Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Rất nhớ chị

Đông Giai

2024-08-19 09:38:19

Gió lạnh xào xạc.

Bên ngoài khách sạn thỉnh thoảng truyền đến tiếng lá rơi.

Sau khi tắm xong, Mạnh Trì ngồi dựa vào đầu giường, nhìn ghi chú thời gian từ lúc mình đi đã ba ngày trôi qua.

Ánh mắt của cô lại quay trở lại màn hình cuộc gọi video đang kết nối, rõ ràng lúc nãy Thẩm Khinh Nhược còn trả lời tin nhắn của cô nhưng lúc này có lẽ bận rồi. Trong lòng Mạnh Trì có chút mất mác, khi chuẩn bị cúp máy thì 'tút' có tiếng bên kia.

Thẩm Khinh Nhược lười biếng dựa lưng vào sofa, nói:

"Sao đây, chủ động tra hỏi* sao?"

*查岗 (tra cương): Dùng cho những cặp tình nhân, tra hỏi bắt gian, nghi ngờ ngoại tình,...

Cô giơ tay lên, ngón tay thon dài nghiêm túc chuyển nửa vòng, nói:

"Đến đây nào, chỉnh màn hình một chút để tôi xem em có giấu con cún nào khác trong khách sạn không?"

Mạnh Trì quả thật nghe lời giơ điện thoại quanh phòng, dựa theo dặn dò của Thẩm Khinh Nhược một lát chỉa màn hình vào chỗ này, một lát chỉa màn hình đến chỗ kia, còn bị yêu cầu chỉa bên ngoài bệ cửa sổ, nói đó là nơi con cún hay ẩn nấp.

Mạnh Trì: Nếu thật sự có người khác, nhất định sẽ đi trước khi gọi điện video.

Nhưng cô vẫn phối hợp với hành động ấu trĩ của Thẩm Khinh Nhược.

Cũng không rõ ai ấu trĩ hơn ai. Nhưng cô thích hành động 'giám sát' này của Thẩm Khinh Nhược.

Mạnh Trì mở cửa phòng tắm, hướng màn hình điện thoại vào trong quét một vòng, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là khi đến một đồ vật trên kệ...

Cô bất ngờ nhưng kịp phản ứng, lập tức duy chuyển màn hình.

Nhưng... Thẩm Khinh Nhược đã nhìn thấy.

Là một chiếc màu trắng...

Thẩm Khinh Nhược nhìn màn hình chuyển động vội cũng biết Mạnh Trì xấu hổ, cô thầm nghĩ: Lúc trước... đâu phải chưa từng thấy qua.

Nhưng có lẽ bị truyền nhiễm từ Mạnh Trì, một người tự xưng trải qua biết bao sóng to gió lớn như Thẩm Khinh Nhược vẫn có chút gượng gạo, cô khẽ hắng giọng, nói với Mạnh Trì một câu vô nghĩa: Em mới tắm?

Mạnh Trì: Dạ.

Thẩm Khinh Nhược giải thích: Tôi thấy có hơi nước trên vách tường trong phòng tắm.

Lại nói thêm một câu vô nghĩa, để chứng minh câu trước đó của mình không vô nghĩa.

Hai người tán gẫu với nhau.

Mạnh Trì nhìn Thẩm Khinh Nhược đầy quen thuộc, ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, trong lòng có chút phiền muộn. Bây giờ cô ở rất xa nhà Thẩm Khinh Nhược.

Trước đó không lâu, cô còn cùng Thẩm Khinh Nhược ngồi trên chiếc sofa đó trò chuyện, bây giờ chỉ có mình cô ở trong khách sạn cách xa ngàn dặm.

Mạnh Trì nhanh chóng cũng phát hiện cổ áo của Thẩm Khinh Nhược tuột xuống một chút, hiện ra làn da trắng nõn phát sáng.

Lỗ tai cô chợt nóng lên, cô chuyển tầm mắt, nói: Cổ áo của chị...

Thẩm Khinh Nhược ừ một tiếng, bàn tay nõn nà đặt lên cổ áo nhẹ nhàng kéo lên.

Hai người trò chuyện khá chểnh mảng, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng, bây giờ giống như lớp giấy cửa sổ mỏng manh, chạm vào sẽ bị phá vỡ, bầu không khi mập mờ vừa rồi bất chợt sâu đậm hơn.

Thẩm Khinh Nhược chậm rãi nói:

"Em... em xem mấy thứ kia, trong điện thoại... có mấy tình tiết... ờm..."

Cô chớp chớp mắt với Mạnh Trì giống như đang nói em có muốn xem thử không.

Tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, cổ họng trở nên khô khốc, định nói gì đó thì cuộc gọi video đã bị cúp.

Cô tưởng tín hiệu trong khách sạn không tốt, định gọi lại thì phía rr nhảy ra một tin nhắn thoại.

...

Thẩm Khinh Nhược cảm thấy gọi video... vẫn hơi... mặt đối mặt vẫn không ổn lắm... Hơn nữa cũng không muốn Mạnh Trì nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của mình.

...

Hai ngày sau.

Mạnh Trì nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Khinh Nhược hỏi cô thi ở đâu, Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược chỉ tò mò, cũng không nghĩ nhiều liền gửi địa chỉ.

Trong lòng cũng ôm chút hi vọng: Lẽ nào Thẩm Khinh Nhược muốn đến đây?

Nhưng ngẫm lại cô cảm thấy không thể nào, đang yên đang lành Thẩm Khinh Nhược đến đây làm gì?

Lúc thi xong đi đến cửa, Mạnh Trì vẫn có chút mong chờ: Thẩm Khinh Nhược sẽ xuất hiện?

Lúc sắp đến cửa, Mạnh Trì gặp hai sinh viên học viện Tây Lĩnh, lần trước kết hợp vẽ thực đã từng gặp qua.

Họ trò chuyện với Mạnh Trì, trong đó một người mặc áo khoác trắng, ngượng ngùng nói:

"Lần trước tụi mình từng nói chuyện, cậu vẫn còn nhớ sao?"

Người mặc áo khoác trắng nhìn thấy Mạnh Trì liên tục nhìn về phía cửa, lòng lặng lẽ trầm xuống, hỏi:

"Cậu đang chờ người yêu sao?"

Trước đây khi trao đổi với Bắc Nguyên vẽ thực, hắn đã thích Mạnh Trì, khi đó khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Mạnh Trì, lại phát hiện Mạnh Trì cúi đầu dùng điện thoại, dường như đang nói chuyện với 'người yêu' nên thôi. Tổn thương tinh thần một khoảng thời gian dài.

Sau này hắn lại nghe nói Mạnh Trì vẫn chưa có người yêu, trước giờ không nhìn thấy Mạnh Trì thân thiết với ai.

Lần người mặc áo khoác trắng nhìn thấy Mạnh Trì, lại cố lấy dũng khí cùng bạn thân của mình đi đến bắt chuyện.

Mạnh Trì đang định trả lời 'Không phải' thì nhìn thấy bóng người thướt tha, sắc mặt bình tĩnh liền vui vẻ lên nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người mặc áo khoác trắng hơi ngỡ ngàng, hắn chỉ thấy Mạnh Trì chào tạm biệt họ sau đó nhanh chân đi về phía một cô gái ở giao lộ.

Tuy rằng tiếp xúc với Mạnh Trì chưa lâu nhưng có tình báo nói Mạnh Trì trước sau đều bình tĩnh lạnh lùng, rất hiếm khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, huống chi vui vẻ chạy về phía một người.

Có thể là bạn bè sao?

Người áo khoác trắng biết suy đoán này là không thể nào nên chân đứng không vững, bởi vui vẻ nhìn thấy bạn bè khác với nhìn thấy người yêu.

Mạnh Trì đi đến bên cạnh cô gái quyến rũ kia, trong ánh mắt đầy vui vẻ, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng, rõ ràng là trạng thái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Chờ sau khi hai người rời đi, người mặc áo khoác trắng vẫn còn ngỡ ngàng, hóa ra tình địch của hắn là... nữ!

Nữ thần thích... nữ!

Anh chàng mặc áo khoác trắng thút thít, tranh thế nào, giới tính đã khác nhau!

...

Ngày đó sau khi kết thúc 'cuộc gọi', Thẩm Khinh Nhược nói với Tạ Trăn về hạng mục ở vùng khác để cô tự mình đi xử lý.

Tạ Trăn: Cậu là người lười vận động mà nhỉ?

Thẩm Khinh Nhược trả lời: Tự nhiên muốn vận động.

Tạ Trăn: Cậu không quen ăn đồ ăn ở đó mà?

Thẩm Khinh Nhược: Chậm rãi thưởng thức thì có một mùi vị khác.

Tạ Trăn cảm thấy sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ, trước đây không thấy Thẩm Khinh Nhược niềm nở như vậy, hỏi vài câu Thẩm Khinh Nhược 'mới e mới ấp' trả lời: Bạn nhỏ thi ở đó, nói nhớ mình. Haizz, em ấy vốn không thể rời khỏi mình.

Thẩm Khinh Nhược lại nói rất nhiều lời như vậy, tất nhiên Tạ Trăn cảm thấy rất hối hận, không nên hỏi nhiều, sau này tất cả những chuyện khác thường của Thẩm Khinh Nhược đều là chuyện liên quan đến Mạnh Trì.

Sau khi Thẩm Khinh Nhược đi công tác, hỏi địa điểm thi của Mạnh Trì rồi chạy đến.

Suốt dọc đường vội vội vàng vàng, tuy lúc xuống máy bay đã trang điểm nhưng khi đứng ở trước chỗ của Mạnh Trì cô lại sửa sang trang điểm lại một phen, nhưng tổng thể vẫn cảm giác gấp gáp, cả người đều lao về phía trước.

Cô mới đi tới giao lộ liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở cách đó không xa.

Cảm giác luống cuống giảm được một nửa, trạng thái nóng vội bỗng nhận được xoa dịu.

Ánh mắt của các cô giao nhau trong không trung, Mạnh Trì bước nhanh về phía cô.

Rõ ràng chỉ mới rời xa vài ngày nhưng lại giống như đã rất lâu.

Mặc dù Mạnh Trì đi đến trước mặt cô nhưng cô lại cảm thấy không chân thật nên giơ tay chạm vào vai Mạnh Trì.

Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Là thật.

Mạnh Trì dường như cảm nhận được ẩn ý, cô nhẹ nhàng ôm tay Thẩm Khinh Nhược, gọi:

"Chị*..."

Thẩm Khinh Nhược có vẻ ý thức được câu tiếp theo của Mạnh Trì, giọng cũng bất giác dịu lại:

"Sao?"

Các cô đi về phía trước, Mạnh Trì khẽ nói:

"Em rất nhớ chị."

Trái tim của Thẩm Khinh Nhược chợt đập nhanh hơn vài nhịp.

Giống như một người lạc trong sương mù, cuối cùng cũng nhìn thấy được lối ra.

Mạnh Trì đã giải quyết vấn đề của cô.

Giống như Mạnh Trì nhớ nhung cô, cô cũng vậy...

Tiếp theo hai người cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ giải quyết qua loa rồi quay trở về khách sạn.

Mãi cho đến khuya, màn đêm bao phủ bốn bề, hai người mới từ trong trạng thái quên mình thoát ra.

Hai người ôm nhau, nằm trên giường chậm rãi bình tĩnh lại, sau khi Mạnh Trì nhìn thời gian trên điện thoại chợt nhúc nhích, từ trên giường bước xuống.

Giọng Thẩm Khinh Nhược hơi khàn khàn nói:

"Em sao vậy?"

Cô nhìn thấy Mạnh Trì khoác vội quần áo, cũng không mở đèn, chốc lát mở ngăn kéo, chốc lát mở tủ lạnh, vì tối đen như mực nên cô cũng không biết đối phương đang làm gì.

Thẩm Khinh Nhược hỏi:

"Em đói bụng à?"

Giọng Mạnh Trì cũng hơi khàn nhưng vẫn trong trẻo hơn Thẩm Khinh Nhược nhiều:

"Chị đói bụng sao? Sẽ nhanh thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn."

Một lát sau, Mạnh Trì cầm theo một thứ gì đó đi đến, chờ đến gần Thẩm Khinh Nhược mới nhìn rõ được trên tay Mạnh Trì là...

Bánh kem.

"Đây là?" Thẩm Khinh Nhược khá hoang mang. Tráng miệng trước khi dùng bữa sao? Nhưng bánh kem hình như quá lớn nhỉ? Hai người các cô ăn không hết nhỉ?

Mạnh Trì chợt dè dặt hỏi:

"Hôm nay là ngày sinh nhật của chị đúng không?"

Sinh nhật? Thẩm Khinh Nhược không kịp phản ứng, cô nhìn thời gian trên điện thoại, đúng là sinh nhật dương lịch của cô.

Nhưng thường cô không trải qua sinh nhật dương lịch mà là âm lịch. Hơn nữa từ sau khi bà qua đời, đã rất nhiều năm trôi qua cô không có nghiêm túc trải qua sinh nhật. Thỉnh thoảng Tạ Trăn chợt nhớ tới sẽ hỏi cô muốn mua bánh kem sinh nhật hay này nọ không, cô đều nói không cần, có tiền chi bằng ra tiệm ăn.

Cho nên cũng rất nhiều năm, cô chưa từng ăn bánh kem sinh nhật của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Khinh Nhược cảm động nhưng gượng gạo nói:

"Sao đây? Em đang nhắc nhở tôi lại già thêm một tuổi chứ gì?"

Cô nhận lấy hộp quẹt diêm từ tay Mạnh Trì, đốt nến sau đó phát hiện bên trên mặt bánh kem là bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo 'Sinh nhật vui vẻ', nhìn không giống cửa hàng làm.

Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Mạnh Trì, chợt hiểu, cảm động dâng trào, cô dịu dàng hỏi:

"Là em làm à?"

Mạnh Trì rất không muốn thừa nhận mình làm nhưng vẫn ậm ờ lên tiếng:

"Vốn dĩ có mấy con dê nhỏ nhưng em lấy xuống rồi nên trên mặt bánh kem hơi trống."

Cô định hôm nay thi xong sẽ đến tiệm bánh kem làm một cái nhưng không ngờ Thẩm Khinh Nhược lại đến.

Trước đây khi quen nhau chưa lâu, có lần các cô thuê phòng, buổi tối dây dưa rất lâu, sáng sớm báo thức của điện thoại Thẩm Khinh Nhược vang lên, Thẩm Khinh Nhược không dậy nổi nên bảo cô tắt báo thức, Thẩm Khinh Nhược cài đến mấy cái báo thức nên sợ điện thoại reo hoài không tắt.

Khi đó Thẩm Khinh Nhược nói cho cô biết mật khẩu điện thoại, cô hỏi Thẩm Khinh Nhược mật khẩu có phải ngày sinh nhật không, sau khi biết được liền ghi chú lại.

Sáng hai ngày trước Mạnh Trì đã mua vé máy bay hôm nay quay trở về Bắc Thành, định đón sinh nhật với Thẩm Khinh Nhược, nhưng sau đó sáng sớm hôm sau lại phải quay trở lại địa điểm thi.

Ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên gương mặt sinh đẹp của Thẩm Khinh Nhược, ánh mắt của cô đã ngân ngấn nước mắt, nói:

"Em lấy con dê nhỏ của tôi xuống làm gì?"

Mạnh Trì thấy Thẩm Khinh Nhược không có chê nên do dự sau đó nói:

"Chúng vẫn còn trong tủ lạnh."

Sau đó cô đứng lên đi đến chỗ tủ lạnh, lấy mấy con dê bằng kem ở bên trong ra lần lượt đặt trên bánh kem.

Thật ra chúng không giống con dê lắm, sau khi nặn nặn vò vò thì chúng biến thành mấy viên tròn, chỉ từ sừng loáng thoáng đoán ra, nhưng không phải mấy quả cầu đơn giản mà có thêm cặp sừng dài.

Thẩm Khinh Nhược càng nhìn càng hài lòng, nói:

"Chúng đáng yêu mà nhỉ."

Cô chấp tay, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất thành khẩn, dường như đang cầu nguyện.

Ngay cả Mạnh Trì cũng khá tò mò về lời cầu nguyện của Thẩm Khinh Nhược.

Sau khi Thẩm KHinh Nhược thổi nến, Mạnh Trì liền hỏi:

"Chị cầu nguyện điều gì?"

"Cầu cho em thi được thuận lợi."

"Nguyện vọng sinh nhật của chị sao dùng cho em?"

"Thì là nguyện vọng sinh nhật của tôi, tôi muốn cầu gì thì cầu đó."

Mạnh Trì bất đắc dĩ nói:

"Được rồi."

Thật ra Thẩm Khinh Nhược còn cầu nguyện một nguyện vọng nữa...

Nếu như thời gian chảy luôn hướng về phía trước, vậy hãy để cô được đi cùng với Mạnh Trì lâu hơn một chút được không?

Một nguyện vọng khá táo bạo. Sau khi Mạnh Trì mở đèn, hai tay đặt ở phía sau, có vẻ đang cầm gì đó, còn thần thần bí bí, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Khinh Nhược mới lấy đồ sau lưng ra, là một hộp quà được đóng gói rất kỹ càng.

Thẩm Khinh Nhược nhận lấy hộp quà, nói:

"Xem ra lần đi công tác này của tôi rất đúng đắn, nhận được nhiều quà như vậy."

Mạnh Trì thầm nghĩ: Dù chị không đến đây, em cũng trở về Bắc Thành.

Thẩm Khinh Nhược vừa mở quà vừa hỏi:

"Là gì vậy? Có phải chi phiếu không?"

Mạnh Trì:

"Chi phiếu cũng không cần chuẩn bị hộp to như vậy."

Cô suy nghĩ chút rồi nói:

"Chị muốn chi phiếu cũng được."

Cô nói xong vừa định xoay người đi lấy balo thì Thẩm Khinh Nhược đã bật người kéo lại.

Thẩm Khinh Nhược nắm chặt tay Mạnh Trì, mặc dù Mạnh Trì không đi nữa Thẩm Khinh Nhược cũng không buông ra.

Tay còn lại vẫn mở hộp quà, lấy ra một...quyển tập tranh từ bên trong ra.

Trong tập tranh đều là Mạnh Trì vẽ ký họa về Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược mở tập tranh ra, hơi khựng lại, sắc mặt trở nên dịu hơn, cô chậm rãi lật xem, mỗi một trang đều xem rất nghiêm túc.

Mạnh Trì nhìn thời gian trên điện thoại, phát hiện sắp rạng sáng rồi liền vội vàng nói:

"Chúc chị sinh nhật vui vẻ."

Thẩm Khinh Nhược ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngậm nước mắt, dường như không thể từ trạng thái xem tranh thoát ra được, nhìn qua có chút ngỡ ngàng.

Mạnh Trì cắn môi dưới, để che giấu tâm tư sau đó sát đến hôn lên tai Thẩm Khinh Nhược, nhỏ giọng lập lại lần nữa:

"Chị*, sinh nhật vui vẻ."

Sinh nhật sau này, hãy để em trải qua cùng chị, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Số ký tự: 0