Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Con hồ Ly nhỏ

Đông Giai

2024-08-19 09:38:19

Phòng trà nước ở lầu mười bảy của tập đoàn Trường Phong.

Ở các công ty, cấp trên và cấp dưới tranh thủ lúc rảnh rỗi tụ tập ở chỗ trà nước, mồm năm miệng mười bàn tán công việc gần đây cùng với chuyện lớn nào đó xảy ra trong hôm nay.

Hai ba nhân viên vừa nói vừa cười đẩy cửa ra, nhìn thấy một loạt sếp lớn ở bên trong liền muốn ngưng thở. Bình thường ở khu trà nước gặp phải cấp trên đã không được tự nhiên rồi, lúc này cũng không biết số phận ra sao.

Các sếp lớn không nói gì, ánh mắt đều chuyển về phía hai ba nhân viên ở cửa, một lãnh đạo quản lý một trong số ba người kia nhíu mày nói:

"Các cô có đi vào không? Lấy gì thì nhanh vào lấy đi, đứng ngây ra ở cửa làm gì?"

Các nhân viên ngượng ngùng đứng ở cửa, vào cũng không được mà lui cũng không xong, nhìn thấy cấp trên lên tiếng liền nhanh chóng cất tiếng chào hỏi sau đó đi vào bên trong lấy ít bánh bích quy và đồ uống sau đó ôm chúng vội chạy đi.

Họ chạy được mấy bước liền thở phào nhẹ nhõm sau đó hỏi:

"Chuyện gì vậy? Sao cấp cao đều ở trong đó?"

Một trong số đó nói:

"Tôi nghe đứa bạn ở bộ phận khác nói hôm nay cháu gái của chủ tịch đến làm."

"Hèn chi, bảo sao người cuồng công việc như quản lý Lương lại dành thời gian đến phòng trà nước."

Cấp trên phụ trách bọn họ là quản lý Lương.

"Lão Lương, anh hơi dữ với các nhân viên đó." Chờ sau khi nhân viên rời đi, một trong nhóm người ở trong phòng trà nước lên tiếng: "Tôi thấy nhân viên của anh tuổi cũng còn nhỏ, người trẻ bây giờ không chịu được tính khí vậy đâu, đến lúc đó trên bàn của anh lại có thêm mấy đơn xin từ chức."

Quản lý Lương liếc nhìn người vừa nói chuyện:

"Lão Sài, anh cũng đừng nói vậy chứ, nói về năng lực nhận đơn từ chức thì sao tôi bằng anh được. Trước giờ tôi rất công bằng ngay thẳng trong việc phân bổ dự án, người có năng lực thì được lên, không giống vài người dựa vào mối quan hệ."

Trong ánh mắt của lão Sài hiện ra vẻ tức giận nhưng nhanh chóng che giấu, chỉ cười cười nói:

"Lão Lương, xem ra anh hiểu biết rất kỹ về tôi."

Sau đó hắn thoáng xoay lưng về phía lão Lương, vui đùa:

"Tôi không nói chuyện với anh nữa."

Những người khác đều có vẻ nhiệt tình hóng chuyện, người uống nước, người chơi điện thoại, thấy bọn họ không 'đấm' nhau mới nói:

"Đánh đi, đánh tiếp đi, sao không đánh?"

Lão Sài nói:

"Đừng thấy ồn ào chưa đủ lớn chuyện, nói chuyện đàng hoàng... Các anh đã từng gặp mặt vị hôm nay tới chưa? Tính tình ra sao? Lão Hoắc, thời gian anh ở tập đoàn lâu nhất, chắc anh gặp qua rồi hả?"

Lão Hoắc lớn tuổi hơn họ rất nhiều, nhàn rỗi ngồi bên cạnh chơi điện thoại, vừa rồi đang nói chuyện phiếm với cháu gái của mình, nghe có người nhắc tới hắn liền lộ ra vẻ người ngoài cuộc.

Vài người ở đây thấy lão Hoắc như vậy, tuy ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu không phải thấy ông có thâm niên ở tập đoàn thì ai thèm quan tâm ông già đã về hưu nghĩ gì.

Lão Hoắc gãi cái đầu không còn mấy cọng tóc, nói:

"Từng gặp vài lần ở tiệc sinh nhật bà ấy, nhưng đã là nhiều năm trước rồi, từ khi giám đốc Hứa qua đời, bà ấy không có tâm tư cũng chẳng thấy tổ chức sinh nhật gì."

Bà ấy họ nhắc tới chính là chủ tịch tập đoàn của họ, cũng chỉ có mấy vị thâm niên mới dám gọi vậy. Giám đốc Hứa là con dâu của bà, trước đây từng nằm trong cấp quản lý của tập đoàn.

Người ở đây đều biết chuyện giám đốc Hứa nên bất giác im lặng.

Lão Hoắc nói tiếp:

"Cho nên bây giờ tôi thật sự không đoán được tính cách của giám đốc Mạnh nhỏ, mấy lần trước ở tiệc sinh nhật cũng tiếp xúc rất ít, thoạt nhìn trưởng thành hơn chút so với bạn cùng lứa."

Lão Sài:

"Giám đốc Mạnh nhỏ?"

Lão Hoắc cười cười:

"Chẳng phải chuyện sớm muộn hay sao?"

Những người khác đều nói 'vị kia' 'vị kia' chỉ có lão Hoắc trực tiếp gọi tên ra, lão Hoắc thật sự đã đến lúc nghỉ hưu rồi sao.

Chuyện gì cũng thể hiện ở trên mặt, mọi người bàn tán hăng hái hơn nữa, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng rồi rời đi, trong đó có mấy người thầm nghĩ: Hôm nay vị kia tới, nói là trưởng thành hơn bạn cùng lứa. Một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi thì trưởng thành chỗ nào? Cho thêm mấy tuổi thì cũng chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học mới đi làm.

Lão Hoắc với đệ tử của hắn là hai người cuối cùng ra cửa.

Vừa rồi như thể chỉ là cuộc nói chuyện phiếm bình thường, địa điểm cũng chỉ là phòng trà nước nhưng lượng tin tức bên trong không hề ít hơn so với cuộc họp. Lời nói đều có ẩn ý.

Đệ tử kia đi tới cửa, cảm giác trong lòng thả lòng không ít, cũng tán dóc với sư phụ:

"Nguyên Nguyên lại kiếm thầy nói chuyện hả?"

Nguyên Nguyên là cháu gái lão Hoắc.

Trên mặt lão Hoắc đã không còn vẻ lơ mơ như vừa rồi, hắn cười nói:

"Nguyên Nguyên đi học rồi, làm gì có thời gian tán gẫu với tôi."

"Vậy vừa rồi thầy nói..."

Đệ tử nghĩ lão Hoắc vừa rồi không nói, chỉ ngồi trong đám ồn áo kia nhưng không nhìn ra được gì.

Hắn liền ngộ ra:

"Thầy giả vờ thùng rỗng kêu to?!"

Lão Hoắc cười haha, vỗ một cái rất có lực lên lưng cậu đệ tử, làm gì còn dáng vẻ tuổi già sức yếu.

Hắn nói:

"Thùng rỗng kêu to cái gì, thằng ranh này!"

Sau khi cười xong, hắn lại nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa.

Đây là vị trí trung tâm nhất của Bắc Thành, vô số tòa cao ốc nhưng tòa ốc thuộc về tập đoàn Trường Phong lại được chú ý nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong thương trường biến ảo khôn lường, sóng gió ngập trời, từ xưa đến nay đã mai táng biết bao xác thuyền dưới đáy biển.

Hôm nay nắng rất đẹp, thủy tinh trên các tòa nhà cao tầng phản chiếu ánh sáng lăn tăn.

Lão Hoắc híp mắt nhìn sang:

"Hôm nay không thể nói là tốt cũng chưa chắc tệ."

Đệ tử:

"Đương nhiên là tốt."

Lão Hoắc nhớ tới hôm qua lúc làm việc, giám đốc Mạnh nhỏ dẫn tới một loạt chấn động trong nội bộ tập đoàn, mỉm cười:

"Người trẻ các cậu cảm thấy tốt thì tất nhiên là tốt."

Lầu hai mươi sáu văn phòng phó giám đốc tập đoàn Trường Phong.

Cuộc nói chuyện giữa Mạnh Trì và phó giám đốc Lâm cũng gần kết thúc.

Phó giám đốc Lâm cười nói:

"Giám đốc Mạnh, sau này em có gì không biết cứ hỏi chị. Chị hơn em có mấy tuổi nhưng cũng bằng thừa, nếu em không để ý cứ gọi chị là chị Lâm được rồi."

Mặc dù bà của Mạnh Trì đang ở nơi khác khảo sát nhưng sớm đã sắp xếp phó giám đốc Lâm dẫn Mạnh Trì đi làm quen với tình hình kinh doanh tập đoàn.

Mạnh Trì lịch sự mỉm cười nói:

"Phó giám đốc Lâm, chị cũng gọi em là Mạnh Trì đi, em không có kinh nghiệm làm việc trong tập đoàn, nhiều nhất chỉ có thể xem là thực tập sinh, sau này em làm gì không đúng, xin chị hãy chỉ bảo nhiều hơn."

Tuy lời xã giao nghe qua không ít nhưng Mạnh Trì nói ra vẫn làm cho phó giám đốc Lâm vui vẻ trong lòng.

Phó giám đốc Lâm lại quan sát cô gái trẻ trước mặt, dường như đang xác định tính chính chân thật trong lời của đối phương.

Nhiều đồng nghiệp cảm thấy cô nhận được của hời nhưng cô không ngừng kêu khổ.

Người trẻ bây giờ mỗi người một tính, huống chi người trẻ xuất thân tốt. Nói thật cô không muốn tiếp xúc.

Khi chủ địch thả tin cô cháu gái đi làm thì không ít người tự đề cử bản thân, nói sẽ giúp cô cháu gái này làm quen công việc. Phó giám đốc Lâm thấy mọi người tích cực, cũng không tiện nói ra nên tùy tiện phụ họa vài câu, không ngờ bị chủ tịch chọn trúng. Đúng là không nên đùa với gió.

Nhưng hiện nay đã nhúng chàm, phó giám đốc Lâm cảm thấy giám đốc Mạnh nhỏ này không tệ, ít nhất biểu hiện ngoài mặt rất chững chạc trầm tĩnh, không giống người trẻ tuổi hai mươi, không biết sau này có hiện 'nguyên hình' không.

Hai người lại trò chuyện vài câu. Sau khi Mạnh Trì ra cửa liền đi về phòng làm việc của mình, ba cô đã sắp xếp trợ lý Cao luôn đi theo bên cạnh cô.

Vừa rồi anh ta lo lắng giám đốc Mạnh nhỏ không ứng phó được trường hợp này, thầm nghĩ chủ tịch và giám đốc Mạnh tâm tư quá lớn, tất nhiên cả quá trình cũng không tham dự vào, nếu như con gái anh ta ngày đầu đi làm, không nói không rằng đưa tới công ty thì cũng lo lắng chút chút.

Bây giờ xem ra anh ta lo lắng quá rồi. Giám đốc Mạnh nhỏ cùng phó giám đốc Lâm trao đổi rất thuận lợi.

Trợ lý Cao:

"Chủ tịch nói, phó giám đốc Lâm là người của công việc, ít thủ đoạn bịp bợm, cô ngày đầu đến công ty nên theo cô ấy khá hợp."

Mạnh Trì gật đầu.

Công ty sắp xếp văn phòng mới cho Mạnh Trì, cũng ở tầng hai mươi sáu.

Lúc gần đến cửa phòng làm việc, trợ lý Cao nhận được một cuộc điện thoại công việc.

Mạnh Trì đi tới cửa, đẩy cửa ra, thấy trợ lý đã cúp máy liền nói:

"Nếu anh có việc thì đi giải quyết trước đi."

Trợ lý Cao do dự chốc lát, hôm qua hắn tới tới lui lui kiểm tra ba lần phòng làm việc cho giám đốc Mạnh nhỏ, có lẽ bên trong cũng không thiếu thứ gì liền nói:

"Tôi đi làm việc trước, nếu cô cần gì hoặc không biết cái gì cứ đến tìm tôi."

Văn phòng rất lớn, không khác biệt lắm văn phòng của phó giám đốc Lâm, còn bố trí hai phòng nhỏ, có thể nghỉ ngơi và họp hành nhỏ.

Mạnh Trì sau khi vào văn phòng liền nhìn sơ qua, cũng không đi xem phòng nghỉ. Dường như không có hứng thú với bên trong phòng làm việc. Cô đi đến bàn làm việc lớn, mở máy tính xem tài liệu, bắt đầu công việc.

Vài ngày sau, Mạnh Trì đang ở trong phòng xử lý công việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ.

Cô nhìn thấy người đi vào là một người thuộc cấp quản lý, cũng đã có tuổi. Xuất phát từ sự tôn trọng người lớn tuổi nên cô đứng lên hỏi:

"Quản lý Sài, có chuyện gì sao?"

Lão Sài là người đầu óc linh hoạt, mấy ngày nay có thời gian liền qua lại lầu hai mươi sáu, chạm mặt 'điểm danh' vài lần, khi thấy Mạnh Trì liếc mắt liền nhận ra mình thì hắn thầm nghĩ 'điểm danh' thành công.

Hắn nói vài câu với Mạnh Trì về tiến triển công việc gần đây, sau đó mới nói ra mục đích của bản thân về chuyến đi này, hắn nói về hạng mục mới trong tay hắn nhưng vẫn không có cơ hội thúc đẩy.

Hắn thấy thái độ là một hậu bối khiêm nhường xin được chỉ dạy của Mạnh Trì làm cho hắn bất giác nói nhiều hơn, nào là hắn khâm phục chủ tịch nhất, nói bà cụ nhà cô trước sau tuân theo tôn chỉ vì làm việc, nào là giám đốc Mạnh như cô tuổi trẻ tài cao, vừa nhìn là biết người làm chuyện lớn. Nếu như cùng tôi thúc đẩy hạng mục này thì đến lúc đó tạo ra thành tích, chủ tịch nhất định sẽ cảm thấy hài lòng.

Sau hơn hai mươi phút, lão Sài nói cũng gần hết ý, nước cũng uống hai ly rồi, lúc ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Trì có vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

Chờ đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, lão Sài mới ý thức chỗ là lạ.

Khi nãy giám đốc Mạnh nhỏ đã nhận bản kế hoạch của hắn, hai tay giao nhận, đặt một tờ giấy trên bản kế hoạch, trên mặt nở nụ cười khẽ, nói nhiều nhất là câu: Được, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ.

Cho nên vừa rồi hắn mới nói nhiều như vậy, cuối cùng việc này có thành hay không?

Lúc này lão Sài mới ngẫm ra: Thật thú vị.

Ngay từ đầu, Mạnh Trì đứng lên chào hỏi hắn, từ lúc đó hắn đã bắt đầu khinh địch, thầm nghĩ người trẻ ấy mà. Lúc sau Mạnh Trì khiêm tốn vài câu, hắn càng ra vẻ bề trên, mãi đến cuối cùng Mạnh Trì nói: Từng trải quá ít, công ty có quá nhiều chuyện cô đều chưa am hiểu, đến lúc đó hỏi lại phó giám đốc Lâm này nọ.

Lúc đó hắn nghe thấy và cảm nhận có gì đó là lạ nhưng bởi vì mới nói quá nhiều, tự làm bản thân mơ hồ.

Lão Sài gãi gãi đầu, nhớ lại dáng vẻ khiêm tốn vừa rồi của Mạnh Trì, hắn âm thầm nói: Người này đúng là con hồ ly nhỏ.

Hai tiếng lại trôi qua, công việc trong tay đã hoàn thành một phần, Mạnh Trì quyết định nghỉ ngơi một chút, cô đứng lên đi rót ly nước, kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, trong đó có tin nhắn của Khương Tư Điềm gửi cách đây nửa tiếng:

'Thứ sáu này cậu rảnh không? Cùng đi ăn thịt nướng? Phiếu thịt nướng lần trước chúng ta thắng ở tiệm game vẫn chưa dùng.'

Mạnh Trì mở lịch trình ra xem sơ qua:

'Thứ sáu mình phải thi khóa hai, thứ bảy được không?'

Mấy ngày nay cô khá bận, phải xử lý nhiều chuyện nên quên mất bản thân nên bất kỳ lúc nào cũng sắp xếp lịch trình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Tư Điềm:

'Khi nào cậu thi bằng lái?!'

Mạnh Trì:

'Sắp rồi.'

Khương Tư Điềm gửi hình động thở dài:

'Lúc trước mình khuyên hết lời, nghỉ hè học lái xe thì quá nóng, còn phơi nắng đen nữa...'

Hai người hẹn nhau xong, Khương Tư Điềm cũng nói Mạnh Trì rủ Thẩm Khinh Nhược, dù sao vé này cũng có công lao rất lớn của Thẩm Khinh Nhược.

Thứ bảy.

Bốn người: Thẩm Khinh Nhược, Mạnh Trì, Khương Tư Điềm và Ôn Niệm Chu gặp mặt ở trung tâm thương mại. Họ thấy thời gian còn sớm nên sau khi thương lượng bèn quyết định đi tiệm ESport 'Đại cát đại lợi' đánh vài ván.

Khương Tư Điềm trước khi bắt đầu chơi liền nói với mọi người:

"Em mở livestream nha."

Mấy ngày không gặp, Thẩm Khinh Nhược ăn mặc càng mát mẻ hơn. Cô lười biếng dựa lưng vào lưng ghế, nói:

"Hình như gần đây cô thường xuyên livestream ha."

Ánh mắt của Mạnh Trì lướt qua da thịt trắng nõn kia:

"Chị có lạnh không?"

Điều hòa bên trong tiệm bật rất thấp.

Nhưng Mạnh Trì cảm giác mình nói lời vô nghĩa. Thẩm Khinh Nhược ở nhà một mình đều mở mười sáu độ, dường như đã không còn nhạy với cái lạnh nữa.

Thẩm Khinh Nhược:

"Không có."

Cô nhìn chính mình, lại nhìn Mạnh Trì:

"Em thích không?"

Mạnh Trì:

"..."

Khương Tư Điềm:

"... Ở nơi công cộng cấm tán tỉnh."

Sau đó cô mở phần mềm livestream lên, hỏi lại:

"Sao cô biết gần đây tôi thường livestream?"

Thẩm Khinh Nhược:

"Tôi có theo dõi cô."

Khương Tư Điềm quên mất chuyện này, thuận miệng nói:

"Gần đây tôi ký hợp đồng, có yêu cầu lúc livestream lâu."

Sau đó bốn người đánh vài ván Pubg.

Vốn dĩ Mạnh Trì đã ít nói, hôm này càng kiệm lời hơn. Lúc chơi game càng trở nên thô bạo, màn hình máy tính thường xuyên xuất hiện thông báo cô tiêu diệt địch.

Cô đã quen đánh du kích, mấy ván sau mỗi lần Ôn Niệm Chu bị đánh bại hoặc bị đấu loại thì cô sẽ nhanh chóng lấp vào chỗ ngắm bắn.

Thẩm Khinh Nhược không khỏi nhìn Mạnh Trì vài lần, cô luôn cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ không vui?

Trong lúc bốn người chơi game, Khương Tư Điềm lại đến tiệm thịt nướng lấy số, chờ đến khi gần đến số của các cô các cô liền kết thúc trò chơi, đi đến tiệm thịt nướng.

Trong tiệm đã kín người hết chỗ.

Thẩm Khinh Nhược cùng Mạnh Trì ngồi cùng phía, Khương Tư Điềm và Ôn Niệm Chu ngồi cùng phía còn lại, ở giữa là bàn nướng.

Mạnh Trì cúi đầu uống nước, mặt có chút ưu tư.

Thẩm Khinh Nhược:

"Em không vui sao?"

"Không..." Mạnh Trì ngập ngừng, sau đó vẫn nói với giọng ưu sầu: "Em rớt lớp hai..."

Thẩm Khinh Nhược bất ngờ hỏi:

"Em rớt mục nào?"

"De xe vào bãi..."

Mặc dù Khương Tư Điềm ngồi đối diện nhưng vẫn nghe thấy Mạnh Trì nói:

"Cậu rớt mục đầu chứ gì."

Bình thường Mạnh Trì nghe thấy lời này sẽ không phản ứng nhưng ở ngay trước mặt Thẩm Khinh Nhược, Mạnh Trì có chút xấu hổ, có chút chán nản, cảm giác mình vô dụng.

Thẩm Khinh Nhược ngập ngừng sau đó khẽ nói:

"Khi nào em rảnh? Tôi dạy em lái xe."

- ---Hết chương 69----

Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^

Mình bệnh từ trước tết đến giờ nên không có chương mới trong dịp tết:(

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Số ký tự: 0