Long Phượng Tương Phùng (Tình Trường Uyên Ương Chuyện)
Chương 10
Vu Kim Ngan
2024-07-07 18:33:23
Manh manh lắc đầu.
"Nếu tiểu thư đi thì cho em theo với."
Kiều Nhan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Thôi được. Để em ở lại, ta cũng không yên tâm."
Ánh mắt mong chờ bỗng sáng rực. Manh manh hớn hở chạy vội vào trong lấy thứ gì đó rồi chạy ra theo sau Kiều Nhan. Nàng tò mò hỏi:
"Em đi đâu thế?"
"Em vào trong lấy ít ngân lượng. Ra ngoài không có tiền, lỡ tiểu thư muốn mua gì lại không có."
Kiều Nhan bật cười:
"Ta có tiền mà"
Cũng đúng, thân là đại tiểu thư quyền quý. Trong người lúc nào cũng dự sẵn cho mình ít nhiều ngân lượng. Manh Manh thấy vậy liền đỏ mặt xấu hổ.
"Được rồi, không sao. Mang thêm cũng tốt. Đi thôi"
Hai người ra khỏi phủ tới một khu chợ lớn. Vừa bước xuống xe ngựa, nàng khựng lại, mắt hướng về một phía, đôi mắt ánh lên một tia thích thú:
"Đông đúc như vậy sao!"
Tiếng người huyên náo, kẻ buôn người bán nhộn nhịp vô cùng.
Nhan ghé vào một quán nước, ngồi đó nhâm nhi tách trà nóng. Hệ thống sốt ruột giục y:
"Giờ nào rồi còn ngồi đây uống trà. Muộn là người ta đóng tiệm hết đấy, không mau đi hoàn thành nhiệm vụ."
"Ngươi nói ít thôi, ta quăng ngươi vào nồi lẩu bây giờ."
Nghỉ ngơi được chút, Nhan đứng dậy trả tiền rồi tiến thẳng đến cửa hàng vũ khí.
"Chủ quán."
Một ông lão từ từ bước ra, trông khuôn mặt thực phúc hậu. Lão niềm nở đón tiếp.
"Vị tiểu thư đây cần gì sao?"
Kiều Nhan gật đầu:
"Quán ông có những vũ khí nào tốt, mang ra cho ta xem qua"
"Nói đến vũ khí, nhà lão không thiếu. Cô muốn rèn hay mua sẵn đều có, mời theo lão."
Nàng đi theo ông lão vào một nhà kho, xung quanh treo đầy vũ khí. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Nàng nhìn quanh vẫn chẳng thấy cái nào phù hợp.
"Không còn loại nào nữa sao?"
Lão nhìn Kiều Nhan, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
"Loại vũ khí bình thường không thể lọt vào mắt của tiểu thư đây chăng? Vậy chờ lão một chút."
Chỉ thấy lão tiến đến trước một bức tường đá được dấu kĩ sau mành che. Lão loay hoay một lúc, bức tường đá bỗng tách sang hai bên. Y được dẫn vào sâu bên trong. Khi đến nơi lão muốn đưa nàng tới, Kiều Nhan ngạc nhiên nhìn mấy trận pháp phức tạp được bày ra chỉ để bảo vệ một chiếc cung tên được đính bằng vàng. Vàng? Rõ ràng rất giống, nhưng nhìn kĩ nó lại có điểm gì đó không giống. Bề ngoài được chạm khắc tinh xảo. Thiết kế hình dáng hai bên đầu cây cung khắc đuôi phượng hoàng. Bao quanh nó là một lớp linh lực sáng rực. Lão nhìn biểu cảm kinh ngạc của nàng xong cũng chẳng lấy làm lạ.
"Diệp Hỏa Kim, thần khí uy lực xếp thứ hai trong các loại thần khí khác.
Tương truyền rằng một nghìn năm về trước, nhân gian phải chịu thiên tai kéo dài triền miên. Người dân liên tục phải di dời lánh nạn. Vào một ngày nọ, nhân giới xảy ra bạo loạn. Những con quỷ mang sức mạnh đáng sợ cùng với bản tính khát máu ào ạt đổ xô tới cắn xé con người. Nghe nói đều do kẻ chủ mưu đứng sau là quỷ vương-Nghiên Lĩnh. Một bước đi của hắn liền khiến đất trời rung chuyển, cây cối đổ rạp, sự sống héo khô. Đại họa kéo dài, người dân sống trong lo sợ. Nhưng chỉ đến năm năm sau, trong lúc lũ quỷ đang gặm nhấm xác người. Từ trên trời rơi xuống một tảng thiên thạch lớn, khiến hầu hết lũ quỷ cấp thấp bị tan xác, còn những kẻ cấp cao, đột nhiên biến mất không rõ lý do, cũng chẳng còn thấy sự xuất hiện của quỷ vương nữa. Sau khi thiên thạch chạm đất, bầu trời u tối bỗng đổ cơn mưa máu. Những giọt nước thiêu rụi lũ quỷ khi đang cố gắng chạy trốn. Ngược lại khi chạm vào con người lại giúp họ khai mở đan điền, tu luyện sức mạnh siêu nhiên. Tảng đá màu đỏ rực như lửa, được một vị cao nhân tìm cách đem về rèn giũa ra thành cung tên và đặt nó là Diệp Hỏa Kim. Một nửa số thiên thạch còn lại luyện thành mười mũi tên. Một tiễn có sức công phá mãnh liệt. Vì mang uy lực có thể huỷ diệt toàn bộ nhân loại nên những thế lực lớn luôn săn lùng nó."
Nàng chống cằm ngẫm nghĩ.
Thì ra nó được làm từ thiên thạch chứ không phải vàng.
"Vậy tại sao ông lại cho ta xem nó? Không sợ ta có ý đồ bất chính sao?"
Lão phì cười hiền hậu:
"Ta già rồi, chỉ muốn tìm một vị chủ nhân để truyền lại nó. Vừa thấy cô nương, lão đã biết cô là người tốt. Nếu có tâm cơ xấu, e là cô cũng chẳng đứng đây nghe lão nói nhiều như vậy."
Nàng quay qua nhìn lão:
"Vậy.."
Lão tắt ngũ trận bảo vệ rồi nói:
"Cô nương thử đi. Diệp Hỏa Kim nhận chủ, người chạm tay vào mà bị nó đả thương tức là không có duyên."
Kiều Nhan gật gù, do dự tiến lại gần. Chưa kịp chạm tay vào, cung tên đã bay lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt. Nàng cố với lấy nó. Thật kỳ lạ, vừa chạm vào nó đã thu nhỏ lại mà nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. Lão cũng bất ngờ lắm, nhìn thứ đang diễn ra trước mắt mà không tin được. Sau lại bật cười khoái chí khiến Nhan ngơ ngác nhìn theo, lão nói:
"Thật tốt, nó nhận chủ rồi. Quả không tầm thường."
Nàng nhìn bộ cung tên trong tay cũng thực hài lòng. Không chỉ có cây cung mà còn có bao đựng mấy mũi tên nhỏ xíu trong tay.
"Nhưng nó cứ thu nhỏ vậy, sao ta dùng?"
"Theo ta được biết, cô chỉ cần vận khí làm cho linh lực tác động vào, nó sẽ tự động trở lại hình dáng ban đầu."
"Hiểu rồi! Ông báo giá đi."
Lão lắc đầu, cười nhẹ.
"Ta không lấy tiền. Vốn chỉ muốn trao Diệp Hỏa Kim cho chủ nhân tiếp theo của nó. Tìm được cô, coi như ta mãn nguyện rồi."
Kiều Nhan không buồn nghe, lấy túi vàng đặt lên bàn rồi quay đi.
"Không sử dụng đồ miễn phí. Chào lão."
Lão nhìn cô thở dài, nét mặt có gì đó rất mong chờ:
"Thiên địa xoay chuyển, càn khôn biến dạng. Phượng hoàng sánh đôi Ứng long đi trên thảm đỏ, trời hóa dị tượng. Rốt cuộc sẽ là phúc hay là họa?"
Sau khi tìm được thứ mình cần, nàng rẽ vào nơi cường hóa. Vừa nhìn thấy Diệp Hỏa Kim, người thợ kinh ngạc. Lần đầu y được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một thượng cổ khí. Hắn cung kính hỏi:
"Tiểu thư muốn cường hóa nó như nào? Toàn bộ luôn sao?"
Nhan gật gật. Tuy linh lực đứt đoạn nhưng nàng cố gắng vẫn có thể khiến nó chuyển động một chút. Bất chợt Diệp Hỏa Kim phát sáng rồi to dần. Thợ rèn nâng niu cây cung, đặt nhẹ vào một lò sắt lớn rồi đóng cửa lò. Nàng để ý thấy người kia vận khí tức rồi chuyền vào lò sắt. Được lúc lâu sau, lò sắt hóa đỏ, trên nắp xuất hiện một thứ khí thoát ra. Thợ rèn mở cửa lò, cẩn thận mang ra lau cho sạch bóng rồi trao lại cho Kiều Nhan. Nàng nhìn qua quả thực đã thay đổi ít nhiều. Màu sắc từ vàng hóa màu cam đỏ của lửa, họa tiết được luyện hóa tạo thêm nhiều nét tinh xảo bắt mắt. Hai bên đầu cung phía chạm khắc đuôi phượng hoàng tỏa ra luồng khí đỏ rực. Xung quanh điểm thêm một màn hào quang sáng hơn lúc ban đầu. Nàng cực kỳ hài lòng, tiện tay đặt ra 5 thỏi vàng.
"Nếu tiểu thư đi thì cho em theo với."
Kiều Nhan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Thôi được. Để em ở lại, ta cũng không yên tâm."
Ánh mắt mong chờ bỗng sáng rực. Manh manh hớn hở chạy vội vào trong lấy thứ gì đó rồi chạy ra theo sau Kiều Nhan. Nàng tò mò hỏi:
"Em đi đâu thế?"
"Em vào trong lấy ít ngân lượng. Ra ngoài không có tiền, lỡ tiểu thư muốn mua gì lại không có."
Kiều Nhan bật cười:
"Ta có tiền mà"
Cũng đúng, thân là đại tiểu thư quyền quý. Trong người lúc nào cũng dự sẵn cho mình ít nhiều ngân lượng. Manh Manh thấy vậy liền đỏ mặt xấu hổ.
"Được rồi, không sao. Mang thêm cũng tốt. Đi thôi"
Hai người ra khỏi phủ tới một khu chợ lớn. Vừa bước xuống xe ngựa, nàng khựng lại, mắt hướng về một phía, đôi mắt ánh lên một tia thích thú:
"Đông đúc như vậy sao!"
Tiếng người huyên náo, kẻ buôn người bán nhộn nhịp vô cùng.
Nhan ghé vào một quán nước, ngồi đó nhâm nhi tách trà nóng. Hệ thống sốt ruột giục y:
"Giờ nào rồi còn ngồi đây uống trà. Muộn là người ta đóng tiệm hết đấy, không mau đi hoàn thành nhiệm vụ."
"Ngươi nói ít thôi, ta quăng ngươi vào nồi lẩu bây giờ."
Nghỉ ngơi được chút, Nhan đứng dậy trả tiền rồi tiến thẳng đến cửa hàng vũ khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chủ quán."
Một ông lão từ từ bước ra, trông khuôn mặt thực phúc hậu. Lão niềm nở đón tiếp.
"Vị tiểu thư đây cần gì sao?"
Kiều Nhan gật đầu:
"Quán ông có những vũ khí nào tốt, mang ra cho ta xem qua"
"Nói đến vũ khí, nhà lão không thiếu. Cô muốn rèn hay mua sẵn đều có, mời theo lão."
Nàng đi theo ông lão vào một nhà kho, xung quanh treo đầy vũ khí. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả. Nàng nhìn quanh vẫn chẳng thấy cái nào phù hợp.
"Không còn loại nào nữa sao?"
Lão nhìn Kiều Nhan, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
"Loại vũ khí bình thường không thể lọt vào mắt của tiểu thư đây chăng? Vậy chờ lão một chút."
Chỉ thấy lão tiến đến trước một bức tường đá được dấu kĩ sau mành che. Lão loay hoay một lúc, bức tường đá bỗng tách sang hai bên. Y được dẫn vào sâu bên trong. Khi đến nơi lão muốn đưa nàng tới, Kiều Nhan ngạc nhiên nhìn mấy trận pháp phức tạp được bày ra chỉ để bảo vệ một chiếc cung tên được đính bằng vàng. Vàng? Rõ ràng rất giống, nhưng nhìn kĩ nó lại có điểm gì đó không giống. Bề ngoài được chạm khắc tinh xảo. Thiết kế hình dáng hai bên đầu cây cung khắc đuôi phượng hoàng. Bao quanh nó là một lớp linh lực sáng rực. Lão nhìn biểu cảm kinh ngạc của nàng xong cũng chẳng lấy làm lạ.
"Diệp Hỏa Kim, thần khí uy lực xếp thứ hai trong các loại thần khí khác.
Tương truyền rằng một nghìn năm về trước, nhân gian phải chịu thiên tai kéo dài triền miên. Người dân liên tục phải di dời lánh nạn. Vào một ngày nọ, nhân giới xảy ra bạo loạn. Những con quỷ mang sức mạnh đáng sợ cùng với bản tính khát máu ào ạt đổ xô tới cắn xé con người. Nghe nói đều do kẻ chủ mưu đứng sau là quỷ vương-Nghiên Lĩnh. Một bước đi của hắn liền khiến đất trời rung chuyển, cây cối đổ rạp, sự sống héo khô. Đại họa kéo dài, người dân sống trong lo sợ. Nhưng chỉ đến năm năm sau, trong lúc lũ quỷ đang gặm nhấm xác người. Từ trên trời rơi xuống một tảng thiên thạch lớn, khiến hầu hết lũ quỷ cấp thấp bị tan xác, còn những kẻ cấp cao, đột nhiên biến mất không rõ lý do, cũng chẳng còn thấy sự xuất hiện của quỷ vương nữa. Sau khi thiên thạch chạm đất, bầu trời u tối bỗng đổ cơn mưa máu. Những giọt nước thiêu rụi lũ quỷ khi đang cố gắng chạy trốn. Ngược lại khi chạm vào con người lại giúp họ khai mở đan điền, tu luyện sức mạnh siêu nhiên. Tảng đá màu đỏ rực như lửa, được một vị cao nhân tìm cách đem về rèn giũa ra thành cung tên và đặt nó là Diệp Hỏa Kim. Một nửa số thiên thạch còn lại luyện thành mười mũi tên. Một tiễn có sức công phá mãnh liệt. Vì mang uy lực có thể huỷ diệt toàn bộ nhân loại nên những thế lực lớn luôn săn lùng nó."
Nàng chống cằm ngẫm nghĩ.
Thì ra nó được làm từ thiên thạch chứ không phải vàng.
"Vậy tại sao ông lại cho ta xem nó? Không sợ ta có ý đồ bất chính sao?"
Lão phì cười hiền hậu:
"Ta già rồi, chỉ muốn tìm một vị chủ nhân để truyền lại nó. Vừa thấy cô nương, lão đã biết cô là người tốt. Nếu có tâm cơ xấu, e là cô cũng chẳng đứng đây nghe lão nói nhiều như vậy."
Nàng quay qua nhìn lão:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy.."
Lão tắt ngũ trận bảo vệ rồi nói:
"Cô nương thử đi. Diệp Hỏa Kim nhận chủ, người chạm tay vào mà bị nó đả thương tức là không có duyên."
Kiều Nhan gật gù, do dự tiến lại gần. Chưa kịp chạm tay vào, cung tên đã bay lơ lửng giữa không trung, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt. Nàng cố với lấy nó. Thật kỳ lạ, vừa chạm vào nó đã thu nhỏ lại mà nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. Lão cũng bất ngờ lắm, nhìn thứ đang diễn ra trước mắt mà không tin được. Sau lại bật cười khoái chí khiến Nhan ngơ ngác nhìn theo, lão nói:
"Thật tốt, nó nhận chủ rồi. Quả không tầm thường."
Nàng nhìn bộ cung tên trong tay cũng thực hài lòng. Không chỉ có cây cung mà còn có bao đựng mấy mũi tên nhỏ xíu trong tay.
"Nhưng nó cứ thu nhỏ vậy, sao ta dùng?"
"Theo ta được biết, cô chỉ cần vận khí làm cho linh lực tác động vào, nó sẽ tự động trở lại hình dáng ban đầu."
"Hiểu rồi! Ông báo giá đi."
Lão lắc đầu, cười nhẹ.
"Ta không lấy tiền. Vốn chỉ muốn trao Diệp Hỏa Kim cho chủ nhân tiếp theo của nó. Tìm được cô, coi như ta mãn nguyện rồi."
Kiều Nhan không buồn nghe, lấy túi vàng đặt lên bàn rồi quay đi.
"Không sử dụng đồ miễn phí. Chào lão."
Lão nhìn cô thở dài, nét mặt có gì đó rất mong chờ:
"Thiên địa xoay chuyển, càn khôn biến dạng. Phượng hoàng sánh đôi Ứng long đi trên thảm đỏ, trời hóa dị tượng. Rốt cuộc sẽ là phúc hay là họa?"
Sau khi tìm được thứ mình cần, nàng rẽ vào nơi cường hóa. Vừa nhìn thấy Diệp Hỏa Kim, người thợ kinh ngạc. Lần đầu y được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một thượng cổ khí. Hắn cung kính hỏi:
"Tiểu thư muốn cường hóa nó như nào? Toàn bộ luôn sao?"
Nhan gật gật. Tuy linh lực đứt đoạn nhưng nàng cố gắng vẫn có thể khiến nó chuyển động một chút. Bất chợt Diệp Hỏa Kim phát sáng rồi to dần. Thợ rèn nâng niu cây cung, đặt nhẹ vào một lò sắt lớn rồi đóng cửa lò. Nàng để ý thấy người kia vận khí tức rồi chuyền vào lò sắt. Được lúc lâu sau, lò sắt hóa đỏ, trên nắp xuất hiện một thứ khí thoát ra. Thợ rèn mở cửa lò, cẩn thận mang ra lau cho sạch bóng rồi trao lại cho Kiều Nhan. Nàng nhìn qua quả thực đã thay đổi ít nhiều. Màu sắc từ vàng hóa màu cam đỏ của lửa, họa tiết được luyện hóa tạo thêm nhiều nét tinh xảo bắt mắt. Hai bên đầu cung phía chạm khắc đuôi phượng hoàng tỏa ra luồng khí đỏ rực. Xung quanh điểm thêm một màn hào quang sáng hơn lúc ban đầu. Nàng cực kỳ hài lòng, tiện tay đặt ra 5 thỏi vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro