Cậu nói thật?
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-21 05:50:13
Hai bên trái phải khóe miệng của Vương Dung bị Tê Thiên xé rách, kiểu đau đớn bị xé rách môi mà không được tiêm thuốc mê này khiến Vương Dung tưởng chừng như sắp ngất xỉul
Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả khuôn miệng, Vương Dung tóc tai bù xù, trên miệng toàn là máu tươi, khuôn mặt méo mó, giống như là một nữ quỷ.
Tê Thiên tiện tay hất đầu Vương Dung ra, anh đứng lên, không hề để ý tới bất cứ điều gì mà đi đến cửa phòng bệnh.
Khi Tê Thiên đi ngang qua Triệu Thành, Triệu Thành cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Tê Thiên lấy một cái.
Chờ Tề Thiên qua đi, Triệu Thành mới vội vàng chạy đến đỡ Vương Dung dậy, đi vội vàng như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Cửa phòng bệnh, trên người hai vệ sĩ có không ít thương tích, từ đó có thể tưởng tượng được nếu như không có hai người được Cố Văn sắp xếp ở đây, mấy người Tê Đông Thịnh sẽ phải trải qua những gì.
Những tên tay sai kia chỉ nhận tiền mà không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì.
Nhìn thấy Tề Thiên, hai vệ sĩ vội vàng đứng thẳng người, bọn họ không rõ thân phận của Tê Thiên, nhưng biết đây chính là người mà chủ tịch Cố cũng phải khách sáo.
"Hai vị, vất vả cho hai người rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ nói cho Cố Văn biết, đồng thời tôi cũng sẽ tự mình bồi thường cho. hai vị"
Tê Thiên thật lòng cảm ơn hai người.
Một tên vệ sĩ vội vàng xua tay: "Cậu Tề, đây vốn là công việc của chúng tôi, đừng làm như vậy."
Tê Thiên vỗ bả vai hai người, đi vào trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh có bốn người, Tê Thiên vừa nhìn một cái đã đoán được thân phận của cặp bố con ở trong phòng bệnh này.
Tê Thiên nói với bố mẹ: "Bố mẹ, hai người không sao chứ?” "Không sao, không sao." Văn Tố Hoa lắc đầu lia lịa.
Tê Thiên gật đầu, nhìn về phía người con gái ngồi trên xe lăn kia, đây chính là người bị hại trong vụ tai nạn năm đó, đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ mà giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
"Cậu là Tê Thiên đúng không." Lão Liễu đánh giá Tê Thiên từ trên xuống dưới: "Trông thì có chút tài năng, nhưng cậu sống lỗi quá đó!"
Tề Thiên hít sâu một hơi: "Xin lỗi”
Lão Liễu cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi thì coi như xong sao, nhà chúng tôi chắc không nhận nổi lời xin lỗi này đâu, Tê Thiên, nếu cậu thật sự là một người đàn ông, vậy thì đứng ra nói rõ chân tướng năm đó đi! Sao nào, cậu có dám làm không?"
Nói xong, vẻ mặt lão Liễu khinh khi.
Thật ra lúc lão Liễu nói những lời này thì đã rất rõ ràng, cả nhà Tê Thiên căn bản không dám nói ra chân tướng năm đó, nếu không ba năm qua họ đã chẳng biến mất như thế.
Bây giờ người đã ra tù rồi, cả nhà Tê Thiên làm gì còn chịu hứng lấy những phiền phức này?
Tê Đông Thịnh vội vàng nói: "Lão Liễu, ông nói với thăng bé chuyện này làm gì, người lớn chúng ta bàn bạc với nhau, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa..."
Tê Thiên đột nhiên lên tiếng: "Được."
Câu trả lời của Tê Thiên khiến cho Tê Đông Thịnh đang nói tức khắc ngậm miệng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía con trai.
Lão Liễu cũng đột nhiên đứng hình, chuyển ánh nhìn về phía Tê Thiên, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Lão Liễu nói như vậy nhưng ông ấy căn bản không ôm hy vọng về việc Tê Thiên có thể đồng ý đứng ra vạch trần sự thật! Nhưng bây giờ, người thanh niên trẻ tuổi này lại đồng ý?
Ngay cả Liễu Y ngồi trên xe lăn cũng không khỏi ngước mắt nhìn Tê Thiên.
Tê Thiên thở dài một hơi: "Chú, xin lỗi! Trước kia cháu không hiểu chuyện, để cho bố mẹ cháu và mọi người phải chịu đựng quá nhiều. Xin chú yên tâm, chuyện này thì cháu nhất định sẽ trả lại sự công bãng cho mọi người."
Lão Liễu tiến lên, nhìn chăm chäm Tề Thiên, kích động nói: "Cậu nói thật?"
Mấy năm nay, những gì cần bồi thường thì nhà Tê Thiên cũng đã bồi thường rồi. Nhưng trong lòng cả nhà lão Liễu không sao buông bỏ được, không vì gì khác mà là vì tên hung thủ kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hơn nữa còn thường xuyên tới diễu võ dương oail
Lão Liễu vẫn luôn có khúc mắc, chính là muốn thủ phạm thật sự bị chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Tê Thiên dùng sức gật đầu: "Thật!"
"Thật cái gì!" Tê Đông Thịnh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp đứng giữa Tề Thiên và lão Liễu, ông nói với lão Liễu: "Lão Liễu, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, dù nói gì thì ông cũng đừng cho là thật!"
Nói xong, Tê Đông Thịnh lại nhìn về phía Tề Thiên: "Tiểu Thiên, không thể nói lung tung, con muốn nói ra chân tướng sự việc? Con dựa vào đâu mà nói? Con có biết nhà Triệu Thành kia làm gì không? Con mới ra tù, vất vả lắm mới tìm được việc làm, con cứ sống một cách yên ổn không được sao? Những chuyện này có bố và mẹ con đây!"
Tê Thiên nhìn dáng vẻ của bố mình, đầu mũi cay cay, làm sao anh có thể không nhìn ra được là bố tỏ vẻ vô tình như vậy là vì không muốn để cho mình bị cuốn vào thị phi, bọn họ dùng thân thể đã có tuổi che chắn trước mặt anh.
Đáng thương cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ, dù đứa con có lớn bao nhiêu nhưng ở trong mắt bố mẹ thì vẫn luôn là đứa bé đó. Họ không muốn để cho đứa con chịu một chút khổ, chịu một chút ấm ức nào!
Tê Thiên xoay người, thản nhiên lau lau nước mắt, sau đó quay đầu nói với Tê Đông Thịnh răng: "Bố, kỳ thật con trai của bố..."
Tê Thiên còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào trong phòng bệnh, lớn tiếng nói: "Liễu Y đúng không! Trận náo loạn vừa rồi là do cô gây ra đúng không? Bây giờ, cô buộc phải rời khỏi bệnh viện của chúng tôi!"
Triệu Thành đang đứng bên cạnh người đàn ông trung niên áo mặc blouse trắng với vẻ mặt thù hằn.
Máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả khuôn miệng, Vương Dung tóc tai bù xù, trên miệng toàn là máu tươi, khuôn mặt méo mó, giống như là một nữ quỷ.
Tê Thiên tiện tay hất đầu Vương Dung ra, anh đứng lên, không hề để ý tới bất cứ điều gì mà đi đến cửa phòng bệnh.
Khi Tê Thiên đi ngang qua Triệu Thành, Triệu Thành cúi đầu, thậm chí không dám nhìn Tê Thiên lấy một cái.
Chờ Tề Thiên qua đi, Triệu Thành mới vội vàng chạy đến đỡ Vương Dung dậy, đi vội vàng như chạy trốn rời khỏi nơi này.
Cửa phòng bệnh, trên người hai vệ sĩ có không ít thương tích, từ đó có thể tưởng tượng được nếu như không có hai người được Cố Văn sắp xếp ở đây, mấy người Tê Đông Thịnh sẽ phải trải qua những gì.
Những tên tay sai kia chỉ nhận tiền mà không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì.
Nhìn thấy Tề Thiên, hai vệ sĩ vội vàng đứng thẳng người, bọn họ không rõ thân phận của Tê Thiên, nhưng biết đây chính là người mà chủ tịch Cố cũng phải khách sáo.
"Hai vị, vất vả cho hai người rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ nói cho Cố Văn biết, đồng thời tôi cũng sẽ tự mình bồi thường cho. hai vị"
Tê Thiên thật lòng cảm ơn hai người.
Một tên vệ sĩ vội vàng xua tay: "Cậu Tề, đây vốn là công việc của chúng tôi, đừng làm như vậy."
Tê Thiên vỗ bả vai hai người, đi vào trong phòng bệnh. Trong phòng bệnh có bốn người, Tê Thiên vừa nhìn một cái đã đoán được thân phận của cặp bố con ở trong phòng bệnh này.
Tê Thiên nói với bố mẹ: "Bố mẹ, hai người không sao chứ?” "Không sao, không sao." Văn Tố Hoa lắc đầu lia lịa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tê Thiên gật đầu, nhìn về phía người con gái ngồi trên xe lăn kia, đây chính là người bị hại trong vụ tai nạn năm đó, đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ mà giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
"Cậu là Tê Thiên đúng không." Lão Liễu đánh giá Tê Thiên từ trên xuống dưới: "Trông thì có chút tài năng, nhưng cậu sống lỗi quá đó!"
Tề Thiên hít sâu một hơi: "Xin lỗi”
Lão Liễu cười lạnh một tiếng: "Xin lỗi thì coi như xong sao, nhà chúng tôi chắc không nhận nổi lời xin lỗi này đâu, Tê Thiên, nếu cậu thật sự là một người đàn ông, vậy thì đứng ra nói rõ chân tướng năm đó đi! Sao nào, cậu có dám làm không?"
Nói xong, vẻ mặt lão Liễu khinh khi.
Thật ra lúc lão Liễu nói những lời này thì đã rất rõ ràng, cả nhà Tê Thiên căn bản không dám nói ra chân tướng năm đó, nếu không ba năm qua họ đã chẳng biến mất như thế.
Bây giờ người đã ra tù rồi, cả nhà Tê Thiên làm gì còn chịu hứng lấy những phiền phức này?
Tê Đông Thịnh vội vàng nói: "Lão Liễu, ông nói với thăng bé chuyện này làm gì, người lớn chúng ta bàn bạc với nhau, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa..."
Tê Thiên đột nhiên lên tiếng: "Được."
Câu trả lời của Tê Thiên khiến cho Tê Đông Thịnh đang nói tức khắc ngậm miệng lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía con trai.
Lão Liễu cũng đột nhiên đứng hình, chuyển ánh nhìn về phía Tê Thiên, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Lão Liễu nói như vậy nhưng ông ấy căn bản không ôm hy vọng về việc Tê Thiên có thể đồng ý đứng ra vạch trần sự thật! Nhưng bây giờ, người thanh niên trẻ tuổi này lại đồng ý?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả Liễu Y ngồi trên xe lăn cũng không khỏi ngước mắt nhìn Tê Thiên.
Tê Thiên thở dài một hơi: "Chú, xin lỗi! Trước kia cháu không hiểu chuyện, để cho bố mẹ cháu và mọi người phải chịu đựng quá nhiều. Xin chú yên tâm, chuyện này thì cháu nhất định sẽ trả lại sự công bãng cho mọi người."
Lão Liễu tiến lên, nhìn chăm chäm Tề Thiên, kích động nói: "Cậu nói thật?"
Mấy năm nay, những gì cần bồi thường thì nhà Tê Thiên cũng đã bồi thường rồi. Nhưng trong lòng cả nhà lão Liễu không sao buông bỏ được, không vì gì khác mà là vì tên hung thủ kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hơn nữa còn thường xuyên tới diễu võ dương oail
Lão Liễu vẫn luôn có khúc mắc, chính là muốn thủ phạm thật sự bị chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Tê Thiên dùng sức gật đầu: "Thật!"
"Thật cái gì!" Tê Đông Thịnh nhanh chóng tiến lên, trực tiếp đứng giữa Tề Thiên và lão Liễu, ông nói với lão Liễu: "Lão Liễu, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, dù nói gì thì ông cũng đừng cho là thật!"
Nói xong, Tê Đông Thịnh lại nhìn về phía Tề Thiên: "Tiểu Thiên, không thể nói lung tung, con muốn nói ra chân tướng sự việc? Con dựa vào đâu mà nói? Con có biết nhà Triệu Thành kia làm gì không? Con mới ra tù, vất vả lắm mới tìm được việc làm, con cứ sống một cách yên ổn không được sao? Những chuyện này có bố và mẹ con đây!"
Tê Thiên nhìn dáng vẻ của bố mình, đầu mũi cay cay, làm sao anh có thể không nhìn ra được là bố tỏ vẻ vô tình như vậy là vì không muốn để cho mình bị cuốn vào thị phi, bọn họ dùng thân thể đã có tuổi che chắn trước mặt anh.
Đáng thương cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ, dù đứa con có lớn bao nhiêu nhưng ở trong mắt bố mẹ thì vẫn luôn là đứa bé đó. Họ không muốn để cho đứa con chịu một chút khổ, chịu một chút ấm ức nào!
Tê Thiên xoay người, thản nhiên lau lau nước mắt, sau đó quay đầu nói với Tê Đông Thịnh răng: "Bố, kỳ thật con trai của bố..."
Tê Thiên còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước vào trong phòng bệnh, lớn tiếng nói: "Liễu Y đúng không! Trận náo loạn vừa rồi là do cô gây ra đúng không? Bây giờ, cô buộc phải rời khỏi bệnh viện của chúng tôi!"
Triệu Thành đang đứng bên cạnh người đàn ông trung niên áo mặc blouse trắng với vẻ mặt thù hằn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro