Chương 38
Đàm Thạch
2024-07-14 07:19:40
Thế mà uống say im hơi lặng tiếng như vậy… Nửa tiếng trước Mạnh Chiêu còn tưởng Lục Thời Sâm giấu tài, bây giờ anh chắc chắn, tửu lượng của Lục Thời Sâm xác thực thường thôi.
“Say thật?” Mạnh Chiêu đến gần, “Tôi đỡ cậu lên xe?”
“Không cần,” Lục Thời Sâm thả cái tay xoa ấn đường xuống, “Chưa say.”
“Được thôi,” Mạnh Chiêu buông cánh tay vừa định giơ lên đỡ hắn xuống, “Vậy cậu tự nhìn đường.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đứng dậy, ra khỏi quán đồ nướng cùng Mạnh Chiêu.
Có lẽ bởi vì choáng đầu nên Lục Thời Sâm đi chậm hơn bình thường, Mạnh Chiêu cũng bước chậm lại.
Rõ ràng say mà cứ khăng khăng mình không say, xem ra người say rượu đều như thế, Lục Thời Sâm cũng không ngoại lệ, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi thú vị.
Nhưng Lục Thời Sâm uống rượu không đỏ mặt, ngoại trừ đi đường chậm hơn bình thường, nhìn từ bên ngoài, gần như không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu uống rượu nào.
Mạnh Chiêu đang quan sát Lục Thời Sâm lúc được lúc không, bàn tay Lục Thời Sâm bỗng nhiên chụp lên cổ tay của anh.
Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, anh nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, biểu hiện trên mặt Lục Thời Sâm không có gì lạ thường, giống như hành động này không thể bình thường hơn được nữa.
Vị trí Lục Thời Sâm nắm quá gần bên dưới, tạo thành một hình ảnh giả hai người đang nắm tay, Mạnh Chiêu nhận ra được lòng bàn tay Lục Thời Sâm hơi lạnh, nhiệt độ kia theo da thịt gần như muốn ngấm vào đầu khớp xương.
Người qua lại ven đường có người quay đầu nhìn sang, ánh mắt đó khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến cảnh tượng ở ngã tư đường hôm đó, khi anh và Lục Thời Sâm cùng bị còng tay.
Nhưng Lục Thời Sâm vẫn giống như tối hôm đó, như thể không có ai ở bên cạnh.
“Lần sau ăn gì?” Lục Thời Sâm mở miệng nói.
“Hả?” Câu hỏi này có tác dụng giống như “Lần sau gặp nhau khi nào” ngày hôm ấy, nhất thời khiến Mạnh Chiêu không biết trả lời như thế nào, “Lần sau à… Lẩu? Ăn không?”
“Gì cũng được.” Lục Thời Sâm nói.
Đi thẳng đến bên cạnh xe Lục Thời Sâm mới buông tay.
Hai người lên xe, Lục Thời Sâm ngồi vào ghế phó lái, tìm kiếm ngả lưng ghế ra sau một chút.
“Dây an toàn.” Mạnh Chiêu nhắc nhở.
Lục Thời Sâm lại nhắm mắt tìm dây an toàn, lúc hắn kéo dây an toàn qua, Mạnh Chiêu thấy trên tay hắn giống như không dùng được lực, bèn duỗi tay kéo dây an toàn qua giúp hắn, c4m vào trong khóa: “Ngủ một lát đi, chốc nữa đến nơi tôi gọi cậu.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Ban đêm ở khu Bảo Nhạc phồn hoa hơn khu Hoài An nhiều, so sánh với nhau, nơi này tắc đường cũng nghiêm trọng hơn.
Đèn đỏ, Mạnh Chiêu dừng xe, nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh.
Trong xe tràn ngập mùi rượu rất nhạt, gương mặt Lục Thời Sâm lệch sang bên cửa sổ xe, hình như ngủ thiếp đi.
Xe lái mất nửa tiếng, Mạnh Chiêu mới thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây của khu vực tắc đường ở khu Bảo Nhạc, lái vào phạm vi khu Hoài An.
Anh đến cục thành phố trước, đưa đồ ăn khuya mua về cho mấy đồng nghiệp đang tăng ca ở văn phòng.
Ngay khi anh dừng xe dưới tòa nhà cục thành phố, lấy điện thoại ra đang định gọi điện cho Trình Vận, Lục Thời Sâm luôn nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh tỉnh rồi.
Hắn nói một câu tiếng Anh, âm thanh trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: “Are we there yet?”
Mạnh Chiêu nghe hiểu, Lục Thời Sâm đang hỏi “Đã đến chưa”.
Xem ra Lục Thời Sâm thật sự uống say, hắn xem đây là nước ngoài.
Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái: “Sắp rồi, ngủ thêm lúc nữa đi.”
Lúc này Lục Thời Sâm mới hơi tỉnh táo hơn, mở mắt ra nghiêng mặt nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Xin lỗi, tôi…”
“Coi tôi thành tài xế đúng không?” Mạnh Chiêu tiếp lời hắn, “Không sao.”
Anh nói xong, gọi điện thoại vào di động của Trình Vận.
Hai phút sau, Trình Vận chạy ra từ đại sảnh của cục thành phố.
Mạnh Chiêu xuống xe, đưa đồ ăn khuya ở ghế sau cho cô: “Trở về dùng lò vi sóng hâm lại.”
“Em đã nói anh Chiêu sẽ không chỉ lo ăn cho mình mà,” Trình Vận dùng tay mở mấy hộp cơm ra, “Chắc chắn sẽ để lại cho bọn em một miếng.”
“Đây gọi là một miếng hả? Sau lưng lại sắp đặt anh thế nào đây?”
“Chu Kỳ Dương nói anh vứt bỏ bọn em, đi ăn ngon uống say với tiểu yêu tinh khác rồi…” Trình Vận đang nói thì nhìn vị trí ghế phó lái một cái, nhìn quen mắt, cô nhìn thêm mấy lần, “… Đây chẳng phải là, Lục Thời Sâm sao?”
“Có tiểu yêu tinh lớn như thế không?” Mạnh Chiêu mặc kệ họ, “Hôm nay đến nhà Lâm Lang điều tra sao rồi?”
“Không thuận lợi lắm… cha mẹ Lâm Lang thoạt nhìn che che giấu giấu, giống như đang giấu chuyện gì,” Nói đến vụ án, Trình Vận nghiêm chỉnh lại, “Em nghi ngờ Lâm Lang cũng không phải bị tâm thần đơn giản như vậy, hoặc là, bệnh tâm thần của cô ấy hơi kỳ lạ, phía sau chắc chắn có nguyên nhân cha mẹ cô ấy muốn che giấu, nhưng nguyên nhân cụ thể em lại không thể hỏi ra từ miệng họ…”
Mạnh Chiêu gật đầu: “Lát nữa đợi anh trở lại rồi nói, em cầm đồ lên trước đi.”
Ra khỏi cục thành phố, Mạnh Chiêu suy nghĩ tiếp theo lời Trình Vận nói.
Lâm Lang đóng cửa mười năm không ra ngoài, tinh thần khác thường, cha mẹ của cô ấy che che giấu giấu khi nói đến con gái, rốt cuộc Lâm Lang gặp phải chuyện gì, mới dẫn đến cục diện này…
Lái xe từ cục thành phố đến Ngự Hồ Loan chỉ mất hai phút đồng hồ, trong hai phút này Lục Thời Sâm lại nhắm nghiền hai mắt.
Mạnh Chiêu dừng xe ở bãi đậu xe dưới tòa nhà số mười ba, thấy Lục Thời Sâm không nhúc nhích, anh nghiêng mặt gọi một tiếng: “Lục Thời Sâm.”
“Đến rồi?” Lần này Lục Thời Sâm nói tiếng Trung.
“Đến rồi, đi thôi, tôi đưa cậu lên lầu.” Mạnh Chiêu nói rồi đẩy cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh ghế phó lái mở cửa xe giúp Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm xuống xe, lại giơ tay bóp ấn đường, giống như muốn cho mình tỉnh táo hơn.
Mạnh Chiêu chú ý điện thoại của Lục Thời Sâm rơi trong xe, anh cúi người cầm lên, lại đứng thẳng người nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Tôi đỡ cậu một tay?”
Lần này Lục Thời Sâm không khăng khăng mình không say nữa, Mạnh Chiêu bỏ hai chiếc điện thoại vào trong túi, dự định lát nữa lên lầu lại trả cho hắn. Sau đó anh nâng cánh tay của Lục Thời Sâm lên, khoác lên vai mình.
Tình cảnh này cực kỳ giống lần ở viện dưỡng lão hồi cấp ba, anh cũng đỡ Lục Thời Sâm như thế này đến ghế gỗ gần đó ngồi xuống.
Sau mười hai năm, trên người Lục Thời Sâm có thêm một mùi gỗ đàn hương rất nhạt, trộn lẫn với mùi cồn. Điều này khiến Mạnh Chiêu vô cùng tỉnh táo ý thức được, bây giờ Lục Thời Sâm đã trở thành người đàn ông trưởng thành, mà mặt mũi và khí chất của người đàn ông này còn rất vượt trội.
Đi thang máy lên, Mạnh Chiêu lại đỡ Lục Thời Sâm đến trước cửa nhà. Lục Thời Sâm dùng vân tay mở khóa, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, chú chó Lục Thời Sâm nuôi đã tiến lên đón, sau khi nhìn thấy có vị khách không mời mà đến xông vào cửa nhà, nó sủa “gâu gâu” hai tiếng về phía Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đỡ Lục Thời Sâm đi đến bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống với hắn. Chú chó kia cũng lại gần, hai móng vuốt bám vào đầu gối, hình như muốn ngửi mùi cồn xa lạ trên người Lục Thời Sâm.
Ngửi Lục Thời Sâm xong, nói lại đi vòng qua ngửi Mạnh Chiêu. Mạnh Chiêu giơ tay sờ lên đầu nó, nhìn ra được màu lông bóng mượt không dính nước trên người chú chó này đã được chăm sóc cẩn thận.
Trong lúc Mạnh Chiêu đang ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, định bụng nghỉ một hơi lại nói lời khách sáo với Lục Thời Sâm, bàn tay của Lục Thời Sâm trượt xuống vai Mạnh Chiêu, đầu tiên là để bên cạnh người, sau đó lòng bàn tay lật qua, cầm cổ tay Mạnh Chiêu.
Nói là cổ tay, nhưng vì vị trí thấp nên ngón tay của Lục Thời Sâm gần như chạm vào lòng bàn tay Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu lại khẽ giật mình, trước đó trong con hẻm còn có thể giải thích vì đi đường không vững muốn tìm chống đỡ, mà bây giờ, cho dù ngu ngốc đến mấy, Mạnh Chiêu cũng ý thức được tư thế trước mắt này hơi mập mờ.
Kỳ lạ hơn đó là, anh phát hiện mình vậy mà cũng không ghét mập mờ trong chớp mắt này.
Anh nghi ngờ mình bị mê hoặc bởi mùi gỗ đàn hương trên người Lục Thời Sâm và mùi hỗn hợp cồn, khoảnh khắc bàn tay kia phủ lên anh thậm chí hơi rung động.
Sinh ra rung động chớp mắt với một người đàn ông? Suy nghĩ này khiến Mạnh Chiêu hoảng hồn hoàn toàn tỉnh táo.
“Chẳng phải cậu không thích chó sao?” Mạnh Chiêu nói sang chuyện khác, muốn rút cổ tay mình ra, nhưng giật một cái không thể thành công, “Vậy sao lại muốn nuôi chó?”
“Nó bị xe đụng.” Lục Thời Sâm cũng ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, “Chủ nhân lúc đầu không cần nó nữa.”
Bị xe đụng… Mạnh Chiêu nghĩ đến cảnh hồi cấp ba, lúc đó Lục Thời Sâm có thể thờ ơ nhìn con chó kia bị xe cán qua vùng vẫy tròn năm phút đồng hồ, tại sao mười hai năm sau lại đổi tính rồi?
Mạnh Chiêu vẫn chưa mở miệng, Lục Thời Sâm lại nói: “Sau đó tôi nghĩ đến cậu.”
Cho nên cưu mang nó? Mạnh Chiêu không biết nên phản ứng thế nào.
Anh nhận ra được nhịp tim mình hơi nhanh, mà trái tim kia đập rất mạnh, từng cái từng cái như trống đánh trong l0ng nguc.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung hai lần.
Mạnh Chiêu nhớ ra mình vẫn cất điện thoại của Lục Thời Sâm, anh định lấy điện thoại ra trả cho Lục Thời Sâm. Nhưng điện thoại cất trong túi quần bên phải, mà tay phải của anh vẫn bị Lục Thời Sâm nắm chặt, Mạnh Chiêu lại thử rút ra, kết quả phát hiện lực tay của Lục Thời Sâm thật sự rất khỏe.
Đây là lực tay của một người say rượu nên có ư? Mạnh Chiêu nhìn sang Lục Thời Sâm, không nhịn được cười một tiếng: “Lục Thời Sâm cậu cầm tinh con cua à…”
Lục Thời Sâm chỉ nghiêng mặt sang nhìn anh, vẫn không buông tay.
Ánh mắt kia mang theo chút men say, ngoài men say dường như còn trộn lẫn chút gì đó khác.
Mạnh Chiêu cảm giác như có một giọt nước nhỏ vào l0ng nguc mình, nhẹ nhàng tan ra, anh tránh khỏi ánh mắt của Lục Thời Sâm, cúi đầu nhìn xuống. Mấy ngón tay khớp xương rõ ràng kia siết chặt cổ tay anh, được ánh đèn vàng ấm chiếu như xương bằng sứ thượng hạng, đến mức Mạnh Chiêu không dám dùng sức gỡ ngón tay hắn hắn, sợ bẻ gãy ngón tay hắn.
Thôi bỏ đi… Không tính toán với hắn, Mạnh Chiêu thở dài, đoạn dùng tay trái lấy điện thoại trong túi ra.
Lúc đang định trả cho Lục Thời Sâm, ánh mắt lướt qua, Mạnh Chiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình của Lục Thời Sâm: “Đã đến viện dưỡng lão Ôn Di rồi? Chuyện xử lý thế nào?”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi, gần như trong chớp mắt, anh tỉnh táo lại từ trong cảm xúc không nói ra được cũng không tả rõ được kia.
Lục Thời Sâm đến viện dưỡng lão Ôn Di làm gì? Trong điện thoại hắn nói thăm người già, nhưng nếu chỉ đến thăm người già, vậy tin nhắn này có ý nghĩa gì?
Lục Thời Sâm có thể liên quan đến chuyện của Từ Doanh Doanh không? Trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, sau đó anh nhìn Lục Thời Sâm ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa ở bên cạnh. Trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, nếu không… nhân lúc Lục Thời Sâm uống say, thăm dò hắn một chút?
“Sao vậy?” Nhận ra vẻ mặt của Mạnh Chiêu thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, Lục Thời Sâm hỏi.
“Cho cậu xem tấm ảnh.” Mạnh Chiêu lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng tìm ảnh của Từ Doanh Doanh trên mạng, sau đó lắc màn hình điện thoại trước mặt Lục Thời Sâm.
Ánh mắt Lục Thời Sâm nhìn về phía tấm ảnh kia, chân mày hơi cau lại: “Đây là ai?”
Lẽ nào thật sự không quen biết? Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm trên mặt Lục Thời Sâm, nói dối: “Đồng nghiệp trong cục giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, cậu cảm thấy sao?”
Lục Thời Sâm nhìn tấm ảnh kia, bàn tay luôn nắm chặt cổ tay anh bỗng thả lỏng, ánh mắt hắn từ trên màn hình dời lên mặt Mạnh Chiêu, bình tĩnh nhìn chốc lát sau đó nói: “Cũng được.”
Phản ứng này hơi kỳ lạ, rốt cuộc có biết hay không? Mạnh Chiêu lấy lại điện thoại.
Nếu nói quen biết, vẻ mặt của Lục Thời Sâm thoạt nhìn cũng không phải như vậy.
Nếu nói không quen biết… phản ứng của Lục Thời Sâm quả là hơi khác thường.
“Cô bạn gái cậu quen lúc học đại học công an thì sao?” Một lúc sau, Lục Thời Sâm mở miệng hỏi.
“Hả?” Mạnh Chiêu sửng sốt, “Sao cậu biết tôi từng quen bạn gái?”
“Chia tay lúc nào?” Lục thời Sâm lại hỏi.
“Đó đã là chuyện bao nhiêu năm rồi?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng nữa, khép mí mắt lại, có vẻ như không muốn nói nhiều, hắn ngủ rồi.
Đây giống như lệnh đuổi khách im lặng, thấy Lục Thời Sâm không nói thêm gì nữa, đợi một lúc, Mạnh Chiêu đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm cái cốc trên bàn đi đến trước máy đun nước rót cho Lục Thời Sâm cốc nước ấm.
Lục Thời Sâm ngửa ra dựa vào ghế sofa, hít thở đều đều, giống như là ngủ thiếp đi, Mạnh Chiêu đặt cốc nước ấm kia lên bàn, nhìn Lục Thời Sâm một cái sau đó đứng thẳng người rời đi.
Anh đi tới bên cạnh cửa, cầm chốt cửa đang định đẩy cửa, con Border Collie kia đi theo anh hình như cũng muốn đi ra.
Nghĩ đến con chó này cũng tên là Tiểu Đao, Mạnh Chiêu lại giận không có chỗ trút.
Anh nửa ngồi xổm xuống, giơ một cánh tay lên ôm cổ con Border Collie, cũng mặc kệ nó có thể nghe hiểu tiếng người không, anh gọi nó một tiếng: “Lục Thời Sâm.”
Con chó kia dịu dàng ngoan ngoãn hơn Lục Thời Sâm nhiều, còn vẫy đuôi với anh.
Tư thế khoác vai này hơi giống anh em tốt, nhưng trong giọng nói của Mạnh Chiêu lại có thể nghe ra cảnh cáo: “Cậu tốt nhất đừng có liên lụy quá lớn đến vụ án này, nếu không, việc nào ra việc đó, tôi sẽ không mở ra một con đường cho cậu.”
Con chó kia “gâu” với anh một tiếng, hai tròng mắt đen bóng nhìn anh.
Mạnh Chiêu giơ tay vuốt đầu nó một cái, lại liếc nhìn Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm không phản ứng chút nào, giống như đã ngủ.
Mạnh Chiêu đứng lên, đẩy cửa ra, rời khỏi nhà Lục Thời Sâm.
Cửa đóng lại, Lục Thời Sâm chậm rãi mở mắt ra, hắn duỗi tay tìm điện thoại, nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn kia, ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo.
“Say thật?” Mạnh Chiêu đến gần, “Tôi đỡ cậu lên xe?”
“Không cần,” Lục Thời Sâm thả cái tay xoa ấn đường xuống, “Chưa say.”
“Được thôi,” Mạnh Chiêu buông cánh tay vừa định giơ lên đỡ hắn xuống, “Vậy cậu tự nhìn đường.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm đứng dậy, ra khỏi quán đồ nướng cùng Mạnh Chiêu.
Có lẽ bởi vì choáng đầu nên Lục Thời Sâm đi chậm hơn bình thường, Mạnh Chiêu cũng bước chậm lại.
Rõ ràng say mà cứ khăng khăng mình không say, xem ra người say rượu đều như thế, Lục Thời Sâm cũng không ngoại lệ, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi thú vị.
Nhưng Lục Thời Sâm uống rượu không đỏ mặt, ngoại trừ đi đường chậm hơn bình thường, nhìn từ bên ngoài, gần như không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu uống rượu nào.
Mạnh Chiêu đang quan sát Lục Thời Sâm lúc được lúc không, bàn tay Lục Thời Sâm bỗng nhiên chụp lên cổ tay của anh.
Mạnh Chiêu hơi ngẩn ra, anh nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm, biểu hiện trên mặt Lục Thời Sâm không có gì lạ thường, giống như hành động này không thể bình thường hơn được nữa.
Vị trí Lục Thời Sâm nắm quá gần bên dưới, tạo thành một hình ảnh giả hai người đang nắm tay, Mạnh Chiêu nhận ra được lòng bàn tay Lục Thời Sâm hơi lạnh, nhiệt độ kia theo da thịt gần như muốn ngấm vào đầu khớp xương.
Người qua lại ven đường có người quay đầu nhìn sang, ánh mắt đó khiến Mạnh Chiêu nghĩ đến cảnh tượng ở ngã tư đường hôm đó, khi anh và Lục Thời Sâm cùng bị còng tay.
Nhưng Lục Thời Sâm vẫn giống như tối hôm đó, như thể không có ai ở bên cạnh.
“Lần sau ăn gì?” Lục Thời Sâm mở miệng nói.
“Hả?” Câu hỏi này có tác dụng giống như “Lần sau gặp nhau khi nào” ngày hôm ấy, nhất thời khiến Mạnh Chiêu không biết trả lời như thế nào, “Lần sau à… Lẩu? Ăn không?”
“Gì cũng được.” Lục Thời Sâm nói.
Đi thẳng đến bên cạnh xe Lục Thời Sâm mới buông tay.
Hai người lên xe, Lục Thời Sâm ngồi vào ghế phó lái, tìm kiếm ngả lưng ghế ra sau một chút.
“Dây an toàn.” Mạnh Chiêu nhắc nhở.
Lục Thời Sâm lại nhắm mắt tìm dây an toàn, lúc hắn kéo dây an toàn qua, Mạnh Chiêu thấy trên tay hắn giống như không dùng được lực, bèn duỗi tay kéo dây an toàn qua giúp hắn, c4m vào trong khóa: “Ngủ một lát đi, chốc nữa đến nơi tôi gọi cậu.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Ban đêm ở khu Bảo Nhạc phồn hoa hơn khu Hoài An nhiều, so sánh với nhau, nơi này tắc đường cũng nghiêm trọng hơn.
Đèn đỏ, Mạnh Chiêu dừng xe, nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm bên cạnh.
Trong xe tràn ngập mùi rượu rất nhạt, gương mặt Lục Thời Sâm lệch sang bên cửa sổ xe, hình như ngủ thiếp đi.
Xe lái mất nửa tiếng, Mạnh Chiêu mới thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây của khu vực tắc đường ở khu Bảo Nhạc, lái vào phạm vi khu Hoài An.
Anh đến cục thành phố trước, đưa đồ ăn khuya mua về cho mấy đồng nghiệp đang tăng ca ở văn phòng.
Ngay khi anh dừng xe dưới tòa nhà cục thành phố, lấy điện thoại ra đang định gọi điện cho Trình Vận, Lục Thời Sâm luôn nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh tỉnh rồi.
Hắn nói một câu tiếng Anh, âm thanh trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: “Are we there yet?”
Mạnh Chiêu nghe hiểu, Lục Thời Sâm đang hỏi “Đã đến chưa”.
Xem ra Lục Thời Sâm thật sự uống say, hắn xem đây là nước ngoài.
Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái: “Sắp rồi, ngủ thêm lúc nữa đi.”
Lúc này Lục Thời Sâm mới hơi tỉnh táo hơn, mở mắt ra nghiêng mặt nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Xin lỗi, tôi…”
“Coi tôi thành tài xế đúng không?” Mạnh Chiêu tiếp lời hắn, “Không sao.”
Anh nói xong, gọi điện thoại vào di động của Trình Vận.
Hai phút sau, Trình Vận chạy ra từ đại sảnh của cục thành phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Chiêu xuống xe, đưa đồ ăn khuya ở ghế sau cho cô: “Trở về dùng lò vi sóng hâm lại.”
“Em đã nói anh Chiêu sẽ không chỉ lo ăn cho mình mà,” Trình Vận dùng tay mở mấy hộp cơm ra, “Chắc chắn sẽ để lại cho bọn em một miếng.”
“Đây gọi là một miếng hả? Sau lưng lại sắp đặt anh thế nào đây?”
“Chu Kỳ Dương nói anh vứt bỏ bọn em, đi ăn ngon uống say với tiểu yêu tinh khác rồi…” Trình Vận đang nói thì nhìn vị trí ghế phó lái một cái, nhìn quen mắt, cô nhìn thêm mấy lần, “… Đây chẳng phải là, Lục Thời Sâm sao?”
“Có tiểu yêu tinh lớn như thế không?” Mạnh Chiêu mặc kệ họ, “Hôm nay đến nhà Lâm Lang điều tra sao rồi?”
“Không thuận lợi lắm… cha mẹ Lâm Lang thoạt nhìn che che giấu giấu, giống như đang giấu chuyện gì,” Nói đến vụ án, Trình Vận nghiêm chỉnh lại, “Em nghi ngờ Lâm Lang cũng không phải bị tâm thần đơn giản như vậy, hoặc là, bệnh tâm thần của cô ấy hơi kỳ lạ, phía sau chắc chắn có nguyên nhân cha mẹ cô ấy muốn che giấu, nhưng nguyên nhân cụ thể em lại không thể hỏi ra từ miệng họ…”
Mạnh Chiêu gật đầu: “Lát nữa đợi anh trở lại rồi nói, em cầm đồ lên trước đi.”
Ra khỏi cục thành phố, Mạnh Chiêu suy nghĩ tiếp theo lời Trình Vận nói.
Lâm Lang đóng cửa mười năm không ra ngoài, tinh thần khác thường, cha mẹ của cô ấy che che giấu giấu khi nói đến con gái, rốt cuộc Lâm Lang gặp phải chuyện gì, mới dẫn đến cục diện này…
Lái xe từ cục thành phố đến Ngự Hồ Loan chỉ mất hai phút đồng hồ, trong hai phút này Lục Thời Sâm lại nhắm nghiền hai mắt.
Mạnh Chiêu dừng xe ở bãi đậu xe dưới tòa nhà số mười ba, thấy Lục Thời Sâm không nhúc nhích, anh nghiêng mặt gọi một tiếng: “Lục Thời Sâm.”
“Đến rồi?” Lần này Lục Thời Sâm nói tiếng Trung.
“Đến rồi, đi thôi, tôi đưa cậu lên lầu.” Mạnh Chiêu nói rồi đẩy cửa xe bước xuống, đi đến bên cạnh ghế phó lái mở cửa xe giúp Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm xuống xe, lại giơ tay bóp ấn đường, giống như muốn cho mình tỉnh táo hơn.
Mạnh Chiêu chú ý điện thoại của Lục Thời Sâm rơi trong xe, anh cúi người cầm lên, lại đứng thẳng người nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Tôi đỡ cậu một tay?”
Lần này Lục Thời Sâm không khăng khăng mình không say nữa, Mạnh Chiêu bỏ hai chiếc điện thoại vào trong túi, dự định lát nữa lên lầu lại trả cho hắn. Sau đó anh nâng cánh tay của Lục Thời Sâm lên, khoác lên vai mình.
Tình cảnh này cực kỳ giống lần ở viện dưỡng lão hồi cấp ba, anh cũng đỡ Lục Thời Sâm như thế này đến ghế gỗ gần đó ngồi xuống.
Sau mười hai năm, trên người Lục Thời Sâm có thêm một mùi gỗ đàn hương rất nhạt, trộn lẫn với mùi cồn. Điều này khiến Mạnh Chiêu vô cùng tỉnh táo ý thức được, bây giờ Lục Thời Sâm đã trở thành người đàn ông trưởng thành, mà mặt mũi và khí chất của người đàn ông này còn rất vượt trội.
Đi thang máy lên, Mạnh Chiêu lại đỡ Lục Thời Sâm đến trước cửa nhà. Lục Thời Sâm dùng vân tay mở khóa, Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, chú chó Lục Thời Sâm nuôi đã tiến lên đón, sau khi nhìn thấy có vị khách không mời mà đến xông vào cửa nhà, nó sủa “gâu gâu” hai tiếng về phía Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đỡ Lục Thời Sâm đi đến bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống với hắn. Chú chó kia cũng lại gần, hai móng vuốt bám vào đầu gối, hình như muốn ngửi mùi cồn xa lạ trên người Lục Thời Sâm.
Ngửi Lục Thời Sâm xong, nói lại đi vòng qua ngửi Mạnh Chiêu. Mạnh Chiêu giơ tay sờ lên đầu nó, nhìn ra được màu lông bóng mượt không dính nước trên người chú chó này đã được chăm sóc cẩn thận.
Trong lúc Mạnh Chiêu đang ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, định bụng nghỉ một hơi lại nói lời khách sáo với Lục Thời Sâm, bàn tay của Lục Thời Sâm trượt xuống vai Mạnh Chiêu, đầu tiên là để bên cạnh người, sau đó lòng bàn tay lật qua, cầm cổ tay Mạnh Chiêu.
Nói là cổ tay, nhưng vì vị trí thấp nên ngón tay của Lục Thời Sâm gần như chạm vào lòng bàn tay Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu lại khẽ giật mình, trước đó trong con hẻm còn có thể giải thích vì đi đường không vững muốn tìm chống đỡ, mà bây giờ, cho dù ngu ngốc đến mấy, Mạnh Chiêu cũng ý thức được tư thế trước mắt này hơi mập mờ.
Kỳ lạ hơn đó là, anh phát hiện mình vậy mà cũng không ghét mập mờ trong chớp mắt này.
Anh nghi ngờ mình bị mê hoặc bởi mùi gỗ đàn hương trên người Lục Thời Sâm và mùi hỗn hợp cồn, khoảnh khắc bàn tay kia phủ lên anh thậm chí hơi rung động.
Sinh ra rung động chớp mắt với một người đàn ông? Suy nghĩ này khiến Mạnh Chiêu hoảng hồn hoàn toàn tỉnh táo.
“Chẳng phải cậu không thích chó sao?” Mạnh Chiêu nói sang chuyện khác, muốn rút cổ tay mình ra, nhưng giật một cái không thể thành công, “Vậy sao lại muốn nuôi chó?”
“Nó bị xe đụng.” Lục Thời Sâm cũng ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa, “Chủ nhân lúc đầu không cần nó nữa.”
Bị xe đụng… Mạnh Chiêu nghĩ đến cảnh hồi cấp ba, lúc đó Lục Thời Sâm có thể thờ ơ nhìn con chó kia bị xe cán qua vùng vẫy tròn năm phút đồng hồ, tại sao mười hai năm sau lại đổi tính rồi?
Mạnh Chiêu vẫn chưa mở miệng, Lục Thời Sâm lại nói: “Sau đó tôi nghĩ đến cậu.”
Cho nên cưu mang nó? Mạnh Chiêu không biết nên phản ứng thế nào.
Anh nhận ra được nhịp tim mình hơi nhanh, mà trái tim kia đập rất mạnh, từng cái từng cái như trống đánh trong l0ng nguc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung hai lần.
Mạnh Chiêu nhớ ra mình vẫn cất điện thoại của Lục Thời Sâm, anh định lấy điện thoại ra trả cho Lục Thời Sâm. Nhưng điện thoại cất trong túi quần bên phải, mà tay phải của anh vẫn bị Lục Thời Sâm nắm chặt, Mạnh Chiêu lại thử rút ra, kết quả phát hiện lực tay của Lục Thời Sâm thật sự rất khỏe.
Đây là lực tay của một người say rượu nên có ư? Mạnh Chiêu nhìn sang Lục Thời Sâm, không nhịn được cười một tiếng: “Lục Thời Sâm cậu cầm tinh con cua à…”
Lục Thời Sâm chỉ nghiêng mặt sang nhìn anh, vẫn không buông tay.
Ánh mắt kia mang theo chút men say, ngoài men say dường như còn trộn lẫn chút gì đó khác.
Mạnh Chiêu cảm giác như có một giọt nước nhỏ vào l0ng nguc mình, nhẹ nhàng tan ra, anh tránh khỏi ánh mắt của Lục Thời Sâm, cúi đầu nhìn xuống. Mấy ngón tay khớp xương rõ ràng kia siết chặt cổ tay anh, được ánh đèn vàng ấm chiếu như xương bằng sứ thượng hạng, đến mức Mạnh Chiêu không dám dùng sức gỡ ngón tay hắn hắn, sợ bẻ gãy ngón tay hắn.
Thôi bỏ đi… Không tính toán với hắn, Mạnh Chiêu thở dài, đoạn dùng tay trái lấy điện thoại trong túi ra.
Lúc đang định trả cho Lục Thời Sâm, ánh mắt lướt qua, Mạnh Chiêu nhìn thấy tin nhắn trên màn hình của Lục Thời Sâm: “Đã đến viện dưỡng lão Ôn Di rồi? Chuyện xử lý thế nào?”
Vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi, gần như trong chớp mắt, anh tỉnh táo lại từ trong cảm xúc không nói ra được cũng không tả rõ được kia.
Lục Thời Sâm đến viện dưỡng lão Ôn Di làm gì? Trong điện thoại hắn nói thăm người già, nhưng nếu chỉ đến thăm người già, vậy tin nhắn này có ý nghĩa gì?
Lục Thời Sâm có thể liên quan đến chuyện của Từ Doanh Doanh không? Trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, sau đó anh nhìn Lục Thời Sâm ngửa đầu dựa vào lưng ghế sofa ở bên cạnh. Trong đầu nhảy ra một suy nghĩ, nếu không… nhân lúc Lục Thời Sâm uống say, thăm dò hắn một chút?
“Sao vậy?” Nhận ra vẻ mặt của Mạnh Chiêu thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, Lục Thời Sâm hỏi.
“Cho cậu xem tấm ảnh.” Mạnh Chiêu lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng tìm ảnh của Từ Doanh Doanh trên mạng, sau đó lắc màn hình điện thoại trước mặt Lục Thời Sâm.
Ánh mắt Lục Thời Sâm nhìn về phía tấm ảnh kia, chân mày hơi cau lại: “Đây là ai?”
Lẽ nào thật sự không quen biết? Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm trên mặt Lục Thời Sâm, nói dối: “Đồng nghiệp trong cục giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi, cậu cảm thấy sao?”
Lục Thời Sâm nhìn tấm ảnh kia, bàn tay luôn nắm chặt cổ tay anh bỗng thả lỏng, ánh mắt hắn từ trên màn hình dời lên mặt Mạnh Chiêu, bình tĩnh nhìn chốc lát sau đó nói: “Cũng được.”
Phản ứng này hơi kỳ lạ, rốt cuộc có biết hay không? Mạnh Chiêu lấy lại điện thoại.
Nếu nói quen biết, vẻ mặt của Lục Thời Sâm thoạt nhìn cũng không phải như vậy.
Nếu nói không quen biết… phản ứng của Lục Thời Sâm quả là hơi khác thường.
“Cô bạn gái cậu quen lúc học đại học công an thì sao?” Một lúc sau, Lục Thời Sâm mở miệng hỏi.
“Hả?” Mạnh Chiêu sửng sốt, “Sao cậu biết tôi từng quen bạn gái?”
“Chia tay lúc nào?” Lục thời Sâm lại hỏi.
“Đó đã là chuyện bao nhiêu năm rồi?”
Lục Thời Sâm không lên tiếng nữa, khép mí mắt lại, có vẻ như không muốn nói nhiều, hắn ngủ rồi.
Đây giống như lệnh đuổi khách im lặng, thấy Lục Thời Sâm không nói thêm gì nữa, đợi một lúc, Mạnh Chiêu đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm cái cốc trên bàn đi đến trước máy đun nước rót cho Lục Thời Sâm cốc nước ấm.
Lục Thời Sâm ngửa ra dựa vào ghế sofa, hít thở đều đều, giống như là ngủ thiếp đi, Mạnh Chiêu đặt cốc nước ấm kia lên bàn, nhìn Lục Thời Sâm một cái sau đó đứng thẳng người rời đi.
Anh đi tới bên cạnh cửa, cầm chốt cửa đang định đẩy cửa, con Border Collie kia đi theo anh hình như cũng muốn đi ra.
Nghĩ đến con chó này cũng tên là Tiểu Đao, Mạnh Chiêu lại giận không có chỗ trút.
Anh nửa ngồi xổm xuống, giơ một cánh tay lên ôm cổ con Border Collie, cũng mặc kệ nó có thể nghe hiểu tiếng người không, anh gọi nó một tiếng: “Lục Thời Sâm.”
Con chó kia dịu dàng ngoan ngoãn hơn Lục Thời Sâm nhiều, còn vẫy đuôi với anh.
Tư thế khoác vai này hơi giống anh em tốt, nhưng trong giọng nói của Mạnh Chiêu lại có thể nghe ra cảnh cáo: “Cậu tốt nhất đừng có liên lụy quá lớn đến vụ án này, nếu không, việc nào ra việc đó, tôi sẽ không mở ra một con đường cho cậu.”
Con chó kia “gâu” với anh một tiếng, hai tròng mắt đen bóng nhìn anh.
Mạnh Chiêu giơ tay vuốt đầu nó một cái, lại liếc nhìn Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm không phản ứng chút nào, giống như đã ngủ.
Mạnh Chiêu đứng lên, đẩy cửa ra, rời khỏi nhà Lục Thời Sâm.
Cửa đóng lại, Lục Thời Sâm chậm rãi mở mắt ra, hắn duỗi tay tìm điện thoại, nhìn chằm chằm nội dung tin nhắn kia, ánh mắt dần dần trở nên tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro