Phong Ma Lê Thư...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Đại khái đã hơn một tháng, Chân Vũ đại điện chưa từng náo nhiệt như thế này.
"Người này chính là tân nhiệm Tà Long Điện chủ."
"Tuổi còn trẻ, ra tay lăng lệ ác liệt, tỉnh táo nhưng lại điên cuồng. Ban đầu ta còn tưởng rằng những lời đồn đã bị khuyếch đại, nhưng hóa ra danh bất hư truyền."
"Đối thủ của hắn là Trần Kiêu của Cao Dương điện, đứng thứ ba trong hàng trưởng lão của Cao Dương điện, nghe nói sắp được đề bạt làm Phó điện chủ. Thực lực của hắn ở Thần Vũ cảnh đệ thất trọng viên mãn cũng không tệ, Tà Long Điện chủ trẻ tuổi như vậy mà có thể đánh ngang tay với hắn, quả thật không tầm thường, mà hắn chỉ mới Thần Vũ Cảnh tứ trọng."
Chứng kiến Long Thần thực sự xuất thủ, không có ai đưa ra lời đánh giá tiêu cực nào.
Nghe đồn Long Thần mạnh nhất ở chiêu cuối cùng khi đánh bại Phong Lâm, nhưng lần này, hắn không sử dụng chiêu đó. Thay vào đó, Long Thần chỉ dùng Nhị Thập Tứ Chiến Thương để cận chiến. Chân Vũ đế phách mở ra, cuộc chiến gần đây đã mang lại cho Long Thần không ít trợ giúp.
Đối thủ của hắn, Trần Kiêu, sở hữu ít nhất bốn loại bát phẩm Thần kỹ, mỗi chiêu đều được thi triển một cách xuất thần nhập hóa. Trong khi đó, Long Thần chỉ dùng Nhị Thập Tứ Chiến Thương, điều này khiến người ta cảm thấy có chút đơn điệu. Hắn cần thêm quyết tâm để vào Vọng Nguyệt các, nhưng nếu không đủ điểm công lao thì cũng chỉ là uổng công. Hiện tại Long Thần tạm thời chưa thể rời khỏi Đế cung, có lẽ chỉ còn cách từ Chân Vũ đại điện kiếm thêm điểm công lao.
Dù chỉ biết một loại bát phẩm Thần kỹ, nhưng khi hắn thi triển, huyết sắc chiến kích như vô hình độc xà, nhanh chóng chế trụ Trần Kiêu.
Đúng lúc này, một đám người mặc trang phục màu đen, khuôn mặt lạnh lẽo, nơi cổ có hình xăm con bọ cạp độc, một thanh niên dẫn đầu chen vào giữa đám đông. Một luồng khí tức thô bạo tràn ra, đám người đang xem trận đấu cảm nhận được hơi thở đó, vội vàng nhường đường.
"Phong Ma điện đã đến."
"Người dẫn đầu chính là Lê Thương."
"Quả nhiên, ở đâu có Phong Ma điện, nơi đó người ta đều kinh sợ. Phong Ma, đúng là Phong Ma."
Ngay tức khắc, tiếng xì xào nghị luận vang lên. Đám đông đang chen chúc trong Chân Vũ đại điện nhanh chóng mở đường cho đám thanh niên mặc áo đen, tiến thẳng đến trước mặt Long Thần. Yến Khinh Trần đứng tại chỗ, cảm nhận bầu không khí đầy áp lực xung quanh. Hắn ngẩng đầu nhìn, đôi mắt như thiêu đốt lên ánh lửa, chạm vào ánh mắt đỏ rực của thanh niên dẫn đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Đám người đó đều là đệ tử của Phong Ma điện, người đứng đầu chính là Lê Thương. Hắn cao gầy, thân hình gầy gò như bộ xương khô, dưới lớp da mỏng manh nổi lên những gân xanh như rắn độc bò trườn trong cơ thể. Khuôn mặt Lê Thương có phần xấu xí, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, trông thô bạo và âm độc.
So sánh với tướng mạo thô lỗ, có chút khờ khạo của Yến Khinh Trần, Lê Thương khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Yến Khinh Trần, ngươi cũng ở đây à?" Lê Thương nhếch mắt, dừng bước cách Yến Khinh Trần khoảng mười thước.
Dù Lê Thương và Yến Khinh Trần đều là những đệ tử nổi danh trong Tam Thiên đại điện, nhưng Lê Thương lại là người duy nhất đạt tới đỉnh phong của Thần Vũ cảnh đệ thất trọng. Trong khi đó, Yến Khinh Trần đã thật sự bước vào cảnh giới Càn Khôn Thiên Đạo, Thần quốc trong cơ thể hắn đã sơ bộ thành lập.
"Đây không phải là nhà của ngươi, tại sao ta lại không thể ở đây?" Yến Khinh Trần tỏ rõ thái độ không ưa Lê Thương, ánh mắt giận dữ như một con ngưu cường tráng bị chọc giận, lỗ mũi phập phồng thể hiện sự tức giận.
Lê Thương nhướng mày. Hắn hôm nay đến đây không phải để cùng Yến Khinh Trần gây mâu thuẫn. Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên đài đấu kia, nơi Long Thần đang cùng Trần Kiêu giao chiến. Trận chiến đã đến hồi kết. Sức chiến đấu của Long Thần khiến Lê Thương kinh ngạc, nhưng lại không vượt quá dự liệu của hắn. Hắn cắn răng, giọng nói vốn trầm thấp như tiếng gầm của dã thú vang lên:
"Hôm nay ta không muốn xung đột với ngươi. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ta, Lê Thương, đến đây để giáo huấn một tiểu gia hỏa, ngươi tốt nhất đừng can thiệp."
Hắn chưa biết rằng Long Thần cùng Yến Khinh Trần đến đây cùng nhau.
"Há, ngươi muốn dạy dỗ Long Thần sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn là huynh đệ của ta. Ngươi dám động vào một cọng lông của hắn, ta sẽ bảo ngươi nằm ngang mà đến, dựng thẳng mà đi ra ngoài."
Yến Khinh Trần bình thường là người điềm đạm, nhưng một khi đã xác định điều gì, hắn sẽ như con trâu rừng điên cuồng, không ai có thể kéo lại. Như lúc này, hắn đã nắm chặt nắm đấm, ánh mắt cháy rực như lửa.
Nhìn vẻ phẫn nộ của hắn, rõ ràng Yến Khinh Trần đã nói ngược. Đáng lẽ phải là dựng thẳng mà đến, nằm ngang mà đi ra. Tần Phong cùng Khương Trà đứng một bên nghe thế, bật cười thành tiếng.
Sau đó, càng nhiều người nở nụ cười.
Sắc mặt Lê Thương tối sầm lại, hắn không nghĩ đến việc Long Thần đột nhiên xuất hiện lại có quan hệ thân thiết với Yến Khinh Trần, còn gọi nhau là huynh đệ.
Đúng lúc này, tiếng xôn xao vang lên từ đám đông. Nguyên lai Long Thần đột nhiên bùng nổ, liên tục thi triển Nhị Thập Tứ Chiến Thương hai lần, đòn tấn công như liều mạng, cuối cùng xuyên thủng bụng dưới của Trần Kiêu.
Như vậy, trận đấu coi như đã kết thúc với phần thắng thuộc về Long Thần.
Trận chiến này kéo dài, nhưng Long Thần với thể lực vượt trội đã chiếm ưu thế lớn và chiến thắng đối thủ.
"Ta, Trần Kiêu, bội phục, vô cùng bội phục."
Sau khi thua, Trần Kiêu kịp thời thu tay, hồi phục một chút rồi mở miệng nhận thua.
"Đa tạ, Trần tiền bối. Bốn loại bát phẩm Thần kỹ của tiền bối, vãn bối cũng vô cùng bội phục."
Long Thần từ tận đáy lòng đáp lời. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn không dùng Cửu Long Kinh mà vẫn đánh bại được đối thủ.
"Bốn loại mà vẫn không địch lại ngươi chỉ một loại."
Trần Kiêu cười đắng chát, chắp tay nói:
"Ngươi là một đối thủ đáng kính nể, mong rằng chúng ta còn có cơ hội luận bàn."
"Cầu còn không được." Long Thần cười khẽ.
Trong mắt mọi người, Long Thần chỉ là một thiếu niên khiêm nhường, không kiêu ngạo, không nóng nảy, tiềm lực vô cùng lớn và thực lực mạnh mẽ. Hắn hoàn toàn không giống như lời đồn rằng là kẻ đáng ghét. Trái lại, Lê Thương đứng bên cạnh lại khiến người khác có phần khó chịu.
Hình tượng của Long Thần trong mắt mọi người lặng lẽ thay đổi.
Lúc này, Long Thần cùng Trần Kiêu rời đi. Sau khi cáo biệt Trần Kiêu, Long Thần bước đến bên cạnh Yến Khinh Trần, nhìn người nam tử âm độc trước mặt. Không ngoài dự đoán, đây chính là Lê Thương của Phong Ma điện, kẻ đã khiến hắn đến Chân Vũ đại điện.
"Chắc hẳn vị này là Lê Thương sư huynh của Phong Ma điện. Ta là Long Thần, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Long Thần như không thấy địch ý trong mắt Lê Thương, mỉm cười chắp tay nói.
Lê Thương không nói gì. Hắn nhìn Long Thần rồi quay sang nhìn Yến Khinh Trần đang nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, hắn chọn buông tha, hừ lạnh một tiếng và nói:
"Đừng tìm cách làm quen với ta. Tương lai ngươi sẽ chịu tội, đi thôi!"
Dứt lời, hắn quay người ly khai, đám người Phong Ma điện đều mang ánh mắt đầy cừu hận liếc nhìn Long Thần một cái rồi rời đi.
“Gia hỏa tự cao tự đại, nếu không phải cha ta không cho ta gây chuyện, sớm đã bóp nghiền hắn rồi.” Yến Khinh Trần nắm chặt quyền đầu, bộ dạng không cam lòng.
Long Thần lại cảm thấy Yến Khinh Trần khi tức giận trông thật đáng yêu, không ngờ hắn cũng có lúc sinh khí như vậy.
Về phần Lê Thương, ha ha…
“Coi như hết, không cần xung đột.” Long Thần vừa cười vừa nói.
“Được rồi, nhưng rõ ràng hắn đến đây là vì ngươi. Nếu hắn thừa dịp lúc ta không có ở đây ra tay với ngươi thì sao? Loại tiểu tử này chuyện gì cũng có thể làm ra.” Yến Khinh Trần vẫn không cam lòng.
“Nếu không đánh lại được, ta có thể trốn. Ta đây độn thuật, ngươi còn không tin sao?” Long Thần cười nhạo.
Nhớ lại việc Long Thần từng vượt qua mình, Yến Khinh Trần mới yên tâm.
Lúc này, Tần Phong cùng Khương Trà tiến lên, cũng khuyên nhủ vài câu, lại nhắc Long Thần phải coi chừng nhân vật như Lê Thương.
“Hắn như kẻ điên, có Phong Ma điện chủ hậu thuẫn, ngay cả Hình Phạt điện cũng không làm gì được hắn.” Tần Phong có phần chán ghét nói.
“Đúng vậy. Điện chủ, ngươi hành động một mình thì phải cẩn thận, về sớm một chút, tránh để gia hỏa này tìm phiền toái.” Khương Trà cũng nói.
“Ta biết rồi, các ngươi cũng về sớm đi, ta sẽ trở về.”
Sơ bộ đến Chân Vũ đại điện thử một hồi, cảm nhận cũng không tệ lắm, Long Thần cùng Yến Khinh Trần ly khai, trở về Tà Long Điện. Hắn đã có kế hoạch, tương lai chắc chắn sẽ thường xuyên đến Chân Vũ đại điện để giao thủ cùng các đối thủ khác nhau.
“Năm đại điện trong đó, không tính Lê Thương, trong đệ tử Thần Vũ cảnh đệ bát trọng chỉ có bốn người. Ta xem như một cái, Tuyết Liên điện có một người tên là Tuyết Tiên. Nữ tử này rất ít xuất hiện, ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng người của Tuyết Liên điện đều như ni cô, cả ngày đóng cửa không ra. Huyền Minh điện có một người tên là Kỷ Liễu Minh, là nam nhân nhưng cử chỉ như đàn bà, ta không ưa hắn. Còn một người khác là Lục Quân Nguyệt, hắn là con trai của Thiên Thần Điện Chủ.”
Năm người này, chắc hẳn sẽ lọt vào Top 5 của Tiềm Long Bảng.
“Năm trăm năm trước, trong cuộc chiến Tiềm Long Bảng lần thứ nhất, mười người đứng đầu hoặc tiến vào Võ Thần Cung, hoặc đi nơi khác làm Phó điện chủ hoặc Điện chủ. Người duy nhất còn lại đến giờ là Lục Quân Nguyệt. Năm đó hắn đã đứng thứ mười, cho nên có thể nói Lục Quân Nguyệt hiện tại là đệ nhất nhân trong Tam Thiên đại điện.”
Trên đường trở về Tà Long Điện, Yến Khinh Trần giới thiệu sơ lược cho Long Thần về các cường giả trẻ tuổi trong Tam Thiên đại điện. Long Thần cẩn thận ghi nhớ, chẳng mấy chốc hai người đã về đến Tà Long Điện.
“Rất hân hạnh được biết ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ lại đến.” Yến Khinh Trần vuốt đầu nói.
“Mấy ngày nữa sẽ lại đến?” Long Thần hỏi lại, thắc mắc về sự kiên nhẫn của Yến Khinh Trần.
“Đúng vậy, sư bá bảo ta bảo kê ngươi. Nếu ngươi bị khi dễ, hắn sẽ đánh ta đến tàn phế. Ta sợ nhất người này.” Yến Khinh Trần cười khổ, lòng còn sợ hãi nói.
Long Thần ngẫm nghĩ rồi cười, Nam Cung Liệt được xưng là võ si, tự nhiên…
Một hồi sau, Yến Khinh Trần rời đi, Long Thần quay lại xử lý một ít sự vụ của Tà Long Điện. Khi trời đã tối, bất ngờ từ phương xa có một mũi tên phóng tới, Long Thần đứng dậy bắt lấy. Trên mũi tên treo một tờ giấy, mở ra xem xét, trên đó viết:
“Tần Phong, Khương Trà trong tay ta. Lập tức tới Đan Hà Sơn, ta sẽ thả bọn họ. Nếu không... ha ha…”
Long Thần tròng mắt hơi híp lại, tờ giấy trong tay lập tức hóa thành tro tàn.
"Người này chính là tân nhiệm Tà Long Điện chủ."
"Tuổi còn trẻ, ra tay lăng lệ ác liệt, tỉnh táo nhưng lại điên cuồng. Ban đầu ta còn tưởng rằng những lời đồn đã bị khuyếch đại, nhưng hóa ra danh bất hư truyền."
"Đối thủ của hắn là Trần Kiêu của Cao Dương điện, đứng thứ ba trong hàng trưởng lão của Cao Dương điện, nghe nói sắp được đề bạt làm Phó điện chủ. Thực lực của hắn ở Thần Vũ cảnh đệ thất trọng viên mãn cũng không tệ, Tà Long Điện chủ trẻ tuổi như vậy mà có thể đánh ngang tay với hắn, quả thật không tầm thường, mà hắn chỉ mới Thần Vũ Cảnh tứ trọng."
Chứng kiến Long Thần thực sự xuất thủ, không có ai đưa ra lời đánh giá tiêu cực nào.
Nghe đồn Long Thần mạnh nhất ở chiêu cuối cùng khi đánh bại Phong Lâm, nhưng lần này, hắn không sử dụng chiêu đó. Thay vào đó, Long Thần chỉ dùng Nhị Thập Tứ Chiến Thương để cận chiến. Chân Vũ đế phách mở ra, cuộc chiến gần đây đã mang lại cho Long Thần không ít trợ giúp.
Đối thủ của hắn, Trần Kiêu, sở hữu ít nhất bốn loại bát phẩm Thần kỹ, mỗi chiêu đều được thi triển một cách xuất thần nhập hóa. Trong khi đó, Long Thần chỉ dùng Nhị Thập Tứ Chiến Thương, điều này khiến người ta cảm thấy có chút đơn điệu. Hắn cần thêm quyết tâm để vào Vọng Nguyệt các, nhưng nếu không đủ điểm công lao thì cũng chỉ là uổng công. Hiện tại Long Thần tạm thời chưa thể rời khỏi Đế cung, có lẽ chỉ còn cách từ Chân Vũ đại điện kiếm thêm điểm công lao.
Dù chỉ biết một loại bát phẩm Thần kỹ, nhưng khi hắn thi triển, huyết sắc chiến kích như vô hình độc xà, nhanh chóng chế trụ Trần Kiêu.
Đúng lúc này, một đám người mặc trang phục màu đen, khuôn mặt lạnh lẽo, nơi cổ có hình xăm con bọ cạp độc, một thanh niên dẫn đầu chen vào giữa đám đông. Một luồng khí tức thô bạo tràn ra, đám người đang xem trận đấu cảm nhận được hơi thở đó, vội vàng nhường đường.
"Phong Ma điện đã đến."
"Người dẫn đầu chính là Lê Thương."
"Quả nhiên, ở đâu có Phong Ma điện, nơi đó người ta đều kinh sợ. Phong Ma, đúng là Phong Ma."
Ngay tức khắc, tiếng xì xào nghị luận vang lên. Đám đông đang chen chúc trong Chân Vũ đại điện nhanh chóng mở đường cho đám thanh niên mặc áo đen, tiến thẳng đến trước mặt Long Thần. Yến Khinh Trần đứng tại chỗ, cảm nhận bầu không khí đầy áp lực xung quanh. Hắn ngẩng đầu nhìn, đôi mắt như thiêu đốt lên ánh lửa, chạm vào ánh mắt đỏ rực của thanh niên dẫn đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Đám người đó đều là đệ tử của Phong Ma điện, người đứng đầu chính là Lê Thương. Hắn cao gầy, thân hình gầy gò như bộ xương khô, dưới lớp da mỏng manh nổi lên những gân xanh như rắn độc bò trườn trong cơ thể. Khuôn mặt Lê Thương có phần xấu xí, sống mũi cao, đôi mắt hẹp dài, trông thô bạo và âm độc.
So sánh với tướng mạo thô lỗ, có chút khờ khạo của Yến Khinh Trần, Lê Thương khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
"Yến Khinh Trần, ngươi cũng ở đây à?" Lê Thương nhếch mắt, dừng bước cách Yến Khinh Trần khoảng mười thước.
Dù Lê Thương và Yến Khinh Trần đều là những đệ tử nổi danh trong Tam Thiên đại điện, nhưng Lê Thương lại là người duy nhất đạt tới đỉnh phong của Thần Vũ cảnh đệ thất trọng. Trong khi đó, Yến Khinh Trần đã thật sự bước vào cảnh giới Càn Khôn Thiên Đạo, Thần quốc trong cơ thể hắn đã sơ bộ thành lập.
"Đây không phải là nhà của ngươi, tại sao ta lại không thể ở đây?" Yến Khinh Trần tỏ rõ thái độ không ưa Lê Thương, ánh mắt giận dữ như một con ngưu cường tráng bị chọc giận, lỗ mũi phập phồng thể hiện sự tức giận.
Lê Thương nhướng mày. Hắn hôm nay đến đây không phải để cùng Yến Khinh Trần gây mâu thuẫn. Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên đài đấu kia, nơi Long Thần đang cùng Trần Kiêu giao chiến. Trận chiến đã đến hồi kết. Sức chiến đấu của Long Thần khiến Lê Thương kinh ngạc, nhưng lại không vượt quá dự liệu của hắn. Hắn cắn răng, giọng nói vốn trầm thấp như tiếng gầm của dã thú vang lên:
"Hôm nay ta không muốn xung đột với ngươi. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Ta, Lê Thương, đến đây để giáo huấn một tiểu gia hỏa, ngươi tốt nhất đừng can thiệp."
Hắn chưa biết rằng Long Thần cùng Yến Khinh Trần đến đây cùng nhau.
"Há, ngươi muốn dạy dỗ Long Thần sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn là huynh đệ của ta. Ngươi dám động vào một cọng lông của hắn, ta sẽ bảo ngươi nằm ngang mà đến, dựng thẳng mà đi ra ngoài."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yến Khinh Trần bình thường là người điềm đạm, nhưng một khi đã xác định điều gì, hắn sẽ như con trâu rừng điên cuồng, không ai có thể kéo lại. Như lúc này, hắn đã nắm chặt nắm đấm, ánh mắt cháy rực như lửa.
Nhìn vẻ phẫn nộ của hắn, rõ ràng Yến Khinh Trần đã nói ngược. Đáng lẽ phải là dựng thẳng mà đến, nằm ngang mà đi ra. Tần Phong cùng Khương Trà đứng một bên nghe thế, bật cười thành tiếng.
Sau đó, càng nhiều người nở nụ cười.
Sắc mặt Lê Thương tối sầm lại, hắn không nghĩ đến việc Long Thần đột nhiên xuất hiện lại có quan hệ thân thiết với Yến Khinh Trần, còn gọi nhau là huynh đệ.
Đúng lúc này, tiếng xôn xao vang lên từ đám đông. Nguyên lai Long Thần đột nhiên bùng nổ, liên tục thi triển Nhị Thập Tứ Chiến Thương hai lần, đòn tấn công như liều mạng, cuối cùng xuyên thủng bụng dưới của Trần Kiêu.
Như vậy, trận đấu coi như đã kết thúc với phần thắng thuộc về Long Thần.
Trận chiến này kéo dài, nhưng Long Thần với thể lực vượt trội đã chiếm ưu thế lớn và chiến thắng đối thủ.
"Ta, Trần Kiêu, bội phục, vô cùng bội phục."
Sau khi thua, Trần Kiêu kịp thời thu tay, hồi phục một chút rồi mở miệng nhận thua.
"Đa tạ, Trần tiền bối. Bốn loại bát phẩm Thần kỹ của tiền bối, vãn bối cũng vô cùng bội phục."
Long Thần từ tận đáy lòng đáp lời. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn không dùng Cửu Long Kinh mà vẫn đánh bại được đối thủ.
"Bốn loại mà vẫn không địch lại ngươi chỉ một loại."
Trần Kiêu cười đắng chát, chắp tay nói:
"Ngươi là một đối thủ đáng kính nể, mong rằng chúng ta còn có cơ hội luận bàn."
"Cầu còn không được." Long Thần cười khẽ.
Trong mắt mọi người, Long Thần chỉ là một thiếu niên khiêm nhường, không kiêu ngạo, không nóng nảy, tiềm lực vô cùng lớn và thực lực mạnh mẽ. Hắn hoàn toàn không giống như lời đồn rằng là kẻ đáng ghét. Trái lại, Lê Thương đứng bên cạnh lại khiến người khác có phần khó chịu.
Hình tượng của Long Thần trong mắt mọi người lặng lẽ thay đổi.
Lúc này, Long Thần cùng Trần Kiêu rời đi. Sau khi cáo biệt Trần Kiêu, Long Thần bước đến bên cạnh Yến Khinh Trần, nhìn người nam tử âm độc trước mặt. Không ngoài dự đoán, đây chính là Lê Thương của Phong Ma điện, kẻ đã khiến hắn đến Chân Vũ đại điện.
"Chắc hẳn vị này là Lê Thương sư huynh của Phong Ma điện. Ta là Long Thần, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Long Thần như không thấy địch ý trong mắt Lê Thương, mỉm cười chắp tay nói.
Lê Thương không nói gì. Hắn nhìn Long Thần rồi quay sang nhìn Yến Khinh Trần đang nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, hắn chọn buông tha, hừ lạnh một tiếng và nói:
"Đừng tìm cách làm quen với ta. Tương lai ngươi sẽ chịu tội, đi thôi!"
Dứt lời, hắn quay người ly khai, đám người Phong Ma điện đều mang ánh mắt đầy cừu hận liếc nhìn Long Thần một cái rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gia hỏa tự cao tự đại, nếu không phải cha ta không cho ta gây chuyện, sớm đã bóp nghiền hắn rồi.” Yến Khinh Trần nắm chặt quyền đầu, bộ dạng không cam lòng.
Long Thần lại cảm thấy Yến Khinh Trần khi tức giận trông thật đáng yêu, không ngờ hắn cũng có lúc sinh khí như vậy.
Về phần Lê Thương, ha ha…
“Coi như hết, không cần xung đột.” Long Thần vừa cười vừa nói.
“Được rồi, nhưng rõ ràng hắn đến đây là vì ngươi. Nếu hắn thừa dịp lúc ta không có ở đây ra tay với ngươi thì sao? Loại tiểu tử này chuyện gì cũng có thể làm ra.” Yến Khinh Trần vẫn không cam lòng.
“Nếu không đánh lại được, ta có thể trốn. Ta đây độn thuật, ngươi còn không tin sao?” Long Thần cười nhạo.
Nhớ lại việc Long Thần từng vượt qua mình, Yến Khinh Trần mới yên tâm.
Lúc này, Tần Phong cùng Khương Trà tiến lên, cũng khuyên nhủ vài câu, lại nhắc Long Thần phải coi chừng nhân vật như Lê Thương.
“Hắn như kẻ điên, có Phong Ma điện chủ hậu thuẫn, ngay cả Hình Phạt điện cũng không làm gì được hắn.” Tần Phong có phần chán ghét nói.
“Đúng vậy. Điện chủ, ngươi hành động một mình thì phải cẩn thận, về sớm một chút, tránh để gia hỏa này tìm phiền toái.” Khương Trà cũng nói.
“Ta biết rồi, các ngươi cũng về sớm đi, ta sẽ trở về.”
Sơ bộ đến Chân Vũ đại điện thử một hồi, cảm nhận cũng không tệ lắm, Long Thần cùng Yến Khinh Trần ly khai, trở về Tà Long Điện. Hắn đã có kế hoạch, tương lai chắc chắn sẽ thường xuyên đến Chân Vũ đại điện để giao thủ cùng các đối thủ khác nhau.
“Năm đại điện trong đó, không tính Lê Thương, trong đệ tử Thần Vũ cảnh đệ bát trọng chỉ có bốn người. Ta xem như một cái, Tuyết Liên điện có một người tên là Tuyết Tiên. Nữ tử này rất ít xuất hiện, ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng người của Tuyết Liên điện đều như ni cô, cả ngày đóng cửa không ra. Huyền Minh điện có một người tên là Kỷ Liễu Minh, là nam nhân nhưng cử chỉ như đàn bà, ta không ưa hắn. Còn một người khác là Lục Quân Nguyệt, hắn là con trai của Thiên Thần Điện Chủ.”
Năm người này, chắc hẳn sẽ lọt vào Top 5 của Tiềm Long Bảng.
“Năm trăm năm trước, trong cuộc chiến Tiềm Long Bảng lần thứ nhất, mười người đứng đầu hoặc tiến vào Võ Thần Cung, hoặc đi nơi khác làm Phó điện chủ hoặc Điện chủ. Người duy nhất còn lại đến giờ là Lục Quân Nguyệt. Năm đó hắn đã đứng thứ mười, cho nên có thể nói Lục Quân Nguyệt hiện tại là đệ nhất nhân trong Tam Thiên đại điện.”
Trên đường trở về Tà Long Điện, Yến Khinh Trần giới thiệu sơ lược cho Long Thần về các cường giả trẻ tuổi trong Tam Thiên đại điện. Long Thần cẩn thận ghi nhớ, chẳng mấy chốc hai người đã về đến Tà Long Điện.
“Rất hân hạnh được biết ngươi. Mấy ngày nữa ta sẽ lại đến.” Yến Khinh Trần vuốt đầu nói.
“Mấy ngày nữa sẽ lại đến?” Long Thần hỏi lại, thắc mắc về sự kiên nhẫn của Yến Khinh Trần.
“Đúng vậy, sư bá bảo ta bảo kê ngươi. Nếu ngươi bị khi dễ, hắn sẽ đánh ta đến tàn phế. Ta sợ nhất người này.” Yến Khinh Trần cười khổ, lòng còn sợ hãi nói.
Long Thần ngẫm nghĩ rồi cười, Nam Cung Liệt được xưng là võ si, tự nhiên…
Một hồi sau, Yến Khinh Trần rời đi, Long Thần quay lại xử lý một ít sự vụ của Tà Long Điện. Khi trời đã tối, bất ngờ từ phương xa có một mũi tên phóng tới, Long Thần đứng dậy bắt lấy. Trên mũi tên treo một tờ giấy, mở ra xem xét, trên đó viết:
“Tần Phong, Khương Trà trong tay ta. Lập tức tới Đan Hà Sơn, ta sẽ thả bọn họ. Nếu không... ha ha…”
Long Thần tròng mắt hơi híp lại, tờ giấy trong tay lập tức hóa thành tro tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro