Thì ra là ngươi...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Ám Nguyệt hổ đầu lĩnh đã chết, những yêu thú khác lâm vào tuyệt vọng
quay trở về Tuyết Phong sơn mạch, hắn là một đoạn thời gian khá dài sau
này Khương thành sẽ không còn bị chúng nó uy hiếp.
Đội quân Quỷ Mã trọng kỵ cũng ngừng tay, quay đầu nhìn quanh chiến trường. Bọn họ hết sức khó xử, mấy ngày qua tất cả mọi người vẫn luôn lo lắng yêu thú tập kích, cùng nhau tới đây là để hóa giải nguy cơ. Nhưng rất ít người biết đây là cơ hội tranh đoạt ngôi vị Thái tử do Kiếm Hoàng tạo ra, bây giờ nhìn lại Lâm Tử Thần đã giành được thắng lợi, dựa vào lực lượng của mình đẩy lùi yêu thú triều. Lâm Phách Thiện rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Điều này có nghĩa là bọn họ chọn sai chủ rồi, trong lúc nhất thời cả quân đoàn câm lặng không biết nên nói gì. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang mấy vị đội trưởng chỉ huy nhưng mà ngay cả đội trưởng cũng phải lắc đầu bất lực.
Lúc này Lâm Tử Thần thu thập thị thể Ám Nguyệt hổ, thu hồi Đế Hoàng kiếm chậm rãi đi về phía công thành.
Lâm Tử Thần hành động ngạo mạn nhưng Long Thần chỉ cười nhạt.
Hắn sử dụng Phệ Linh yêu đồng tìm kiếm vị trí hai đại tướng lĩnh của Lâm Phách Thiên, quả nhiên phát hiện bọn họ đang ẩn nấp cách đó không xa. Lần này Lâm Phách Thiên tranh đoạt ngôi vị Thái tử rõ ràng là thua cuộc, trong mắt hắn chỉ còn lại vẻ chán nản xám xịt.
Ngay lúc này Lâm Tử Thần đột nhiên gia tốc phóng tới chỗ Lâm Phách Thiên, dùng ngữ khí trêu chọc nói:
"Đại ca, hình như quân đội của ngươi quá vô dụng rồi, lần này thất bại có chịu phục không?"
Lâm Phách Thiên hừ lạnh một tiếng không nói gì. Thật ra hắn vẫn đang bận tâm đến Long Thần, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi tại sao người này lại thay đổi nhanh như vậy.
Lâm Phách Thiên im lặng ngược lại chọc giận Lâm Tử Thần, hắn từ nhỏ đều là siêu cấp thiên tài được người ta ngưỡng mộ. Lâm Phách Thiên làm cách nào cũng không thể so sánh với hắn, thế mà hiện tại thua trận vẫn còn ương ngạnh như lừa.
"Quên đi, phụ hoàng nói ta không thể giết người nhưng..."
“Bốp!”
Lâm Phách Thiên hứng trọn một cái tát như trời giáng, một bên mặt đỏ bừng hiện rõ năm dấu tay trên đó.
Lâm Phách Thiên lập tức ngu người cứng đờ như tượng đá, hồi lâu sau hắn mới bừng tỉnh quát lớn:
"Lâm Tử Thần, người dám đánh ta?"
"Tại sao không dám đánh ngươi? Xem ra người vẫn chưa thấy rõ thực tế, một khi người bị loại bỏ sẽ biến thành phế vật. Hoàng Thành đã không còn là địa bàn của ngươi rồi, ngươi là chó nhà có tang, hiểu không? Ngươi vĩnh viên là kẻ thua cuộc, đây là thực tế."
Lâm Tử Thần cười lạnh nói.
Lâm Phách Thiên sợ hãi sởn tóc gáy, thực lực bản thân hắn vốn không bằng Lâm Tử Thần, bây giờ thu hoạch chiến công không bằng Lâm Tử Thần. Một khi mất đi cái ghế Thái tử thì hắn chẳng khác gì bù nhìn trong tay Lâm Tử Thần, để mặc cho người ta xoay thế nào cũng được.
Cả đời hắn sẽ là phế vật đúng như lời đối phương nói.
Lúc này Lâm Tử Thần chợt thấy dấu chân trên mặt Lâm Phách Thiên, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mới dò hỏi:
"Ý? Tại sao trên mặt người lại có dấu chân?"
"Là ta đánh!"
Long Thần đột nhiên hiện ra ở phía sau lưng Lâm Tử Thần.
Lâm Tử Thần chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt thật sự ngạc nhiên khi thấy Long Thần. Lúc nãy hắn đối phó Ám Nguyệt hổ không thấy tên này xuất hiện đã cảm giác kỳ quái rồi. Chẳng qua là hắn không quá để tâm đến chuyện này nên không chú ý lắm.
Bây giờ Long Thần xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Từ câu chuyện giữa hai người cư dân Khương thành đã biết Lâm Tử Thần cũng là hoàng tử. Hơn nữa thực lực và danh tiếng người này còn hơn cả Lâm Phách Thiên. Như vậy Long Thần vẫn dám xuất hiện quấy rối, đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Ngươi mới nói dấu chân kia là người đạp?"
Trên mặt Lâm Tử Thần lộ vẻ không tin, hỏi lại một lần nữa.
"Ngươi điếc hả? Ta đã nói là ta đạp."
Long Thần cũng không ngại nhấn mạnh lần nữa.
"Ngươi đúng là có gan, bản thân ta thật sự hứng thú với loại người như người. Có thể nói lý do tại sao không?"
Lâm Tử Thần cười hỏi.
"Ta đã từng giết thành viên Hoàng tộc, Lâm Phách Thiên không có chọc ta nên một cước kia chỉ là giáo huấn mà thôi. Kế tiếp chính là ngươi rồi, Lâm Tử Thần, ngươi có ngon thì cùng ta đi xuống dưới kia giải quyết ân oán."
Sau khi nói xong Long Thần lập tức nhảy xuống tường thành, chạy vào giữa chiến trường.
Long Thần nói câu này khiến cho hai người Lâm Tử Thần và Lâm Phách Thiên cảm thấy khó hiểu.
"Hình như hắn là trợ thủ của ngươi đúng không? Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Tử Thần lạnh giọng hỏi.
"Ta cũng không biết. Chỉ là hắn đang khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?"
Lâm Phách Thiên nhếch miệng cười nhạo.
Lâm Tử Thần không để ý đến hắn, trực tiếp nhảy xuống tường thành đi về phía Long Thần.
Trên vạn người Khương thành, bao gồm ba nghìn Quỷ Mã trọng kỵ trơ mắt nhìn hai người bọn họ chuẩn bị tử chiến.
Long Thần và Lâm Tử Thần đi lại gần nhau, dừng lại ở khoách cách hai mươi thước.
"Ngươi nói giữa chúng ta có ân oán? Chúng ta quen biết nhau khi nào?"
Lâm Tử Thần càng thêm hứng thú đối với người này.
"Dĩ nhiên có ân oán, ngày hôm nay chỉ có một người sống sót rời khỏi nơi này."
Long Thần lạnh lùng nói.
"À?"
Lâm Tử Thần đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:
"Thôi kệ, ta đây không rảnh nhiều lời với người. Nếu muốn động thủ thì tới đi, lấy thực lực của ngươi cũng đòi giả thần giả quỷ trước mặt ta. Ăn nói mơ hồ định lừa gạt ta sao? Chỉ cần đánh một trận là biết ngay thôi.”
Long Thần nhìn về phía hai lão giả do Kiếm Hoàng phái tới, nói nhỏ:
"Có cần..."
Khi hắn đang nói câu này phía bên kia bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Bên trong rừng cây truyền ra thanh âm rung động dị thường.
Ngay sau đó một tiếng sói tru vang lên, tất cả mọi người nhìn thấy một đầu Yêu Lang đi ra khỏi rừng cây. Nhưng bọn họ lại không phát hiện một nữ tử nhỏ bé đang ngồi trên lỗ tại Yêu Lang. Nàng chính là Linh Hi.
Long Thần phái nàng đi gọi Tiểu Lang truy sát hại lão giả kia, hai người này vốn là phiền toái không cần thiết, tốt nhất là giải quyết càng sớm càng tốt. Chỉ như vậy Long Thần mới yên tâm nhất quyết tử chiến với Lâm Tử Thần.
Khi thấy một đầu Phệ Nhật yêu lang xuất hiện trên chiến trường, cho dù là Lâm Tử Thần hay Lâm Phách Thiên đều sợ tái mặt. Lâm Tử Thần bất chợt nghĩ tới một người trong trí nhớ, vội vàng đánh giá Long Thần thật kỹ lần nữa. Nhưng mà hình dáng Long Thần hoàn toàn khác biệt với người kia.
"Con yêu thú này vốn thuộc về Long Thần, tại sao nó lại đi theo ngươi?"
Lâm Tử Thần cau mày hỏi.
Long Thần cười nhạt, trực tiếp nói thẳng với đối phương:
"Ta đã trở về báo thù, Kiếm Ma trong Nghịch Ương tiên cảnh là ta giết. Lâm Tử Thần, ngươi là kẻ thứ hai."
"Hoàng thúc là ngươi giết? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Khi Long Thần nói ra câu nói kia Lâm Tử Thần triệt để chấn động. Sắc mặt hắn từ xanh chuyển sang trắng bệch, thái độ đối với Long Thần có chút trêu đùa và khinh miệt lập tức biến thành sát khí nồng nặc.
Nhưng Long Thần là ai, ngày hôm nay hắn chết chắc rối.
"Ta là ai? Trước kia ngươi dồn ta vào tuyệt lộ dưới chân Đế Ma sơn. Ngươi không ngờ ta sẽ có một ngày trở về đúng không?"
Sau khi nói xong Long Thần nở nụ cười điên cuồng, đưa tay tháo tấm mặt nạ da người ra. Đến lúc này Long Thần hắn rốt cuộc xuất hiện trở lại trước mắt người đời.
Đội quân Quỷ Mã trọng kỵ cũng ngừng tay, quay đầu nhìn quanh chiến trường. Bọn họ hết sức khó xử, mấy ngày qua tất cả mọi người vẫn luôn lo lắng yêu thú tập kích, cùng nhau tới đây là để hóa giải nguy cơ. Nhưng rất ít người biết đây là cơ hội tranh đoạt ngôi vị Thái tử do Kiếm Hoàng tạo ra, bây giờ nhìn lại Lâm Tử Thần đã giành được thắng lợi, dựa vào lực lượng của mình đẩy lùi yêu thú triều. Lâm Phách Thiện rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.
Điều này có nghĩa là bọn họ chọn sai chủ rồi, trong lúc nhất thời cả quân đoàn câm lặng không biết nên nói gì. Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang mấy vị đội trưởng chỉ huy nhưng mà ngay cả đội trưởng cũng phải lắc đầu bất lực.
Lúc này Lâm Tử Thần thu thập thị thể Ám Nguyệt hổ, thu hồi Đế Hoàng kiếm chậm rãi đi về phía công thành.
Lâm Tử Thần hành động ngạo mạn nhưng Long Thần chỉ cười nhạt.
Hắn sử dụng Phệ Linh yêu đồng tìm kiếm vị trí hai đại tướng lĩnh của Lâm Phách Thiên, quả nhiên phát hiện bọn họ đang ẩn nấp cách đó không xa. Lần này Lâm Phách Thiên tranh đoạt ngôi vị Thái tử rõ ràng là thua cuộc, trong mắt hắn chỉ còn lại vẻ chán nản xám xịt.
Ngay lúc này Lâm Tử Thần đột nhiên gia tốc phóng tới chỗ Lâm Phách Thiên, dùng ngữ khí trêu chọc nói:
"Đại ca, hình như quân đội của ngươi quá vô dụng rồi, lần này thất bại có chịu phục không?"
Lâm Phách Thiên hừ lạnh một tiếng không nói gì. Thật ra hắn vẫn đang bận tâm đến Long Thần, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi tại sao người này lại thay đổi nhanh như vậy.
Lâm Phách Thiên im lặng ngược lại chọc giận Lâm Tử Thần, hắn từ nhỏ đều là siêu cấp thiên tài được người ta ngưỡng mộ. Lâm Phách Thiên làm cách nào cũng không thể so sánh với hắn, thế mà hiện tại thua trận vẫn còn ương ngạnh như lừa.
"Quên đi, phụ hoàng nói ta không thể giết người nhưng..."
“Bốp!”
Lâm Phách Thiên hứng trọn một cái tát như trời giáng, một bên mặt đỏ bừng hiện rõ năm dấu tay trên đó.
Lâm Phách Thiên lập tức ngu người cứng đờ như tượng đá, hồi lâu sau hắn mới bừng tỉnh quát lớn:
"Lâm Tử Thần, người dám đánh ta?"
"Tại sao không dám đánh ngươi? Xem ra người vẫn chưa thấy rõ thực tế, một khi người bị loại bỏ sẽ biến thành phế vật. Hoàng Thành đã không còn là địa bàn của ngươi rồi, ngươi là chó nhà có tang, hiểu không? Ngươi vĩnh viên là kẻ thua cuộc, đây là thực tế."
Lâm Tử Thần cười lạnh nói.
Lâm Phách Thiên sợ hãi sởn tóc gáy, thực lực bản thân hắn vốn không bằng Lâm Tử Thần, bây giờ thu hoạch chiến công không bằng Lâm Tử Thần. Một khi mất đi cái ghế Thái tử thì hắn chẳng khác gì bù nhìn trong tay Lâm Tử Thần, để mặc cho người ta xoay thế nào cũng được.
Cả đời hắn sẽ là phế vật đúng như lời đối phương nói.
Lúc này Lâm Tử Thần chợt thấy dấu chân trên mặt Lâm Phách Thiên, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc mới dò hỏi:
"Ý? Tại sao trên mặt người lại có dấu chân?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là ta đánh!"
Long Thần đột nhiên hiện ra ở phía sau lưng Lâm Tử Thần.
Lâm Tử Thần chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt thật sự ngạc nhiên khi thấy Long Thần. Lúc nãy hắn đối phó Ám Nguyệt hổ không thấy tên này xuất hiện đã cảm giác kỳ quái rồi. Chẳng qua là hắn không quá để tâm đến chuyện này nên không chú ý lắm.
Bây giờ Long Thần xuất hiện lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Từ câu chuyện giữa hai người cư dân Khương thành đã biết Lâm Tử Thần cũng là hoàng tử. Hơn nữa thực lực và danh tiếng người này còn hơn cả Lâm Phách Thiên. Như vậy Long Thần vẫn dám xuất hiện quấy rối, đây rốt cuộc là chuyện gì?
"Ngươi mới nói dấu chân kia là người đạp?"
Trên mặt Lâm Tử Thần lộ vẻ không tin, hỏi lại một lần nữa.
"Ngươi điếc hả? Ta đã nói là ta đạp."
Long Thần cũng không ngại nhấn mạnh lần nữa.
"Ngươi đúng là có gan, bản thân ta thật sự hứng thú với loại người như người. Có thể nói lý do tại sao không?"
Lâm Tử Thần cười hỏi.
"Ta đã từng giết thành viên Hoàng tộc, Lâm Phách Thiên không có chọc ta nên một cước kia chỉ là giáo huấn mà thôi. Kế tiếp chính là ngươi rồi, Lâm Tử Thần, ngươi có ngon thì cùng ta đi xuống dưới kia giải quyết ân oán."
Sau khi nói xong Long Thần lập tức nhảy xuống tường thành, chạy vào giữa chiến trường.
Long Thần nói câu này khiến cho hai người Lâm Tử Thần và Lâm Phách Thiên cảm thấy khó hiểu.
"Hình như hắn là trợ thủ của ngươi đúng không? Chuyện gì xảy ra?"
Lâm Tử Thần lạnh giọng hỏi.
"Ta cũng không biết. Chỉ là hắn đang khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?"
Lâm Phách Thiên nhếch miệng cười nhạo.
Lâm Tử Thần không để ý đến hắn, trực tiếp nhảy xuống tường thành đi về phía Long Thần.
Trên vạn người Khương thành, bao gồm ba nghìn Quỷ Mã trọng kỵ trơ mắt nhìn hai người bọn họ chuẩn bị tử chiến.
Long Thần và Lâm Tử Thần đi lại gần nhau, dừng lại ở khoách cách hai mươi thước.
"Ngươi nói giữa chúng ta có ân oán? Chúng ta quen biết nhau khi nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tử Thần càng thêm hứng thú đối với người này.
"Dĩ nhiên có ân oán, ngày hôm nay chỉ có một người sống sót rời khỏi nơi này."
Long Thần lạnh lùng nói.
"À?"
Lâm Tử Thần đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:
"Thôi kệ, ta đây không rảnh nhiều lời với người. Nếu muốn động thủ thì tới đi, lấy thực lực của ngươi cũng đòi giả thần giả quỷ trước mặt ta. Ăn nói mơ hồ định lừa gạt ta sao? Chỉ cần đánh một trận là biết ngay thôi.”
Long Thần nhìn về phía hai lão giả do Kiếm Hoàng phái tới, nói nhỏ:
"Có cần..."
Khi hắn đang nói câu này phía bên kia bỗng nhiên truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết. Bên trong rừng cây truyền ra thanh âm rung động dị thường.
Ngay sau đó một tiếng sói tru vang lên, tất cả mọi người nhìn thấy một đầu Yêu Lang đi ra khỏi rừng cây. Nhưng bọn họ lại không phát hiện một nữ tử nhỏ bé đang ngồi trên lỗ tại Yêu Lang. Nàng chính là Linh Hi.
Long Thần phái nàng đi gọi Tiểu Lang truy sát hại lão giả kia, hai người này vốn là phiền toái không cần thiết, tốt nhất là giải quyết càng sớm càng tốt. Chỉ như vậy Long Thần mới yên tâm nhất quyết tử chiến với Lâm Tử Thần.
Khi thấy một đầu Phệ Nhật yêu lang xuất hiện trên chiến trường, cho dù là Lâm Tử Thần hay Lâm Phách Thiên đều sợ tái mặt. Lâm Tử Thần bất chợt nghĩ tới một người trong trí nhớ, vội vàng đánh giá Long Thần thật kỹ lần nữa. Nhưng mà hình dáng Long Thần hoàn toàn khác biệt với người kia.
"Con yêu thú này vốn thuộc về Long Thần, tại sao nó lại đi theo ngươi?"
Lâm Tử Thần cau mày hỏi.
Long Thần cười nhạt, trực tiếp nói thẳng với đối phương:
"Ta đã trở về báo thù, Kiếm Ma trong Nghịch Ương tiên cảnh là ta giết. Lâm Tử Thần, ngươi là kẻ thứ hai."
"Hoàng thúc là ngươi giết? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Khi Long Thần nói ra câu nói kia Lâm Tử Thần triệt để chấn động. Sắc mặt hắn từ xanh chuyển sang trắng bệch, thái độ đối với Long Thần có chút trêu đùa và khinh miệt lập tức biến thành sát khí nồng nặc.
Nhưng Long Thần là ai, ngày hôm nay hắn chết chắc rối.
"Ta là ai? Trước kia ngươi dồn ta vào tuyệt lộ dưới chân Đế Ma sơn. Ngươi không ngờ ta sẽ có một ngày trở về đúng không?"
Sau khi nói xong Long Thần nở nụ cười điên cuồng, đưa tay tháo tấm mặt nạ da người ra. Đến lúc này Long Thần hắn rốt cuộc xuất hiện trở lại trước mắt người đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro