Phụ thân
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Nắm chặt quả đấm, không hề lưu lại chút nào, Khương Vô Nhai lần nữa công kích đối phương, Triệu Đan Trần lúc này chậm rãi thu quyền, mỉm cười
nhìn Khương Vô Nhai liều mạng, sắc mặt thoải mái vô cùng.
Ánh mắt hắn nhìn Khương Vô Nhai giống như là đang nhìn một tên hề làm xiếc vậy.
“Đồ đom đóm cũng dám sáng tỏ trước mặt trăng...” Trên mặt hắn tràn đầy vẻ trào phúng, tuy nhiên hắn không có bất kì động tác gì.
“Ma tônn thiên địa!”
Sử dụng chiến kỹ thân pháp Vương cấp, trong nháy mắt Khương Vô Nhai đã lướt tới trước mặt Triệu Đan Trần, một quyền đánh ra, đây là Cổ Ma quyền kinh vương cấp trung đẳng, cũng là chiến kỹ cao nhất Cổ Ma vực, phía sau Khương Vô Nhai tạo thành một ma ảnh màu đen, ma ảnh màu đen đột nhiên ngưng kết trên đầu Khương Vô nhai giống như là một vòng xoáy mù đen đánh tới hướng Triệu Đan Trần.
Thậm chí, người bên Vũ Minh có thể thấy được trong một quyền của Khương Vô Nhai, tựa hồ bầu trời bao la ở phía sau hắn cũng bị nhuộm thành màu đen.
“Vù vù...”
Trước công kích như thế của Khương Vô Nhai, cho mọi người không ngờ Triệu Đan Trần thật đúng là không có động tĩnh nào, hắn chỉ vòng hai tay trước ngực mình, trên miệng treo nụ cười giễu cợt.
“Ầm!”
Một quyền Ma Thôn thiên địa, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đánh lên cánh tay Triệu Đan Trần, tốc độ này thật sự quá nhanh, mọi người chỉ thấy được một đạo kim quang chớp động. Triệu Đan Trần trực tiếp lui lại có mấy bước, mà Khương Vô Nhai thì lại bị chấn bay ra ngoài.
“Chên lệch lớn đến như thế sao?” Tâm Khương Vô Nhai hung hăng bị đả kích, hắn lúc này đã sử dụng đến Đạo Tâm chủng ma, trong Địa Vũ cảnh giới nhị trọng căn bản không có mấy người là đối thủ của hắn, hắn vốn cho rằng Triệu Đan Trần hẳn là không cách biệt bao nhiêu mới đúng, không ngờ chênh lệch lại lớn như thế.
Hắn đã sử dụng đến chiến kỹ Vương cấp mạnh nhất của mình, chính diện đánh trúng Triệu Đan Trần, mà Triệu Đan Trần chỉ dùng hai tay ngăn chặn thôi, còn hắn thì bị chấn bau ta ngoài. Triệu Đan Trần quả thực mạnh đến biến thái.
Một khắc kia Khương Vô Nhai cảm giác một quyền của mình như trực tiếp đánh lên bức tường sắt vậy, hắn chưa từng thấy qua tuồng sắt cứng rắn đến thế, trực tiếp chấn bị thương quyền đầu của mình.
Nhiều vết máu róc rách chảy xuống từ tay phải Khương Vô Nhai.
Một quyền đánh trúng Triệu Đan Trần, cuối cùng người bị thương lại chính là hắn.
Tại một khắc cuối cùng, Khương Vô Nhai cảm thấy trên cánh tay Triệu Đan Trần hiện lên quang mang màu vàng, quang mang màu vàng kia tương đối chói mắt, Khương Vô Nhai chỉ đánh võ nát ống tay áo của hắn nhưng không hề mảy may đả thương hắn.
“Thế nào? Hiện tại biết được Khương Vô Nhai ngươi rốt cuộc phế vật đến cỡ nào?” Triệu Đan Trần thong thả thả hai tay mình xuống, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi lên cánh tay sau đó ha hả cười phá lên, cười đến nỗi không kiêng sợ gì.
Khương Vô Nhai hít một hơi thật sâu khôi phục tâm tình của mình.
Hắn cảm thấy đau rát từ trên cánh tay, nếu hắn còn tiếp tục nữa chắc chắn sẽ chết.
Nhưng mà, sau từ biệt lúc trước, ánh mắt hắn thấy được hai thân ảnh trong đọi ngũ Vũ Minh, hai người này có lẽ là người trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn, Khương Vô Nhai thiếu các nàng rất nhiều rất nhiều... Hắn thấy được ánh mắt đầy quan tâm của các nàng, Khương Vô Nhai cười.Đây là thời điểm hắn nên làm nam nhân duy nhất cả đời này, cho nên, hắn cắn răng quyết định chống đỡ đến cùng.
“Nhị ca, bỏ đi!” Cách đó một đoạn, Kiếm Trần thấy vậy trong lòng liền run sợ.
Chuyện ngày hôm nay không khác gì thiêu thân tự lao đầu vào lửa.
Nhưng mà Khương Vô Nhai làm như không nghe được lời của hắn, rống lên một tiếng, trong ánh mắt từ từ xuất hiện tia máu, sau đó hắn lần nữa nghĩa vô phản cố đánh tới Triệu Đan Trần.
“Khương Vô Nhai ta chính là một tên phế vật! Ta đã đần độn nhiều năm như vậy, nhưng mà hôm nay ta hiểu được bất luận thế nào ta cũng phải đi tới, trừ phi ta triệt để chết đi! Chết ở ngay chỗ này!”
Thần sắc dữ tợn, chân nguyên màu đen điên cuồng bộc phát trên người Khương Vô Nhai, mười tám vũ mạch của hắn điên cuồng tuôn ra, khí thế thô bạo phát tán ra trên người hắn.
Ma ảnh màu đen biến ảo thành ngàn ngàn vạn vạn, toàn bộ đều phóng tới hướng Triệu Đan Trần.
“Tên điên này không muốn sống nữa rồi, vẫn còn dám động thủ, đầu óc đúng là hư rồi...”
“Đúng thế, lúc này chúng ta cũng nhìn ra, thực lực Triệu Vũ hoàng so với hắn còn mạnh hơn nghìn lần vạn lần, nhưng hắn vẫn như cũ không từ bỏ ý định, sợ rằng đã ăn gan báo rồi.”
“Ta dám đánh cuộc, lần này hắn chết chắc!”
Lời nói như vậy không ngừng vang vọng bệ tai Thanh Li vương và Liễu Y Y, hai nữ nhân này nắm thật chặt tay đối phương, khẩn trương nhìn về nam nhân giống như không nuốn sống ở phía trước, các nàng đều có thể cảm nhận được bàn tay đối phương đầy mồ hôi, Liễu Y Y còn phát hiện mẫu thân mình đã nhiều năm không rơi nước mắt, lúc này dây nước mắt dù ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Cảm giác được một người vì mình mà liều mạng, sợ rằng cả đời nàng đều chưa từng hưởng thụ qua. Khương Vô Nhai lúc này, đầu óc đã không còn sinh tử, giống như Long Thần lúc trước liều mạng vì Linh Hi vậy, chỉ có đi tới, không để ý sinh tử.
“Mẫu thân...” Liễu Y Y khóc không thành tiếng, đôi vai gầy yếu run run.
Từng đợt thanh âm chung quanh đều truyền tới tai Khương Vô Nhai, nhưng mà lúc này đây,Khương Vô Nhai là đại anh hùng trong mắt Liễu Y Y. Nam nhân như vậy chính là phụ thân trong tưởng tượng của nàng, nó tới thật sự quá muộn.
Từ một tuổi đến mười tám tuổi, trong nội tâm nàng đểu hiển hiện nghi ngờ này, nàng quyết định hận nam nhân chưa tùng xuất hiện ấy suốt đồi, nhưng mà lúc này, trong lòng dù có làm thế nào cũng không thể hận nổi.
Ánh mắt hai mẹ con khẩn trương, không giây phút nào rời khỏi Khương Vô Nhai.
“Còn chưa từ bỏ ý định sao? Sự kiên nhẫn của ta có hạn nha...” Nụ cười châm chọc lại hiện lên trên mặt Triệu Đan Trần, sau đó từ từ biến thành lạnh như băng.
Ánh mắt của hắn vốn là màu hoàng kim, lúc này lạnh lùng thì con ngươi màu vàng bộc phát ra quang mang mãnh liệt, giống như là một vầng thái dương nóng rực, như đong đưa trước mặt Khương Vô Nhai vậy.
Khương Vô Nhai không nói hai lời, công kích mãnh liệt nhất, giống như cuồng phong bạo vũ đập lên người Triệu Đan Trần, nhưng mà cũng giống như trước vậy, công kích của hắn đánh vào trên người Triệu Đan Trần, tất cả đều bị bắn ngược trở lại, vang lên từng loạt thanh âm bang bang, cuối cùng Triệu Đan Trần cũng không có chuyện gì, mà hai cánh tay Khương Vô Nhai lúc này đã nhuộm đầy máu tươi. Công kích đánh vào trên người Triệu Đan Trần, cánh tay bị bắn ngược trở lại gây thương tích theo độ mạnh yếu.
Hơn nữa có thể thấy được Hoàng Kim chiến thể Triệu Đan Trần rốt cuộc mạnh đến trình độ nào.
Tiên thiên chiến thể có ưu thế tiên thiên, cường đại từ trong ra ngoài, so với chiến kỹ luyện thể bình thường phải cường đại hơn nhiều. Khương Vô Nhai bây giờcawn bản không thể bài trừ Hoàng Kim chiến thể của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Khương Vô Nhai giống như là đang nhìn một tên hề làm xiếc vậy.
“Đồ đom đóm cũng dám sáng tỏ trước mặt trăng...” Trên mặt hắn tràn đầy vẻ trào phúng, tuy nhiên hắn không có bất kì động tác gì.
“Ma tônn thiên địa!”
Sử dụng chiến kỹ thân pháp Vương cấp, trong nháy mắt Khương Vô Nhai đã lướt tới trước mặt Triệu Đan Trần, một quyền đánh ra, đây là Cổ Ma quyền kinh vương cấp trung đẳng, cũng là chiến kỹ cao nhất Cổ Ma vực, phía sau Khương Vô Nhai tạo thành một ma ảnh màu đen, ma ảnh màu đen đột nhiên ngưng kết trên đầu Khương Vô nhai giống như là một vòng xoáy mù đen đánh tới hướng Triệu Đan Trần.
Thậm chí, người bên Vũ Minh có thể thấy được trong một quyền của Khương Vô Nhai, tựa hồ bầu trời bao la ở phía sau hắn cũng bị nhuộm thành màu đen.
“Vù vù...”
Trước công kích như thế của Khương Vô Nhai, cho mọi người không ngờ Triệu Đan Trần thật đúng là không có động tĩnh nào, hắn chỉ vòng hai tay trước ngực mình, trên miệng treo nụ cười giễu cợt.
“Ầm!”
Một quyền Ma Thôn thiên địa, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, đánh lên cánh tay Triệu Đan Trần, tốc độ này thật sự quá nhanh, mọi người chỉ thấy được một đạo kim quang chớp động. Triệu Đan Trần trực tiếp lui lại có mấy bước, mà Khương Vô Nhai thì lại bị chấn bay ra ngoài.
“Chên lệch lớn đến như thế sao?” Tâm Khương Vô Nhai hung hăng bị đả kích, hắn lúc này đã sử dụng đến Đạo Tâm chủng ma, trong Địa Vũ cảnh giới nhị trọng căn bản không có mấy người là đối thủ của hắn, hắn vốn cho rằng Triệu Đan Trần hẳn là không cách biệt bao nhiêu mới đúng, không ngờ chênh lệch lại lớn như thế.
Hắn đã sử dụng đến chiến kỹ Vương cấp mạnh nhất của mình, chính diện đánh trúng Triệu Đan Trần, mà Triệu Đan Trần chỉ dùng hai tay ngăn chặn thôi, còn hắn thì bị chấn bau ta ngoài. Triệu Đan Trần quả thực mạnh đến biến thái.
Một khắc kia Khương Vô Nhai cảm giác một quyền của mình như trực tiếp đánh lên bức tường sắt vậy, hắn chưa từng thấy qua tuồng sắt cứng rắn đến thế, trực tiếp chấn bị thương quyền đầu của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiều vết máu róc rách chảy xuống từ tay phải Khương Vô Nhai.
Một quyền đánh trúng Triệu Đan Trần, cuối cùng người bị thương lại chính là hắn.
Tại một khắc cuối cùng, Khương Vô Nhai cảm thấy trên cánh tay Triệu Đan Trần hiện lên quang mang màu vàng, quang mang màu vàng kia tương đối chói mắt, Khương Vô Nhai chỉ đánh võ nát ống tay áo của hắn nhưng không hề mảy may đả thương hắn.
“Thế nào? Hiện tại biết được Khương Vô Nhai ngươi rốt cuộc phế vật đến cỡ nào?” Triệu Đan Trần thong thả thả hai tay mình xuống, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi lên cánh tay sau đó ha hả cười phá lên, cười đến nỗi không kiêng sợ gì.
Khương Vô Nhai hít một hơi thật sâu khôi phục tâm tình của mình.
Hắn cảm thấy đau rát từ trên cánh tay, nếu hắn còn tiếp tục nữa chắc chắn sẽ chết.
Nhưng mà, sau từ biệt lúc trước, ánh mắt hắn thấy được hai thân ảnh trong đọi ngũ Vũ Minh, hai người này có lẽ là người trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn, Khương Vô Nhai thiếu các nàng rất nhiều rất nhiều... Hắn thấy được ánh mắt đầy quan tâm của các nàng, Khương Vô Nhai cười.Đây là thời điểm hắn nên làm nam nhân duy nhất cả đời này, cho nên, hắn cắn răng quyết định chống đỡ đến cùng.
“Nhị ca, bỏ đi!” Cách đó một đoạn, Kiếm Trần thấy vậy trong lòng liền run sợ.
Chuyện ngày hôm nay không khác gì thiêu thân tự lao đầu vào lửa.
Nhưng mà Khương Vô Nhai làm như không nghe được lời của hắn, rống lên một tiếng, trong ánh mắt từ từ xuất hiện tia máu, sau đó hắn lần nữa nghĩa vô phản cố đánh tới Triệu Đan Trần.
“Khương Vô Nhai ta chính là một tên phế vật! Ta đã đần độn nhiều năm như vậy, nhưng mà hôm nay ta hiểu được bất luận thế nào ta cũng phải đi tới, trừ phi ta triệt để chết đi! Chết ở ngay chỗ này!”
Thần sắc dữ tợn, chân nguyên màu đen điên cuồng bộc phát trên người Khương Vô Nhai, mười tám vũ mạch của hắn điên cuồng tuôn ra, khí thế thô bạo phát tán ra trên người hắn.
Ma ảnh màu đen biến ảo thành ngàn ngàn vạn vạn, toàn bộ đều phóng tới hướng Triệu Đan Trần.
“Tên điên này không muốn sống nữa rồi, vẫn còn dám động thủ, đầu óc đúng là hư rồi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng thế, lúc này chúng ta cũng nhìn ra, thực lực Triệu Vũ hoàng so với hắn còn mạnh hơn nghìn lần vạn lần, nhưng hắn vẫn như cũ không từ bỏ ý định, sợ rằng đã ăn gan báo rồi.”
“Ta dám đánh cuộc, lần này hắn chết chắc!”
Lời nói như vậy không ngừng vang vọng bệ tai Thanh Li vương và Liễu Y Y, hai nữ nhân này nắm thật chặt tay đối phương, khẩn trương nhìn về nam nhân giống như không nuốn sống ở phía trước, các nàng đều có thể cảm nhận được bàn tay đối phương đầy mồ hôi, Liễu Y Y còn phát hiện mẫu thân mình đã nhiều năm không rơi nước mắt, lúc này dây nước mắt dù ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Cảm giác được một người vì mình mà liều mạng, sợ rằng cả đời nàng đều chưa từng hưởng thụ qua. Khương Vô Nhai lúc này, đầu óc đã không còn sinh tử, giống như Long Thần lúc trước liều mạng vì Linh Hi vậy, chỉ có đi tới, không để ý sinh tử.
“Mẫu thân...” Liễu Y Y khóc không thành tiếng, đôi vai gầy yếu run run.
Từng đợt thanh âm chung quanh đều truyền tới tai Khương Vô Nhai, nhưng mà lúc này đây,Khương Vô Nhai là đại anh hùng trong mắt Liễu Y Y. Nam nhân như vậy chính là phụ thân trong tưởng tượng của nàng, nó tới thật sự quá muộn.
Từ một tuổi đến mười tám tuổi, trong nội tâm nàng đểu hiển hiện nghi ngờ này, nàng quyết định hận nam nhân chưa tùng xuất hiện ấy suốt đồi, nhưng mà lúc này, trong lòng dù có làm thế nào cũng không thể hận nổi.
Ánh mắt hai mẹ con khẩn trương, không giây phút nào rời khỏi Khương Vô Nhai.
“Còn chưa từ bỏ ý định sao? Sự kiên nhẫn của ta có hạn nha...” Nụ cười châm chọc lại hiện lên trên mặt Triệu Đan Trần, sau đó từ từ biến thành lạnh như băng.
Ánh mắt của hắn vốn là màu hoàng kim, lúc này lạnh lùng thì con ngươi màu vàng bộc phát ra quang mang mãnh liệt, giống như là một vầng thái dương nóng rực, như đong đưa trước mặt Khương Vô Nhai vậy.
Khương Vô Nhai không nói hai lời, công kích mãnh liệt nhất, giống như cuồng phong bạo vũ đập lên người Triệu Đan Trần, nhưng mà cũng giống như trước vậy, công kích của hắn đánh vào trên người Triệu Đan Trần, tất cả đều bị bắn ngược trở lại, vang lên từng loạt thanh âm bang bang, cuối cùng Triệu Đan Trần cũng không có chuyện gì, mà hai cánh tay Khương Vô Nhai lúc này đã nhuộm đầy máu tươi. Công kích đánh vào trên người Triệu Đan Trần, cánh tay bị bắn ngược trở lại gây thương tích theo độ mạnh yếu.
Hơn nữa có thể thấy được Hoàng Kim chiến thể Triệu Đan Trần rốt cuộc mạnh đến trình độ nào.
Tiên thiên chiến thể có ưu thế tiên thiên, cường đại từ trong ra ngoài, so với chiến kỹ luyện thể bình thường phải cường đại hơn nhiều. Khương Vô Nhai bây giờcawn bản không thể bài trừ Hoàng Kim chiến thể của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro