Hóa ra đến yêu...
Đông Giai
2024-08-19 09:38:19
Thẩm Khinh Nhược: “?”
Quỷ nhỏ này nói lời làm người ta tức giận, chuyên ngành đại học là chọc tức người sao?
Chẳng biết Thẩm Khinh Nhược hờn thật hay giả vờ, trên mặt lại lộ vẻ đáng thương:
“Tôi... tôi chỉ muốn tốt cho em...”
Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược này làm cho hết hồn, tuy rằng cô vẫn biết Thẩm Khinh Nhược giả vờ đáng thương nhưng vì cô thích người này cho nên không muốn thấy người này bị ấm ức, cho dù chỉ là giả vờ.
Cô nhớ lại lời mình vừa nói, thật sự hơi có chút giận hờn, nhưng cũng là vì Thẩm Khinh Nhược nói các cô là người xa lạ.
Mạnh Trì nhỏ tuổi hơn Thẩm Khinh Nhược rất nhiều, da mặt cũng mỏng hơn, cô ý thức được bản thân hơi sai, cũng không biết cứu vãn thế nào, chỉ đành cắn đôi môi khô khốc, mặt đỏ lên từng đợt, mi mắt rủ xuống, rầu rĩ nói:
“Chúng ta không phải người xa lạ.”
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Mạnh Trì trái tim liền nhũn ra, tuy cô cũng không hiểu vì sao Mạnh Trì lại trở nên như vậy nhưng vẫn lên tiếng an ủi.
Chờ đến khi Mạnh Trì đỡ hơn cô mới nghĩ lại, vừa rồi rõ ràng là mình diễn ấm ức, sao lại trở thành là Mạnh Trì?
Cô vừa nghĩ đến đây thì Mạnh Trì đã lên tiếng:
“Chị thích kiểu xe gì?”
Sao quyết định luôn rồi?- Thẩm Khinh Nhược cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô nghĩ tới quyết định này của Mạnh Trì làm cô cảm giác có vẻ như sếp bá đạo chiều chuộng, đại loại như nữ chính muốn gì, sếp đây trực tiếp dâng cho, nữ chính muốn nhà, sếp liền mua luôn cho cô một tòa nhà.
Dù sao trước đây Mạnh Trì học hôn môi cùng với... chuyện như vậy có lẽ cũng học được ở đâu đó.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Nhược liền nhịn không được bật cười, quá đáng yêu.
Ngũ quan của Mạnh Trì quá hoàn mỹ, khí chất cũng dần trưởng thành, gia cảnh cũng tốt, nói không chừng sau này thật sự trở thành một vị sếp bá đạo. Bây giờ đã bắt đầu có dáng vẻ đó rồi nhỉ?
Thẩm Khinh Nhược nghĩ đến đây lại bùi ngùi, sau này Mạnh Trì chắc chắn sẽ rất được chào đón, chỉ là khi đó bên cạnh Mạnh Trì chưa chắc đã là cô.
Thẩm Khinh Nhược thu hồi sự thất vọng trong lòng, vốn định tiếp tục từ chối thịnh ý của Mạnh Trì nhưng nghĩ đến dáng vẻ hờn tủi của Mạnh Trì liền nghẹn lời lại, thầm nghĩ điểm này của Mạnh Trì không giống sếp bá đạo, hành vi của sếp bá đạo có lẽ nên là: Nói gì vậy, cô gái này, em muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.
Mạnh Trì học không tới nơi tới chốn rồi.
Có lẽ vẫn còn quá trẻ, chưa nắm được tinh hoa, không bằng người già nhìn thấu sự đời này-Thẩm Khinh Nhược có chút đắc ý khoe mẽ mình đọc trăm ngàn văn thư.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, giọng cũng dịu xuống, sợ mình không tìm được từ thỏa đáng khiến Mạnh Trì lại lộ ra vẻ hờn tủi, bèn nói:
“Thật sự không cần đâu. Hơn nữa bây giờ đang thịnh hành phương tiện xanh mà nhỉ? Vì trái đất ít chạy xe để góp phần bảo vệ môi trường. Ý tôi là xe trên mặt đất đều có thể chạy, em không cần nghĩ nhiều.”
Thẩm Khinh Nhược còn nói một đống lời, vừa nói vừa nghĩ, dáng vẻ từ chối này rất giống với lời văn tiểu thuyết của sếp bá đạo... nhân vật nữ chính cô bé lọ lem tự mình tự lập.
Cô bé lọ lem: Tôi không cần tiền của em, em đang xúc phạm tôi đó.
Sếp bá đạo: Chị dám từ chối em, chết tiệt, chị rất thú vị.
Thẩm Khinh Nhược:...
Cô nhanh chóng thu hồi trí tưởng tượng của mình, cứ tiếp tục như vậy cô không có cách nào để nói chuyện một cách dễ dàng nữa.
Xem ra cần phải hạn chế đọc mấy loại văn thế này.
Quỷ yêu gì đâu!
Mạnh Trì được Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng khuyên bảo thì cuối cũng bỏ đi được ý định mua xe cho Thẩm Khinh Nhược, tuy không cam lòng cho lắm.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ rốt cuộc mình đã trải qua những ngày tháng như thế nào mới khuyên người ta đừng đối xử tốt với mình như vậy.
Thật ra cô cũng chẳng muốn tạo dựng hình tượng không bị tiền bạc cám dỗ nhưng cô tự cảm thấy nhận lấy quà giá trị từ Mạnh Trì thì không thích hợp.
Sân tập đậu xe.
Vừa rồi Mạnh Trì đã nói với huấn luyện viên, có bạn đi cùng cô.
Huấn luyện viên liền ra vẻ đã hiểu, nói: Hèn chi tôi thấy em không có thời gian đến tập lái, thì ra là va vào tình yêu.
Lúc Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược đi đến bên cạnh xe thì huấn luyện viên đang ngồi trong phòng nghỉ cách đó không xa, vẫy vẫy tay với các cô ra dấu có gì cứ gọi. Huấn luyện viên ngồi khá gần, có chuyện gì liền có thể chạy tới ứng cứu.
Thẩm Khinh Nhược ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Sân học lái xe này còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, xem ra chủ nơi này rất giàu, mở trường dạy lái xe ở nơi này, chẳng khác nào vật phẩm xa xỉ trong khu thương mại lại trưng bày ở một tiệm trang sức nhỏ, không thể nói rõ ai nhiều tiền hơn ai. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng học viên quý báu các em sẽ hợp với siêu xe, tôi cũng thầm nghĩ nếu tôi không biết lái xe thì như bùn nhão, hoặc đụng hư chỗ nào thì nửa tháng lương của tôi cũng toi luôn... không ngờ thực tế vẫn khá ổn... tôi yên lòng rồi... cũng phải thôi, xe trong sân tập lái không quá tốt, để các em chạy xe tốt đến lúc đó các em không thích nghi được vẫn trượt...”
Thẩm Khinh Nhược lái xe một vòng quanh sân, mỗi lần đến chỗ gờ cô đều dừng lại, nhìn ngó xung quanh hoặc xuống xe xem xét.
Mỗi lần như vậy sau khi lên xe cô đều nhìn thấy vẻ mặt muốn hỏi của Mạnh Trì bèn cười nói:
“Phương pháp của tôi.”
Khi một lần nữa quay lại de xe, Thẩm Khinh Nhược đều nói:
“Tuy rằng xe này giống kiểu xe trước đây tôi học lái nhưng dù sao xe này vẫn tốt hơn nhiều. Năm đó xe tôi học lái bộ ly hợp hơi tệ, vừa đạp liền tắt máy.”
Sau đó Mạnh Trì nhanh chóng biết được vì sao vừa rồi Thẩm Khinh Nhược lái xe, chốc lát thì đậu xe, thậm chí còn xuống xe.
Thẩm Khinh Nhược xác định vị trí.
Lái xe đến đâu, là chạy hay ngừng, tay lái là hướng bên trái hay quẹo phải.
Lúc Mạnh Trì lái xe, Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh quan sát, nói: Lúc học lái xe vẫn nên dạy những thứ cơ bản thật chuẩn sẽ tốt hơn, nếu không sẽ dễ bị loạn. Cho nên Thẩm Khinh Nhược kết hợp vừa giảng dạy (lý thuyết) vừa dạy Mạnh Trì những đường lái xe cơ bản, hiểu rõ được nguyên nhân bên trong.
Mạnh Trì cảm giác đầu óc của mình nghe rất rõ nhưng tay lại không theo sai khiến của mình, lúc nên đi bên phải thì tay lái đánh qua trái, lúc đi bên trái lại đánh qua phải, lúc vội vàng không phân biệt được trái phải.
Cô khá hối hận khi học lái xe với Thẩm Khinh Nhược, để cho Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy được khía cạnh ngốc nghếch của mình.
Trước đó học cũng không ngốc đến vậy, đến khi ở trước mặt Thẩm Khinh Nhược thì cảm thấy tay đã không còn là của mình.
Nhưng không ngờ Thẩm Khinh Nhược rất nghiêm túc dạy cô, cô đã cho rằng dựa theo tính cách của Thẩm Khinh Nhược sẽ dạy qua loa thôi.
Đúng là để huấn luyện viên nói đúng một nửa, cô không thật sự nghiêm túc đến đây học tập, còn một nửa chưa đúng còn lại là cô và Thẩm Khinh Nhược chưa có yêu đương.
Nhưng đúng là cô tìm lý do để ở chung với Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược nghiêm túc dạy Mạnh Trì, cô không thể nghĩ tùm lum, cô muốn thể hiện thật tốt, kết quả không ngờ càng muốn thể hiện tốt thì càng rách việc, trong lòng càng thêm chán nản.
Nếu sớm biết thì cô đã tìm cách khác để ở chung với Thẩm Khinh Nhược.
Cô thật sự muốn bản thân ở trước mặt Thẩm Khinh Nhược cũng giống như Thẩm Khinh Nhược ở trước mặt cô: xử lý mọi việc dễ như ăn kẹo.
Tâm trạng Mạnh Trì khá phức tạp.
Mà Thẩm Khinh Nhược cũng không biết trong đầu Mạnh Trì suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, cô chỉ cho rằng Mạnh Trì không luyện xe được tốt nên cảm thấy chán nản.
Thẩm Khinh Nhược muốn xoa đầu Mạnh Trì lại cảm thấy hành động an ủi này quá trẻ con, không biết có làm Mạnh Trì không vui hơn không nên nhịn xuống, cô chạm vào lỗ tai Mạnh Trì, cực kỳ kiên nhẫn nói:
“Đừng nản chí, lúc này mới có vài lần, do em luyện tập quá ít thôi.”
Vẻ mặt Mạnh Trì không mấy vui vẻ.
Mạnh Trì ngồi chỗ ghế lái, hai tay vịn tay lái. Thẩm Khinh Nhược đứng bên cạnh xe.
Thẩm Khinh Nhược nhìn xung quanh, nhìn thấy huấn luyện viên quay đầu ăn dưa hấu cô liền cúi người xuống, nhẹ nhàng đỡ ót Mạnh Trì kéo Mạnh Trì đến gần hơn, môi nhẹ nhàng chạm lên vầng trán trơn bóng của Mạnh Trì, vừa chạm đã tách ra, như chuồn chuồn lướt nước, không để lại dấu vết.
Trái tim Mạnh Trì đập loạn lên, chỉ nghe thấy Thẩm Khinh Nhược mỉm cười nói:
“Lái xe cho tốt, luyện xong sẽ thưởng cho em.”
Huấn luyện viên của Mạnh Trì ăn xong dưa hấu liền ném vỏ vào thùng rác, vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa nhìn về phía học viên đang tập lái xe.
Anh ta nhìn thấy Mạnh Trì lái xe, hết lần này đến lần khác đều đậu xe được, tuy có chút sai sót nhưng chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó cáng lên vạch.
Huấn luyện viên:?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Anh ta chỉ ăn mấy miếng dưa hấu sao thế giới lại thay đổi đến vậy?
Tập lái xe đến buổi trưa, Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược định nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Mạnh Trì dừng xe, từ trong xe bước xuống liền thấy Thẩm Khinh Nhược ở cách đó không xa, cô cứng người nửa giây, chỉ chốc lát đã có người tìm Thẩm Khinh Nhược nói chuyện, dường như quen biết Thẩm Khinh Nhược, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Mạnh Trì chậm rãi đi tới.
Thẩm Khinh Nhược đứng ở giao lộ, chờ Mạnh Trì đi đến, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, người đến dò hỏi:
“Em là... Thẩm Khinh Nhược phải không?”
Thẩm Khinh Nhược nghe thấy tên của mình cũng quay đầu qua, nhìn người này, thật sự không có ấn tượng liền thắc mắc:
“Tôi... có thiếu tiền anh không?”
“Không có...” Người này dở khóc dở cười nói tiếp: “Cũng khó trách em không có ấn tượng, mấy năm trước chúng ta chịu trách nhiệm lái xe cho công ty điện ảnh toàn quốc Thái Cảnh.”
Thẩm Khinh Nhược có chút ấn tượng:
“Đâu phải chuyện mấy năm trước, cũng mười năm trước rồi.”
“Đúng đúng.”
Hai người đứng hàn huyên, năm đó họ gần bằng tuổi nhau, quan hệ trong đội lái xe cũng tạm được.
Người này rất hay nói, anh ta bảo mình làm huấn luyện viên kiêm giáo viên ở nơi này, đồng thời còn nói gần đây mình chuẩn bị mua nhà.
Thẩm Khinh Nhược nói chêm vào, cô từng đi qua con đường này, hình như Trường Phong sắp mở bán.
Người này le lưỡi nói: Sao anh mua nổi nhà của Trường Phong, nhưng nói đến Trường Phong thì vừa hay chủ tịch Trường Phong cũng ở gần khu này, nói không chừng chúng ta sẽ gặp qua người Mạnh gia.
Thẩm Khinh Nhược cười nói: Sao, anh muốn người Mạnh gia giảm giá nhà cho anh? Tôi đoán người như họ ra ngoài cũng có vài bảo vệ che trước chắn sau, chúng ta làm gì có cửa. Anh nên sớm bỏ ý nghĩ đó đi.
Sau đó bên cạnh nhanh chóng có thêm một người đi tới.
Lúc này, Thẩm Khinh Nhược đã cùng người kia đổi đề tài, gần nhất là là áp lực cuộc sống.
Sau một hồi tán gẫu, người kia nói mình có chút chuyện liền rời đi.
Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược đi ăn ở gần đó rồi thuê phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa, hai người liền nằm trên giường, trò chuyện vài câu, rất nhanh Mạnh Trì liền không còn lên tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cho rằng Mạnh Trì đã ngủ liền tắt tiếng điện thoại, âm thầm xử lý công việc.
Sau khi xử lý xong đủ loại công việc, bên cạnh cô lại có tiếng động rất khẽ, Mạnh Trì đang đưa lưng về phía cô đang 'ngủ' nhẹ nhàng xoay người lại.
Hai người nghiêng người đối diện nhau.
Mạnh Trì nhích đến gần, mi mắt Thẩm Khinh Nhược run run, bất giác cô nhắm mắt lại.
Mạnh Trì hôn lên vầng trán trắng nõn nà của Thẩm Khinh Nhược, khẽ nói:
“Chị*, chị quên phần thưởng của em rồi.”
- --Hết chương 78---
Ps. Chúc mọi người có buổi tối tốt lành!^^
Quỷ nhỏ này nói lời làm người ta tức giận, chuyên ngành đại học là chọc tức người sao?
Chẳng biết Thẩm Khinh Nhược hờn thật hay giả vờ, trên mặt lại lộ vẻ đáng thương:
“Tôi... tôi chỉ muốn tốt cho em...”
Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược này làm cho hết hồn, tuy rằng cô vẫn biết Thẩm Khinh Nhược giả vờ đáng thương nhưng vì cô thích người này cho nên không muốn thấy người này bị ấm ức, cho dù chỉ là giả vờ.
Cô nhớ lại lời mình vừa nói, thật sự hơi có chút giận hờn, nhưng cũng là vì Thẩm Khinh Nhược nói các cô là người xa lạ.
Mạnh Trì nhỏ tuổi hơn Thẩm Khinh Nhược rất nhiều, da mặt cũng mỏng hơn, cô ý thức được bản thân hơi sai, cũng không biết cứu vãn thế nào, chỉ đành cắn đôi môi khô khốc, mặt đỏ lên từng đợt, mi mắt rủ xuống, rầu rĩ nói:
“Chúng ta không phải người xa lạ.”
Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của Mạnh Trì trái tim liền nhũn ra, tuy cô cũng không hiểu vì sao Mạnh Trì lại trở nên như vậy nhưng vẫn lên tiếng an ủi.
Chờ đến khi Mạnh Trì đỡ hơn cô mới nghĩ lại, vừa rồi rõ ràng là mình diễn ấm ức, sao lại trở thành là Mạnh Trì?
Cô vừa nghĩ đến đây thì Mạnh Trì đã lên tiếng:
“Chị thích kiểu xe gì?”
Sao quyết định luôn rồi?- Thẩm Khinh Nhược cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô nghĩ tới quyết định này của Mạnh Trì làm cô cảm giác có vẻ như sếp bá đạo chiều chuộng, đại loại như nữ chính muốn gì, sếp đây trực tiếp dâng cho, nữ chính muốn nhà, sếp liền mua luôn cho cô một tòa nhà.
Dù sao trước đây Mạnh Trì học hôn môi cùng với... chuyện như vậy có lẽ cũng học được ở đâu đó.
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Khinh Nhược liền nhịn không được bật cười, quá đáng yêu.
Ngũ quan của Mạnh Trì quá hoàn mỹ, khí chất cũng dần trưởng thành, gia cảnh cũng tốt, nói không chừng sau này thật sự trở thành một vị sếp bá đạo. Bây giờ đã bắt đầu có dáng vẻ đó rồi nhỉ?
Thẩm Khinh Nhược nghĩ đến đây lại bùi ngùi, sau này Mạnh Trì chắc chắn sẽ rất được chào đón, chỉ là khi đó bên cạnh Mạnh Trì chưa chắc đã là cô.
Thẩm Khinh Nhược thu hồi sự thất vọng trong lòng, vốn định tiếp tục từ chối thịnh ý của Mạnh Trì nhưng nghĩ đến dáng vẻ hờn tủi của Mạnh Trì liền nghẹn lời lại, thầm nghĩ điểm này của Mạnh Trì không giống sếp bá đạo, hành vi của sếp bá đạo có lẽ nên là: Nói gì vậy, cô gái này, em muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.
Mạnh Trì học không tới nơi tới chốn rồi.
Có lẽ vẫn còn quá trẻ, chưa nắm được tinh hoa, không bằng người già nhìn thấu sự đời này-Thẩm Khinh Nhược có chút đắc ý khoe mẽ mình đọc trăm ngàn văn thư.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, giọng cũng dịu xuống, sợ mình không tìm được từ thỏa đáng khiến Mạnh Trì lại lộ ra vẻ hờn tủi, bèn nói:
“Thật sự không cần đâu. Hơn nữa bây giờ đang thịnh hành phương tiện xanh mà nhỉ? Vì trái đất ít chạy xe để góp phần bảo vệ môi trường. Ý tôi là xe trên mặt đất đều có thể chạy, em không cần nghĩ nhiều.”
Thẩm Khinh Nhược còn nói một đống lời, vừa nói vừa nghĩ, dáng vẻ từ chối này rất giống với lời văn tiểu thuyết của sếp bá đạo... nhân vật nữ chính cô bé lọ lem tự mình tự lập.
Cô bé lọ lem: Tôi không cần tiền của em, em đang xúc phạm tôi đó.
Sếp bá đạo: Chị dám từ chối em, chết tiệt, chị rất thú vị.
Thẩm Khinh Nhược:...
Cô nhanh chóng thu hồi trí tưởng tượng của mình, cứ tiếp tục như vậy cô không có cách nào để nói chuyện một cách dễ dàng nữa.
Xem ra cần phải hạn chế đọc mấy loại văn thế này.
Quỷ yêu gì đâu!
Mạnh Trì được Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng khuyên bảo thì cuối cũng bỏ đi được ý định mua xe cho Thẩm Khinh Nhược, tuy không cam lòng cho lắm.
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ rốt cuộc mình đã trải qua những ngày tháng như thế nào mới khuyên người ta đừng đối xử tốt với mình như vậy.
Thật ra cô cũng chẳng muốn tạo dựng hình tượng không bị tiền bạc cám dỗ nhưng cô tự cảm thấy nhận lấy quà giá trị từ Mạnh Trì thì không thích hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sân tập đậu xe.
Vừa rồi Mạnh Trì đã nói với huấn luyện viên, có bạn đi cùng cô.
Huấn luyện viên liền ra vẻ đã hiểu, nói: Hèn chi tôi thấy em không có thời gian đến tập lái, thì ra là va vào tình yêu.
Lúc Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược đi đến bên cạnh xe thì huấn luyện viên đang ngồi trong phòng nghỉ cách đó không xa, vẫy vẫy tay với các cô ra dấu có gì cứ gọi. Huấn luyện viên ngồi khá gần, có chuyện gì liền có thể chạy tới ứng cứu.
Thẩm Khinh Nhược ngồi vào ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Sân học lái xe này còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, xem ra chủ nơi này rất giàu, mở trường dạy lái xe ở nơi này, chẳng khác nào vật phẩm xa xỉ trong khu thương mại lại trưng bày ở một tiệm trang sức nhỏ, không thể nói rõ ai nhiều tiền hơn ai. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng học viên quý báu các em sẽ hợp với siêu xe, tôi cũng thầm nghĩ nếu tôi không biết lái xe thì như bùn nhão, hoặc đụng hư chỗ nào thì nửa tháng lương của tôi cũng toi luôn... không ngờ thực tế vẫn khá ổn... tôi yên lòng rồi... cũng phải thôi, xe trong sân tập lái không quá tốt, để các em chạy xe tốt đến lúc đó các em không thích nghi được vẫn trượt...”
Thẩm Khinh Nhược lái xe một vòng quanh sân, mỗi lần đến chỗ gờ cô đều dừng lại, nhìn ngó xung quanh hoặc xuống xe xem xét.
Mỗi lần như vậy sau khi lên xe cô đều nhìn thấy vẻ mặt muốn hỏi của Mạnh Trì bèn cười nói:
“Phương pháp của tôi.”
Khi một lần nữa quay lại de xe, Thẩm Khinh Nhược đều nói:
“Tuy rằng xe này giống kiểu xe trước đây tôi học lái nhưng dù sao xe này vẫn tốt hơn nhiều. Năm đó xe tôi học lái bộ ly hợp hơi tệ, vừa đạp liền tắt máy.”
Sau đó Mạnh Trì nhanh chóng biết được vì sao vừa rồi Thẩm Khinh Nhược lái xe, chốc lát thì đậu xe, thậm chí còn xuống xe.
Thẩm Khinh Nhược xác định vị trí.
Lái xe đến đâu, là chạy hay ngừng, tay lái là hướng bên trái hay quẹo phải.
Lúc Mạnh Trì lái xe, Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh quan sát, nói: Lúc học lái xe vẫn nên dạy những thứ cơ bản thật chuẩn sẽ tốt hơn, nếu không sẽ dễ bị loạn. Cho nên Thẩm Khinh Nhược kết hợp vừa giảng dạy (lý thuyết) vừa dạy Mạnh Trì những đường lái xe cơ bản, hiểu rõ được nguyên nhân bên trong.
Mạnh Trì cảm giác đầu óc của mình nghe rất rõ nhưng tay lại không theo sai khiến của mình, lúc nên đi bên phải thì tay lái đánh qua trái, lúc đi bên trái lại đánh qua phải, lúc vội vàng không phân biệt được trái phải.
Cô khá hối hận khi học lái xe với Thẩm Khinh Nhược, để cho Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy được khía cạnh ngốc nghếch của mình.
Trước đó học cũng không ngốc đến vậy, đến khi ở trước mặt Thẩm Khinh Nhược thì cảm thấy tay đã không còn là của mình.
Nhưng không ngờ Thẩm Khinh Nhược rất nghiêm túc dạy cô, cô đã cho rằng dựa theo tính cách của Thẩm Khinh Nhược sẽ dạy qua loa thôi.
Đúng là để huấn luyện viên nói đúng một nửa, cô không thật sự nghiêm túc đến đây học tập, còn một nửa chưa đúng còn lại là cô và Thẩm Khinh Nhược chưa có yêu đương.
Nhưng đúng là cô tìm lý do để ở chung với Thẩm Khinh Nhược.
Thẩm Khinh Nhược nghiêm túc dạy Mạnh Trì, cô không thể nghĩ tùm lum, cô muốn thể hiện thật tốt, kết quả không ngờ càng muốn thể hiện tốt thì càng rách việc, trong lòng càng thêm chán nản.
Nếu sớm biết thì cô đã tìm cách khác để ở chung với Thẩm Khinh Nhược.
Cô thật sự muốn bản thân ở trước mặt Thẩm Khinh Nhược cũng giống như Thẩm Khinh Nhược ở trước mặt cô: xử lý mọi việc dễ như ăn kẹo.
Tâm trạng Mạnh Trì khá phức tạp.
Mà Thẩm Khinh Nhược cũng không biết trong đầu Mạnh Trì suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, cô chỉ cho rằng Mạnh Trì không luyện xe được tốt nên cảm thấy chán nản.
Thẩm Khinh Nhược muốn xoa đầu Mạnh Trì lại cảm thấy hành động an ủi này quá trẻ con, không biết có làm Mạnh Trì không vui hơn không nên nhịn xuống, cô chạm vào lỗ tai Mạnh Trì, cực kỳ kiên nhẫn nói:
“Đừng nản chí, lúc này mới có vài lần, do em luyện tập quá ít thôi.”
Vẻ mặt Mạnh Trì không mấy vui vẻ.
Mạnh Trì ngồi chỗ ghế lái, hai tay vịn tay lái. Thẩm Khinh Nhược đứng bên cạnh xe.
Thẩm Khinh Nhược nhìn xung quanh, nhìn thấy huấn luyện viên quay đầu ăn dưa hấu cô liền cúi người xuống, nhẹ nhàng đỡ ót Mạnh Trì kéo Mạnh Trì đến gần hơn, môi nhẹ nhàng chạm lên vầng trán trơn bóng của Mạnh Trì, vừa chạm đã tách ra, như chuồn chuồn lướt nước, không để lại dấu vết.
Trái tim Mạnh Trì đập loạn lên, chỉ nghe thấy Thẩm Khinh Nhược mỉm cười nói:
“Lái xe cho tốt, luyện xong sẽ thưởng cho em.”
Huấn luyện viên của Mạnh Trì ăn xong dưa hấu liền ném vỏ vào thùng rác, vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa nhìn về phía học viên đang tập lái xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhìn thấy Mạnh Trì lái xe, hết lần này đến lần khác đều đậu xe được, tuy có chút sai sót nhưng chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó cáng lên vạch.
Huấn luyện viên:?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Anh ta chỉ ăn mấy miếng dưa hấu sao thế giới lại thay đổi đến vậy?
Tập lái xe đến buổi trưa, Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược định nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Mạnh Trì dừng xe, từ trong xe bước xuống liền thấy Thẩm Khinh Nhược ở cách đó không xa, cô cứng người nửa giây, chỉ chốc lát đã có người tìm Thẩm Khinh Nhược nói chuyện, dường như quen biết Thẩm Khinh Nhược, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Mạnh Trì chậm rãi đi tới.
Thẩm Khinh Nhược đứng ở giao lộ, chờ Mạnh Trì đi đến, bên cạnh truyền tới tiếng bước chân, người đến dò hỏi:
“Em là... Thẩm Khinh Nhược phải không?”
Thẩm Khinh Nhược nghe thấy tên của mình cũng quay đầu qua, nhìn người này, thật sự không có ấn tượng liền thắc mắc:
“Tôi... có thiếu tiền anh không?”
“Không có...” Người này dở khóc dở cười nói tiếp: “Cũng khó trách em không có ấn tượng, mấy năm trước chúng ta chịu trách nhiệm lái xe cho công ty điện ảnh toàn quốc Thái Cảnh.”
Thẩm Khinh Nhược có chút ấn tượng:
“Đâu phải chuyện mấy năm trước, cũng mười năm trước rồi.”
“Đúng đúng.”
Hai người đứng hàn huyên, năm đó họ gần bằng tuổi nhau, quan hệ trong đội lái xe cũng tạm được.
Người này rất hay nói, anh ta bảo mình làm huấn luyện viên kiêm giáo viên ở nơi này, đồng thời còn nói gần đây mình chuẩn bị mua nhà.
Thẩm Khinh Nhược nói chêm vào, cô từng đi qua con đường này, hình như Trường Phong sắp mở bán.
Người này le lưỡi nói: Sao anh mua nổi nhà của Trường Phong, nhưng nói đến Trường Phong thì vừa hay chủ tịch Trường Phong cũng ở gần khu này, nói không chừng chúng ta sẽ gặp qua người Mạnh gia.
Thẩm Khinh Nhược cười nói: Sao, anh muốn người Mạnh gia giảm giá nhà cho anh? Tôi đoán người như họ ra ngoài cũng có vài bảo vệ che trước chắn sau, chúng ta làm gì có cửa. Anh nên sớm bỏ ý nghĩ đó đi.
Sau đó bên cạnh nhanh chóng có thêm một người đi tới.
Lúc này, Thẩm Khinh Nhược đã cùng người kia đổi đề tài, gần nhất là là áp lực cuộc sống.
Sau một hồi tán gẫu, người kia nói mình có chút chuyện liền rời đi.
Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược đi ăn ở gần đó rồi thuê phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa, hai người liền nằm trên giường, trò chuyện vài câu, rất nhanh Mạnh Trì liền không còn lên tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cho rằng Mạnh Trì đã ngủ liền tắt tiếng điện thoại, âm thầm xử lý công việc.
Sau khi xử lý xong đủ loại công việc, bên cạnh cô lại có tiếng động rất khẽ, Mạnh Trì đang đưa lưng về phía cô đang 'ngủ' nhẹ nhàng xoay người lại.
Hai người nghiêng người đối diện nhau.
Mạnh Trì nhích đến gần, mi mắt Thẩm Khinh Nhược run run, bất giác cô nhắm mắt lại.
Mạnh Trì hôn lên vầng trán trắng nõn nà của Thẩm Khinh Nhược, khẽ nói:
“Chị*, chị quên phần thưởng của em rồi.”
- --Hết chương 78---
Ps. Chúc mọi người có buổi tối tốt lành!^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro