Trò Chơi Tử Von...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Chiêu này là chiêu tiêu hao ít thần nguyên nhất, cũng là chiêu duy nhất
mà Long Thần có thể sử dụng được. Sự khác biệt giữa Trảm Long và Nhất
Kiếm Phiêu Huyết chính là Trảm Long là công kích có tính khuếch tán, còn Nhất Kiếm Phiêu Huyết chỉ là một đạo trường kiếm mà thôi.
Với tình hình lúc này của Long Thần thì hiển nhiên không chỉ dùng chiêu này để ngăn cản công kích của đối phương, mà đồng thời cũng đánh chết Long Thần kia.
Dưới sự áp chế của Huyết Giới Thôn Phệ, đối phương kém hơn một cấp so với Long Thần, vì vậy mà Long Thần đã lợi dụng triệt để chính sự chênh lệch này.
"Chết đi."
Nhất Kiếm Phiêu Huyết, đạo kiếm quang này trực tiếp xuyên qua kiếm quang lớn như thác nước đỏ máu chém lên cổ võ giả kia, thân thể đối phương cũng đủ cường ngạnh, một kiếm này của Long Thần chỉ đủ chém được một phần tư.
Mà lúc này trên người Long Thần đã chằng chịt vết thương lớn nhỏ, đầm đìa máu tươi.
Bởi vậy mà có vẻ Long Thần bị thương nặng hơn.
Một mình khác mặc dù đã bị chém mất một phần tư, nhưng hiển nhiên vẫn chưa chết hoàn toàn, hắn thu hồi trường kiếm, phát ra tiếng gầm giận dữ, Phiêu Huyết trong tay đâm tới tim Long Thần.
Sau khi bị chém một phần tư đã hoàn toàn kích phát bản tính hung ác của hắn, lúc này hắn chẳng khác gì một con quỷ điên cuồng.
Đây cũng chính là bộ dạng hiện tại của Long Thần.
Tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, trường kiếm của Long Thần thật đã bị đối phương kẹp lấy, trong phút chốc không nhổ ra được, thấy trường kiếm của đối phương muốn đâm thủng tim mình, trong khoảnh khắc đó Long Thần nổi giận gầm lên một tiếng, Long Ngâm chấn động, Long Ảnh màu đỏ máu hư ảo sau lưng hắn rống giận, lúc này Long Thần đã kích phát ra lực lượng toàn thân, một tay chộp tới trường kiếm đang đâm về phía mình.
Keng.
Long Thần dùng tay nắm chặt mũi kiếm của đối phương, lưỡi kiếm kéo lê trên tay hắn thành một vết thương dài.
"Quả nhiên..."
Vì cổ đã bị chém đứt một phần tư nên sức của đối phương cũng không lớn, không ở thời điểm cực thịnh nữa, nếu là thời điểm cực thịnh thì Long Thần sẽ không để hắn đâm xuyên nội tạng của mình.
"Chết."
Hai mắt Long Thần hoàn toàn là màu đỏ, gân xanh trên người bạo phát, đúng lúc này hắn đột nhiên phát lực, trực tiếp đánh gãy thần kiếm Phiêu Huyết của đối phương, lưỡi kiếm nằm trong tay hắn đảo ngược một cái, bật cười một tiếng trực tiếp đâm vào chính giữa mi tâm đâm thủng đầu đối phương.
Đối phương chết ngay tức khắc.
"Cuối cùng cũng thắng..." Vào lúc đó, cả người Long Thần đều thả lỏng không ít, nhưng toàn thân nóng hừng hực đau đớn thiếu chút nữa đã khiến hắn phải ngã xuống đất, tầm mắt đã hơi mơ hồ, vô cùng nóng rực đau xót, bị Trảm Long của đối phương chém trúng, trên người Long Thần chí ít phải có tới trăm vết thương, tuy không lớn nhưng vẫn hết sức đau đớn, vết thương do lưỡi kiếm Phiêu Huyết kéo lê tạo thành cũng khiến hắn đau đến mức gần như ngất đi.
Cũng may vì là long thể nên những thứ này cũng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được rồi. Hơn nữa trong Thái Hư Cảnh cũng có không ít đan dược, trong thời khắc quan trọng Long Thần nhanh chóng lấy những đan dược này ra, sau đó ăn vào, huyết sắc xung quanh cũng dần biết mất. Long Thần về tới nơi ban đầu, Diệp Vô Thương đang mỉm cười nhìn hắn.
Nhắm mắt lại, nhẫn nại một khoảng thời gian, mặc dù thương thế không thể khôi phục ngay, nhưng ít ra cũng đã trôi qua rồi, với thể chất của hắn thì việc khôi phục sức khỏe khá nhanh, mà vết thương cũng không ảnh hưởng tới gân cốt nội tạng, chỉ bị thương bên ngoài da, muốn khôi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng những ngấn vết thương trên người hắn lúc này nhìn qua vẫn phải giật mình.
Ít nhất khi Diệp Vô Thương nhìn hắn, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ tán thưởng, biểu hiện của Long Thần đã vượt qua sự hài lòng của hắn, bất luận là phát hiện chiến kích ngay từ ban đầu hay cảm giác giữa sinh tử môn, đến trò chơi cực hạn cuối cùng đã đột phá, thì biểu hiện trong cả quá trình của Long Thần đều phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng Diệp Vô Thương, thậm chí còn vượt qua.
Đương nhiên, trận chiến cuối cùng đã khiến Long Thần thiếu chút nữa đã mất đi cái mạng của mình rồi.
Hoàn toàn dựa vào ý chí cuối cùng Long Thần mới kiên trì được, mới có thể còn sống mà đứng ở đây, nếu đổi lại là người khác có điều kiện ngang với Long Thần cũng không chắc giành được thắng lợi như vậy.
Sau khi đi ra, Long Thần vội vàng nhìn về phía bên cạnh, Tô Chân vẫn còn bị vây trong làn sương đỏ máu, đối thủ của lão là chính ba bản thân lão, lão vẫn không giành được chiến thắng. Nhìn từ điểm này có thể thấy Long Thần còn có vô số ưu việt hơn cả Tô Chân, thứ duy nhất kém Tô Chân chỉ có thực lực mà thôi.
Đối chiến trực diện thì một trăm Long Thần cũng không phải đối thủ của Tô Chân, nhưng loại việc như khiêu chiến cực hạn này thì Long Thần lại vượt xa bộ xương già Tô Chân kia.
Trò chơi cực hạn không hề tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của Tô Chân, lão cho rằng chỉ một lúc thôi là có thể giết chết được Long Thần rồi.
"Còn chưa đi ra sao...." Thấy cục diện như vậy, Long Thần biết bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Diệp Vô Thương không nói gì, nhẹ nhàng phát động hai chưởng, sau đó vẫn im lặng, đợi Tô Chân biểu diễn xong thì đại khái cũng phải qua khoảng một phút đồng hồ, đoàn sương màu đỏ kia cuối cùng biến mất. Tô Chân khom người xuất hiện bên cạnh Long Thần, lúc này lão hiển nhiên đã kéo dài hơi tàn, sau khi đi ra thì trực tiếp ngã xuống mặt đất thở hổn hển, gương mặt vốn hồng hào lúc này đã biến thành trắng bệch như tờ giấy, hai tay hai chân đều đang run rẩy, trong miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi.
Đến cả ánh mắt của lão cũng có chút tán loạn.
Khác biệt với Long Thần chính là lão đã bị nội thương nghiêm trọng, chỉ dựa vào lực lượng cuối cùng để sinh tồn, có thể nói ý chí của lão ma đầu này thật ra cũng không kém bao nhiêu so với Long Thần, đều tàn nhẫn, nói cách khác, lão cũng sẽ không thể có thành tựu hôm nay mà không có nó.
Tô Chân thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng đã khiêu chiến xong, toàn thắng, mặc dù đã bị nội thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lấy được Đế Giáp U Minh, chiến kỹ vô danh và cả Xích Huyết Thiên Hoang, lão chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn có thể xưng bá phủ U Minh, tương lai còn có thể thay da đổi thịt, một lần nữa trở lại khí thế tuổi trẻ, tiến lên cấp cao hơn so với nhân sinh của kẻ khác, đây là lần lột xác đầu tiên của lão.
Về phần Long Thần, Tô Chân cũng không cảm thấy tên Long Thần thiếu não đối phó với tám đối thủ còn có thể sống sót trở về, đối với lão mà nói đơn giản chính là đầm rồng hang hổ, Tô Chân vì có mấy đạo phù văn giam cầm từ Thượng Cổ để lại mới có thể vây khốn hai đối thủ trong đó, cuối cùng giành được thắng lợi.
Lão không tin Long Thần sẽ có biểu hiện nghịch thiên được như vậy.
Sau khi xuất hiện, lão mờ mịt mà vui mừng nhìn lên không trung, đợi đáp án của Diệp Vô Thương tuyên bố lão thắng, tuyên bố tất cả đều thuộc về lão, nhưng điều khiến lão nghi hoặc chính là tại sao Diệp Vô Thương vẫn chậm chạp không nói.
Đúng lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt lão, chính là thiếu niên trẻ tuổi tên Long Thần, khắp người hắn có chằng chịt vết thương, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tỉnh táo, cảm giác ánh nhìn kia bễ nghễ như nhìn từ trên cao xuống. Cảm giác của Tô Chân không sai, ngay từ đầu lão cho đây chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng ảo giác ấy bất luận lão có lắc đầu thế nào cũng sẽ không biến mất.
"Lão quỷ, ngươi thua rồi." Khóe môi Long Thần nhếch lên mỉm cười, ngạo nghễ nói.
"Cái gì?" Tô Chân không thể tin được, hai mắt trợn ngược gần như nhô ra ngoài, những tia máu hằn lên, lão vùng vẫy ngồi xuống, không khống chế được vết thương trên người, trong lòng nổi bão tố, lão ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thật sự là Long Thần, hắn cũng chưa chết, hắn còn sống.
"Tại sao ngươi còn chưa chết, không phải một chết một sống sao..." Tô Chân mờ mịt hỏi.
Vào lúc đó, Diệp Vô Thương nói ra đáp án cho Tô Chân.
"Tô Chân khiêu chiến ba bản thân, thành công, Long Thần khiêu chiến tám bản thân cũng thành công, hiện giờ có thể nói Long Thần vượt lên đầu, Tô Chân, ngươi còn muốn tiếp tục không."
"Thành công." Tô Chân giãy dụa đứng dậy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Long Thần, khó khăn lắc đầu nói: "Không thể nào, sao có thể đánh bại tám đối thủ, tuyệt đối không thể nào, các người hợp lại gạt ta."
Tô Chân đã xúc động đến mức trạng thái sụp đổ, dưới tình huống trọng thương, cả người lão choáng váng.
Một câu nói của hắn đã hoàn toàn chọc giận Diệp Vô Thương.
Diệp Vô Thương nhìn kiểu gì cũng giống một thiếu niên có tính cách tốt, nhưng khi Tô Chân nói ra những lời không nên nói rồi, trong đôi mắt đỏ như máu kia bạo phát ra sát khí, trực tiếp chiếu vào trong hai mắt Tô Chân. Trong phút chốc Tô Chân cảm thấy bản thân đang ở trong một biển máu vô tận, khắp biển máu đều là tàn thi, trước mắt hắn là một người che khuất cả bầu trời, khiến cả người Tô Chân phải run rẩy.
"Trò chơi của ta không làm ra vì tình riêng, nếu ngươi còn bậy bạ một câu nữa thì ta sẽ trực tiếp ban cái chết cho ngươi."
Ầm ầm, giọng nói khổng lồ khiến cả người Tô Chân rung lên, phịch một tiếng, lão theo bản năng quỳ xuống mặt đất, hai hàm răng lập cập run rẩy, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Diệp Vô Thương, thật sự quá kinh khủng, đến cả Long Thần cũng có xúc động muốn quỳ xuống.
"Tô Chân, ta hỏi ngươi một lần nữa, Long Thần đã đánh chết tám bản thân, trước mắt ngươi đang bị rớt lại phía sau, trò chơi này chính là một sống một chết, nếu ngươi từ bỏ tiếp tục khiêu chiến thì kết cục chính là chết, xin hỏi ngươi có nguyện ý tiếp tục không."
Lời nói của Diệp Vô Thương lạnh như băng lại một lần nữa vang lên bên tai lão.
"Ta muốn, ta muốn khiêu chiến chín." Tô Chân vội vàng nói, vẻ mặt sốt ruột, lão chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu không nghe lời thì kết cục nhất định chính là chết, mà tiếp tục khiêu chiến lão mới có hi vọng sống sót.
Sau khi nói xong câu đó, Tô Chân dùng hai mắt đỏ như máu nhìn Long Thần, trong mắt toát ra oán hận ngập trời.
"Tiểu tử hay lắm, ta đã coi thường ngươi, vẫn luôn coi thường ngươi, từ Đế Giáp U Minh đến chiến kỹ vô danh đều bị ngươi chiếm lợi, nhưng ngươi sẽ phát hiện tất cả đều trống không, tất cả đều thuộc về ta, ngươi ngoan ngoãn chết đi."
Trên người Tô Chân bùng cháy chân khí, lão đột nhiên đứng thẳng dậy, cười thoải mái nhìn Long Thần, nói: "Không có người nào có thể ngăn cản bước chân của Tô Chân ta, ta mới chính là cường giả chí thượng, tất cả mọi người đều phải làm đá lót chân cho ta, ngươi hãy chờ xem, chờ khi ta đánh chết chín đối thủ về, đó chính là thời khắc ngươi phải chết, tiểu tử kia, đấu với ta, ngươi còn non lắm."
Với tình hình lúc này của Long Thần thì hiển nhiên không chỉ dùng chiêu này để ngăn cản công kích của đối phương, mà đồng thời cũng đánh chết Long Thần kia.
Dưới sự áp chế của Huyết Giới Thôn Phệ, đối phương kém hơn một cấp so với Long Thần, vì vậy mà Long Thần đã lợi dụng triệt để chính sự chênh lệch này.
"Chết đi."
Nhất Kiếm Phiêu Huyết, đạo kiếm quang này trực tiếp xuyên qua kiếm quang lớn như thác nước đỏ máu chém lên cổ võ giả kia, thân thể đối phương cũng đủ cường ngạnh, một kiếm này của Long Thần chỉ đủ chém được một phần tư.
Mà lúc này trên người Long Thần đã chằng chịt vết thương lớn nhỏ, đầm đìa máu tươi.
Bởi vậy mà có vẻ Long Thần bị thương nặng hơn.
Một mình khác mặc dù đã bị chém mất một phần tư, nhưng hiển nhiên vẫn chưa chết hoàn toàn, hắn thu hồi trường kiếm, phát ra tiếng gầm giận dữ, Phiêu Huyết trong tay đâm tới tim Long Thần.
Sau khi bị chém một phần tư đã hoàn toàn kích phát bản tính hung ác của hắn, lúc này hắn chẳng khác gì một con quỷ điên cuồng.
Đây cũng chính là bộ dạng hiện tại của Long Thần.
Tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, trường kiếm của Long Thần thật đã bị đối phương kẹp lấy, trong phút chốc không nhổ ra được, thấy trường kiếm của đối phương muốn đâm thủng tim mình, trong khoảnh khắc đó Long Thần nổi giận gầm lên một tiếng, Long Ngâm chấn động, Long Ảnh màu đỏ máu hư ảo sau lưng hắn rống giận, lúc này Long Thần đã kích phát ra lực lượng toàn thân, một tay chộp tới trường kiếm đang đâm về phía mình.
Keng.
Long Thần dùng tay nắm chặt mũi kiếm của đối phương, lưỡi kiếm kéo lê trên tay hắn thành một vết thương dài.
"Quả nhiên..."
Vì cổ đã bị chém đứt một phần tư nên sức của đối phương cũng không lớn, không ở thời điểm cực thịnh nữa, nếu là thời điểm cực thịnh thì Long Thần sẽ không để hắn đâm xuyên nội tạng của mình.
"Chết."
Hai mắt Long Thần hoàn toàn là màu đỏ, gân xanh trên người bạo phát, đúng lúc này hắn đột nhiên phát lực, trực tiếp đánh gãy thần kiếm Phiêu Huyết của đối phương, lưỡi kiếm nằm trong tay hắn đảo ngược một cái, bật cười một tiếng trực tiếp đâm vào chính giữa mi tâm đâm thủng đầu đối phương.
Đối phương chết ngay tức khắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cuối cùng cũng thắng..." Vào lúc đó, cả người Long Thần đều thả lỏng không ít, nhưng toàn thân nóng hừng hực đau đớn thiếu chút nữa đã khiến hắn phải ngã xuống đất, tầm mắt đã hơi mơ hồ, vô cùng nóng rực đau xót, bị Trảm Long của đối phương chém trúng, trên người Long Thần chí ít phải có tới trăm vết thương, tuy không lớn nhưng vẫn hết sức đau đớn, vết thương do lưỡi kiếm Phiêu Huyết kéo lê tạo thành cũng khiến hắn đau đến mức gần như ngất đi.
Cũng may vì là long thể nên những thứ này cũng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục lại được rồi. Hơn nữa trong Thái Hư Cảnh cũng có không ít đan dược, trong thời khắc quan trọng Long Thần nhanh chóng lấy những đan dược này ra, sau đó ăn vào, huyết sắc xung quanh cũng dần biết mất. Long Thần về tới nơi ban đầu, Diệp Vô Thương đang mỉm cười nhìn hắn.
Nhắm mắt lại, nhẫn nại một khoảng thời gian, mặc dù thương thế không thể khôi phục ngay, nhưng ít ra cũng đã trôi qua rồi, với thể chất của hắn thì việc khôi phục sức khỏe khá nhanh, mà vết thương cũng không ảnh hưởng tới gân cốt nội tạng, chỉ bị thương bên ngoài da, muốn khôi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng những ngấn vết thương trên người hắn lúc này nhìn qua vẫn phải giật mình.
Ít nhất khi Diệp Vô Thương nhìn hắn, trên gương mặt đều lộ rõ vẻ tán thưởng, biểu hiện của Long Thần đã vượt qua sự hài lòng của hắn, bất luận là phát hiện chiến kích ngay từ ban đầu hay cảm giác giữa sinh tử môn, đến trò chơi cực hạn cuối cùng đã đột phá, thì biểu hiện trong cả quá trình của Long Thần đều phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng Diệp Vô Thương, thậm chí còn vượt qua.
Đương nhiên, trận chiến cuối cùng đã khiến Long Thần thiếu chút nữa đã mất đi cái mạng của mình rồi.
Hoàn toàn dựa vào ý chí cuối cùng Long Thần mới kiên trì được, mới có thể còn sống mà đứng ở đây, nếu đổi lại là người khác có điều kiện ngang với Long Thần cũng không chắc giành được thắng lợi như vậy.
Sau khi đi ra, Long Thần vội vàng nhìn về phía bên cạnh, Tô Chân vẫn còn bị vây trong làn sương đỏ máu, đối thủ của lão là chính ba bản thân lão, lão vẫn không giành được chiến thắng. Nhìn từ điểm này có thể thấy Long Thần còn có vô số ưu việt hơn cả Tô Chân, thứ duy nhất kém Tô Chân chỉ có thực lực mà thôi.
Đối chiến trực diện thì một trăm Long Thần cũng không phải đối thủ của Tô Chân, nhưng loại việc như khiêu chiến cực hạn này thì Long Thần lại vượt xa bộ xương già Tô Chân kia.
Trò chơi cực hạn không hề tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của Tô Chân, lão cho rằng chỉ một lúc thôi là có thể giết chết được Long Thần rồi.
"Còn chưa đi ra sao...." Thấy cục diện như vậy, Long Thần biết bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Diệp Vô Thương không nói gì, nhẹ nhàng phát động hai chưởng, sau đó vẫn im lặng, đợi Tô Chân biểu diễn xong thì đại khái cũng phải qua khoảng một phút đồng hồ, đoàn sương màu đỏ kia cuối cùng biến mất. Tô Chân khom người xuất hiện bên cạnh Long Thần, lúc này lão hiển nhiên đã kéo dài hơi tàn, sau khi đi ra thì trực tiếp ngã xuống mặt đất thở hổn hển, gương mặt vốn hồng hào lúc này đã biến thành trắng bệch như tờ giấy, hai tay hai chân đều đang run rẩy, trong miệng vẫn không ngừng nôn ra máu tươi.
Đến cả ánh mắt của lão cũng có chút tán loạn.
Khác biệt với Long Thần chính là lão đã bị nội thương nghiêm trọng, chỉ dựa vào lực lượng cuối cùng để sinh tồn, có thể nói ý chí của lão ma đầu này thật ra cũng không kém bao nhiêu so với Long Thần, đều tàn nhẫn, nói cách khác, lão cũng sẽ không thể có thành tựu hôm nay mà không có nó.
Tô Chân thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng đã khiêu chiến xong, toàn thắng, mặc dù đã bị nội thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lấy được Đế Giáp U Minh, chiến kỹ vô danh và cả Xích Huyết Thiên Hoang, lão chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn có thể xưng bá phủ U Minh, tương lai còn có thể thay da đổi thịt, một lần nữa trở lại khí thế tuổi trẻ, tiến lên cấp cao hơn so với nhân sinh của kẻ khác, đây là lần lột xác đầu tiên của lão.
Về phần Long Thần, Tô Chân cũng không cảm thấy tên Long Thần thiếu não đối phó với tám đối thủ còn có thể sống sót trở về, đối với lão mà nói đơn giản chính là đầm rồng hang hổ, Tô Chân vì có mấy đạo phù văn giam cầm từ Thượng Cổ để lại mới có thể vây khốn hai đối thủ trong đó, cuối cùng giành được thắng lợi.
Lão không tin Long Thần sẽ có biểu hiện nghịch thiên được như vậy.
Sau khi xuất hiện, lão mờ mịt mà vui mừng nhìn lên không trung, đợi đáp án của Diệp Vô Thương tuyên bố lão thắng, tuyên bố tất cả đều thuộc về lão, nhưng điều khiến lão nghi hoặc chính là tại sao Diệp Vô Thương vẫn chậm chạp không nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này một bóng người xuất hiện trước mặt lão, chính là thiếu niên trẻ tuổi tên Long Thần, khắp người hắn có chằng chịt vết thương, nhưng ánh mắt của hắn vẫn tỉnh táo, cảm giác ánh nhìn kia bễ nghễ như nhìn từ trên cao xuống. Cảm giác của Tô Chân không sai, ngay từ đầu lão cho đây chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng ảo giác ấy bất luận lão có lắc đầu thế nào cũng sẽ không biến mất.
"Lão quỷ, ngươi thua rồi." Khóe môi Long Thần nhếch lên mỉm cười, ngạo nghễ nói.
"Cái gì?" Tô Chân không thể tin được, hai mắt trợn ngược gần như nhô ra ngoài, những tia máu hằn lên, lão vùng vẫy ngồi xuống, không khống chế được vết thương trên người, trong lòng nổi bão tố, lão ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thật sự là Long Thần, hắn cũng chưa chết, hắn còn sống.
"Tại sao ngươi còn chưa chết, không phải một chết một sống sao..." Tô Chân mờ mịt hỏi.
Vào lúc đó, Diệp Vô Thương nói ra đáp án cho Tô Chân.
"Tô Chân khiêu chiến ba bản thân, thành công, Long Thần khiêu chiến tám bản thân cũng thành công, hiện giờ có thể nói Long Thần vượt lên đầu, Tô Chân, ngươi còn muốn tiếp tục không."
"Thành công." Tô Chân giãy dụa đứng dậy, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Long Thần, khó khăn lắc đầu nói: "Không thể nào, sao có thể đánh bại tám đối thủ, tuyệt đối không thể nào, các người hợp lại gạt ta."
Tô Chân đã xúc động đến mức trạng thái sụp đổ, dưới tình huống trọng thương, cả người lão choáng váng.
Một câu nói của hắn đã hoàn toàn chọc giận Diệp Vô Thương.
Diệp Vô Thương nhìn kiểu gì cũng giống một thiếu niên có tính cách tốt, nhưng khi Tô Chân nói ra những lời không nên nói rồi, trong đôi mắt đỏ như máu kia bạo phát ra sát khí, trực tiếp chiếu vào trong hai mắt Tô Chân. Trong phút chốc Tô Chân cảm thấy bản thân đang ở trong một biển máu vô tận, khắp biển máu đều là tàn thi, trước mắt hắn là một người che khuất cả bầu trời, khiến cả người Tô Chân phải run rẩy.
"Trò chơi của ta không làm ra vì tình riêng, nếu ngươi còn bậy bạ một câu nữa thì ta sẽ trực tiếp ban cái chết cho ngươi."
Ầm ầm, giọng nói khổng lồ khiến cả người Tô Chân rung lên, phịch một tiếng, lão theo bản năng quỳ xuống mặt đất, hai hàm răng lập cập run rẩy, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Diệp Vô Thương, thật sự quá kinh khủng, đến cả Long Thần cũng có xúc động muốn quỳ xuống.
"Tô Chân, ta hỏi ngươi một lần nữa, Long Thần đã đánh chết tám bản thân, trước mắt ngươi đang bị rớt lại phía sau, trò chơi này chính là một sống một chết, nếu ngươi từ bỏ tiếp tục khiêu chiến thì kết cục chính là chết, xin hỏi ngươi có nguyện ý tiếp tục không."
Lời nói của Diệp Vô Thương lạnh như băng lại một lần nữa vang lên bên tai lão.
"Ta muốn, ta muốn khiêu chiến chín." Tô Chân vội vàng nói, vẻ mặt sốt ruột, lão chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu không nghe lời thì kết cục nhất định chính là chết, mà tiếp tục khiêu chiến lão mới có hi vọng sống sót.
Sau khi nói xong câu đó, Tô Chân dùng hai mắt đỏ như máu nhìn Long Thần, trong mắt toát ra oán hận ngập trời.
"Tiểu tử hay lắm, ta đã coi thường ngươi, vẫn luôn coi thường ngươi, từ Đế Giáp U Minh đến chiến kỹ vô danh đều bị ngươi chiếm lợi, nhưng ngươi sẽ phát hiện tất cả đều trống không, tất cả đều thuộc về ta, ngươi ngoan ngoãn chết đi."
Trên người Tô Chân bùng cháy chân khí, lão đột nhiên đứng thẳng dậy, cười thoải mái nhìn Long Thần, nói: "Không có người nào có thể ngăn cản bước chân của Tô Chân ta, ta mới chính là cường giả chí thượng, tất cả mọi người đều phải làm đá lót chân cho ta, ngươi hãy chờ xem, chờ khi ta đánh chết chín đối thủ về, đó chính là thời khắc ngươi phải chết, tiểu tử kia, đấu với ta, ngươi còn non lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro