Tề Thiên mở bệnh án ra xem thử
Ma Mị Hồng Trần
2024-07-21 05:50:13
Tề Thiên đứng lên: “Cho tôi địa chỉ, sắp xếp mấy người...”
Đúng lúc Tề Thiên đang nói thì điện thoại đột nhiên vang
lên. Tề Thiên liếc mắt nhìn người gọi, là Kiều Lăng. Tề Thiên nhấc máy: “Alo, là tôi đây.”
Kiều Lăng dò hỏi: “Tê Thiên, tôi đang ở bệnh viện, anh có tiện tới đây không?”
“Được.” Tê Thiên gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Tê Thiên chuẩn bị rời đi, anh biết nếu không có chuyện gì quan trọng thì Kiều Lăng chắc chắn sẽ không trực tiếp liên lạc với anh.
Tê Thiên bảo Cố Văn sắp xếp vài người cùng anh đi bệnh viện.
Vài phút sau, năm chiếc Land Rover màu đen đậu bên dưới tòa cao ốc Văn Tôn, mỗi xe có bốn người đàn ông mặc đồ đen cường tráng, tất cả đầu là những người giỏi đánh đấm.
Tê Thiên xuống lầu, rồi lên chiếc xe phía trước đi thẳng đến bệnh viện.
Khi đến cổng bệnh viện, Tê Thiên chú ý tới một nhóm hơn mười thanh niên nhàn rỗi đang tụ tập ở cổng bệnh viện, người qua đường khi nhìn thấy họ đều tránh xa.
Tê Thiên biết loại người này khó đối phó nhất, bảo vệ của bệnh viện không thể đuổi bọn họ đi, dù sao cũng không trong phạm vi của bệnh viện, nếu tìm được người đối phó họ, cho dù là bắt giam họ vài tiếng rồi thả ra thì những người này cũng không thèm quan tâm.
Tề Thiên đưa tay ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, sau đó yêu cầu những người đàn ông cường tráng trên xe đi xử lý đám người ở cổng bệnh viện, còn anh thì tự mình tiến vào bệnh viện.
Tề Thiên biết rất rõ, muốn đối phó đám lưu manh này, nhất định phải dùng bạo lực, nói một cách đơn giản, đối với những người này thì đánh họ một trận là cách tốt nhất, nếu đánh một lần không sợ thì đánh hai lần, đánh tới khi nào họ chịu ngoan ngoãn là được.
Tê Thiên đi vào bệnh viện, đi thẳng đến văn phòng viện trưởng.
Vừa vào cửa đã thấy Kiều Lăng đang ngồi ở đó, viện trưởng Hoàng ngồi đối diện với Kiều Lăng, hai người đang nghiên cứu và thảo luận về một ca bệnh.
Nhìn thấy Tề Thiên tiến vào, Kiều Lăng và viện trưởng Hoàng đồng thời đứng dậy.
"Cậu Tề." Viện trưởng Hoàng hơi cúi đầu chào hỏi, sau đó nhường chỗ ngồi của mình ra.
Kiều Lăng nhìn Tê Thiên, cầm hồ sơ bệnh án lên: "Là về chuyện của Liễu Y, đây là bệnh án của cô ấy."
Kiều Lăng thản nhiên giao bệnh án cho Tề Thiên.
Đây là thói quen của Kiều Lăng, bác sĩ trong bệnh viện cũng sẽ đưa hồ sơ bệnh án cho bệnh nhân, nhưng trên thực tế 99% bệnh nhân không hiểu được, chỉ có thể chờ bác sĩ giải thích.
Tề Thiên mở bệnh án ra xem thử.
Kiều Lăng vừa định nói chuyện.
Tề Thiên nhìn những gì ghi trên bệnh án, cau mày nói: “Công năng của tế bào tạo máu trong tủy xương bị suy yếu, khi chọc tủy xương thấy máu có màu nâu đỏ...
Kiều Lăng gật đầu: “Đúng vậy, triệu chứng này chúng tôi thường gọi là...”
Kiều Lăng còn chưa nói xong, Tê Thiên đã nói: "Hoại tử tủy”
Kiều Lăng kinh ngạc nhìn Tê Thiên, báo cáo này nhìn thì đơn giản nhưng thật ra có tính chuyên nghiệp rất cao.
Kiều Lăng bỗng nhiên tò mò về Tê Thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với người này, anh có liên hệ với tổ chức thần bí đó, nhưng cố tình lại từng ngồi tù ba năm, hôm nay cô ấy lại phát hiện anh cũng khá hiểu biết về y học?
Đúng lúc Tề Thiên đang nói thì điện thoại đột nhiên vang
lên. Tề Thiên liếc mắt nhìn người gọi, là Kiều Lăng. Tề Thiên nhấc máy: “Alo, là tôi đây.”
Kiều Lăng dò hỏi: “Tê Thiên, tôi đang ở bệnh viện, anh có tiện tới đây không?”
“Được.” Tê Thiên gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Tê Thiên chuẩn bị rời đi, anh biết nếu không có chuyện gì quan trọng thì Kiều Lăng chắc chắn sẽ không trực tiếp liên lạc với anh.
Tê Thiên bảo Cố Văn sắp xếp vài người cùng anh đi bệnh viện.
Vài phút sau, năm chiếc Land Rover màu đen đậu bên dưới tòa cao ốc Văn Tôn, mỗi xe có bốn người đàn ông mặc đồ đen cường tráng, tất cả đầu là những người giỏi đánh đấm.
Tê Thiên xuống lầu, rồi lên chiếc xe phía trước đi thẳng đến bệnh viện.
Khi đến cổng bệnh viện, Tê Thiên chú ý tới một nhóm hơn mười thanh niên nhàn rỗi đang tụ tập ở cổng bệnh viện, người qua đường khi nhìn thấy họ đều tránh xa.
Tê Thiên biết loại người này khó đối phó nhất, bảo vệ của bệnh viện không thể đuổi bọn họ đi, dù sao cũng không trong phạm vi của bệnh viện, nếu tìm được người đối phó họ, cho dù là bắt giam họ vài tiếng rồi thả ra thì những người này cũng không thèm quan tâm.
Tề Thiên đưa tay ra hiệu cho đoàn xe dừng lại, sau đó yêu cầu những người đàn ông cường tráng trên xe đi xử lý đám người ở cổng bệnh viện, còn anh thì tự mình tiến vào bệnh viện.
Tề Thiên biết rất rõ, muốn đối phó đám lưu manh này, nhất định phải dùng bạo lực, nói một cách đơn giản, đối với những người này thì đánh họ một trận là cách tốt nhất, nếu đánh một lần không sợ thì đánh hai lần, đánh tới khi nào họ chịu ngoan ngoãn là được.
Tê Thiên đi vào bệnh viện, đi thẳng đến văn phòng viện trưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa vào cửa đã thấy Kiều Lăng đang ngồi ở đó, viện trưởng Hoàng ngồi đối diện với Kiều Lăng, hai người đang nghiên cứu và thảo luận về một ca bệnh.
Nhìn thấy Tề Thiên tiến vào, Kiều Lăng và viện trưởng Hoàng đồng thời đứng dậy.
"Cậu Tề." Viện trưởng Hoàng hơi cúi đầu chào hỏi, sau đó nhường chỗ ngồi của mình ra.
Kiều Lăng nhìn Tê Thiên, cầm hồ sơ bệnh án lên: "Là về chuyện của Liễu Y, đây là bệnh án của cô ấy."
Kiều Lăng thản nhiên giao bệnh án cho Tề Thiên.
Đây là thói quen của Kiều Lăng, bác sĩ trong bệnh viện cũng sẽ đưa hồ sơ bệnh án cho bệnh nhân, nhưng trên thực tế 99% bệnh nhân không hiểu được, chỉ có thể chờ bác sĩ giải thích.
Tề Thiên mở bệnh án ra xem thử.
Kiều Lăng vừa định nói chuyện.
Tề Thiên nhìn những gì ghi trên bệnh án, cau mày nói: “Công năng của tế bào tạo máu trong tủy xương bị suy yếu, khi chọc tủy xương thấy máu có màu nâu đỏ...
Kiều Lăng gật đầu: “Đúng vậy, triệu chứng này chúng tôi thường gọi là...”
Kiều Lăng còn chưa nói xong, Tê Thiên đã nói: "Hoại tử tủy”
Kiều Lăng kinh ngạc nhìn Tê Thiên, báo cáo này nhìn thì đơn giản nhưng thật ra có tính chuyên nghiệp rất cao.
Kiều Lăng bỗng nhiên tò mò về Tê Thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với người này, anh có liên hệ với tổ chức thần bí đó, nhưng cố tình lại từng ngồi tù ba năm, hôm nay cô ấy lại phát hiện anh cũng khá hiểu biết về y học?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro