nổ tung, không nói hai lời lập tức xoay người, ánh mắt phừng phừng lửa giận, đi tới phía Dương Vũ. Dương Vũ nhìn thấy là hắn thì cười to một tiếng nói: "Một tên phế vật bị ta phế bỏ, bây giờ lại tới một tên phế vật nữa sao. Thế nào, ngươi cũng muốn khiêu chiến ta sao, ta có thể không đáp ứng khiêu chiến của ngươi nha."
"Lão Lục, trở về." Đám người Tần Phong vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kiêng kỵ thực lực và địa vị của đối phương, nên lúc này không thể xung động. Tần Phong là người lớn tuổi nhất ở đây, lúc này không thể xuất hiện quyết định sai lầm, nếu không sẽ rất phiền toái.
Bất kể chuyện ra sao, Dương Vũ đều là đệ tử của điện chủ Tà Long điện, địa vị cao hơn mọi người một chút, thiên tư cũng mạnh hơn mọi người một ít. Nếu một ngày nào đó, hắn đạt tới Thần Vũ cảnh tầng năm, thì đúng là một bước lên trời rồi.
Khương Linh Vũ không nghe theo, trong mắt hắn lúc này chỉ có vẻ mặt thiếu đánh của Dương Vũ kia. Hắn đã sớm nhìn tên này không vừa mắt, cừu hận hôm nay khiến cho hắn quên đi mọi thứ.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh cánh tay cụt máu tươi đầm đìa kia.
Còn ả đàn bà giả mù sa mưa bên cạnh Dương Vũ nữa, Khương Linh Vũ không nói, nhưng trong lòng thật ra đã sớm không ưa gì con mẹ Lý Anh này rồi. Chỉ bởi vì Khương Linh Văn quá mức thích nàng, quá mức cưng chiều nàng, cho nên hắn không tiện nói ra. Hôm nay Khương Linh Văn quả nhiên thua trong tay ả đàn bà này, còn phải trả cái giá thảm trọng.
Cho nên, Khương Linh Vũ cũng đang tự trách mình, không khuyên ca ca mình rời khỏi ả đàn bà này sớm hơn.
"Linh Vũ, quay lại đây." Đó là giọng nói của Khương Linh Văn, vô cùng yếu ớt, nhưng có một sức mạnh khiến Khương Linh Vũ không thể kháng cự. Vào lúc này, Tần Khang cường tráng đã kiềm chế được Khương Linh Vũ, kéo hắn trở về. Khương Linh Vũ không cam lòng, nhưng không có cách nào. Hắn cũng như đám người Tần Phong, hắn hiểu lúc này mà lỗ mãng hành sự sẽ càng khiến chuyện thêm hỏng bét.
Nhưng trong lòng thật sự không phục.
Ánh mắt Tần Phong trở nên âm trầm, mặc dù hắn nổi danh tính tình tốt, nhưng chuyện hôm nay đã động tới ranh giới cuối cùng của hắn. Hắn giao Khương Linh Văn cho Khương Trà rồi tiến lên, mắt lạnh nhìn Dương Vũ đang kiêu căng, lạnh lùng nói: "Dương Vũ, mặc dù ngươi là đệ tử của điện chủ, nhưng không tuân theo môn quy của Đế Cung, thì cũng phải chịu trừng phạt. Ngươi đừng quên, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân."
Dương Vũ khinh thường nhìn Tần Phong một cái, nói: "Một tên phế vật, trên trăm năm còn bị vây ở Thần Vũ cảnh tầng bốn, còn là đệ tử thứ hai của Khương Khanh phó điện chủ nữa chứ. Nếu ta là ngươi, ta đã sớm không còn mặt mũi gặp người, đụng đầu vào tường tự tử rồi. Còn cái môn quy mà ngươi nói, hôm nay tất cả mọi người đều thấy, là Khương Linh Văn hắn ra tay với ta trước, đầu tiên là khiêu chiến ta, nhưng ta cũng không ra tay, cuối cùng thực sự là do hắn ép ác quá, ta bất đắc dĩ, mới miễn cưỡng đáp ứng khiêu chiến của hắn. Chế độ khiêu chiến của Đế Cung chúng ta, vốn chỉ cần hai người đáp ứng là được rồi. Hắn bị thương như vậy, trong lòng ta cũng áy náy, dù sao chỉ là so tài giữa hai người mà thôi. Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta, muốn trách thì trách tên Khương Linh Văn đó hèn nhát, phế vật, chỉ là một cái thùng cơm. Ta chỉ tùy tiện đánh mấy chiêu, đã khiến hắn thành như vậy, ta thật sự không phải cố ý mà."
Trong sự biểu diễn khoa trương của Dương Vũ, đám người Tần Phong nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng. Nếu không phải kiêng kỵ quá nhiều, phải hết sức kiềm chế, thì bọn họ đã sớm nhào tới rồi.
"Sao vậy, các ngươi muốn động thủ phải không. Ta không thể không cảnh cáo các ngươi nha, ta không có đáp ứng khiêu chiến của các ngươi, các vị tại chỗ có thể làm chứng. Nếu các ngươi đả thương ta, trái với môn quy của Chân Vũ Đế Cung, kết quả như thế nào, các ngươi hẳn biết rõ chứ." Đối phương có ba Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn, Dương Vũ hiện tại chỉ có một mình ở đây, không có các sư huynh đệ khác, nên vẫn có chút lo lắng, mới dùng tới thủ đoạn uy hiếp như vậy.
"Ngươi." Bốn người Tần Phong mắt lộ hung quanh, nhưng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng thì tất cả mọi người đều không dễ dàng ra tay. Người duy nhất muốn động thủ là Khương Linh Vũ, thì vẫn còn nằm trong sự kiềm chế của Tần Khang. Trong lòng Tần Phong rối bời, cực thống khổ do dự, vừa không muốn xung động, vừa muốn ra tay dạy dỗ đối phương một chút.
"Các ngươi đừng ra tay, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện, rồi chúng ta đi..." Lúc này, Khương Linh Văn bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Lời nói của Long Thần mang tới chấn động rất lớn cho hắn, trước lúc nói chuyện, hắn nhìn qua Long Thần đang yên tĩnh đứng bên. Long Thần cười với hắn một cái, Khương Linh Văn tựa như được khích lệ, hắn ngẩng đầu thật cao, ánh mắt chuyển từ Dương Vũ qua bên Lý Anh đang có chút đứng ngồi không yên, trong giọng nói còn mang chút không biết làm sao: "Lý Anh, ta chỉ muốn hỏi một câu. Tại sao, những năm này Khương Linh Văn ta đối với nàng còn chưa đủ tốt hay sao. Nếu nàng không thích ta thì sớm nói ra một chút, ta sẽ buông tay, cũng sẽ chúc phúc nàng. Nhưng vì sao nàng đồng thời ở bên cạnh ta, lại đi lén lút với gã, lừa ta. Cho tới hôm nay mới nói cho ta. Rốt cuộc là vì cái gì."
Đối mặt với câu hỏi như vậy, đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, Lý Anh có chút bối rối, trên mặt nóng hừng hực. Ả rất ghét Khương Linh Văn khiến ả ta rơi vào tình huống khó xử mất mặt như vậy, tâm trạng kích động, ả ta hít sâu một hơi, nhìn Khương Linh Văn lạnh giọng nói: "Ta và Dương Vũ ca ca vừa rồi đã nói rất rõ ràng, ở bất kỳ phương diện nào hắn đều ưu tú hơn nữa, cố gắng hơn ngươi, tương lai cũng sáng lạng hơn. Ngươi chỉ là một tên không biết tiến thủ... Tại sao ta phải lựa chọn ngươi. Ngươi xứng với ta sao."
Nghe Lý Anh nói vậy, ngay cả người vây xem cũng thương tâm thay cho Khương Linh Văn. Cô gái mình yêu thích nhiều năm, lại là người như vậy, mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Khương Linh Văn. Người mình thích nhất phản bội mình, hơn nữa trước mặt tình mới của đối phương, còn thảm bại tới mức như vậy, cho dù là thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi. Bây giờ Khương Linh Văn đứng trước hai con đường, một là vĩnh viễn chìm xuống, đây là con đường bình thường nhất, hai chính là lột xác.
Nghe câu trả lời xong, Khương Linh Văn chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi mọi người nghĩ hắn đang thầm khóc trong lòng, thì hắn bỗng nhiên mở mắt ra, há miệng cười lớn.
"Đã như vậy thì ta không còn lời nào để nói nữa... Thôi thôi, mọi chuyện kết thúc đi." Ở trong lúc tuyệt vọng nhất, Khương Linh Văn chợt nhớ tới một người, đó chính là Long Thần. Hắn giãy dụa quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Long Thần vẫn tràn đầy sức mạnh thiêu đốt, mang cho hắn cảm xúc mạnh mẽ.
"Lý Anh, chúng ta đi, để cho đám phế vật này ở đây thương cảm đi." Dương Vũ thấy chuyện kết thúc thì đắc ý ôm lấy vòng eo mềm mại của Lý Anh, cười lớn nói.
Mà lúc này, chính là thời điểm Khương Linh Văn đối mặt với Long Thần. Long Thần tới trước vài bước, cho nên hắn hiểu rất rõ mọi chuyện, hắn nhìn Khương Linh Văn gằn từng chữ: "Không phải tất cả mọi người đều đáng giá cho mình móc tim móc phổi đi yêu. Có một vài thời điểm, ngươi phải lau sạch mắt nhìn cho rõ ràng. Nữ nhân này đã không còn là người ngươi thích lúc trước, ta dám nói, nàng ta đã không xứng với ngươi."
Khương Linh Văn cũng hiểu ý Long Thần, chính là nhờ câu nói lúc trước của Long Thần cứu vớt hắn. Hắn cười một tiếng nói: "Ta biết, chỉ là cho dù nói như vậy, nhưng một phần ký ức tốt đẹp trong lòng vẫn rất khó dứt bỏ, một kết cục quá tàn khốc."
"Tàn khốc cũng tốt. Nhớ lời ta nói lúc trước, tôn nghiêm của nam nhân là dựa vào mình đoạt lại. Tiếp theo phải làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng chứ."
"Tu luyện." Khương Linh Văn phun ra hai chữ. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ánh mắt của hắn đã biến hóa, một tia ngây thơ đã biến mất, thay vào đó là kiên nghị. Nam nhân chỉ sau khi trải qua chuyện, mới có thể trưởng thành hơn.
Long Thần vỗ vỗ bả vai hắn, trong mắt có chút tán thưởng.
Đối với Khương Linh Văn mà nói, chuyện hôm nay có lẽ là một chuyện tốt đi.
Một tát này giống như tát lên mặt mọi người vậy, nóng hừng hực, thiếu niên hung thần ác sát hiện giờ giống như sát thần từ địa ngục bò ra, khiến cho mọi người run sợ từ đáy lòng, không tự chủ lui về phía sau mấy bước. Đây là động tác theo bản năng, cũng chứng minh khí tràng kinh khủng của Long Thần.
Sau một tát này, Khương Linh Văn cũng thấy rõ sự tồn tại của Long Thần, thấy được lão Thất đã từng nhẹ nhàng đánh bại hắn, tâm không điểm tựa của hắn lúc này rốt cuộc có nơi dựa vào. Lúc trước hắn bị chà đạp không chốn dung thân, nhưng lúc này, hắn thật giống như thấy được hy vọng của mình. Lời nói của Long Thần tạo thành rung động rất lớn với hắn, thân là một nam nhân phải có kiêu ngạo và tự ái của mình, tuyệt đối không thể ngã xuống trước mặt nữ nhân của mình, cho dù nữ nhân đó đã từng là của mình cũng không được.
Trước mặt là ánh mắt đỏ như máu của Long Thần, bên trong có vô số thần long gầm thét, đối với Khương Linh Văn mà nói ánh mắt của Long Thần nóng rực không thể né tránh, giống như ngọn lửa mãnh liệt trong đêm tối khiến người khác không thể kháng cự. Một luồng nhiệt lượng nóng bỏng từ Long Thần đốt truyền qua người Khương Linh Văn. Khương Linh Văn cảm giác được thân thể mình lại khôi phục sinh cơ.
Hắn lắc lắc đầu, coi như sống lại từ trong thế giới tuyệt vọng xám xịt vừa rồi.
Ngay vào lúc này, đám người Tần Phong, Tần Khang, Khương Trà cũng đã chạy tới. Mặc dù thực lực của Khương Linh Vũ tương đối yếu, nhưng bây giờ người bị thương là ca ca ruột của hắn, tiềm lực bộc phát ra, khoảng cách tới nơi này cũng không xa, nên hắn cũng đuổi kịp mọi người. Khi bọn họ thấy được thảm trạng của Khương Linh Văn hiện tại, trong ánh mắt gần như phun ra lửa, nhất là Khương Linh Vũ, cỗ sát khí trên người kia, bình thường chưa bao giờ xuất hiện.
"Ca."
"Lão Ngũ."
Mọi người nhận lấy Khương Linh Văn từ trong tay Long Thần, Khương Linh Vũ ôm chặt lấy ca ca mình, nhìn cánh tay bị xé xuống của hắn, máu thịt mơ hồ, còn cả hai chân bị đánh gãy kia, Khương Linh Văn đã bị đối phương phế bỏ hoàn toàn. Cùng là người Tà Long điện, mà Dương Vũ lại ra tay ác độc như vậy, sao không khiến người khác tức giận.
Nghĩ tới lúc trước, Khương Linh Văn còn mang dáng vẻ vui mừng khi thấy Lý Anh, với dáng vẻ bi thảm hiện giờ, trên mặt ai nấy đều hừng hực lửa giận. Thời gian bọn họ ở chung với Khương Linh Văn còn nhiều hơn Long Thần.
"Thật xin lỗi, ta làm mất mặt..." Đối mặt với một đám huynh đệ tỷ muội nhà mình, Khương Linh Văn nước mắt tuôn tràn, thu bả vai lại, không thể kiềm chế sự buồn bã của mình.
"Ca, đệ báo thù cho huynh, đánh chết tên khốn khiếp này." Toàn thân Khương Linh Vũ như muốn nổ tung, không nói hai lời lập tức xoay người, ánh mắt phừng phừng lửa giận, đi tới phía Dương Vũ. Dương Vũ nhìn thấy là hắn thì cười to một tiếng nói: "Một tên phế vật bị ta phế bỏ, bây giờ lại tới một tên phế vật nữa sao. Thế nào, ngươi cũng muốn khiêu chiến ta sao, ta có thể không đáp ứng khiêu chiến của ngươi nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lão Lục, trở về." Đám người Tần Phong vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng kiêng kỵ thực lực và địa vị của đối phương, nên lúc này không thể xung động. Tần Phong là người lớn tuổi nhất ở đây, lúc này không thể xuất hiện quyết định sai lầm, nếu không sẽ rất phiền toái.
Bất kể chuyện ra sao, Dương Vũ đều là đệ tử của điện chủ Tà Long điện, địa vị cao hơn mọi người một chút, thiên tư cũng mạnh hơn mọi người một ít. Nếu một ngày nào đó, hắn đạt tới Thần Vũ cảnh tầng năm, thì đúng là một bước lên trời rồi.
Khương Linh Vũ không nghe theo, trong mắt hắn lúc này chỉ có vẻ mặt thiếu đánh của Dương Vũ kia. Hắn đã sớm nhìn tên này không vừa mắt, cừu hận hôm nay khiến cho hắn quên đi mọi thứ.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có hình ảnh cánh tay cụt máu tươi đầm đìa kia.
Còn ả đàn bà giả mù sa mưa bên cạnh Dương Vũ nữa, Khương Linh Vũ không nói, nhưng trong lòng thật ra đã sớm không ưa gì con mẹ Lý Anh này rồi. Chỉ bởi vì Khương Linh Văn quá mức thích nàng, quá mức cưng chiều nàng, cho nên hắn không tiện nói ra. Hôm nay Khương Linh Văn quả nhiên thua trong tay ả đàn bà này, còn phải trả cái giá thảm trọng.
Cho nên, Khương Linh Vũ cũng đang tự trách mình, không khuyên ca ca mình rời khỏi ả đàn bà này sớm hơn.
"Linh Vũ, quay lại đây." Đó là giọng nói của Khương Linh Văn, vô cùng yếu ớt, nhưng có một sức mạnh khiến Khương Linh Vũ không thể kháng cự. Vào lúc này, Tần Khang cường tráng đã kiềm chế được Khương Linh Vũ, kéo hắn trở về. Khương Linh Vũ không cam lòng, nhưng không có cách nào. Hắn cũng như đám người Tần Phong, hắn hiểu lúc này mà lỗ mãng hành sự sẽ càng khiến chuyện thêm hỏng bét.
Nhưng trong lòng thật sự không phục.
Ánh mắt Tần Phong trở nên âm trầm, mặc dù hắn nổi danh tính tình tốt, nhưng chuyện hôm nay đã động tới ranh giới cuối cùng của hắn. Hắn giao Khương Linh Văn cho Khương Trà rồi tiến lên, mắt lạnh nhìn Dương Vũ đang kiêu căng, lạnh lùng nói: "Dương Vũ, mặc dù ngươi là đệ tử của điện chủ, nhưng không tuân theo môn quy của Đế Cung, thì cũng phải chịu trừng phạt. Ngươi đừng quên, thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân."
Dương Vũ khinh thường nhìn Tần Phong một cái, nói: "Một tên phế vật, trên trăm năm còn bị vây ở Thần Vũ cảnh tầng bốn, còn là đệ tử thứ hai của Khương Khanh phó điện chủ nữa chứ. Nếu ta là ngươi, ta đã sớm không còn mặt mũi gặp người, đụng đầu vào tường tự tử rồi. Còn cái môn quy mà ngươi nói, hôm nay tất cả mọi người đều thấy, là Khương Linh Văn hắn ra tay với ta trước, đầu tiên là khiêu chiến ta, nhưng ta cũng không ra tay, cuối cùng thực sự là do hắn ép ác quá, ta bất đắc dĩ, mới miễn cưỡng đáp ứng khiêu chiến của hắn. Chế độ khiêu chiến của Đế Cung chúng ta, vốn chỉ cần hai người đáp ứng là được rồi. Hắn bị thương như vậy, trong lòng ta cũng áy náy, dù sao chỉ là so tài giữa hai người mà thôi. Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta, muốn trách thì trách tên Khương Linh Văn đó hèn nhát, phế vật, chỉ là một cái thùng cơm. Ta chỉ tùy tiện đánh mấy chiêu, đã khiến hắn thành như vậy, ta thật sự không phải cố ý mà."
Trong sự biểu diễn khoa trương của Dương Vũ, đám người Tần Phong nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy sát khí lạnh như băng. Nếu không phải kiêng kỵ quá nhiều, phải hết sức kiềm chế, thì bọn họ đã sớm nhào tới rồi.
"Sao vậy, các ngươi muốn động thủ phải không. Ta không thể không cảnh cáo các ngươi nha, ta không có đáp ứng khiêu chiến của các ngươi, các vị tại chỗ có thể làm chứng. Nếu các ngươi đả thương ta, trái với môn quy của Chân Vũ Đế Cung, kết quả như thế nào, các ngươi hẳn biết rõ chứ." Đối phương có ba Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn, Dương Vũ hiện tại chỉ có một mình ở đây, không có các sư huynh đệ khác, nên vẫn có chút lo lắng, mới dùng tới thủ đoạn uy hiếp như vậy.
"Ngươi." Bốn người Tần Phong mắt lộ hung quanh, nhưng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng thì tất cả mọi người đều không dễ dàng ra tay. Người duy nhất muốn động thủ là Khương Linh Vũ, thì vẫn còn nằm trong sự kiềm chế của Tần Khang. Trong lòng Tần Phong rối bời, cực thống khổ do dự, vừa không muốn xung động, vừa muốn ra tay dạy dỗ đối phương một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các ngươi đừng ra tay, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện, rồi chúng ta đi..." Lúc này, Khương Linh Văn bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Lời nói của Long Thần mang tới chấn động rất lớn cho hắn, trước lúc nói chuyện, hắn nhìn qua Long Thần đang yên tĩnh đứng bên. Long Thần cười với hắn một cái, Khương Linh Văn tựa như được khích lệ, hắn ngẩng đầu thật cao, ánh mắt chuyển từ Dương Vũ qua bên Lý Anh đang có chút đứng ngồi không yên, trong giọng nói còn mang chút không biết làm sao: "Lý Anh, ta chỉ muốn hỏi một câu. Tại sao, những năm này Khương Linh Văn ta đối với nàng còn chưa đủ tốt hay sao. Nếu nàng không thích ta thì sớm nói ra một chút, ta sẽ buông tay, cũng sẽ chúc phúc nàng. Nhưng vì sao nàng đồng thời ở bên cạnh ta, lại đi lén lút với gã, lừa ta. Cho tới hôm nay mới nói cho ta. Rốt cuộc là vì cái gì."
Đối mặt với câu hỏi như vậy, đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, Lý Anh có chút bối rối, trên mặt nóng hừng hực. Ả rất ghét Khương Linh Văn khiến ả ta rơi vào tình huống khó xử mất mặt như vậy, tâm trạng kích động, ả ta hít sâu một hơi, nhìn Khương Linh Văn lạnh giọng nói: "Ta và Dương Vũ ca ca vừa rồi đã nói rất rõ ràng, ở bất kỳ phương diện nào hắn đều ưu tú hơn nữa, cố gắng hơn ngươi, tương lai cũng sáng lạng hơn. Ngươi chỉ là một tên không biết tiến thủ... Tại sao ta phải lựa chọn ngươi. Ngươi xứng với ta sao."
Nghe Lý Anh nói vậy, ngay cả người vây xem cũng thương tâm thay cho Khương Linh Văn. Cô gái mình yêu thích nhiều năm, lại là người như vậy, mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Khương Linh Văn. Người mình thích nhất phản bội mình, hơn nữa trước mặt tình mới của đối phương, còn thảm bại tới mức như vậy, cho dù là thằng đàn ông nào cũng không chịu nổi. Bây giờ Khương Linh Văn đứng trước hai con đường, một là vĩnh viễn chìm xuống, đây là con đường bình thường nhất, hai chính là lột xác.
Nghe câu trả lời xong, Khương Linh Văn chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi mọi người nghĩ hắn đang thầm khóc trong lòng, thì hắn bỗng nhiên mở mắt ra, há miệng cười lớn.
"Đã như vậy thì ta không còn lời nào để nói nữa... Thôi thôi, mọi chuyện kết thúc đi." Ở trong lúc tuyệt vọng nhất, Khương Linh Văn chợt nhớ tới một người, đó chính là Long Thần. Hắn giãy dụa quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Long Thần vẫn tràn đầy sức mạnh thiêu đốt, mang cho hắn cảm xúc mạnh mẽ.
"Lý Anh, chúng ta đi, để cho đám phế vật này ở đây thương cảm đi." Dương Vũ thấy chuyện kết thúc thì đắc ý ôm lấy vòng eo mềm mại của Lý Anh, cười lớn nói.
Mà lúc này, chính là thời điểm Khương Linh Văn đối mặt với Long Thần. Long Thần tới trước vài bước, cho nên hắn hiểu rất rõ mọi chuyện, hắn nhìn Khương Linh Văn gằn từng chữ: "Không phải tất cả mọi người đều đáng giá cho mình móc tim móc phổi đi yêu. Có một vài thời điểm, ngươi phải lau sạch mắt nhìn cho rõ ràng. Nữ nhân này đã không còn là người ngươi thích lúc trước, ta dám nói, nàng ta đã không xứng với ngươi."
Khương Linh Văn cũng hiểu ý Long Thần, chính là nhờ câu nói lúc trước của Long Thần cứu vớt hắn. Hắn cười một tiếng nói: "Ta biết, chỉ là cho dù nói như vậy, nhưng một phần ký ức tốt đẹp trong lòng vẫn rất khó dứt bỏ, một kết cục quá tàn khốc."
"Tàn khốc cũng tốt. Nhớ lời ta nói lúc trước, tôn nghiêm của nam nhân là dựa vào mình đoạt lại. Tiếp theo phải làm gì, trong lòng ngươi rõ ràng chứ."
"Tu luyện." Khương Linh Văn phun ra hai chữ. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ánh mắt của hắn đã biến hóa, một tia ngây thơ đã biến mất, thay vào đó là kiên nghị. Nam nhân chỉ sau khi trải qua chuyện, mới có thể trưởng thành hơn.
Long Thần vỗ vỗ bả vai hắn, trong mắt có chút tán thưởng.
Đối với Khương Linh Văn mà nói, chuyện hôm nay có lẽ là một chuyện tốt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro