Tức giận
2024-11-11 21:36:55
Vẻ mặt cậu ta hơi giật giật, giống như muốn nói lời gì đó khó nghe
nhưng lại kìm lại, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Diệp Chi Du
có chuyện gì thế? Không phải cậu nói không yêu đương, phải chăm chỉ học
hành sao? À, tiêu chuẩn kép hả?”
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi?” Cậu ta đột nhiên tức giận: “Sao cậu không an phận đi? Bị người khác nói như thế vui lắm à? Cậu có biết xấu hổ không!”
“?” Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Lần đầu tiên trong đời cô không nói nên lời.
Nhưng cô không muốn tranh cãi vô ích với Chu Lạc Nhiên, chỉ phiền não nói: “Cho nên bây giờ phải là tôi hỏi cậu mới đúng. Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Chu Lạc Nhiên lại không nói gì nữa.
“Không có chuyện gì nữa thì phiền cậu tránh ra. Tôi phải đi.”
Quả tạ trong tay nặng quá, cô hơi run tay khi cầm nó.
“Tôi có chuyện. Cậu đừng đi vội.” Cậu ta rũ mắt, cau mày một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu... cậu... có thể làm bạn gái tôi không?”
Vừa mở miệng, cậu ta đột nhiên trở nên lắp bắp.
“Gì cơ?” Cô cho rằng mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ thời gian bị đảo ngược rồi? Cô nhớ rõ ràng mình đã từ chối cậu ta rồi mà.
Sao cậu ta còn mặt mũi để nói ra điều đó vậy?
“Tôi nói...” Chẳng biết tại sao cậu ta lại có dũng khí, giương mắt lên nhìn cô, giọng điệu cũng kiên định hơn: “Cậu nhất định không thích hoàn cảnh hiện tại đúng không? Nếu cậu làm bạn gái tôi, tôi có thể bảo vệ cậu, tôi sẽ không để bọn họ nói về cậu như vậy nữa. Cậu nghĩ sao? Cậu thích nhãn hiệu gì, dù là trang sức, quần áo hay khăn quàng cổ cũng được. Cho dù là châu báu, tôi cũng có thể mua cho cậu. Tóm lại, ở bên tôi có lợi hơn nhiều...”
Nói đến đoạn sau, cậu ta phát hiện ra giọng nói của mình thậm chí còn có ý cầu xin.
Bạch Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua người nào lố bịch như thế này.
Cô cảm nhận được sự tức giận và nhục nhã không thể tả được: “Cậu nói vậy là vì cậu cho rằng chắc chắn tôi đã cùng đường, chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của cậu, hay là cậu cho rằng nhân cách của tôi đã thấp kém đến mức vì muốn có tình cảnh tốt hơn nên sẽ lựa chọn phản bội trái tim của mình?”
“Không, đương nhiên là không phải thế.” Chỉ số thông minh của Chu Lạc Nhiên rõ ràng là không hiểu được câu nói phức tạp đó của cô. Nhưng cậu ta nghe ra được sự phản cảm và phủ định trong đó. Sự kiêu ngạo mà cậu ta đang duy trì dường như sụp đổ ngay tại chỗ: “Tôi thật lòng mà... thật lòng thích cậu… Được rồi. Là do tôi, là do tôi lúc trước quá trẻ con. Tôi xin lỗi. Cậu muốn tôi bồi thường như thế nào? Hay là cậu đánh tôi đi.”
Cậu ta dứt khoát đưa mặt mình lại gần.
“Vậy nếu tôi vẫn tiếp tục từ chối thì sao? Cậu có tiếp tục “trẻ con” hay thậm chí “ấu trĩ” hơn nữa không?”
“Bạch Chiêu Chiêu, cậu—!” Nghe ra được ý của cô, cậu ta hơi nóng nảy: “Cậu có biết trong trường có bao nhiêu nữ sinh thích tôi không? Nhưng tôi không đồng ý! Tôi chỉ thích cậu. Sao cậu lại không hiểu được tâm tình của tôi chứ.”
“Xin lỗi. Điều đó không làm tôi cảm thấy vinh dự đâu. Chu Lạc Nhiên, tôi biết xấu hổ, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ không biết đâu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không thể nói ra những điều như thế. Cậu từng nói những gì, từng làm những gì, cậu có thể quên rồi, nhưng tôi thì không!”
Cậu ta lập tức nghẹn họng, mãi vẫn không nói được gì.
Đúng thế, cậu ta không thể ngụy biện được.
Cậu ta giống như một tên ngốc. Cậu ta đã nói rất nhiều lời tổn thương cô, còn dung túng và cổ vũ rất nhiều hành vi làm tổn thương cô.
Lời giải thích đột nhiên trở nên yếu ớt: “Tôi... tôi chỉ muốn cậu chú ý đến tôi mà thôi. Chỉ cần cậu nhận lời, tôi sẽ không để cậu phải trải qua những chuyện như thế nữa! Cậu xem, chỉ cần tôi mở miệng, sẽ không ai dám nói cậu nữa, đúng không? Sau này cậu cũng không cần phải ngồi xe bus đi học nữa. Tôi đưa cậu đi. Cậu muốn kết bạn, muốn ngồi với ai cũng được...”
Bạch Chiêu Chiêu nghe không nổi nữa. Cô cười châm chọc: “Đúng thế. Tôi vẫn luôn hiểu là cậu đang uy hiếp tôi. Nhưng nếu sự uy hiếp đó có ích, thì chúng ta đã không cần phải bắt đầu một cuộc đối thoại như ngày hôm nay!”
“...”
Chu Lạc Nhiên giống như bị đánh trúng chỗ chí mạng, ngực phập phồng, cực kì tức giận.
Bạch Chiêu Chiêu siết chặt quả tạ trong tay, sợ cậu ta đột nhiên sử dụng bạo lực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đang giữa lúc giương cung bạt kiếm, cậu ta lại mở miệng nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục xin lỗi cậu cho đến khi nào cậu tha thứ cho tôi, được không?”
“Không cần.” Cô không thả lỏng một giây phút nào, giơ quả tạ trên tay lên: “Tôi muốn đi, ngay bây giờ.”
Cậu ta ngoài mạnh trong yếu, giọng nói khổ sở: “Cho nên, người cậu thích chính là cái tên Dầu Dừa kia!”
“Chu Lạc Nhiên, tôi nói lần cuối cùng. Tôi tới đây là vì học hành, không phải vì phối hợp diễn phim thần tượng ghê tởm gì đó với các cậu. Tôi nói đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Lúc này, cửa bị mở ra. Giáo viên thể dục cúi đầu đi vào, không nghĩ đến bên trong có người nên bị giật mình, lớn tiếng nói: “Các cô các cậu không đi học, ở chỗ này làm cái gì hả!”
Bạch Chiêu Chiêu buông quả tạ trong tay xuống, nói một câu “rèn luyện thân thể” rồi đi ra ngoài.
Chu Lạc Nhiên mặc kệ câu hỏi của giáo viên thể dục, cậu ta đuổi theo cô, như âm hồn không tan đi bên cạnh cô:
“Cậu thích khuôn mặt của tên Dầu Dừa đó à? Hay là thích tiền của cậu ta? Cậu ta không có nhiều tiền bằng tôi đâu!”
Cô đi rất nhanh, không nói chuyện.
“Tôi khuyên cậu, tốt nhất là không nên ôm ảo tưởng đối với cậu ta. Nếu cậu ta biết cậu là người như thế nào thì cậu cảm thấy liệu cậu ta còn có thể thích cậu không?”
“Cậu nói gì? Tôi là người như thế nào?”
Cô đứng lại, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta lập tức hối hận, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có ý đó...”
“Chu Lạc Nhiên, tôi là loại người gì, không phải do cậu cùng mọi người trong lớp quyết định.” Lồng ngực Bạch Chiêu Chiêu phập phồng kịch liệt, giọng nói cũng phát run: “Tôi là một người rất lương thiện, sẵn sàng giúp đỡ người khác, cũng không bao giờ làm tổn thương người khác. Tôi là một người rất thông minh, dù các cậu có dùng cả đời thì cũng không đạt được thành tích như tôi đâu. Tôi có lương tâm và có điểm mấu chốt. Bây giờ, người đang đứng trước mặt cậu, mới thật sự là tôi! Mà người trong miệng các cậu, chính là bản thân các cậu đấy!”
Chu Lạc Nhiên bị cô làm cho sửng sốt đến mức da đầu cũng trở nên tê dại, không nói nên lời.
Cậu ta không những không cảm thấy bị xúc phạm, mà ngược lại, cả người cậu ta nóng lên, bị ánh sáng trên người cô làm cho chấn động.
Bạch Chiêu Chiêu nói xong thì lại tiếp tục đi. Cậu ta đành phải tiếp tục theo sau, nói linh tinh: “Được được, xin lỗi. Vừa nãy là do tôi nói linh tinh... Cậu tức giận cũng đúng. Ý tôi là...”
“Ồ ồ ồ ồ—!”
Đúng lúc đi đến cửa lớp, cả lớp liền trở nên ồn ào náo nhiệt, cắt đứt lời cậu ta nói. Nguyễn Mộng Thần lại đang khóc, Hứa Đình và một đám nữ sinh đang vây quanh an ủi cô ta.
“Wow! Cậu chủ Chu, hơi nhanh nha!” Chương Tử Cầu cười “ha ha”.
“Đúng thật, mới 5 phút mà!”
“Bởi vì cậu chủ Chu là gà tơ mà!”
“Thật không thế? Tớ còn tưởng là do kỹ thuật của Bạch Chiêu Chiêu tốt chứ!”
“Kỹ thuật của cô ta không tốt lắm đâu. Tôi biết mà.” Chương Tử Cầu bắt đầu leo lên bàn, cậu ta không đợi được nữa nên lại bắt đầu bịa ra một câu chuyện mới.
Chu Lạc Nhiên lao tới trước mặt Chương Tử Cầu, túm lấy cậu ta, gò má căng ra, lông mày dựng thẳng: “Đờ mờ! Cậu nói thêm một câu nữa xem!”
Cả lớp đột nhiên yên tĩnh.
Chưởng Tử Cầu run rẩy: “Sao thế... Sao lại hung dữ thế...”
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào thì nhìn thấy hai người đang giương cung bạt kiếm, lập tức quát: “Chu Lạc Nhiên, cậu đang làm cái gì thế hả?”
Thấy cậu ta vẫn không chịu buông Chương Tử Cầu ra, giáo viên chủ nhiệm tức giận xông tới rồi quát: “Con mẹ nó! Tôi nói cậu không nghe đúng không?!”
Lúc này, bàn tay lộ ra gân xanh kia mới buông lỏng ra, cậu ta cứng ngắc trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó, Chương Tử Cầu cũng nhanh chóng chạy về chỗ của mình.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Chu Lạc Nhiên một cái rồi xoa xoa huyệt thái dương, nghiêm khắc nói: “Rõ ràng đã học lớp 12 rồi, cũng sắp thuận lợi mà tốt nghiệp nghiệp rồi. Vì sao vẫn làm người ta không bớt lo được thế hả? Do bài tập không đủ hay thi ít quá! Hôm nay tôi nói lại một lần nữa, về sau nếu còn có người tiếp tục làm loạn thì ra ngoài đứng tấn cho tôi! Đừng bắt tôi phải gọi quản giáo đến để phạt!”
Giáo viên chủ nhiệm tức giận lẩm bẩm. Tất cả mọi người rất thuần thục mà im lặng. Thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở của Nguyễn Mộng Thần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bắt đầu vào tiết học, Chương Tử Cầu vẫn thường xuyên quay đầu lại nhìn Chu Lạc Nhiên, giống như gian thần bị thất sủng đang vắt hết óc để suy đoán thánh ý.
Hơn 10 phút sau, một cục giấy bị ném đến bàn của Chương Tử Cầu.
Cậu ta vội vàng mở ra, thấy trên đó viết:
[Đi tìm Dầu Dừa, nói cho cậu ta biết Bạch Chiêu Chiêu là người như thế nào. Nhưng sau này bớt phát bệnh ở trong lớp đi!]
Là chữ viết của Chu Lạc Nhiên.
Chương Tử Cầu quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cậu ta vẫn u ám như cũ. Lông mày cậu ta nhíu lại, vừa nhìn là biết cậu ta đang không vui.
Nhưng Chương Tử Cầu rất vui mừng. Dù sao cậu ta lại có thể tiếp tục làm chân chó rồi.
Mà cậu ta còn nhìn ra, cậu chủ Chu đang muốn ăn cỏ cũ (*).
(*) Ăn cỏ cũ: bắt nguồn từ câu “ngựa tốt không ăn cỏ cũ”, ở đây ý chỉ Chu Lạc Nhiên đang làm việc mình không muốn làm từ đầu.
Chỉ trong vài giây, cậu ta đã nhanh chóng nghĩ ra nên đồng hóa Dầu Dừa như thế nào. Bất luận làm cách gì, chỉ cần đảm bảo Dầu Dừa chán ghét Bạch Chiêu Chiêu là được.
Sau khi tan học, mặc dù không ai dám nói gì nữa, nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi lao ra khỏi lớp học mà không quay đầu lại.
Chu Lạc Nhiên cũng cuống quít thu dọn đồ đạc của mình rồi đuổi theo cô.
Cậu ta đuổi kịp nhưng lại không dám nói chuyện với cô— Không biết phải nói gì. Cậu ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô chen lên chiếc xe bus.
Thân hình cô gái mỏng manh, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Cậu ta vẫn đứng trước cổng trường...
Ngực cậu ta thắt lại, nổi lên từng đợt đau đớn khác thường.
Nỗi đau xa lạ này thậm chí còn khó chịu hơn cả khi sự kiêu ngạo bị nghiền nát.
Cậu ta ngơ ngác đứng đó. Nữ sinh trong lớp đi qua, xì xào bàn tán:
“Hôm nay Chu Lạc Nhiên bị làm sao thế...”
“Đúng thế. Hình như là muốn hòa thuận với Bạch Chiêu Chiêu.”
“Này, hai người muốn đi nói chuyện với Diệp Chi Du à?”
“Tôi thấy Con Gián và Cá Tạp đi về phía sân vận động rồi! Bảo là muốn đi kể chuyện đấy!”
“Đúng thế. Nữ sinh sao mà nói ra loại chuyện này được chứ. Người nào mà không biết thì còn tưởng rằng chúng ta ghen tị với cậu ta đấy.”
…
Cậu ta nghe thấy rồi.
Con Gián đúng là trung thành và tận tâm thật. Quả nhiên vừa tan học đã đi rồi.
Trong nháy mắt, cậu ta có hơi hối hận, muốn đi ngăn cản bọn họ, nhưng chân cậu ta giống như bị đổ chì, không thể bước đi được.
Cậu ta càng không thể chấp nhận được Bạch Chiêu Chiêu ở bên người khác.
Họ sẽ bịa chuyện này như thế nào? Trong đầu Con Gián là một đống cức, thật sự có rất nhiều âm mưu kỳ lạ... Hơn nữa, Con Gián còn biết tả nó sống động như thật.
Diệp Chi Du mà nghe được lời đó thì chắc chắn sẽ không thờ ơ. Có lẽ cậu ta thật sự sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng, cậu ta sẽ không thích Bạch Chiêu Chiêu nữa.
Hoặc là, chỉ cần cậu ta hơi nghi ngờ một chút, với tính cách kiêu ngạo của Bạch Chiêu Chiêu thì cô cũng sẽ ngay lập tức mất hết thiện cảm với Diệp Chi Du.
Nếu vậy thì cậu ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà trong lòng cậu ta lại sợ hãi.
Không phải bởi vì Diệp Chi Du thật sự là một đối thủ rất mạnh mẽ, mà là bởi vì Bạch Chiêu Chiêu tốt đẹp thật sự rất khó bị lời đồn bóp méo.
Cậu nghĩ đến dáng vẻ của cô ngày hôm nay, tức giận và sống động. Hơn nữa, đúng như lời cô nói, cô thật sự rất thông minh, xinh đẹp, tốt bụng và kiên cường... Sự tự tin và kiêu ngạo của cậu ta đã bị cô dễ dàng dẫm nát như thế!
“Mẹ kiếp...” Cậu ta thật sự rất sợ, nắm lấy tóc mình, trái tim đập điên cuồng: “Mẹ kiếp. Mình thật là ngu mà...”
Tài xế mặc vest, đi giày da chạy đến, lo lắng nói: “Cậu chủ, sao cậu cứ đứng mãi ở đây thế? Đang đợi người à?”
“Hả?” Cậu ta chợt hoàn hồn.
“Cậu chủ, sắc mặt cậu rất không tốt.”
“À, không sao...” Cậu ta không hiểu vì sao mình lại cảm thấy mất mặt, sau đó liền bước nhanh lên xe của nhà mình.
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi?” Cậu ta đột nhiên tức giận: “Sao cậu không an phận đi? Bị người khác nói như thế vui lắm à? Cậu có biết xấu hổ không!”
“?” Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu hiện lên một dấu chấm hỏi.
Lần đầu tiên trong đời cô không nói nên lời.
Nhưng cô không muốn tranh cãi vô ích với Chu Lạc Nhiên, chỉ phiền não nói: “Cho nên bây giờ phải là tôi hỏi cậu mới đúng. Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Chu Lạc Nhiên lại không nói gì nữa.
“Không có chuyện gì nữa thì phiền cậu tránh ra. Tôi phải đi.”
Quả tạ trong tay nặng quá, cô hơi run tay khi cầm nó.
“Tôi có chuyện. Cậu đừng đi vội.” Cậu ta rũ mắt, cau mày một lúc lâu rồi mới nói: “Cậu... cậu... có thể làm bạn gái tôi không?”
Vừa mở miệng, cậu ta đột nhiên trở nên lắp bắp.
“Gì cơ?” Cô cho rằng mình nghe nhầm.
Chẳng lẽ thời gian bị đảo ngược rồi? Cô nhớ rõ ràng mình đã từ chối cậu ta rồi mà.
Sao cậu ta còn mặt mũi để nói ra điều đó vậy?
“Tôi nói...” Chẳng biết tại sao cậu ta lại có dũng khí, giương mắt lên nhìn cô, giọng điệu cũng kiên định hơn: “Cậu nhất định không thích hoàn cảnh hiện tại đúng không? Nếu cậu làm bạn gái tôi, tôi có thể bảo vệ cậu, tôi sẽ không để bọn họ nói về cậu như vậy nữa. Cậu nghĩ sao? Cậu thích nhãn hiệu gì, dù là trang sức, quần áo hay khăn quàng cổ cũng được. Cho dù là châu báu, tôi cũng có thể mua cho cậu. Tóm lại, ở bên tôi có lợi hơn nhiều...”
Nói đến đoạn sau, cậu ta phát hiện ra giọng nói của mình thậm chí còn có ý cầu xin.
Bạch Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua người nào lố bịch như thế này.
Cô cảm nhận được sự tức giận và nhục nhã không thể tả được: “Cậu nói vậy là vì cậu cho rằng chắc chắn tôi đã cùng đường, chỉ có thể chấp nhận lời đề nghị của cậu, hay là cậu cho rằng nhân cách của tôi đã thấp kém đến mức vì muốn có tình cảnh tốt hơn nên sẽ lựa chọn phản bội trái tim của mình?”
“Không, đương nhiên là không phải thế.” Chỉ số thông minh của Chu Lạc Nhiên rõ ràng là không hiểu được câu nói phức tạp đó của cô. Nhưng cậu ta nghe ra được sự phản cảm và phủ định trong đó. Sự kiêu ngạo mà cậu ta đang duy trì dường như sụp đổ ngay tại chỗ: “Tôi thật lòng mà... thật lòng thích cậu… Được rồi. Là do tôi, là do tôi lúc trước quá trẻ con. Tôi xin lỗi. Cậu muốn tôi bồi thường như thế nào? Hay là cậu đánh tôi đi.”
Cậu ta dứt khoát đưa mặt mình lại gần.
“Vậy nếu tôi vẫn tiếp tục từ chối thì sao? Cậu có tiếp tục “trẻ con” hay thậm chí “ấu trĩ” hơn nữa không?”
“Bạch Chiêu Chiêu, cậu—!” Nghe ra được ý của cô, cậu ta hơi nóng nảy: “Cậu có biết trong trường có bao nhiêu nữ sinh thích tôi không? Nhưng tôi không đồng ý! Tôi chỉ thích cậu. Sao cậu lại không hiểu được tâm tình của tôi chứ.”
“Xin lỗi. Điều đó không làm tôi cảm thấy vinh dự đâu. Chu Lạc Nhiên, tôi biết xấu hổ, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ không biết đâu. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không thể nói ra những điều như thế. Cậu từng nói những gì, từng làm những gì, cậu có thể quên rồi, nhưng tôi thì không!”
Cậu ta lập tức nghẹn họng, mãi vẫn không nói được gì.
Đúng thế, cậu ta không thể ngụy biện được.
Cậu ta giống như một tên ngốc. Cậu ta đã nói rất nhiều lời tổn thương cô, còn dung túng và cổ vũ rất nhiều hành vi làm tổn thương cô.
Lời giải thích đột nhiên trở nên yếu ớt: “Tôi... tôi chỉ muốn cậu chú ý đến tôi mà thôi. Chỉ cần cậu nhận lời, tôi sẽ không để cậu phải trải qua những chuyện như thế nữa! Cậu xem, chỉ cần tôi mở miệng, sẽ không ai dám nói cậu nữa, đúng không? Sau này cậu cũng không cần phải ngồi xe bus đi học nữa. Tôi đưa cậu đi. Cậu muốn kết bạn, muốn ngồi với ai cũng được...”
Bạch Chiêu Chiêu nghe không nổi nữa. Cô cười châm chọc: “Đúng thế. Tôi vẫn luôn hiểu là cậu đang uy hiếp tôi. Nhưng nếu sự uy hiếp đó có ích, thì chúng ta đã không cần phải bắt đầu một cuộc đối thoại như ngày hôm nay!”
“...”
Chu Lạc Nhiên giống như bị đánh trúng chỗ chí mạng, ngực phập phồng, cực kì tức giận.
Bạch Chiêu Chiêu siết chặt quả tạ trong tay, sợ cậu ta đột nhiên sử dụng bạo lực.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đang giữa lúc giương cung bạt kiếm, cậu ta lại mở miệng nói: “Vậy tôi sẽ tiếp tục xin lỗi cậu cho đến khi nào cậu tha thứ cho tôi, được không?”
“Không cần.” Cô không thả lỏng một giây phút nào, giơ quả tạ trên tay lên: “Tôi muốn đi, ngay bây giờ.”
Cậu ta ngoài mạnh trong yếu, giọng nói khổ sở: “Cho nên, người cậu thích chính là cái tên Dầu Dừa kia!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chu Lạc Nhiên, tôi nói lần cuối cùng. Tôi tới đây là vì học hành, không phải vì phối hợp diễn phim thần tượng ghê tởm gì đó với các cậu. Tôi nói đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Lúc này, cửa bị mở ra. Giáo viên thể dục cúi đầu đi vào, không nghĩ đến bên trong có người nên bị giật mình, lớn tiếng nói: “Các cô các cậu không đi học, ở chỗ này làm cái gì hả!”
Bạch Chiêu Chiêu buông quả tạ trong tay xuống, nói một câu “rèn luyện thân thể” rồi đi ra ngoài.
Chu Lạc Nhiên mặc kệ câu hỏi của giáo viên thể dục, cậu ta đuổi theo cô, như âm hồn không tan đi bên cạnh cô:
“Cậu thích khuôn mặt của tên Dầu Dừa đó à? Hay là thích tiền của cậu ta? Cậu ta không có nhiều tiền bằng tôi đâu!”
Cô đi rất nhanh, không nói chuyện.
“Tôi khuyên cậu, tốt nhất là không nên ôm ảo tưởng đối với cậu ta. Nếu cậu ta biết cậu là người như thế nào thì cậu cảm thấy liệu cậu ta còn có thể thích cậu không?”
“Cậu nói gì? Tôi là người như thế nào?”
Cô đứng lại, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào mặt cậu ta.
Cậu ta lập tức hối hận, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có ý đó...”
“Chu Lạc Nhiên, tôi là loại người gì, không phải do cậu cùng mọi người trong lớp quyết định.” Lồng ngực Bạch Chiêu Chiêu phập phồng kịch liệt, giọng nói cũng phát run: “Tôi là một người rất lương thiện, sẵn sàng giúp đỡ người khác, cũng không bao giờ làm tổn thương người khác. Tôi là một người rất thông minh, dù các cậu có dùng cả đời thì cũng không đạt được thành tích như tôi đâu. Tôi có lương tâm và có điểm mấu chốt. Bây giờ, người đang đứng trước mặt cậu, mới thật sự là tôi! Mà người trong miệng các cậu, chính là bản thân các cậu đấy!”
Chu Lạc Nhiên bị cô làm cho sửng sốt đến mức da đầu cũng trở nên tê dại, không nói nên lời.
Cậu ta không những không cảm thấy bị xúc phạm, mà ngược lại, cả người cậu ta nóng lên, bị ánh sáng trên người cô làm cho chấn động.
Bạch Chiêu Chiêu nói xong thì lại tiếp tục đi. Cậu ta đành phải tiếp tục theo sau, nói linh tinh: “Được được, xin lỗi. Vừa nãy là do tôi nói linh tinh... Cậu tức giận cũng đúng. Ý tôi là...”
“Ồ ồ ồ ồ—!”
Đúng lúc đi đến cửa lớp, cả lớp liền trở nên ồn ào náo nhiệt, cắt đứt lời cậu ta nói. Nguyễn Mộng Thần lại đang khóc, Hứa Đình và một đám nữ sinh đang vây quanh an ủi cô ta.
“Wow! Cậu chủ Chu, hơi nhanh nha!” Chương Tử Cầu cười “ha ha”.
“Đúng thật, mới 5 phút mà!”
“Bởi vì cậu chủ Chu là gà tơ mà!”
“Thật không thế? Tớ còn tưởng là do kỹ thuật của Bạch Chiêu Chiêu tốt chứ!”
“Kỹ thuật của cô ta không tốt lắm đâu. Tôi biết mà.” Chương Tử Cầu bắt đầu leo lên bàn, cậu ta không đợi được nữa nên lại bắt đầu bịa ra một câu chuyện mới.
Chu Lạc Nhiên lao tới trước mặt Chương Tử Cầu, túm lấy cậu ta, gò má căng ra, lông mày dựng thẳng: “Đờ mờ! Cậu nói thêm một câu nữa xem!”
Cả lớp đột nhiên yên tĩnh.
Chưởng Tử Cầu run rẩy: “Sao thế... Sao lại hung dữ thế...”
Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào thì nhìn thấy hai người đang giương cung bạt kiếm, lập tức quát: “Chu Lạc Nhiên, cậu đang làm cái gì thế hả?”
Thấy cậu ta vẫn không chịu buông Chương Tử Cầu ra, giáo viên chủ nhiệm tức giận xông tới rồi quát: “Con mẹ nó! Tôi nói cậu không nghe đúng không?!”
Lúc này, bàn tay lộ ra gân xanh kia mới buông lỏng ra, cậu ta cứng ngắc trở về chỗ ngồi của mình. Sau đó, Chương Tử Cầu cũng nhanh chóng chạy về chỗ của mình.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Chu Lạc Nhiên một cái rồi xoa xoa huyệt thái dương, nghiêm khắc nói: “Rõ ràng đã học lớp 12 rồi, cũng sắp thuận lợi mà tốt nghiệp nghiệp rồi. Vì sao vẫn làm người ta không bớt lo được thế hả? Do bài tập không đủ hay thi ít quá! Hôm nay tôi nói lại một lần nữa, về sau nếu còn có người tiếp tục làm loạn thì ra ngoài đứng tấn cho tôi! Đừng bắt tôi phải gọi quản giáo đến để phạt!”
Giáo viên chủ nhiệm tức giận lẩm bẩm. Tất cả mọi người rất thuần thục mà im lặng. Thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng nức nở của Nguyễn Mộng Thần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bắt đầu vào tiết học, Chương Tử Cầu vẫn thường xuyên quay đầu lại nhìn Chu Lạc Nhiên, giống như gian thần bị thất sủng đang vắt hết óc để suy đoán thánh ý.
Hơn 10 phút sau, một cục giấy bị ném đến bàn của Chương Tử Cầu.
Cậu ta vội vàng mở ra, thấy trên đó viết:
[Đi tìm Dầu Dừa, nói cho cậu ta biết Bạch Chiêu Chiêu là người như thế nào. Nhưng sau này bớt phát bệnh ở trong lớp đi!]
Là chữ viết của Chu Lạc Nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương Tử Cầu quay đầu lại nhìn cậu ta, chỉ thấy dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cậu ta vẫn u ám như cũ. Lông mày cậu ta nhíu lại, vừa nhìn là biết cậu ta đang không vui.
Nhưng Chương Tử Cầu rất vui mừng. Dù sao cậu ta lại có thể tiếp tục làm chân chó rồi.
Mà cậu ta còn nhìn ra, cậu chủ Chu đang muốn ăn cỏ cũ (*).
(*) Ăn cỏ cũ: bắt nguồn từ câu “ngựa tốt không ăn cỏ cũ”, ở đây ý chỉ Chu Lạc Nhiên đang làm việc mình không muốn làm từ đầu.
Chỉ trong vài giây, cậu ta đã nhanh chóng nghĩ ra nên đồng hóa Dầu Dừa như thế nào. Bất luận làm cách gì, chỉ cần đảm bảo Dầu Dừa chán ghét Bạch Chiêu Chiêu là được.
Sau khi tan học, mặc dù không ai dám nói gì nữa, nhưng Bạch Chiêu Chiêu vẫn nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi lao ra khỏi lớp học mà không quay đầu lại.
Chu Lạc Nhiên cũng cuống quít thu dọn đồ đạc của mình rồi đuổi theo cô.
Cậu ta đuổi kịp nhưng lại không dám nói chuyện với cô— Không biết phải nói gì. Cậu ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô chen lên chiếc xe bus.
Thân hình cô gái mỏng manh, rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Cậu ta vẫn đứng trước cổng trường...
Ngực cậu ta thắt lại, nổi lên từng đợt đau đớn khác thường.
Nỗi đau xa lạ này thậm chí còn khó chịu hơn cả khi sự kiêu ngạo bị nghiền nát.
Cậu ta ngơ ngác đứng đó. Nữ sinh trong lớp đi qua, xì xào bàn tán:
“Hôm nay Chu Lạc Nhiên bị làm sao thế...”
“Đúng thế. Hình như là muốn hòa thuận với Bạch Chiêu Chiêu.”
“Này, hai người muốn đi nói chuyện với Diệp Chi Du à?”
“Tôi thấy Con Gián và Cá Tạp đi về phía sân vận động rồi! Bảo là muốn đi kể chuyện đấy!”
“Đúng thế. Nữ sinh sao mà nói ra loại chuyện này được chứ. Người nào mà không biết thì còn tưởng rằng chúng ta ghen tị với cậu ta đấy.”
…
Cậu ta nghe thấy rồi.
Con Gián đúng là trung thành và tận tâm thật. Quả nhiên vừa tan học đã đi rồi.
Trong nháy mắt, cậu ta có hơi hối hận, muốn đi ngăn cản bọn họ, nhưng chân cậu ta giống như bị đổ chì, không thể bước đi được.
Cậu ta càng không thể chấp nhận được Bạch Chiêu Chiêu ở bên người khác.
Họ sẽ bịa chuyện này như thế nào? Trong đầu Con Gián là một đống cức, thật sự có rất nhiều âm mưu kỳ lạ... Hơn nữa, Con Gián còn biết tả nó sống động như thật.
Diệp Chi Du mà nghe được lời đó thì chắc chắn sẽ không thờ ơ. Có lẽ cậu ta thật sự sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng, cậu ta sẽ không thích Bạch Chiêu Chiêu nữa.
Hoặc là, chỉ cần cậu ta hơi nghi ngờ một chút, với tính cách kiêu ngạo của Bạch Chiêu Chiêu thì cô cũng sẽ ngay lập tức mất hết thiện cảm với Diệp Chi Du.
Nếu vậy thì cậu ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng mà trong lòng cậu ta lại sợ hãi.
Không phải bởi vì Diệp Chi Du thật sự là một đối thủ rất mạnh mẽ, mà là bởi vì Bạch Chiêu Chiêu tốt đẹp thật sự rất khó bị lời đồn bóp méo.
Cậu nghĩ đến dáng vẻ của cô ngày hôm nay, tức giận và sống động. Hơn nữa, đúng như lời cô nói, cô thật sự rất thông minh, xinh đẹp, tốt bụng và kiên cường... Sự tự tin và kiêu ngạo của cậu ta đã bị cô dễ dàng dẫm nát như thế!
“Mẹ kiếp...” Cậu ta thật sự rất sợ, nắm lấy tóc mình, trái tim đập điên cuồng: “Mẹ kiếp. Mình thật là ngu mà...”
Tài xế mặc vest, đi giày da chạy đến, lo lắng nói: “Cậu chủ, sao cậu cứ đứng mãi ở đây thế? Đang đợi người à?”
“Hả?” Cậu ta chợt hoàn hồn.
“Cậu chủ, sắc mặt cậu rất không tốt.”
“À, không sao...” Cậu ta không hiểu vì sao mình lại cảm thấy mất mặt, sau đó liền bước nhanh lên xe của nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro