Long Huyết Chiến Thần

Tu la kiếm ngục

Phong Thanh Dương

2024-10-05 23:11:20

Đây tuyệt đối là người mà chỉ thế lực cao cấp trong tam đại Đế vực, mới có thể bồi dưỡng ra.

Thật là cao quý, không hề muốn bày ra sức mạnh của mình với sinh vật nhỏ yếu. Ở trong mắt Diệp Huyên, cao quý của Tô Tiểu Điệp giống như là giả bộ phô trương, còn cao quý của thiếu nữ này là tới từ trong xương.

Cho nên đối với thiếu nữ này, nàng tự nhiên sinh ra thiện cảm.

Ở bả vai thiếu nữ có đậu một con bướm chín màu, nhẹ nhàng đung đưa đôi cánh của mình. Sau khi nhìn thấy con bướm này, ánh mắt Sở Thiên Ca ngẩn ngơ. Dáng vẻ của con bướm này, hình như hắn đã xem qua trong quyển sách nào đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

"Chín màu, đỏ chanh vàng xanh lam tím ngân kim, con bướm chín màu này rốt cuộc là cái gì, nhìn có vẻ như rất thần bí, chắc là dị thú trong một quyển sách thượng cổ nào đó..." Sở Thiên Ca thầm chấn động, cho dù cô gái kia không trả lời mình, hắn cũng không có cảm giác gì cả. Mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng trong lòng hắn có một loại ý tưởng, hắn và cô gái này dường như không thuộc một cấp bậc.

Lúc này, cô gái kia bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.

"Nơi này, là phủ thành U Minh phủ nhỉ... Ta hỏi một chút, các ngươi từng nghe nói tới một người tên là Long Thần không?" Giọng nói nhẹ nhàng của Linh Hi vang lên.

Long Thần.

Mọi người chắc chắn, tên mà thiếu nữ giống như thần nữ kia hỏi, chính là Long Thần, trong khoảnh khắc, mọi người trố mắt nhìn nhau, mà Diệp Huyên lập tức nghĩ tới chuyện gì đó, nàng còn đang muốn nói, ngọc bội màu trắng trước ngực đã nổi hào quang, giam cầm thân thể nàng, ngay cả ánh mắt cũng không thể làm ra một động tác nhỏ nào. Sau khi giam cầm Diệp Huyên xong, Sở Thiên Ca vội vàng nói: "Long Thần sao, trên thế giới này người tên là Long Thần chắc chắn không ít, nhưng thật sự là chưa từng nghe nói tới, ít nhất là trong phủ thành này không có."

Sở Thiên Ca vẫn luôn giam cầm Diệp Huyên, chuyện này Linh Hi có thể nhìn ra, chỉ là đây là chuyện của người khác, nàng không rõ thị phi, lại vội vàng tìm Long Thần, nên không tiện quản mấy chuyện này. Thấy đối phương nói chưa từng gặp Long Thần, thì trong lòng thầm nghĩ: "Thần ca ca vừa mới tới U Minh phủ hai ba năm, chắc còn chưa đi tới phủ thành đâu. Ta vẫn nên trở lại chỗ cửa vào từ từ tìm tới, có lẽ hắn đã bị dẫn tới Hoang Vu Đế vực rồi..."

Nếu là Hoàng Vu Đế Vực...

Linh Hi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định. Nếu hắn ở Hoang Vu Đế vực, nàng vẫn sẽ đi tìm.

Nàng trời sinh hiền lành, không biết điểm mờ ám của đám người Sở Thiên Ca, đương nhiên không suy nghĩ nhiều, cũng không cảm thấy Sở Thiên Ca sẽ lừa nàng. Sau khi hỏi xong, Linh Hi lập tức xoay người, hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, biến mất khỏi nơi đây.

"Cô nương..." Sở Thiên Ca kêu lên, cũng hóa thành một đạo kiếm quang đuổi theo Linh Hi. Chỉ là lúc đuổi theo hơn trăm dặm, hắn phát hiện Linh Hi đã mất dạng, chỉ có thể ủ rũ quay đầu trở về, trong đầu đều là dáng vẻ như tiên của Linh Hi.

"Cô nương này rốt cuộc có thân phận gì, cưỡi kiếm quang, chẳng lẽ là vị kia của Kiếm Hồn Đế Cung. Nhưng nếu vị kia của Kiếm Hồn Đế Cung xuất hành, nhất định có vô số cao thủ bao quanh, không thể nào một thân một mình ra ngoài được. Vậy rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là người của Tu La Kiếm Ngục."

Tu La Kiếm Ngục là một giới trong cửu giới, nổi danh cùng Thái Âm Ma Giới. Người tu luyện trong đó đều thích kiếm đạo giết chóc, lực công kích vô cùng lớn, đối chiến đơn độc thậm chí còn kinh khủng hơn cả người Kiếm Hồn Đế Cung. Tu La Kiếm Ngục là nơi ở của một đám người điên, nếu như cô gái này là người nơi đó, thì thực sự rất kinh khủng.

Chỉ là nhìn một cái, mà không biết tại sao, trong đầu Sở Thiên Ca lại tràn đầy bóng người của thiếu nữ y phục trắng này, hắn cảm giác tâm say mê tu luyện của mình không nên có tình huống này.

"Đúng rồi, ta phải tra một chút, con bướm chín màu đó, rốt cuộc là ở trong cuốn cổ tịch nào." Nghĩ tới đây, Sở Thiên Ca cảm thấy hứng thú. Sở Thiên Ca vô cùng có hứng thú nghiên cứu một vài đồ thượng cổ, trong nạp giới của hắn có rất nhiều cổ tịch, đều là hắn tự mình thu thập, thậm chí tâm truy đuổi rồng, không thua gì Diệp Vô Thương.

Trước khi lật xem cổ tịch, Sở Thiên Ca nhớ lại một chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không thể nào, cô gái như vậy, không thể nào có quan hệ gì với tên tiểu tử Long Thần được. Nhất định là ta nghe lầm, hoặc là người trùng tên, dù sao thì thế giới lớn như vậy, người Đế vực có tên là Long Thần chắc cũng có mấy trăm ngàn ngươi... Nhưng nếu thật sự là hắn, không biết sẽ có hậu quả gì nữa."

"Nếu quả thực là nàng tới tìm Long Thần, vậy thì ta trong lúc vô tình đã hóa giải một nguy cơ to lớn. Cứ như vậy, thiếu nữ này không biết chạy tới nơi nào rồi, cũng không thể tới giúp Long Thần."

Nghĩ tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, hắn kịp chặn miệng Diệp Huyên lại.

Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng Sở Thiên Ca rõ ràng.

"Thật không biết tiểu tử Long Thần kia có lai lịch gì, lại có thể có quan hệ với thần nữ." Sau khi trở lại cổng thành, tất cả mọi người đều đang đợi hắn, phủ chủ U Minh phủ hỏi: "Thiếu chủ, thiếu nữ kỳ quái đó đâu rồi."

"Đi." Sở Thiên Ca tùy tiện trả lời một câu, rồi tìm một nơi cách Diệp Huyên khá xa ngồi xuống, sau đó lấy mấy cuốn cổ tịch trong nạp giới ra lật xem. Những người khác trố mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.

Bây giờ Diệp Huyên đã có thể nói chuyện, nhưng vô ích, cô gái kia đã đi rồi. Chỉ là Diệp Huyên chợt nhìn thấy hy vọng, khóe miệng vẫn giữ ý cười.

"Tên tiểu tử Long Thần này, ta dám khẳng định người tiểu cô nương vừa rồi muốn tìm chính là hắn. Tiểu tử này lại có loại diễm ngộ và phục khí như vậy, lại không nói với ta một tiếng. Cô gái như thế, có lẽ trong tam vực cửu giới cũng không có mấy người. Nếu như hắn vận khí tốt gặp được nàng, có lẽ ta sẽ không có chuyện gì..."

Chỉ là Diệp Huyên không phải ngu ngốc.

"Muốn có được thiếu nữ như vậy, Long Thần nhất định phải trải qua trắc trở rất lớn, mới thành công được. Khó trách trên người tiểu tử này lại có tính nhẫn nại như vậy. Chỉ là bây giờ bọn họ vẫn có chênh lệch, thật sự không biết cuối cùng hắn có thành công hay không."

Chênh lệch này nếu không thể san bằng, cho dù bọn họ có yêu nhau hơn nữa, cũng rất khó ở cùng nhau. Đây là định luật của thế giới này, chỉ có cường giả mới có thể có nữ nhân chí cao vô thượng, nếu không, nhất định sẽ xuất hiện đủ loại trắc trở.

"Thật khổ cho đứa nhỏ này rồi. May mắn là cô bé này thật không tệ, rất tốt. Trong lúc Long Thần đuổi theo nàng, thì nàng cũng đang tìm kiếm Long Thần. Đây chính là thứ gọi là tình yêu đi..."

Đối với hai từ tình yêu này, Diệp Huyên có cảm xúc rất sâu, nhưng sau khi đi nhầm một bước, thì không thuộc về mình nữa rồi. Có lẽ sau nhiều năm nữa, nàng sẽ có may mắn gặp được một nam nhân yêu mình đi.

"Sư huynh." Tô Tiểu Điệp uốn éo cái mông cong nhỏ của mình, ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên Ca, vẻ mặt có chút cứng ngắc, trong mắt mơ hồ có lệ lưng tròng.

"Điệp Nhi, có chuyện gì." Sở Thiên Ca không khép quyển sách lại, lúc hắn tra cứu thì vô cùng chuyên tâm.

"Huynh đang nhìn cái gì vậy?" Tô Tiểu Điệp hỏi.

"Trên bả vai cô nương lúc nãy, có một con bướm chắc là dị thú thượng cổ, ta đang tra xem rốt cuộc nó là cái gì."

"Lại là nàng, sư huynh, có phải huynh thích nàng hay không." Tô Tiểu Điệp rốt cuộc không nhịn được. thịt trong miệng nàng, bỗng nhiên bị người khác tha mất, bảo sao nàng nhịn được.

Sở Thiên Ca ngẩn ngơ, hắn quay đầu nhìn Tô Tiểu Điệp, ánh mắt trầm xuống nói: "Tiểu Điệp, ngươi còn nói bậy bạ thì ta không để ý tới ngươi nữa, tự mình đi chơi đi. Chuyện này có quan hệ quan trọng, có thiếu nữ như vậy đi tới U Minh phủ ta phải nhanh chóng thông báo sư tôn một tiếng. Cho nên ta phải nhanh tra ra tư liệu về con bướm kia, ngươi chớ tới làm phiền ta."

Nói xong, Sở Thiên Ca đứng dậy, đổi một chỗ xa hơn, trong sự khống chế thần thức của hắn, chỉ cần Long Thần đến, thì hắn thành công rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Tiểu Điệp ngu người.

Đây là lần đầu tiên Sở Thiên Ca nghiêm khắc như vậy với nàng, nước mắt rưng rưng, Tô Tiểu Điệp thật sự tức chết. Ở trong mắt nàng, sở dĩ Sở Thiên Ca nói chuyện với nàng như vậy, nhất định là bởi vì thích cô gái kia rồi, nếu không hắn ân cần như vậy làm gì.

"Dám động tới nam nhân của ta, thật là tự tìm đường chết, tự tìm đường chết mà." Tô Tiểu Điệp xoay người, nhìn đám người đứng sau lưng, thật là càng nhìn càng thấy bực.

"Một đám phế vật, nhìn cái gì, cẩn thận ta đánh chết các ngươi." Tô Tiểu Điệp gầm thét nói, chạy rời khỏi, ngực nẩy lên, cặp thỏ ngọc to lớn thiếu chút nữa phá áo nhảy ra, làm đám đông ở đây nhìn mà thèm thuồng không dứt.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Thiếu chủ đi nghiên cứu cổ tịch, Tiểu Điệp cô nương lại chạy đi. Nếu lúc này Long Thần tới, lấy tốc độ của hắn, sao chúng ta thủ được." Một Minh Hoàng lên tiếng.

"Đừng đánh giá thấp Thiếu chủ, mặc dù hắn đang nghiên cứu cổ tịch, nhưng thần thức vẫn duy trì trong phạm vi mười dặm. Chúng ta thay phiên nhau một chút, dùng thần thức điều tra chung quanh, vừa có người xuất hiện, thì lập tức bẩm báo."

Phủ chủ U Minh phủ phân phó nói.

"Ừ." Mọi người gật đầu, dè dặt vây quanh Diệp Huyên.

Diệp Huyên cười thật to.

"Đối với một võ giả Thần Vũ cảnh tầng một, mà các ngươi cũng phòng bị tới vậy, không cảm thấy rất buồn cười sao."

"Long Thần hắn không phải Thần Vũ cảnh tầng một bình thường. Tô Mặc cũng chết trong tay hắn, xem thường hắn chỉ khiến chúng ta chết thảm hại hơn thôi." Dương Du Phàm nói.

Hoàng Kim Lôi Ngục long của Long Thần lúc trước, thật sự là dọa sợ bọn họ rồi.

Có thể khiến cho những lão tiền bối này bị dọa tới lo lắng như vậy, Diệp Huyên biết Long Thần lúc này, lại trưởng thành thêm rồi.

Bất kể mình có kết quả như thế nào, Diệp Huyên đều vô cùng vui vẻ yên tâm.

Mấy ngày sau, đám người phủ chủ U Minh phủ vẫn dè dặt dùng thần thức tra xét, Sở Thiên Ca ở một góc cổng thành dùng toàn bộ tinh thần chăm chú lật xem một lượng lớn tài liệu, không nhúc nhích, còn Tô Tiểu Điệp thì tức giận, không biết chạy tới chỗ nào.

"Long Thần còn chưa có động tĩnh, có phải nên hạ thuốc mạnh một chút hay không." Cao Nham nhìn về phía Diệp Huyên, nói nhỏ bên tai Dương Du Phàm.

"Chắc vậy, nhưng vẫn phải để Thiếu chủ quyết định. Ta đi qua hỏi ý kiến hắn một chút." Dương Du Phàm đi tới, tổng cộng có hai trăm thước, nếu dùng hết tốc lực thì trong nháy mắt đã tới.

Vừa lúc đó, một tia chớp màu vàng dưới tình huống tất cả mọi người không dự đoán được, lại tới bên cạnh Diệp Huyên. Cái loại tốc độ đó ngay cả Dương Du Phàm trong chớp mắt cũng không đuổi về kịp. Dù sao thì hắn xoay người cũng cần thời gian nhất định.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Long Huyết Chiến Thần

Số ký tự: 0