Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Hôn tôi, được c...

Đông Giai

2024-08-19 09:38:19

Trong phòng tràn ngập không khí tình nhân.

Một lát sau, Mạnh Trì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, trái tim nhảy dựng lên. Cô lập tức tắt vòi sen, ánh mắt vội lướt qua bồn tắm lớn dành cho hai người.

Tuy rằng bình thường Thẩm Khinh Nhược hay giỡn nhưng khi tắm rất ít khi đùa giỡn.

Lẽ nào Thẩm Khinh Nhược muốn... vào phòng tắm?

Mạnh Trì đứng ở cạnh cánh cửa, cô không hiểu rõ lúc này rốt cuộc mình muốn để Thẩm Khinh Nhược vào hay không, trong lòng khá khẩn trương, chỉ he hé cửa.

Thẩm Khinh Nhược không có đẩy cửa, chỉ đưa túi đồ trong tay tới bên cạnh cửa, nói:

“Em không dùng đồ trong khách sạn mà nhỉ? Tôi có xuống dưới mua khăn tắm đồ ngủ... và một ít vật dụng tắm rửa.”

Mạnh Trì nhận lấy túi đồ, khẽ nói lời cảm ơn, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Cô nhẹ nhàng ấn khóa cửa, ôm túi đồ ngẩn ngơ, trong lòng có chút trống rộng.

Hóa ra... cô vẫn muốn Thẩm Khinh Nhược đi vào.

Khi Mạnh Trì ý thức được mình có ý nghĩ đó, cô cảm thấy mặt mình khô nóng, cô đặt túi đồ lên kệ, mở vòi sen. Một lát sau nhiệt độ của nước xoa dịu được nhiệt độ trên người cô.

Vốn dĩ Thẩm Khinh Nhược đang xử lý công việc, khi cô nhìn bảng biểu công việc trên màn hình điện thoại một lúc lâu vẫn không chú tâm vào được, bên tai cô là tiếng nước ào ào từ phòng tắm, tâm trí lại phút chốc vụt bay, cánh tay trắng nõn thon dài của Mạnh Trì từ phía sau cửa chìa ra nhận lấy túi đồ trong tay cô sau đó nhanh chóng thu về.

Rõ ràng không thấy gì nữa ngoài một hành động đơn giản kia nhưng cũng chỉ vì cái nhìn đó đã khiến trái tim Thẩm Khinh Nhược đập nhanh hơn vài nhịp.

Thẩm Khinh Nhược nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, bất giác ngó sang.

Làm người ta bất ngờ là Mạnh Trì trùm khăn tắm từ trong bước ra.

Thẩm Khinh Nhược vốn tưởng Mạnh Trì sẽ mặc bộ đồ ngủ mới sau đó còn cài toàn bộ nút.

Cô nhớ có lần hai người lăn giường, hành động hơi gấp gáp, cô suýt chút nữa đập đầu vào đầu giường, cũng may Mạnh Trì cản được.

Lúc đó Mạnh Trì hít thở sâu để giảm bớt xao động trong cơ thể, bắt lấy tay cô đặt lên cổ áo, khẽ nói:

“Chị*, giúp em cởi nút áo.”

Khi đó tay cô hơi run rẩy, thầm nghĩ mắc gì Mạnh Trì phải cài hết nút vậy.

Mạnh Trì đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy máy sấy tóc.

Thẩm Khinh Nhược chớp mắt, bất giác đi về phía trước.

Mạnh Trì đặt máy sấy xuống, định trở về phòng tắm đổi áo ngủ, nhưng bất ngờ có người nhẹ nhàng ôm eo cô.

Thẩm Khinh Nhược áp má vào gáy Mạnh Trì, thủ thỉ:

“Bây giờ, em hôn tôi, được chưa?”

...

Thẩm Khinh Nhược đi vào phòng tắm mới phát hiện bồn tắm dành cho hai người.

Mạnh Trì ngồi bên góc giường, đã qua lâu nhưng vẫn không thể bình tĩnh, vừa rồi các cô hôn nhau rất khó chia lìa, suýt chút nữa... Thẩm Khinh Nhược lại nói mình chưa tắm nên thoát khỏi lòng Mạnh Trì, đi vào phòng tắm.

Mạnh Trì nhìn thấy rõ Thẩm Khinh Nhược nở nụ cười xấu xa, là cố ý... khiến cho cô rối ruột rối gan?

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, tiếng gọi của Thẩm Khinh Nhược truyền tới.

Mạnh Trì liền đứng lên đi đến.

Ánh mắt đầy ẩn tình của Thẩm Khinh Nhược từ khe cửa hiện ra:

“Bồn tắm bên trong rất lớn, chứa được hai người đó.”

Giống như chia sẻ một chuyện mới mẻ nào đó, lại giống như đang... mê hoặc.

Thẩm Khinh Nhược ngập ngừng, sự vui đùa lóe lên trong ánh mắt:

“Em có muốn... tắm với tôi không?”

Mạnh Trì bất đắc dĩ nói:

“Chị... đừng đùa em.”

Thẩm Khinh Nhược mỉm cười, không có ấn khóa cửa, xoay người đi vào trong, giọng rất tự nhiên:

“Chị không kỳ cọ ở phía sau lưng được, em vào giúp chị đi.”

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả người Thẩm Khinh Nhược không còn sức lực, Mạnh Trì 'vớt' cô ra từ bồn tắm ra, vừa ôm vừa đỡ đến bên giường, định đỡ cô ngồi xuống thì cô giật bắn người lên:

“Tôi chưa chụp cánh hoa hồng trên giường nữa, đừng làm nó rối tung lên...”

Thẩm Khinh Nhược cầm lấy điện thoại, thuần thục mở camera, dứt khoát kéo Mạnh Trì vào trong ống kính:

“Tới đây nào, chụp tấm ảnh chung, nếu không một mình tôi ở trong phòng tình nhân nhìn rất cô đơn. Cười lên nào, không thì người ta còn tưởng tôi làm gì em... rõ ràng là em khiến tôi đau thắt lưng... Aizz, đừng đi, em thiệt là, lúc nãy mặt đâu có mỏng như vậy... không giỡn nữa... cục cưng đừng đi... cùng chị* đây chụp mấy tấm...”

Mạnh Trì bị Thẩm Khinh Nhược chọc cho xấu hổ nên muốn bỏ chạy nhưng bị đối phương kéo lại, cũng không còn cách nào khác là lúng túng nói:

“Đừng gọi em là cục cưng.”

“Cục cưng, không phải nhỏ tuổi mới gọi là cục cưng, thân mật cũng gọi là cục cưng nha.”

“Em biết.” Mạnh Trì nhỏ giọng nói: “Nhưng chị có rất nhiều cục cưng.”

Cô nhớ Thẩm Khinh Nhược hay gọi người ta là em gái nhỏ, bạn nhỏ, chắc chắn 'cục cưng' trong miệng Thẩm Khinh Nhược cũng có nhiều người.

Mạnh Trì không muốn làm một trong số các cục cưng đó, cô chỉ muốn làm Mạnh Trì, ít nhất là Mạnh Trì duy nhất trước Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược nhẹ nhàng nói:

“Nhưng tôi chỉ quen gọi mình em là cục cưng.”

Mặc dù trong lòng Mạnh Trì có chút dao động nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, không nhận ra bất kỳ cảm xúc nào:

“Ừm, ít nhất hôm nay chỉ gọi một mình em.”

Lúc trước Thẩm Khinh Nhược quá trớn nói với Mạnh Trì rằng Mạnh Trì là khách hàng giỏi nhất trong tất cả khách hàng của cô, Mạnh Trì hỏi có phải với ai cô cũng nói như vậy không. Cô vui đùa nói: Không phải, hôm nay chỉ nói với một mình Mạnh Trì.

Thẩm Khinh Nhược không ngờ lúc này Mạnh Trì lại nhớ kỹ như vậy, nghe Mạnh Trì nhắc chuyện mà chính cô đã sắp quên. Sau đó cô nhìn Mạnh Trì một hồi, một lát sau vẫn không nhìn ra được gì từ gương mặt của Mạnh Trì bèn nói một câu: Tự mình lấy đá đập chân mình.

Mạnh Trì không đi nữa, lặng lẽ ngồi chụp ảnh chung với Thẩm Khinh Nhược.

Trong hình, hai gương mặt đều ửng đỏ, vừa rồi ở trong nhà tắm làm chuyện kia vẫn chưa rút hết.

Mạnh Trì ậm ờ nói:

“Chị muốn đăng vòng bạn bè sao?”

Cô cảm giác sẽ bị người ta nhìn ra vừa rồi các cô đã làm gì. Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Khinh Nhược công khai ảnh chụp chung với cô chẳng phải... có thể bẻ đi không ít hoa đào bên cạnh Thẩm Khinh Nhược sao?

Mạnh Trì lại ngượng ngùng vì từ trước đến nay ảnh chụp bản thân như vậy chưa bao giờ xuất hiện công khai trên mạng xã hội.

Thẩm Khinh Nhược:

“Tất nhiên là không, em nghĩ gì vậy... vừa nhìn là biết ảnh riêng tư.“. truyện kiếm hiệp hay

Mạnh Trì nghe nói vậy, trong lòng cũng không đắn đo nữa, thuận miệng hỏi:

“Vậy chị chụp làm gì?”

“Để kỷ niệm.”

Đương nhiên Thẩm Khinh Nhược không nói cô sẽ đem in ảnh chụp chung giữa các cô, sau đó lưu giữ trong album ảnh.

Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, sớm hay muộn cũng có ngày Mạnh Trì rời đi và không bao giờ trở lại.

Thẩm Khinh Nhược lo lắng bản thân sẽ quên đi những ký ức trước mắt này cho nên cô muốn lưu giữ lại chúng lại.

Cô nghĩ đến ngày chia tay Mạnh Trì, trái tim cô chợt thắt lại, đau đớn.

Một bên bảo cô phải lý trí, một bên lại cảm thấy khổ sở.

Thẩm Khinh Nhược ra sức chớp mắt, ngăn cản dòng cảm xúc đau thương trong lòng, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, lại nghĩ đến cách làm của bản thân có phải quấy nhiễu đến đối phương không?

Dù sao ảnh chụp này nhìn rất thân mật.

Hơn nữa điều kiện gia đình Mạnh Trì rất tốt, sau này tương lai sẽ huy hoàng, họ không khỏi lo lắng vì điều đó.

Thẩm Khinh Nhược điều chỉnh cảm xúc ổn rồi lại giả vờ thoải mái nói:

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không lấy những tấm ảnh này uy hiếp em đâu.”

Mạnh Trì:

“Uy hiếp cái gì?”

Cô không hiểu ý của Thẩm Khinh Nhược.

“Thì đem phát tán, nói em không chu cấp tốt cho tôi, tôi khiến em thân bại danh liệt... Hơn nữa, người như em sao không biết cảnh giác, lỡ tôi làm vậy thật rồi sao? Chẳng phải em sẽ không thừa kế được gia nghiệp sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Trì nghiêm túc nói:

“Ảnh chụp này không quá rõ ràng, không đến mức thân bại danh liệt.”

Cô thấy Thẩm Khinh Nhược cúi đầu chỉnh ảnh liền nói:

“Chị chỉnh xong gửi cho em được không?”

Thẩm Khinh Nhược cười nói:

“Sao đây? Em cũng muốn giữ chứng cứ về tôi?”

Sau khi chỉnh ảnh xong, cô phát hiện không chỉnh càng đẹp hơn nên cô đành bỏ cuộc:

“Để ảnh gốc đẹp hơn, tôi không có chỉnh, em lấy không?”

Mạnh Trì lập tức nói:

“Lấy.”

Thẩm Khinh Nhược gửi ảnh cho Mạnh Trì:

“Gửi ảnh cho em rồi, bây giờ em cũng nắm giữ mạng sống của tôi.”

Mạnh Trì thích từ 'mạng sống' này, nghiêm túc nói:

“Em sẽ không phát tán lung tung.”

Cô... chỉ để bản thân xem.

Sau khi tắt đèn, hai người lên giường nằm, rõ ràng đôi bên đã chúc ngủ ngon nhưng trong lòng đã rõ lại không nói ra, chỉ ôm lấy nhau...

Các cô tỉnh lại lần nữa đã hơn hai giờ chiều.

Thẩm Khinh Nhược dậy trước, cô chơi điện thoại, nhìn thấy Mạnh Trì vẫn chưa dậy liền dụi vào đầu vai Mạnh Trì nói:

“Cục cưng ngoan ơi, tôi đói bụng... tôi muốn ăn...”

Mạnh Trì nửa mê nửa tỉnh theo phản xạ ôm lấy đầu Thẩm Khinh Nhược, mắt lim dim:

“Chị muốn ăn gì?”

“Chúng ta ra ngoài ăn nha? Gọi cả sếp Điềm với Tiểu Ôn... Sao em không nói gì, dậy dậy đi. Người ta đói thiệt đó... em cùng ngủ với người ta sao lại buồn ngủ như vậy?”

Mạnh Trì mơ màng nói:

“Em chỉ nhắm mắt dưỡng thần.”

“Tôi không tin...” Thẩm Khinh Nhược dựa vào lòng Mạnh Trì, giơ tay vén mí mắt của Mạnh Trì lên: “Dậy dậy...”

Mạnh Trì không nhịn được cười, cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược như vậy rất giống trẻ con:

“Dậy rồi dậy rồi... đi thay quần áo thôi.”

Thẩm Khinh Nhược nhảy nhót xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên.

Mạnh Trì từ trên giường đứng lên, cầm điện thoại mở WeChat định gửi tin nhắn cho Khương Tư Điềm, gọi họ cùng đi ăn nhưng liền thấy tin nhắn của Khương Tư Điềm hơn hai tiếng trước:

'Cậu dậy chưa, cùng đi ăn trưa... Chưa dậy nữa? Mình với chị Niệm Chu ăn xong rồi... Công ty chị Niệm Chu có chút việc nên mình đưa chị ấy đến công ty... hai người ngủ một giấc lâu thật đó...'

Tư Điềm:

'Người trẻ đừng ỷ vào thận tốt mà không biết điều độ.'

Mạnh Trì trả lời bằng một chuỗi dấu chấm lửng sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Khinh Nhược đang trang điểm:

“Tư Điềm với chị Niệm Chu đã rời khỏi khách sạn rồi, chúng ta ra ngoài ăn thôi.”

Thẩm Khinh Nhược bị Mạnh Trì giày vò hơn nửa buổi tối, cơ thể hơi không có sức, định trang điểm để lên dây cót tinh thần nhưng lại cảm thấy không được nên dành dọn dẹp đồ trang điểm, nói:

“Không trang điểm nữa, chúng ta đi ăn đi.”

Mạnh Trì ngẩn người, nét mặt đắn đo, sau khi ra cửa dường như nhịn không được cuối cùng rầu rĩ hỏi:

“Bởi vì chị Niệm Chu không đi với chúng ta nên chị không muốn trang điểm nữa sao?”

Chân Thẩm Khinh Nhược hơi không có sức, cô đang cẩn thận đi xuống cầu thang.

Mạnh Trì đỡ cô, cô nhìn vẻ mặt chua lòm của Mạnh Trì lập tức hiểu ra, vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ ngắt một cái lên tay Mạnh Trì:

“Tối qua mệt muốn xỉu, không đánh nổi phấn phủ, cái này trách ai đây?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Số ký tự: 0