Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Muốn chiếm giữ

Đông Giai

2024-08-19 09:38:19

Ở bên ngoài, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng.

Thẩm Khinh Nhược tựa vào vai Mạnh Trì, Mạnh Trì giơ tay ôm eo Thẩm Khinh Nhược, hai người lặng lẽ ôm nhau.

Mưa vẫn xối xả, nước hồ dần dâng lên, hai người giống như con thuyền nhỏ đang phiêu diêu nơi biển lớn. Chỉ có các cô yên ả.

Trong lòng Thẩm Khinh Nhược cảm nhận được sự bình yên, bất giác nhích sát vào lòng Mạnh Trì.

Rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Mạnh Trì không cao, lại vừa dính mưa, da thịt có cảm giác lành lạnh nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp.

Cảm giác được bản thân vào khoảnh khắc này có chút tham lam, khi đứng sưởi ấm bên cạnh đống lửa, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn chiếm lấy ngọn lửa sáng sủa ấm áp này.

Mấy năm nay, cô đơn độc đi trong con đường tối lạnh lẽo, nếu không có gì bất ngờ thì vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Cô chưa từng mong chờ, cũng không tin có ngọn lửa để mình nương nhờ.

Nhưng Mạnh Trì đã xuất hiện, để cô cảm nhận được vui vẻ bất ngờ, cảm nhận được sợ hãi, cảm nhận được lo sợ nghi ngờ để cô sinh ra ý niệm tham lam.

Nếu như chính mình chưa từng trải qua, chưa từng trải nghiệm những điều tuyệt vời đó thì không sao, nhưng đã trải nghiệm rồi, làm sao bỏ qua được? Làm sao còn chịu bước vào bóng đêm giá rét?

Mạnh Trì, em hại tôi vừa vui vẻ lại vì bản thân của sau này mà cảm thấy đau khổ.

Nếu là hai ba tháng trước, bạn bè nói với cô, cô sẽ say mê một nữ sinh trẻ tuổi, cô nhất định sẽ cảm thấy đối phương bị điên rồi.

Nhưng buổi tối kia gặp được Mạnh Trì, khoảnh khắc Mạnh Trì đi về phía cô, cô vẫn chưa ý thức được cô gái trẻ này có một ma lực khổng lồ đối với cô. Cũng khiến cô cả đời khó quên được. Ngôn Tình Cổ Đại

Nếu bây giờ trở lại buổi tối đêm đó, cô vẫn sẽ đồng ý với lời mời của Tạ Trăn, đi vào quán bar không tên kia.

Mạnh Trì nhận thấy Thẩm Khinh Nhược dựa đến, bàn tay ôm eo Thẩm Khinh Nhược ra sức hơn, siết chặt Thẩm Khinh Nhược trong vòng tay mình.

Rõ ràng sắc mặt của Thẩm Khinh Nhược không nhận ra được sự thay đổi nhưng cô lại cảm nhận được sự yếu đuối toát ra từ Thẩm Khinh Nhược, dường như chạm tay vào sẽ vỡ vụn.

Cô cảm giác Thẩm Khinh Nhược khóc nhưng trên mặt Thẩm Khinh Nhược hoàn toàn không có nước mắt, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc, ra sức chống đỡ, ngược lại rất hy vọng Thẩm Khinh Nhược hãy khóc đi, quá khứ đã qua, hãy bộc phát tất cả ngoài đi.

Cô ra sức ôm lấy Thẩm Khinh Nhược, chẳng biết hành động này có tác dụng, có thể an ủi, có nói được với Thẩm Khinh Nhược là cô ở đây hay không.

Thẩm Khinh Nhược cảm giác được dụng tâm của Mạnh Trì, cô nghĩ mình cũng quá buồn cười, rõ ràng lớn tuổi hơn Mạnh Trì nhiều nhưng vẫn muốn Mạnh Trì an ủi mình.

Nếu như thời gian quay trở lại đêm cô gặp Mạnh Trì, cô nghĩ mình vẫn sẽ đồng ý với lời mời của Tạ Trăn, sau đó gặp gỡ Mạnh Trì. Mặc dù sau khi Mạnh Trì rời đi, cô sẽ đối mặt với con đường dài hơn, bóng đêm sâu thẳm hơn.

Hai người dùng khăn lau nước trên người, một lát sau, quần áo cũng được gió thổi khô hơn.

Bây giờ bên ngoài mưa to gió lớn, không có cách nào đi xuyên qua cho nên các cô định chờ bớt mưa sẽ trở về.

Thẩm Khinh Nhược:

“Phong cảnh hành lang rất nổi tiếng, tạo thành một vòng quanh hồ, chúng ta đi về phía trước nha?”

Mạnh Trì: Được.

Hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở phía trước, đi thêm một chút liền nhìn thấy một tiệm trà nhỏ, có vài người đang tránh mưa trong đó, còn có vài cụ già ngồi ở đằng kia chơi cờ tướng.

Tiệm trà này ngoại trừ bán đủ các loại trà thì còn phục vụ chơi cờ tướng, khu vực không quá lớn nhưng đặt được mấy bàn nhỏ, mọi người quây quanh một chỗ. Ngay cả chủ tiệm cũng tự mình ra trận, chơi cờ với khách vì thiếu người.

Nhưng rõ ràng là tài nghệ đánh cờ không điêu luyện, chưa đầy năm phút đã bị khách hàng đánh cho rút quân về cả hai lần, đừng nói tới chuyện tấn công, chỉ biết vò đầu bứt tai canh giữ khu vực của của mình. Mà đối thủ của chủ tiệm chính xác là một tuyển thủ cờ vua đỉnh chóp, đã về hưu không biết bao nhiêu năm, không biết đã toàn tâm nghiên cứu cờ tướng bao nhiêu năm.

Bởi vì ở đây hơi nhiều người, Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược nhích người vòng qua một lúc, Mạnh Trì nhìn thế cờ của chủ tiệm vài lần, lúc này chủ tiệm sắp bị chiếu tướng, Mạnh Trì sớm định quay mặt đi vì cảm thấy chủ tiệm không có năng xoay chuyển.

Thẩm Khinh Nhược nhìn thế cục vài lần, lại nhìn dáng vẻ của Mạnh Trì liền hiểu ý chỉ chỉ bàn cờ, nói:

“Em biết chơi?”

Mạnh Trì gật đầu.

Thẩm Khinh Nhược cảm thấy bất ngờ:

“Chúng ta chơi hai ván đi?”

“Chị biết chơi cờ tướng?”

“Đương nhiên biết, tài đánh cờ của tôi phải nói là thiên biến vạn hóa, thâm sâu khó lường, từ nhỏ đã rất xuất sắc, nói như vầy nè nếu không phải khi còn bé sự ưu tú của tôi quá vượt trội thì đã không được người nhà đưa đi trại huấn thiếu niên, đặc biệt bồi dưỡng thành tuyển thủ cờ.”

Mạnh Trì:

“...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Khinh Nhược quay sang nói với chủ tiệm:

“Chủ tiệm, đừng nghĩ nữa, ván này hết cứu rồi, để chúng tôi bày ván mới.”

Chủ tiệm:

“...”

Hắn không chịu nghe lời này, ngây người ra nhìn ván cờ rồi lại vò đầu bứt tai, chờ đối thủ rời đi một hồi sau đó bưng trà nóng quay lại vẫn thấy hắn ngồi yên, hai mắt trống rỗng, cười nói:

“Ồ, tập thiền tông* luôn à.”

*Thiền tông được hiểu là Thiền trong tông môn, có thể gọi với một cái tên khác là “Vô Thượng Thiền“. Bộ môn tu tập này không phải ai cũng có thể tập luyện được, đây là pháp tu cao siêu chỉ dành cho bậc thượng căn, giới hạn cực tinh nghiêm.

Phòng tuyến trong lòng của chủ tiệm vốn yếu đuối nên thoáng chốc bị đập tan, quăng mạnh xuống đất.

Sắc mặt trắng bệch đứng lên nhường bàn cờ cho Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì, sau đó chỉ chỉ thực đơn dán ở cửa tiệm, lẩm bẩm:

“Cờ vua mười đồng (khoảng 35k VND) một tiếng, ba mươi đồng (hơn 100k VND) cả buổi chiều, hóa đơn nước đủ năm mươi đồng (khoảng hơn 170k VND) thì chơi cờ miễn phí.”

Thẩm Khinh Nhược và Mạnh Trì tùy tiện chọn hai ly trà, sau đó cầm cờ bày trận.

Thẩm Khinh Nhược nhường Mạnh Trì đi trước, sau khi hai người người tới người lui, Thẩm Khinh Nhược liền nhìn ra tâm tư của Mạnh Trì:

“Nhóc ranh, mới bắt đầu đã muốn bắt quân xe của tôi à?”

Cờ vua đã phát triển hơn một nghìn năm, mỗi một bước mỗi một nước đi đều được người xưa và nay nghiên cứu triệt để, có thể nói, đôi bên đánh cờ, đi nước đầu tiên thì sau đó tính toán chiếu tướng.

Thông thường trước khi đi bước tiếp theo đã cân nhắc đến những bước tiếp theo, không chỉ suy nghĩ nước cờ của riêng mình mà còn cả đối thủ, càng phải cân nhắc đến toàn bộ ván cờ.

Mạnh Trì bắt chước theo giọng điệu thẳng thắn của Thẩm Khinh Nhược nói:

“Cờ tướng phải chiếu tướng, không chiếu tướng thì còn gì là cờ tướng?”

Chân mày Thẩm Khinh Nhược hơi nhướng lên, bất giác nhìn Mạnh Trì nhiều lần hơn.

Trên mặt Mạnh Trì không có cảm xúc nhưng lúc nói ra câu này lại khá hăng hái, rất có chí khí.

Thẩm Khinh Nhược chợt nhớ tới bản thân mình trước đây, khi đó bản thân khá giống Mạnh Trì, rất trẻ tuổi cũng rất kiêu ngạo.

Kỹ thuật chơi cờ của cô là do bà ngoại dạy, sau này càng chơi càng giỏi, cũng càng ngày càng tiến bộ, bình thường chỉ mấy phút đã có thể kết thúc một ván.

Bà ngoại thở dài:

“Con đừng hấp tấp, đánh nhanh như vậy.”

Lúc đó Thẩm Khinh Nhược cũng rất nhỏ, bị bà ngoại dạy dỗ thì có chút không phục:

“Con không có hấp tấp.”

Bà ngoại mỉm cười, cúi đầu nhìn ván cờ:

“Bà biết mấy đứa trẻ tụi con chạy nhanh, người già chúng ta thích đi từ từ cho nên quan tâm bà một chút, đánh chậm một chút... bà muốn chơi cùng con nhiều hơn.”

Người trẻ chạy nhanh, tính tình hấp tấp, quan trọng thắng thua, dường như rất sung sức, chí hướng cao ngút trời, sau đó một khoảng thời gian dài, Thẩm Khinh Nhược bỗng hiểu được tâm tình của bà ngoại, bà ngoại chơi cờ với cô không chỉ đơn giản là chơi cờ, mà chỉ muốn ở bên người nhà nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn.

Bên ngoài trời vẫn mưa như thác đổ, bên trong rất yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh cờ.

Thẩm Khinh Nhược nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn kỹ gương mặt trẻ tuổi hoàn mỹ của Mạnh Trì, tâm trí của Mạnh Trì đang đặt trên ván cờ, ánh mắt chăm chú lại nghiêm túc lộ ra vẻ suy tư.

Thẩm Khinh Nhược đã hiểu được một chút tâm tình của bà ngoại.

Bây giờ cô chỉ muốn ở cùng Mạnh Trì lâu hơn một chút.

Mạnh Trì tư duy rất cẩn thận, bày thế cờ ăn từng con từng con cờ của Thẩm Khinh Nhược, với ý đồ khiến cho Thẩm Khinh Nhược trở thành tướng không quân, khi ăn gần hết quân cờ của Thẩm Khinh Nhược thì sau đó tung kích cuối cùng, một phát trúng đích, nắm chắc thắng lợi sau cùng.

Thẩm Khinh Nhược sau khi phát hiện Mạnh Trì có rất nhiều nước cờ, cũng lưu ý hơn, ăn mấy con cờ của Mạnh Trì.

Mạnh Trì chơi cờ giống như chuyên gia được đào tạo vậy, nước cờ không chút rối loạn, một vòng rồi một vòng cùng Thẩm Khinh Nhược chơi mấy ván liên tục.

Dần dần, Thẩm Khinh Nhược suýt chút nữa trở thành tay cờ vua một chiêu cũng không đỡ nổi.

Thật ra Thẩm Khinh Nhược chưa từng trải qua huấn luyện, chỉ là từ nhỏ được tiếp xúc với kỹ thuật đánh cờ khá ổn của bà ngoại, sau này đọc qua mấy quyển sách chơi cờ tướng chuyên nghiệp.

Nhưng cuối cùng, cô nắm bắt được khe hở, đánh lén Mạnh Trì, chuyển bại thành thắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Trì rất trầm tĩnh, trên gương mặt không hề thấy vẻ tức giận thường thấy ở người trẻ khi thất bại, chỉ bình tĩnh nói:

“Lần nữa đi.”

Lại thêm một ván, Mạnh Trì đánh đâu chắc đó, thắng!

Lại thêm một ván, Thẩm Khinh Nhược không bài không bản lại đánh lén thành công.

Lại thêm mấy ván nữa, hai người bất phân thắng bại.

Thêm một ván, Thẩm Khinh Nhược nhìn chằm chằm mấy con cờ của mình bị Mạnh Trì ăn sạch, dở khóc dở cười:

“Em sao vậy? Nghiện hả? Nhất định phải ăn muốn sạch mấy quân cờ của tôi sau đó mới chiếu tướng? Cố ý thử thách tâm tính của tôi hả?”

Mạnh Trì đánh cờ rất hung nhưng nét mặt lại hơi ngượng ngùng, nhìn rất đối lập:

“Em không...”

Chẳng qua cô cảm thấy chưa đến lúc thích hợp, muốn chiếm ưu thế hơn, đảm bảo có thể thắng lợi.

Thẩm Khinh Nhược:

“Ván cờ này nếu em không khư khư cố chấp thì đã sớm chiếu tướng tôi rồi.”

Mạnh Trì không bị ảnh hưởng, cô rất rõ tình thế của ván cờ. Lúc này Thẩm Khinh Nhược lúc nói lúc im, chỉ cần suy nghĩ cô liến biết mưu đồ của Thẩm Khinh Nhược khiến cô loạn nhịp, cô liền bình chân như vại nói:

“Không chiếu được, thế của chị rất vững.”

Thầm Khinh Nhược thầm nghĩ: Ơ, nhóc này cũng rất vững tâm?

Thật ra trước đây lúc chơi game, cô đã biết Mạnh Trì rất vững, có khi cô đánh ở trên, chuẩn bị truy kích địch, Mạnh Trì sẽ gọi cô lại, phân tích tình hình sau đó lôi cô trở về.

Mưa dần dần nhỏ lại.

Hai người đánh rất nhiều ván cờ, số lần Mạnh Trì thắng vượt xa Thẩm Khinh Nhược.

Trên đường có vài người vây quanh xem các cô chơi cờ, các cụ già về hưu ở phía sau cũng không chơi nữa mà chuyển sang nhìn các cô chơi. Sau khi các cô kết thúc ván cờ, lúc ra khỏi tiệm, có mấy người xem chưa đã nên bảo các cô lần sau lại đến chơi.

Thẩm Khinh Nhược không hổ danh là người nắm được buông được, mới vừa rồi còn nói mình suýt trở thành tuyển thủ cờ tướng, lúc này lại nói cũng may không phải tuyển thủ, nếu không bị người ta xem là cặn bã, chỉ hơn được nghiệp dư một chút.

Thẩm Khinh Nhược hỏi Mạnh Trì:

“Em từng học qua cờ tướng sao?”

Tuy đã ra khỏi tiệm trà nhưng trên mặt Mạnh Trì vẫn còn chút suy tư, dường như vẫn còn đắm chìm trong ván cờ vừa rồi.

Thẩm Khinh Nhược quơ quơ tay trước mặt Mạnh Trì:

“Em đang nghĩ gì?”

Mạnh Trì lấy lại tinh thần, trả lời:

“Em nghĩ về mấy ván em thua.”

Thẩm Khinh Nhược muốn cạn lời:

“Dù sao cũng để tôi thắng hai ván chứ, dù bây giờ trí nhớ của tôi chưa bằng người già nhưng ít ra cũng có chút kiến thức cơ bản.”

Mặc dù Mạnh Trì đang nghĩ về ván cờ nhưng nghe Thẩm Khinh Nhược nói vậy, cô ngập ngừng từ tốn nói:

“Em không có học chuyên sâu, là mẹ em dạy em.”

“Mẹ em giỏi quá, tôi cũng muốn lĩnh giáo.”

Mạnh Trì lắc đầu.

Thẩm Khinh Nhược cho rằng Mạnh Trì không muốn mình gặp mẹ Mạnh Trì, nghĩ cũng phải thôi, cô dùng thân phận gì để gặp mẹ của Mạnh Trì.

Lúc trong lòng cô đang có chút mâu thuẫn thì Mạnh Trì chậm rãi nói:

“Mẹ em... qua đời rồi.”

Thẩm Khinh Nhược ngừng bước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Số ký tự: 0