Mộng Hồi Bích U...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Thời điểm bước chân của Long Thần đang dần dần tới gần phủ thành U Minh
phủ trong lãnh thổ Chân Vũ Đế thuộc Tam đại đế vực, tại một nơi cách hắn vô cùng xa, nơi đó chính là quê hương của hắn, tất cả đều đã tiến hành
đâu vào đấy.
Thương Ương Quốc, hoàng thành Bích Ương.
Tường thành màu xanh biếc ánh lên dưới tia nắng mặt trời những tia sáng rạng rỡ, trời đã chạng vạng tối, trên bầu trời phía tây hiện lên những dòng sông ngũ sắc mỹ lệ tuyệt trần, giống như một tiên nữ đến từ phía tây bồng bềnh như tơ.
Lúc này, Nữ hoàng Thương Ương Quốc – Mộ Dung Vũ sắp xếp xong chính vụ của một ngày, nàng mặc một bộ Long bào màu vàng kim tượng trưng cho Cửu ngũ chí tôn, từ trên nét mặt có thể thấy, nàng dường như không vui, xoa xoa huyệt Thái Dương, khi Mộ Dung Vũ đứng thẳng dậy lộ ra vóc dáng yêu kiều thướt tha. Sau khi ra khỏi đại điện, nàng nhìn về màn đêm mùa hạ ở phía tây.
“Hướng này, hắn đã đi hướng này đây…”
Đã sáu năm trôi qua, hoặc là bảy năm, nàng cũng không biết thời gian cụ thể đã bao lâu, mặc dù nói người mà hắn luôn luôn coi trọng chỉ có một mình Linh Hi, Mộ Dung Vũ xem như là người đã chứng kiến tình yêu của bọn họ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, có lúc cảm giác trong hồi ức của mình có người đàn ông này đã là đủ rồi.
“Thật sự không biết hắn có thành công hay không…”
Mộ Dung Vũ hơi sững sờ, nàng ngẩn ngơ đi ra khỏi hoàng thành Bích Ương. Dựa vào sức mạnh trước mắt của nàng mà nói, những người ở trong hoàng thành Bích Ương không ai có thể ngăn cản được nàng. Hơn nữa, vị Nữ hoàng này luôn có thói quen tự mình đi ra ngoài giải sầu, cho nên khi mọi người nhìn thấy nàng cũng đã luyện thành thói quen.
Từ trong hoàng thành Bích Ương đi ra lại là một cảnh núi rừng xinh đẹp, trên mặt đất đầy cỏ xanh mới mọc rậm rạp xanh tươi, mấy con sông nhỏ lưu chuyển tuần hoàn chảy qua, nước sông trong vắt, trong sông cá tôm nô đùa, có thể nhìn thấy rõ ràng những tảng đá dưới đáy sông. Xa xa là mấy cây đào, lúc này hoa đào đang nở rộ những đóa hoa màu hồng vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng chỉ có vài cây, thế nhưng lại giống như phía trước là một biển hoa màu hồng nhạt vậy.
Mỗi khi đứng ở trong cảnh vật chung quanh như vậy, Mộ Dung Vũ sẽ cảm thấy vô cùng yên bình.
Vị trí Nữ hoàng này là Long Thần để lại cho nàng làm, làm một mạch đến hiện tại, thời gian trôi qua rất nhanh, vận mệnh cuối cùng vẫn khiến cho người ta cảm thấy hơi xúc động. Dưới sự cai quản của nàng, còn có sự giúp đỡ của Triệu Thanh Vân, bây giờ Thương Ương Quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cường giả lớp lớp xuất hiện, sức mạnh tăng lên rất nhiều.
“Nếu như có một ngày hắn trở về, sau khi nhìn thấy có lẽ sẽ hài lòng lắm, dù sao nơi này cũng là quê hương của hắn.”
Mộ Dung Vũ không biết Long Thần có thể đi được bao xa, ở trong thế giới bên ngoài chưa biết chừng hắn đã chết rồi. Có điều, Mộ Dung Vũ cảm thấy tính cách con người hắn như vậy, chắc hẳn sẽ không chết.
Nghĩ ngợi một lúc, màn đêm mùa hạ cũng đã từ từ biến mất.
Màn đêm lập tức phủ xuống, đây là thời điểm những tia ánh sáng còn sót lại. Mộ Dung Vũ lấy lại tinh thần cay đắng nở một nụ cười, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngay lúc này ở trong màn đêm mùa hạ vô tận giống như xuất hiện một điểm sáng.
Điểm sáng lóe lên một cái rồi biến mất, ban đầu Mộ Dung Vũ không thèm để ý đến, nàng chợt phát hiện mình đang ở trong ánh sáng trắng như tuyết vây xung quanh, dường như toàn bộ thế giới cũng đã biến thành màu trắng như tuyết. Đây là một cảnh tưởng vô cùng đẹp, Mộ Dung Vũ hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên nàng cảm thấy phía trước có vật sống. Mộ Dung Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên lại thấy được một cảnh tượng khiến nàng phải rung động.
Ở trong thế giới toàn bộ đều trắng xóa, một cô gái xuất hiện trong tầm nhìn Mộ Dung Vũ, nàng từ trên trời giáng xuống giống như tiên nữ hạ phàm, cùng với muôn hoa nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Mộ Dung Vũ.
“Ngươi…”
Mộ Dung Vũ quả thực không có cách nào miêu tả được thiếu nữ trước mắt.
Chính là giống như tiên nữ hạ phàm vậy, nàng được bao phủ bên trong làn sương mù màu trắng mờ mờ, khuôn mặt sắc nét mà tao nhã như điêu khắc trên một viên ngọc, hai con mắt long lanh như làn nước trong veo có thể thấy đáy, nhưng cũng mang theo vẻ lạnh lùng nhè nhẹ dường như có thể nhìn thấu được tất cả. Mày ngài đen nhánh, đôi mắt sáng di chuyển liếc nhìn, cánh tay trắng trẻo mềm mại như tơ, ngón tay như bạch ngọc, eo nhỏ mà da trắng như tuyết, tứ chi tỏa ra mùi thơm mát, thân thể nhanh nhẹn hoạt bát, chiếc mũi khéo léo mà tinh xảo, miệng nhỏ giống như cánh hoa anh đào nhẹ nhàng. Nét cười trên mặt bồng bềnh mà tinh tế hoàn mỹ.
Một bộ váy dài như hoa sen màu trắng rủ xuống mặt đất, bên ngoài choàng một tấm voan mỏng màu tím nhạt, mái tóc dài dùng một chiếc trâm ngọc đơn giản cài lên, trên trán vài lọn tóc vương lại như nước chảy che đi vầng trán còn sót lại chút ngây thơ, lúc này đang dùng ánh mắt đầy kinh ngạc vui mừng mà mong chờ nhìn Mộ Dung Vũ.
Người thiếu nữ này cũng ở trong ký ức của Mộ Dung Vũ.
Hiện tại, Mộ Dung Vũ cũng là một cô gái xinh đẹp, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông trong Hoàng thành Bích Ương, nhưng khi mà nàng nhìn thấy thiếu nữ này hạ xuống, nàng vẫn có một loại cảm giác tự ti mặc cảm, chẳng những là vẻ bề ngoài, đến cả khí chất xuất trần hờ hững toàn thân. Ở trong sự xuất trần đó còn có một chút dịu dàng, đó chính là thứ mà Mộ Dung Vũ chưa từng thấy ở bất cứ người phụ nữ nào có được.
Cũng chỉ có thiếu nữ cùng chung hoạn nạn với Long Thần mới đáng giá để cho Long Thần theo đuổi nàng như vậy.
Mộ Dung Vũ chú ý tới trên bả vai của thiếu nữ này có một con bướm màu sắc rực rõ đậu trên đó.
Nhìn thấy đối phương, cả hai đều trầm mặc một lúc. Chiếc váy dài màu trắng như tuyết mà thiếu nữ kia mặc nhẹ nhàng lướt xuống đất, khăn voan màu tím nhạt nhẹ nhàng lay động giống như là có sự sống vậy. Nàng đi chân đất, đôi chân giống như Dương Chi Ngọc hay hoặc là giống như ôn ngọc trắng thuần, nhẹ nhàng dẫm lên trên cỏ, không dính một hạt bụi.
“Ngươi…”
Mộ Dung Vũ trong lúc nhất thời kích động đến không nói thành lời. Nàng tại sao lại ở chỗ này, Long Thần đi đâu rồi.
“Mộ Dung tỷ tỷ.”
Ngay lúc này, thiếu nữ kia nhìn nàng, nhẹ nhàng hé mở đôi môi hồng nhạt.
“Ngươi…ta…” Mộ Dung Vũ cảm thấy như cổ họng mình bị vướng một thứ gì đó, làm thế nào cũng không nói ra thành lời.
Thiếu nữ nhìn xung quanh một lát, mặt mày ủ rũ, nói: “Tại sao lại không có khí tức của Long Thần ca ca vậy, hắn không có ở đây ư…à, dựa vào tính cách và sức mạnh của hắn, không có ở đây cũng là điều bình thường…”
Mộ Dung Vũ hít sâu một hơi, trông giống như mộng ảo vậy, một cô gái nằm ngoài tầm với. Nàng ổn định lại tâm trạng của bản thân, nhẹ giọng nói: “Hắn, hắn đi Thần Vũ thánh triều rồi, chuẩn bị băng qua bãi tha ma Thái Cổ đến Tam đại đế vực…”
Nghe nói như vậy, thiếu nữ khe khẽ cắn đôi môi hồng, con mắt toát lên đầy vẻ nhớ nhung sâu sắc đồng thời cũng đầy đau lòng.
“Thần ca ca, hắn thật sự đi tìm ta sao…” Trong mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt đầy cảm động.
“Nếu ngươi đã trở về rồi vậy mau mau đi tìm hắn đi, nếu như tới kịp chắc là hắn vẫn còn đang ở Thần Vũ thánh triều đấy.”
Thiếu nữ khẽ cắn răng nhìn Mộ Dung Vũ một lúc, một ánh sáng trắng trong tay lao vào thân thể Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng ngã trên mặt đất hôn mê.
“Mộ Dung tỷ tỷ, ta chỉ có thể giúp ngươi đột phá Thông Thiên cảnh, tiếp cận tam đại Vũ cảnh. Ta đi tìm Thần ca ca, có duyên sẽ gặp lại.” Nói xong, thiếu nữ không nhiều lời, thế giới màu tuyết trắng biến mất đã hóa thành một điểm sáng nơi chân trời.
Đây là cảnh giới đỉnh cao trong Thương Ương Quốc, từ trước tới nay chưa từng có ai đạt tới.
“Linh Hi…”
Mộ Dung Vũ ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
“Có nàng ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ sống rất tốt.” Mộ Dung Vũ nở một nụ cười, đã nhiều năm trôi qua như vậy, kết cục này đến hơi trễ rồi.
…………………………………………………
Lúc này, Long Thần đã đi tới trước phủ thành, như thế nào được biết quê hương xa xôi xảy ra chuyện gì. Hắn quả thực đã không chú ý đến một chuyện, cho rằng suốt con đường này chỉ có một mình hắn đang theo đuổi, vậy mà hắn lại quên rồi. Người mà hắn thích cũng là một người cứng rắn, vì thứ mà mình theo đuổi, nàng cũng sẽ đồng ý liều lĩnh để đánh đổi, làm tất cả những chuyện trái với lẽ thường.
Đương nhiên, hiện tại trong đầu Long Thần đều tràn đầy chuyện của Diệp Huyên, chuyện này không liên quan đến cái gọi là tình yêu, mà là tình cảm. Diệp Huyên là sư tôn trên danh nghĩa của hắn, cũng là một người bạn vô cùng tri kỉ trong Đế vực. Mỗi một người bạn đều không dễ dàng mà có được, đặc biệt là một người như Diệp Huyên. Bất kể là như thế nào, mặc kệ là phải đánh đổi bằng một cái giá to hơn nữa Long Thần cũng sẽ không từ bỏ.
“Long Thần, ngươi thật sự muốn đi sao, đối phương lại là Thần Vũ cảnh tầng sáu, là Vô Thượng Kim Thân đó.” Ở trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên từ đầu tới giờ vẫn chưa phản ứng kịp, bây giờ Long Thần đã có sức mạnh giết chết Tô Dương rồi.
Tô Dương là gia chủ của Tô gia, là một lão quái vật tu luyện đã mấy ngàn năm, địa vị ở trong U Minh phủ vô cùng cao quý. Long Thần lại là một người còn trẻ, tuổi tác chưa tới năm mươi, hắn lại chỉ là người mới tới, nhưng khi sức mạnh đã tăng vọt vậy mà lại có thể giết chết Tô Dương, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin được, thế nhưng, Diệp Hiên chính là người thấy được cảnh này.
“Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà sức mạnh của hắn có thể tới mức này, thực sự là khó có thể tưởng tượng được, ta…” Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, Long Thần đã đi vào tầng cao của U Minh phủ, mà hắn, Diệp Hiên vẫn còn đang quanh quẩn ở trong cường giả thế hệ trẻ. Lần này đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà hắn lại không giúp được gì.
Cái cảm giác này vô cùng đau khổ.
“Ta chỉ là đi cứu người, cũng không phải giao chiến trực diện, chỉ cần đến nơi rồi sẽ có rất nhiều biện pháp. Cứ cho là đến cuối cùng kế hoạch thất bại, ta cũng sẽ không suy nghĩ tùy tiện, bọn họ nếu muốn bắt tỷ tỷ của ngươi để cho ta một niềm vui bất ngờ, như vậy ta cũng có thể tặng cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.” Long Thần lạnh lùng nói.
Tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, giống như là làm một chuyện nhỏ không đáng quan tâm vậy.
Tu vi tăng thêm một tầng, sức chiến đấu của hắn cũng đang tăng thêm, bây giờ Long Thần có thể ngang hàng với võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn. Sức tấn công vượt bậc như vậy cũng chỉ có kế thừa tinh huyết của Tổ Long mới khiến cho Long Thần làm được. Sức chiến đấu của Long Thần làm sao có thể nghịch thiên như vậy, đó đã trở thành một điều bí ẩn.
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu như là đi tới một chỗ mới, trước tiên phải che giấu sức chiến đấu của chính mình, bây giờ vẫn còn may, nếu như là gặp phải một vài võ giả siêu mạnh, nhất định là sẽ sinh ra sự hoài nghi đối với điều này của ta, thậm chí hy vọng có được…”
Vấn đề này trong lòng Long Thần vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhòm ngó tới chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang của hắn, hắn chỉ có thể bày ra sức mạnh của bản thân mới có thể tự vệ.
“Thần Vũ cảnh tầng sáu viên mãn, phạm vi thần thức của hắn có thể đạt tới chu vi mấy trăm dặm, cái tên Sở Thiên Ca này có thể khống chế toàn bộ phủ thành bên trong thần thức của hắn, e rằng khi ta đi vào phủ thành hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của ta. Tuy rằng phủ thành lớn hơn gấp mấy lần so với chủ thành, thế nhưng cường giả Thần Vũ cảnh thật sự là càng mạnh càng khủng bố hơn đấy…”
Thương Ương Quốc, hoàng thành Bích Ương.
Tường thành màu xanh biếc ánh lên dưới tia nắng mặt trời những tia sáng rạng rỡ, trời đã chạng vạng tối, trên bầu trời phía tây hiện lên những dòng sông ngũ sắc mỹ lệ tuyệt trần, giống như một tiên nữ đến từ phía tây bồng bềnh như tơ.
Lúc này, Nữ hoàng Thương Ương Quốc – Mộ Dung Vũ sắp xếp xong chính vụ của một ngày, nàng mặc một bộ Long bào màu vàng kim tượng trưng cho Cửu ngũ chí tôn, từ trên nét mặt có thể thấy, nàng dường như không vui, xoa xoa huyệt Thái Dương, khi Mộ Dung Vũ đứng thẳng dậy lộ ra vóc dáng yêu kiều thướt tha. Sau khi ra khỏi đại điện, nàng nhìn về màn đêm mùa hạ ở phía tây.
“Hướng này, hắn đã đi hướng này đây…”
Đã sáu năm trôi qua, hoặc là bảy năm, nàng cũng không biết thời gian cụ thể đã bao lâu, mặc dù nói người mà hắn luôn luôn coi trọng chỉ có một mình Linh Hi, Mộ Dung Vũ xem như là người đã chứng kiến tình yêu của bọn họ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, có lúc cảm giác trong hồi ức của mình có người đàn ông này đã là đủ rồi.
“Thật sự không biết hắn có thành công hay không…”
Mộ Dung Vũ hơi sững sờ, nàng ngẩn ngơ đi ra khỏi hoàng thành Bích Ương. Dựa vào sức mạnh trước mắt của nàng mà nói, những người ở trong hoàng thành Bích Ương không ai có thể ngăn cản được nàng. Hơn nữa, vị Nữ hoàng này luôn có thói quen tự mình đi ra ngoài giải sầu, cho nên khi mọi người nhìn thấy nàng cũng đã luyện thành thói quen.
Từ trong hoàng thành Bích Ương đi ra lại là một cảnh núi rừng xinh đẹp, trên mặt đất đầy cỏ xanh mới mọc rậm rạp xanh tươi, mấy con sông nhỏ lưu chuyển tuần hoàn chảy qua, nước sông trong vắt, trong sông cá tôm nô đùa, có thể nhìn thấy rõ ràng những tảng đá dưới đáy sông. Xa xa là mấy cây đào, lúc này hoa đào đang nở rộ những đóa hoa màu hồng vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng chỉ có vài cây, thế nhưng lại giống như phía trước là một biển hoa màu hồng nhạt vậy.
Mỗi khi đứng ở trong cảnh vật chung quanh như vậy, Mộ Dung Vũ sẽ cảm thấy vô cùng yên bình.
Vị trí Nữ hoàng này là Long Thần để lại cho nàng làm, làm một mạch đến hiện tại, thời gian trôi qua rất nhanh, vận mệnh cuối cùng vẫn khiến cho người ta cảm thấy hơi xúc động. Dưới sự cai quản của nàng, còn có sự giúp đỡ của Triệu Thanh Vân, bây giờ Thương Ương Quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, cường giả lớp lớp xuất hiện, sức mạnh tăng lên rất nhiều.
“Nếu như có một ngày hắn trở về, sau khi nhìn thấy có lẽ sẽ hài lòng lắm, dù sao nơi này cũng là quê hương của hắn.”
Mộ Dung Vũ không biết Long Thần có thể đi được bao xa, ở trong thế giới bên ngoài chưa biết chừng hắn đã chết rồi. Có điều, Mộ Dung Vũ cảm thấy tính cách con người hắn như vậy, chắc hẳn sẽ không chết.
Nghĩ ngợi một lúc, màn đêm mùa hạ cũng đã từ từ biến mất.
Màn đêm lập tức phủ xuống, đây là thời điểm những tia ánh sáng còn sót lại. Mộ Dung Vũ lấy lại tinh thần cay đắng nở một nụ cười, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngay lúc này ở trong màn đêm mùa hạ vô tận giống như xuất hiện một điểm sáng.
Điểm sáng lóe lên một cái rồi biến mất, ban đầu Mộ Dung Vũ không thèm để ý đến, nàng chợt phát hiện mình đang ở trong ánh sáng trắng như tuyết vây xung quanh, dường như toàn bộ thế giới cũng đã biến thành màu trắng như tuyết. Đây là một cảnh tưởng vô cùng đẹp, Mộ Dung Vũ hơi ngạc nhiên, bỗng nhiên nàng cảm thấy phía trước có vật sống. Mộ Dung Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên lại thấy được một cảnh tượng khiến nàng phải rung động.
Ở trong thế giới toàn bộ đều trắng xóa, một cô gái xuất hiện trong tầm nhìn Mộ Dung Vũ, nàng từ trên trời giáng xuống giống như tiên nữ hạ phàm, cùng với muôn hoa nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Mộ Dung Vũ.
“Ngươi…”
Mộ Dung Vũ quả thực không có cách nào miêu tả được thiếu nữ trước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính là giống như tiên nữ hạ phàm vậy, nàng được bao phủ bên trong làn sương mù màu trắng mờ mờ, khuôn mặt sắc nét mà tao nhã như điêu khắc trên một viên ngọc, hai con mắt long lanh như làn nước trong veo có thể thấy đáy, nhưng cũng mang theo vẻ lạnh lùng nhè nhẹ dường như có thể nhìn thấu được tất cả. Mày ngài đen nhánh, đôi mắt sáng di chuyển liếc nhìn, cánh tay trắng trẻo mềm mại như tơ, ngón tay như bạch ngọc, eo nhỏ mà da trắng như tuyết, tứ chi tỏa ra mùi thơm mát, thân thể nhanh nhẹn hoạt bát, chiếc mũi khéo léo mà tinh xảo, miệng nhỏ giống như cánh hoa anh đào nhẹ nhàng. Nét cười trên mặt bồng bềnh mà tinh tế hoàn mỹ.
Một bộ váy dài như hoa sen màu trắng rủ xuống mặt đất, bên ngoài choàng một tấm voan mỏng màu tím nhạt, mái tóc dài dùng một chiếc trâm ngọc đơn giản cài lên, trên trán vài lọn tóc vương lại như nước chảy che đi vầng trán còn sót lại chút ngây thơ, lúc này đang dùng ánh mắt đầy kinh ngạc vui mừng mà mong chờ nhìn Mộ Dung Vũ.
Người thiếu nữ này cũng ở trong ký ức của Mộ Dung Vũ.
Hiện tại, Mộ Dung Vũ cũng là một cô gái xinh đẹp, là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông trong Hoàng thành Bích Ương, nhưng khi mà nàng nhìn thấy thiếu nữ này hạ xuống, nàng vẫn có một loại cảm giác tự ti mặc cảm, chẳng những là vẻ bề ngoài, đến cả khí chất xuất trần hờ hững toàn thân. Ở trong sự xuất trần đó còn có một chút dịu dàng, đó chính là thứ mà Mộ Dung Vũ chưa từng thấy ở bất cứ người phụ nữ nào có được.
Cũng chỉ có thiếu nữ cùng chung hoạn nạn với Long Thần mới đáng giá để cho Long Thần theo đuổi nàng như vậy.
Mộ Dung Vũ chú ý tới trên bả vai của thiếu nữ này có một con bướm màu sắc rực rõ đậu trên đó.
Nhìn thấy đối phương, cả hai đều trầm mặc một lúc. Chiếc váy dài màu trắng như tuyết mà thiếu nữ kia mặc nhẹ nhàng lướt xuống đất, khăn voan màu tím nhạt nhẹ nhàng lay động giống như là có sự sống vậy. Nàng đi chân đất, đôi chân giống như Dương Chi Ngọc hay hoặc là giống như ôn ngọc trắng thuần, nhẹ nhàng dẫm lên trên cỏ, không dính một hạt bụi.
“Ngươi…”
Mộ Dung Vũ trong lúc nhất thời kích động đến không nói thành lời. Nàng tại sao lại ở chỗ này, Long Thần đi đâu rồi.
“Mộ Dung tỷ tỷ.”
Ngay lúc này, thiếu nữ kia nhìn nàng, nhẹ nhàng hé mở đôi môi hồng nhạt.
“Ngươi…ta…” Mộ Dung Vũ cảm thấy như cổ họng mình bị vướng một thứ gì đó, làm thế nào cũng không nói ra thành lời.
Thiếu nữ nhìn xung quanh một lát, mặt mày ủ rũ, nói: “Tại sao lại không có khí tức của Long Thần ca ca vậy, hắn không có ở đây ư…à, dựa vào tính cách và sức mạnh của hắn, không có ở đây cũng là điều bình thường…”
Mộ Dung Vũ hít sâu một hơi, trông giống như mộng ảo vậy, một cô gái nằm ngoài tầm với. Nàng ổn định lại tâm trạng của bản thân, nhẹ giọng nói: “Hắn, hắn đi Thần Vũ thánh triều rồi, chuẩn bị băng qua bãi tha ma Thái Cổ đến Tam đại đế vực…”
Nghe nói như vậy, thiếu nữ khe khẽ cắn đôi môi hồng, con mắt toát lên đầy vẻ nhớ nhung sâu sắc đồng thời cũng đầy đau lòng.
“Thần ca ca, hắn thật sự đi tìm ta sao…” Trong mắt bỗng nhiên trào ra nước mắt đầy cảm động.
“Nếu ngươi đã trở về rồi vậy mau mau đi tìm hắn đi, nếu như tới kịp chắc là hắn vẫn còn đang ở Thần Vũ thánh triều đấy.”
Thiếu nữ khẽ cắn răng nhìn Mộ Dung Vũ một lúc, một ánh sáng trắng trong tay lao vào thân thể Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ nhẹ nhàng ngã trên mặt đất hôn mê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mộ Dung tỷ tỷ, ta chỉ có thể giúp ngươi đột phá Thông Thiên cảnh, tiếp cận tam đại Vũ cảnh. Ta đi tìm Thần ca ca, có duyên sẽ gặp lại.” Nói xong, thiếu nữ không nhiều lời, thế giới màu tuyết trắng biến mất đã hóa thành một điểm sáng nơi chân trời.
Đây là cảnh giới đỉnh cao trong Thương Ương Quốc, từ trước tới nay chưa từng có ai đạt tới.
“Linh Hi…”
Mộ Dung Vũ ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
“Có nàng ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ sống rất tốt.” Mộ Dung Vũ nở một nụ cười, đã nhiều năm trôi qua như vậy, kết cục này đến hơi trễ rồi.
…………………………………………………
Lúc này, Long Thần đã đi tới trước phủ thành, như thế nào được biết quê hương xa xôi xảy ra chuyện gì. Hắn quả thực đã không chú ý đến một chuyện, cho rằng suốt con đường này chỉ có một mình hắn đang theo đuổi, vậy mà hắn lại quên rồi. Người mà hắn thích cũng là một người cứng rắn, vì thứ mà mình theo đuổi, nàng cũng sẽ đồng ý liều lĩnh để đánh đổi, làm tất cả những chuyện trái với lẽ thường.
Đương nhiên, hiện tại trong đầu Long Thần đều tràn đầy chuyện của Diệp Huyên, chuyện này không liên quan đến cái gọi là tình yêu, mà là tình cảm. Diệp Huyên là sư tôn trên danh nghĩa của hắn, cũng là một người bạn vô cùng tri kỉ trong Đế vực. Mỗi một người bạn đều không dễ dàng mà có được, đặc biệt là một người như Diệp Huyên. Bất kể là như thế nào, mặc kệ là phải đánh đổi bằng một cái giá to hơn nữa Long Thần cũng sẽ không từ bỏ.
“Long Thần, ngươi thật sự muốn đi sao, đối phương lại là Thần Vũ cảnh tầng sáu, là Vô Thượng Kim Thân đó.” Ở trong Thái Hư Cảnh, Diệp Hiên từ đầu tới giờ vẫn chưa phản ứng kịp, bây giờ Long Thần đã có sức mạnh giết chết Tô Dương rồi.
Tô Dương là gia chủ của Tô gia, là một lão quái vật tu luyện đã mấy ngàn năm, địa vị ở trong U Minh phủ vô cùng cao quý. Long Thần lại là một người còn trẻ, tuổi tác chưa tới năm mươi, hắn lại chỉ là người mới tới, nhưng khi sức mạnh đã tăng vọt vậy mà lại có thể giết chết Tô Dương, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin được, thế nhưng, Diệp Hiên chính là người thấy được cảnh này.
“Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà sức mạnh của hắn có thể tới mức này, thực sự là khó có thể tưởng tượng được, ta…” Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, Long Thần đã đi vào tầng cao của U Minh phủ, mà hắn, Diệp Hiên vẫn còn đang quanh quẩn ở trong cường giả thế hệ trẻ. Lần này đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà hắn lại không giúp được gì.
Cái cảm giác này vô cùng đau khổ.
“Ta chỉ là đi cứu người, cũng không phải giao chiến trực diện, chỉ cần đến nơi rồi sẽ có rất nhiều biện pháp. Cứ cho là đến cuối cùng kế hoạch thất bại, ta cũng sẽ không suy nghĩ tùy tiện, bọn họ nếu muốn bắt tỷ tỷ của ngươi để cho ta một niềm vui bất ngờ, như vậy ta cũng có thể tặng cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.” Long Thần lạnh lùng nói.
Tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, giống như là làm một chuyện nhỏ không đáng quan tâm vậy.
Tu vi tăng thêm một tầng, sức chiến đấu của hắn cũng đang tăng thêm, bây giờ Long Thần có thể ngang hàng với võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn. Sức tấn công vượt bậc như vậy cũng chỉ có kế thừa tinh huyết của Tổ Long mới khiến cho Long Thần làm được. Sức chiến đấu của Long Thần làm sao có thể nghịch thiên như vậy, đó đã trở thành một điều bí ẩn.
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu như là đi tới một chỗ mới, trước tiên phải che giấu sức chiến đấu của chính mình, bây giờ vẫn còn may, nếu như là gặp phải một vài võ giả siêu mạnh, nhất định là sẽ sinh ra sự hoài nghi đối với điều này của ta, thậm chí hy vọng có được…”
Vấn đề này trong lòng Long Thần vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhòm ngó tới chiến kỹ vô danh và Xích Huyết Thiên Hoang của hắn, hắn chỉ có thể bày ra sức mạnh của bản thân mới có thể tự vệ.
“Thần Vũ cảnh tầng sáu viên mãn, phạm vi thần thức của hắn có thể đạt tới chu vi mấy trăm dặm, cái tên Sở Thiên Ca này có thể khống chế toàn bộ phủ thành bên trong thần thức của hắn, e rằng khi ta đi vào phủ thành hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của ta. Tuy rằng phủ thành lớn hơn gấp mấy lần so với chủ thành, thế nhưng cường giả Thần Vũ cảnh thật sự là càng mạnh càng khủng bố hơn đấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro