Trở về cứu viện...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Dương Linh Thanh biết thời gian Long Thần nhận được Long Ấn chỉ mới mười lăm ngày mà thôi.
Ban đầu tại Võ Giả phường, Dương Linh Thanh cảm thấy hắn giữ Long Ấn cũng chỉ lãng phí, bởi vì võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng không thể nào luyện thành bí tịch này.
Lấy thiên phú Long Thần luyện thành Thương Long ấn còn có thể hiểu được, nàng cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Nhưng mà Long Thần thi triển ra Thái Huyền long ấn lại là chuyện khác.
Trong Dương gia chỉ có ba người luyện thành Thái Huyền long ấn, đó là lão tổ, Dương Thanh Huyền và Dương Tuyết Tình. Còn thực lực Long Thần thua kém bọn họ rất xa, hắn làm sao lĩnh ngộ được tinh túy trong đó?
Bạch Thế Thần luyện thành chỉ thứ hai trong U Minh Động Thiên Chỉ đã kinh người lắm rồi, nhưng hắn lại không thể so sánh với Long Thần. Phải biết rằng tuổi tác hai người cách nhau quá xa, nếu như cho Long Thần thêm vài năm nữa khẳng định có thể xưng bá Bạch Dương trấn.
Lúc này ở kình khí Hoàng Tuyền cửu chuyển đã bay tới, lực lượng một chiêu này vô cùng cường đại. Nhưng mà Bạch Thế Thần cũng không biết nó có thể ngăn cản Thái Huyền long ấn hay không.
Thời điểm Thái Huyền long ấn hình thành, Long Thần khống chế chín đầu trường long ngưng tụ thành đồ án, chín đạo ấn ký nhất thời chậm rãi xoay tròn rồi bắn tới nghênh đón chỉ thứ hai U Minh Động Thiên Chỉ.
Long Thần thi triển Thái Huyền long ấn vô cùng hoàn mỹ, coi như là Dương Linh Thanh cũng nhận uy lực một chiêu này mạnh hơn Hoàng Tuyền cửu chuyển của Bạch Thế Thần phải cường đại rất nhiều.
Thực lực Bạch Thế Thần vẫn chưa đạt tới Long Mạch cảnh đệ bát trọng, trong lúc nhất thời khống chế công kích không yên, độ chính xác không thể so sánh với Long Thần.
Long Thần biểu hiện vô cùng nhàn nhã, thi triển Thái Huyền long ấn nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn cả Dương Thanh Huyền. Cộng thêm khí tức tàn sát trên người hắn gia trì khiến cho uy lực Long Ấn tăng cao vài phần.
“Ầm !”
Bạch Thế Thần trợn mắt nhìn đồ án trường long đánh tới, Hoàng Tuyền cửu chuyển bị phá vỡ trong nháy mắt. Không ngờ chính hắn thất bại còn nhanh hơn Bạch Thế Kỷ.
Một cỗ Long khí cường đại gào thét lao tới, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, chật vật quay đầu chạy trốn. Thế nhưng đồ án trường long vẫn đánh trúng vai hắn tạo ra vết thương máu thịt mơ hồ.
Bạch Thế Thần bay thẳng tới trước đụng vỡ một tảng đá lớn. Phần vai và lưng hắn lúc này thương tổn nghiêm trọng, vừa nhìn là biết hắn đã mất đi chiến lực triệt để.
"Không thể !"
Trong mắt Bạch Thế Thần lóe lên một tia điên cuồng, rõ ràng là không muốn tin tưởng kết quả này.
Thực lực Long Thần vốn yếu hơn hắn gấp mấy lần, làm sao bộc phát ra một kích mạnh mẽ như thế? Nhưng mà tình hình thực tế và vết thương trên vai đã nói cho hắn biết chuyện này không phải là ảo giác. Mà hắn thật sự bị Long Thần dùng một chiêu đánh bại.
"Đó là Thái Huyền long ấn? Không thể nào, hắn làm sao thi triển được Thái Huyền long ấn?"
Trong khi hắn đang điên cuồng phát tiết lúc, đột nhiên nhìn thấy Long Thần cười tà đứng trước mặt mình.
Bạch Thế Thần thấy nụ cười này nhất thời cảm giác sởn tóc gáy. Vào giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết rõ tại sao Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh sợ Long Thần như vậy rồi.
Trên người đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng Bạch Thế Thần không muốn nhận thua. Hắn vội vàng lê lết thân thể trọng thương chạy trốn. Lúc này thanh âm Long Thần truyền vào lỗ tai hắn.
"Ngươi muốn động muội muội của ta. Vậy thì ta sẽ động một chút đệ đệ của ngươi !"
Sau đó hắn tung ra một cước thật mạnh vào hạ bộ đối phương, sắc mặt Bạch Thế Thần lập tức biến thành màu gan heo, con ngươi lồi ra. Bạch Thế Thần kêu thảm một tiếng té ngã xuống đất, thân thể co lại giống như con tôm không ngừng lăn lộn run rẩy.
Dương Linh Thanh đi tới thấy Bạch Thế Thần đau đớn dữ dội thì lộ vẻ kinh ngạc nói:
"Thần ca ca, ngươi làm gì hắn? Tại sao hắn có vẻ đau đớn vậy chứ?"
"Không biết, có lẽ là tâm lý hắn không chịu nổi khi thất bại trong tay ta. Đúng rồi, Linh Thanh, chúng ta mau chóng rời khỏi Đại hoang sơn, đám người Bạch Thế Kỷ đã bị ta bắt rồi. Bạch gia đang định đối phó Dương gia, bây giờ chúng ta dẫn đám hậu bối của bọn họ trở về Bạch gia. Nếu như bọn họ dám động thủ với người nhà chúng ta, vậy thì chúng ta có thù tất báo."
Dương Linh Thanh nghe thế liền nóng lòng chạy đi. Thời gian đã qua rất lâu rồi, mặt trời đã dần xuống núi, nếu bọn họ không kịp trở về sợ rằng lão tổ và tất cả thành viên Dương gia lành ít dữ nhiều.
Long Thần lựa chọn phương pháp vốn là hiểm chiêu, nhưng đây chính là phương pháp duy nhất cứu viện bọn họ.
Tinh thần Dương Linh Thanh cực kỳ hoảng loạn, không biết bây giờ nên làm gì. Cũng may nơi này còn có Long Thần bình tĩnh nghĩ cách ứng phó giúp nàng an tâm hơn nhiều.
Long Thần đánh bại Bạch Thế Thần đã biến thành anh hùng vĩ đại trong lòng nàng. Trên đời này còn có chuyện gì hắn làm không được?
Trước đó Long Thần bắt giữ đám người Bạch Thế Kỷ mà không giết đúng là chuyện tốt, ít nhất bọn họ vẫn có khả năng đàm phán chuộc người.
Việc này hiển nhiên không thể chậm trễ, Long Thần bất kể Bạch Thế Thần đau đến chết đi sống lại, dứt khoát kéo cổ áo của hắn chạy theo sau Dương Linh Thanh. Khoảng cách từ nơi này tới chỗ đám người Dương Vũ cũng không xa, hai người Long Thần dốc hết toàn lực chạy đi như bay trong rừng rậm.
Hai người đi tới mảnh đất trống rất nhanh, Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt thấy Long Thần nắm cổ Bạch Thế Thần kéo đi liền sợ hãi cứng đờ toàn thân.
Trong lòng bọn họ không muốn mất thể diện với đường đệ của mình, cho nên cả hai cúi gầm mặt xuống làm như không thấy.
Long Thần kiểm tra Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Bạch Thế Kỷ trọng thương không thể động đậy. Về phần Bạch Thế Thần không cần phải nói, sợ rằng nửa đời còn lại của hắn không thể trêu đùa nữ nhân nữa rồi.
Long Thần đi tới nói với Dương Vũ:
"Thương thế ngươi hẳn là không thành vấn đề ?"
Dương Vũ nhìn hai người bi thảm đang gục dưới đất, thương thế trên người hắn so với bọn họ đúng là quá nhỏ rồi.
"Ta không có gì đáng ngại !"
Không biết từ lúc nào vị trí đầu lĩnh thanh niên trẻ tuổi Dương gia đã chuyển sang Long Thần.
Long Thần không muốn nói nhảm nhiều lời, trực tiếp kéo Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ lại chung một chỗ, lãnh đạm nói:
"Chúng ta hiện tại lập tức trở về Bạch gia. Trên đường đi, Linh Thanh sẽ giải thích cho các ngươi tình hình cụ thể."
Long Thần liên tiếp đánh bại Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần, lại còn cứu mạng bọn họ. Vì thế hai huynh muội Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt hiển nhiên không có dị nghị.
Toàn thân Bạch Thế Đông tản ra mùi hôi thối cực kỳ ác tâm đối với Dương Linh Nguyệt, cuối cùng nàng giao hắn cho Dương Vũ trông coi.
Đoàn người nhanh chóng xuống núi, Linh Thanh tranh thủ thời gian tường thuật lại kế hoạch hiểm độc của Bạch gia cho bọn họ nghe.
Dương Vũ nhíu mày nói:
"Tại sao lại biến thành như vậy? Đám người Bạch gia đúng là không bằng cầm thú, Linh Thanh, Tam cô cô làm thế thật sao? Lấy tính cách của nàng, ta cảm thấy nàng không thể cạn tình cạn nghĩa như thế !"
Dương Linh Nguyệt bình thường vẫn luôn qua lại với Dương Tuyết Tình, tình cảm hai người vô cùng thâm hậu. Sau khi nghĩ ngợi một lát, nàng mới nghi ngờ nói:
"Ta cũng cảm thấy chuyện này không thể là sự thật. Tam cô cô bình thường vẫn luôn đối xử tốt với mọi người, lần trước ta đột phá Long Mạch cảnh đệ lục trọng còn được nàng tặng cho rất nhiều Linh ngọc."
Dương Linh Thanh lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết, nhưng mà Bạch Thế Thần nói như vậy !"
Nói đến đây, ba người Dương Vũ liền nhìn tới Long Thần đang chạy ở phía trước. Bọn họ cảm giác được sát khí trên người Long Thần quá mức ác liệt nhất thời biết điều câm miệng lại.
"Không cần nhiều lời, sau khi đến Bạch gia tự nhiên có sẽ biết rõ hết thảy."
Thanh âm Long Thần chậm rãi vang lên, cho dù hắn tận lực kiềm chế vẫn để lộ ra tâm tình trầm trọng.
Ban đầu tại Võ Giả phường, Dương Linh Thanh cảm thấy hắn giữ Long Ấn cũng chỉ lãng phí, bởi vì võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng không thể nào luyện thành bí tịch này.
Lấy thiên phú Long Thần luyện thành Thương Long ấn còn có thể hiểu được, nàng cũng không kinh ngạc nhiều lắm. Nhưng mà Long Thần thi triển ra Thái Huyền long ấn lại là chuyện khác.
Trong Dương gia chỉ có ba người luyện thành Thái Huyền long ấn, đó là lão tổ, Dương Thanh Huyền và Dương Tuyết Tình. Còn thực lực Long Thần thua kém bọn họ rất xa, hắn làm sao lĩnh ngộ được tinh túy trong đó?
Bạch Thế Thần luyện thành chỉ thứ hai trong U Minh Động Thiên Chỉ đã kinh người lắm rồi, nhưng hắn lại không thể so sánh với Long Thần. Phải biết rằng tuổi tác hai người cách nhau quá xa, nếu như cho Long Thần thêm vài năm nữa khẳng định có thể xưng bá Bạch Dương trấn.
Lúc này ở kình khí Hoàng Tuyền cửu chuyển đã bay tới, lực lượng một chiêu này vô cùng cường đại. Nhưng mà Bạch Thế Thần cũng không biết nó có thể ngăn cản Thái Huyền long ấn hay không.
Thời điểm Thái Huyền long ấn hình thành, Long Thần khống chế chín đầu trường long ngưng tụ thành đồ án, chín đạo ấn ký nhất thời chậm rãi xoay tròn rồi bắn tới nghênh đón chỉ thứ hai U Minh Động Thiên Chỉ.
Long Thần thi triển Thái Huyền long ấn vô cùng hoàn mỹ, coi như là Dương Linh Thanh cũng nhận uy lực một chiêu này mạnh hơn Hoàng Tuyền cửu chuyển của Bạch Thế Thần phải cường đại rất nhiều.
Thực lực Bạch Thế Thần vẫn chưa đạt tới Long Mạch cảnh đệ bát trọng, trong lúc nhất thời khống chế công kích không yên, độ chính xác không thể so sánh với Long Thần.
Long Thần biểu hiện vô cùng nhàn nhã, thi triển Thái Huyền long ấn nhẹ nhàng, uyển chuyển hơn cả Dương Thanh Huyền. Cộng thêm khí tức tàn sát trên người hắn gia trì khiến cho uy lực Long Ấn tăng cao vài phần.
“Ầm !”
Bạch Thế Thần trợn mắt nhìn đồ án trường long đánh tới, Hoàng Tuyền cửu chuyển bị phá vỡ trong nháy mắt. Không ngờ chính hắn thất bại còn nhanh hơn Bạch Thế Kỷ.
Một cỗ Long khí cường đại gào thét lao tới, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, chật vật quay đầu chạy trốn. Thế nhưng đồ án trường long vẫn đánh trúng vai hắn tạo ra vết thương máu thịt mơ hồ.
Bạch Thế Thần bay thẳng tới trước đụng vỡ một tảng đá lớn. Phần vai và lưng hắn lúc này thương tổn nghiêm trọng, vừa nhìn là biết hắn đã mất đi chiến lực triệt để.
"Không thể !"
Trong mắt Bạch Thế Thần lóe lên một tia điên cuồng, rõ ràng là không muốn tin tưởng kết quả này.
Thực lực Long Thần vốn yếu hơn hắn gấp mấy lần, làm sao bộc phát ra một kích mạnh mẽ như thế? Nhưng mà tình hình thực tế và vết thương trên vai đã nói cho hắn biết chuyện này không phải là ảo giác. Mà hắn thật sự bị Long Thần dùng một chiêu đánh bại.
"Đó là Thái Huyền long ấn? Không thể nào, hắn làm sao thi triển được Thái Huyền long ấn?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi hắn đang điên cuồng phát tiết lúc, đột nhiên nhìn thấy Long Thần cười tà đứng trước mặt mình.
Bạch Thế Thần thấy nụ cười này nhất thời cảm giác sởn tóc gáy. Vào giờ khắc này, hắn rốt cuộc biết rõ tại sao Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh sợ Long Thần như vậy rồi.
Trên người đã không còn bao nhiêu sức lực, nhưng Bạch Thế Thần không muốn nhận thua. Hắn vội vàng lê lết thân thể trọng thương chạy trốn. Lúc này thanh âm Long Thần truyền vào lỗ tai hắn.
"Ngươi muốn động muội muội của ta. Vậy thì ta sẽ động một chút đệ đệ của ngươi !"
Sau đó hắn tung ra một cước thật mạnh vào hạ bộ đối phương, sắc mặt Bạch Thế Thần lập tức biến thành màu gan heo, con ngươi lồi ra. Bạch Thế Thần kêu thảm một tiếng té ngã xuống đất, thân thể co lại giống như con tôm không ngừng lăn lộn run rẩy.
Dương Linh Thanh đi tới thấy Bạch Thế Thần đau đớn dữ dội thì lộ vẻ kinh ngạc nói:
"Thần ca ca, ngươi làm gì hắn? Tại sao hắn có vẻ đau đớn vậy chứ?"
"Không biết, có lẽ là tâm lý hắn không chịu nổi khi thất bại trong tay ta. Đúng rồi, Linh Thanh, chúng ta mau chóng rời khỏi Đại hoang sơn, đám người Bạch Thế Kỷ đã bị ta bắt rồi. Bạch gia đang định đối phó Dương gia, bây giờ chúng ta dẫn đám hậu bối của bọn họ trở về Bạch gia. Nếu như bọn họ dám động thủ với người nhà chúng ta, vậy thì chúng ta có thù tất báo."
Dương Linh Thanh nghe thế liền nóng lòng chạy đi. Thời gian đã qua rất lâu rồi, mặt trời đã dần xuống núi, nếu bọn họ không kịp trở về sợ rằng lão tổ và tất cả thành viên Dương gia lành ít dữ nhiều.
Long Thần lựa chọn phương pháp vốn là hiểm chiêu, nhưng đây chính là phương pháp duy nhất cứu viện bọn họ.
Tinh thần Dương Linh Thanh cực kỳ hoảng loạn, không biết bây giờ nên làm gì. Cũng may nơi này còn có Long Thần bình tĩnh nghĩ cách ứng phó giúp nàng an tâm hơn nhiều.
Long Thần đánh bại Bạch Thế Thần đã biến thành anh hùng vĩ đại trong lòng nàng. Trên đời này còn có chuyện gì hắn làm không được?
Trước đó Long Thần bắt giữ đám người Bạch Thế Kỷ mà không giết đúng là chuyện tốt, ít nhất bọn họ vẫn có khả năng đàm phán chuộc người.
Việc này hiển nhiên không thể chậm trễ, Long Thần bất kể Bạch Thế Thần đau đến chết đi sống lại, dứt khoát kéo cổ áo của hắn chạy theo sau Dương Linh Thanh. Khoảng cách từ nơi này tới chỗ đám người Dương Vũ cũng không xa, hai người Long Thần dốc hết toàn lực chạy đi như bay trong rừng rậm.
Hai người đi tới mảnh đất trống rất nhanh, Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt thấy Long Thần nắm cổ Bạch Thế Thần kéo đi liền sợ hãi cứng đờ toàn thân.
Trong lòng bọn họ không muốn mất thể diện với đường đệ của mình, cho nên cả hai cúi gầm mặt xuống làm như không thấy.
Long Thần kiểm tra Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Bạch Thế Kỷ trọng thương không thể động đậy. Về phần Bạch Thế Thần không cần phải nói, sợ rằng nửa đời còn lại của hắn không thể trêu đùa nữ nhân nữa rồi.
Long Thần đi tới nói với Dương Vũ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thương thế ngươi hẳn là không thành vấn đề ?"
Dương Vũ nhìn hai người bi thảm đang gục dưới đất, thương thế trên người hắn so với bọn họ đúng là quá nhỏ rồi.
"Ta không có gì đáng ngại !"
Không biết từ lúc nào vị trí đầu lĩnh thanh niên trẻ tuổi Dương gia đã chuyển sang Long Thần.
Long Thần không muốn nói nhảm nhiều lời, trực tiếp kéo Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ lại chung một chỗ, lãnh đạm nói:
"Chúng ta hiện tại lập tức trở về Bạch gia. Trên đường đi, Linh Thanh sẽ giải thích cho các ngươi tình hình cụ thể."
Long Thần liên tiếp đánh bại Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần, lại còn cứu mạng bọn họ. Vì thế hai huynh muội Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt hiển nhiên không có dị nghị.
Toàn thân Bạch Thế Đông tản ra mùi hôi thối cực kỳ ác tâm đối với Dương Linh Nguyệt, cuối cùng nàng giao hắn cho Dương Vũ trông coi.
Đoàn người nhanh chóng xuống núi, Linh Thanh tranh thủ thời gian tường thuật lại kế hoạch hiểm độc của Bạch gia cho bọn họ nghe.
Dương Vũ nhíu mày nói:
"Tại sao lại biến thành như vậy? Đám người Bạch gia đúng là không bằng cầm thú, Linh Thanh, Tam cô cô làm thế thật sao? Lấy tính cách của nàng, ta cảm thấy nàng không thể cạn tình cạn nghĩa như thế !"
Dương Linh Nguyệt bình thường vẫn luôn qua lại với Dương Tuyết Tình, tình cảm hai người vô cùng thâm hậu. Sau khi nghĩ ngợi một lát, nàng mới nghi ngờ nói:
"Ta cũng cảm thấy chuyện này không thể là sự thật. Tam cô cô bình thường vẫn luôn đối xử tốt với mọi người, lần trước ta đột phá Long Mạch cảnh đệ lục trọng còn được nàng tặng cho rất nhiều Linh ngọc."
Dương Linh Thanh lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết, nhưng mà Bạch Thế Thần nói như vậy !"
Nói đến đây, ba người Dương Vũ liền nhìn tới Long Thần đang chạy ở phía trước. Bọn họ cảm giác được sát khí trên người Long Thần quá mức ác liệt nhất thời biết điều câm miệng lại.
"Không cần nhiều lời, sau khi đến Bạch gia tự nhiên có sẽ biết rõ hết thảy."
Thanh âm Long Thần chậm rãi vang lên, cho dù hắn tận lực kiềm chế vẫn để lộ ra tâm tình trầm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro